- Tàu vũ trụ trong tinh khu tuy rất ít, nhưng vẫn là có. Dù sau trong tinh khu không chỉ có một hành tinh, một vài liên hệ giữa các hành tinh vẫn khó tránh khỏi. Nghe nói, kỹ thuật của mấy tàu vũ trụ này vẫn là do mấy người từ bên ngoài tới năm đó cung cấp. Thông thường mà nói, một hành tinh chỉ có hai tàu vũ trụ, hai con tàu này đều ở trong tay hai bộ tộc lớn nhất nơi đó. Thí dụ như hành tinh Thoát Mộc, chính là ở trong tay Hàn gia và Luân lạc tộc. Nhưng hai con tàu vũ trụ này bình thường đều cực ít sử dụng tới, một cái chỉ sử dụng tới trong lúc có Tông hội. Nhìn thấy Diệp Trùng dường như không hiểu, Hoàng Bạch Y kiên nhẫn giải thích.
- Tông hội? Từ này Diệp Trùng cũng không hiểu được.
- Cậu không biết Tông hội? Ánh mắt Hoàng Bạch Y nhìn Diệp Trùng càng thêm kỳ quái, mặt đầy vẻ không thể tin được hỏi: “Với thân thủ của cậu, thế nào lại có thể không tham gia Tông hội? Chẳng lẽ thầy của cậu không cho cậu tham gia?”
- Không biết. Trả lời thành thật của Diệp Trùng lại càng làm cho Hoàng Bạch Y không biết nông sâu gì.
- Có lẽ thầy của cậu không muốn để cậu phân tâm. Cậu có một người thầy không tồi. Hoàng Bạch Y mang theo vài phần cảm khái, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc của Diệp Trùng, lão vẫn giải thích nói: “Tông hội mỗi năm năm một lần, cử hành ở hành tinh Rees De, người tham gia đều là cao thủ kiệt xuất nhất của mỗi hành tinh, đây là một việc quan trọng nhất của tinh khu tự do. Hạng mục giao lưu của Tông hội rất nhiều, nhưng quan trọng nhất chính là võ thuật, bí thuật và điều bồi. Chỉ tiêu của ba mục này là nhiều nhất, mỗi hành tinh ở ba hạng mục này đều phân biệt có mười chỉ tiêu. Nhưng, đối với một hành tinh mà nói, mười chỉ tiêu quả thật quá ít. Tuyển chọn trong hành tinh mỗi lần đều vô cùng kịch liệt, người chết ở trong này không kể xiết. Ài, đều là hư danh hại người a! Vẫn là thầy cậu có tầm nhìn. Hoàng Bạch Y lắc đầu thở dài.
- Ông từng tham gia Tông hội? Diệp Trùng khá tò mò với vấn đề này.
- Từng tham gia. Hoàng Bạch Y thản nhiên nói: “Ta tổng cộng từng tham gia ba lần Tông hội, nhưng đều không lấy được quán quân.” Lời nói hờ hững tột độ, giống như đây chẳng qua chỉ là một việc bình thường vô cùng. Nhưng Diệp Trùng lại không khỏi khâm phục vô cùng. Một Vương gia trang nho nhỏ thì đã dày đặc cao thủ, cao thủ của một hành tinh lại có bao nhiêu? Có thể ba lần qua được lựa chọn trong bên trong hành tinh, bản thân điều này đã đủ nói rõ thực lực của Hoàng Bạch Y.
Nhưng hắn không hề quá kinh ngạc, hoàn toàn không có sự hưng phấn khi người trẻ tuổi gặp được cao thủ nổi tiếng. Từ sau khi gặp được Mục Thương, cao thủ hắn gặp được nhiều không kể hết. Vô luận là sư sĩ, võ thuật gia hay là điều bồi sư, thậm chí hôi vực lĩnh giả, cao thủ xuất hiện không ngớt đã sớm làm hắn hiểu rõ sự to lớn của thế giới này, nhân ngoại hữu nhân.
- Thực lực của Vương gia thế nào? Diệp Trùng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
- Vương gia? Hoàng Bạch Y rõ ràng vô cùng quen thuộc mỗi một thế lực: “Cậu nói là Vương gia của biển Tây Cầm à. Bọn họ lúc trước khá nổi tiếng, nhưng hai mươi năm trước dời tới bờ biển Tây Cầm, ta nhớ lúc đó đã có dấu hiệu suy sụp, cũng không biết mười năm này phát triển thế nào? Nhưng lạc đà chết gầy lớn hơn ngựa a.” Hoàng Bạch Y cố sức nhớ lại, đột nhiên nhớ lại một việc: “Đúng rồi, trong tộc bọn họ có một cao thủ rất nổi tiếng, cũng là một vị giới giả. Ta nhớ là hắn hình như cũng từng tham gia Tông hội. Hiện giờ nếu như chưa chết, chắc là đã bảy, tám mươi tuổi rồi. Nhưng hình như hắn đã xúc phạm cấm kỵ gì đó trong tộc bọn họ, hai mươi năm trước thì đã “khóa tay” rồi. Cậu tại sao mà nghĩ tới Vương gia? Hắn là thầy cậu?”
Diệp Trùng lắc đầu: “Không phải.” Vương gia vẫn còn một cao thủ như thế, may mà lão không ra tay, nếu không, hoàn cảnh của mình nhất định càng tệ hại. Lập tức, hắn không khỏi nghĩ tới mấy người Nhuế Băng, cũng không biết hoàn cảnh bọn họ hiện giờ thế nào rồi.
Hoàng Bạch Y già thành tinh, vừa thấy dáng vẻ của Diệp Trùng liền hiểu ra: “Thì ra cậu và bọn họ có thù a. Nhưng với thân thủ của cậu, chắc là không chịu thiệt thòi trên tay bọn họ đâu nhỉ. Chẳng lẽ lão già đó đã ra tay? Nếu không thì bọn họ đã xuất hiện giới giả mới?”
- Bọn họ người đông. Diệp Trùng trả lời ngắn gọn.
Hoàng Bạch Y dùng một loại ánh mắt nhìn tên ngốc nhìn Diệp Trùng: “Không phải chứ, thầy của cậu không nói cho cậu bất cứ quy củ nào thì đã cho cậu ra ngoài thế này rồi sao? Loại tới nhà đạp cửa không chứa chút hàm lượng kỹ thuật này mà cậu cũng làm tới mức độ này sao?”
Diệp Trùng chỉ có trả lời bằng im lặng, tuy nói chuyện với Hoàng Bạch Y cũng không tệ, nhưng hắn không muốn bị lộ thân phận mình là người từ ngoài tới.
- À, chúng ta không nói cái này nữa. Khốn đốn ở chỗ này, cũng không đi ra ngoài, mấy thứ này đều không có ý nghĩa gì. Hoàng Bạch Y rất mau liền phát hiện hai câu này cách chủ đề càng lúc càng xa, nhưng lão hiện đang nói chuyện có hứng, không hề định kết thúc cuộc chuyện trò, liền tìm một đề tài khác: “Kỹ xảo võ thuật sở trường nhất của cậu là gì?”
- Trường thương. Cả nửa ngày Diệp Trùng mới thốt ra hai chữ, vấn đề này quả thật làm hắn có chút khó mà mau chóng lựa chọn. Phương diện võ thuật, vô luận là khống chế cơ nhục hay là sức mạnh, tốc độ, sự chuẩn xác, thậm chí bao gồm cả đánh tay không, cận chiến trủy thủ, hắn đều sở trường vô cùng. Nhưng nếu nói tới nhất ở trong đó, nghĩ cả nửa ngày, Diệp Trùng cho rằng chỉ e vẫn là trường thương.
- Cái này sao? Ánh mắt của Hoàng Bạch Y rơi trên ngọn mâu gỗ bên cạnh Diệp Trùng. Bây giờ không có quang giáp, vũ khí chính là thứ dựa dẫm quan trọng nhất của hắn, cho nên vô luận là lúc nào, thanh mâu gỗ này không hề rời khỏi người Diệp Trùng.
- Đúng. Diệp Trùng quý chữ như vàng.
- Thương kỹ a! Hoàng Bạch Y lộ ra vẻ hồi tưởng: “Ta nhớ là cao thủ dùng thương hình như có vài người, nhưng hình như không phổ biến như vũ khí kiếm. Nhìn thấy ánh mắt Diệp Trùng nhìn về phía lão, lão không khỏi lộ ra vẻ có chút ngại ngùng: “Ài, cậu cũng biết, ta chỉ là một thuật thừa sư, mà không phải là một võ thuật gia.”
- Nhưng ta từng thảo luận với một cao thủ võ thuật chân chính về vấn đề thuộc phương diện này. Lời của y ta nhớ rất rõ ràng, y nói, vô luận loại kỹ xảo nào, vô luận loại vũ khí nào, nhân tố cốt lõi nhất chính là mấy thứ đó, cậu biết là gì không? Lão hứng thú hỏi Diệp Trùng.
- Sức mạnh, tốc độ, tinh thần. Diệp Trùng không chút do dự trả lời, nhưng hắn suy đi nghĩ lại, lại bổ sung: “Còn có góc độ, thời cơ, ừm, hai thứ này chắc đều là vị trí, vị trí không gian, vị trí thời gian. Đúng, chính là vị trí!”
Hoàng Bạch Y trợn mắt há hốc mồm, cả nửa ngày không thốt nên lời.
- Sao thế? Nói sai rồi sao? Diệp Trùng nhìn thấy dáng vẻ kỳ quái của Hoàng Bạch Y, hắn lại lộ ra vẻ trầm tư, trải qua cả ba phút mới ngẩng đầu lên, nói rất khẳng định: “Chắc là không sai.”
- Cậu nói không sai. Hoàng Bạch Y cảm khái vạn phần, nhìn Diệp Trùng đầy thâm ý: “Hai mươi ba tuổi thì có thể hiểu được những thứ này, tiền đồ của cậu quả nhiên là xáng lạn a.”
Không đợi Diệp Trùng mở miệng, lão nói tiếp: “Năm đó vị tiền bối đó cũng nói giống như cậu. Trong võ thuật, tác dụng của tinh thần không hề rõ ràng như sức mạnh, tốc độ, vị trí, nó chỉ vào lúc cậu tiến vào một cảnh giới khá cao cấp thì mới thể hiện ra. Một điểm này chắc cậu đã có thể hội sâu sắc rồi nhỉ.”
Đối với một điểm này, Diệp Trùng không có chút lưỡng lự nào, gật gật đầu.
Hoàng Bạch Y cảm thấy phấn chấn vô cùng, lão cuối cùng đã tìm thấy đề tài Diệp Trùng cảm thấy hứng thú. Hai bên bắt đầu tiến hành thảo luận sôi nổi, lý giải đối với nhân tố tinh thần này, Diệp Trùng so với Hoàng Bạch Y, khoảng cách giống như giữa con nít và người trưởng thành. Nhưng ở phương diện mấy nhân tố khác, địa vị của hai người vừa vặn đổi cho nhau.
Rất mau, giao tình giữa hai người lập tức tăng cao. Trong mắt Diệp Trùng, Hoàng Bạch Y có tinh thần nghiên cứu cực kỳ dồi dào, một điểm này rất đúng khẩu vị của hắn. Thật ra, hắn nào biết, trong mắt Hoàng Bạch Y, thảo luận của hai bên chẳng qua chỉ để giết thời gian mà thôi. Cuối cùng đã tìm thấy một việc có thể dùng để giết thời gian, Hoàng Bạch Y tự nhiên vô cùng hào hứng.
Vô luận là từ xuất phát điểm gì, thành tựu ở phương diện tinh thần của Hoàng Bạch Y quả thật làm Diệp Trùng sinh ra cảm giác sửng sốt. Hắn chưa từng nghĩ qua, ứng dụng của tinh thần lại có thể đạt tới mức độ không thể tin được thế này. Thực lực sâu không lường được của Hoàng Bạch Y rất mau liền nhận được sự kính trọng của Diệp Trùng. Trong nhận thức của hắn, thực lực là số một.
Diệp Trùng không biết, sự kinh ngạc trong lòng Hoàng Bạch Y vượt xa sự kinh ngạc trong lòng Diệp Trùng. Trong mắt lão, Diệp Trùng là một quái vật không hơn không kém, trong thân thể gầy còm hàm chứa sức mạnh to lớn kinh người. Lực bạo phát, thần kinh phản ứng đều khủng bố dị thường. Điều làm lão động dung nhất vẫn là tinh thần khắc khổ của Diệp Trùng. Từ hôm đầu tiên lão nhìn thấy Diệp Trùng bắt đầu, trừ thời gian hai người giao lưu, Diệp Trùng không phải chuyên tâm luyện tập thì chính là ngồi ở đó suy nghĩ.
Không có bất cứ giải trí nào, luyện tập khô khan, hắn vĩnh viễn đều không cảm thấy buồn chán. Hoàng Bạch Y thậm chí nhìn thấy Diệp Trùng vì ưu hóa một động tác đơn giản, làm đi làm lại động tác này không dưới mấy vạn lần. Mỗi ngày Diệp Trùng đều giống như dìm mình trong nước, mồ hôi đầm đìa. Có lẽ ai cũng không ngờ một giới giả lại luyện tập một động tác đơn giản thế này, hơn nữa số lần còn phải dùng vạn để tính.
Hoàng Bạch Y lúc này mới biết, thân thủ kiệt xuất thế này của Diệp Trùng, thì ra toàn bộ đều có được từ trong loại tu hành gần như có thể gọi là tự bạc đãi này.
Mà việc càng làm lão kinh ngạc lại ở phía sau, năng lực suy nghĩ và năng lực lý giải cực mạnh Diệp Trùng biểu hiện ra trong quá trình thảo luận của hai người.
Thật là một tên đáng sợ!
Nhưng điều duy nhất làm lão cảm thấy buồn bực là, Diệp Trùng lại vô luận thế nào cũng không chịu học tập bí thuật. Bất quá, hắn lại cực kỳ cảm thấy hứng thú với việc ứng dụng của phương diện tinh thần, nhưng trọng điểm nghiên cứu của hắn là làm sao đối phó Thuật thừa sư. Một điểm này làm Hoàng Bạch Y chỉ có cười khổ không thôi.
Rất mau, Hoàng Bạch Y bỗng phát hiện mình gần như thành một người luyện chung. Tinh thần của lão tuy mạnh mẽ vô cùng, nhưng thân thể yếu ớt làm sao có thể so sánh với loại không phải con người như Diệp Trùng. Mấy ngày gần đây đã lưng đau, eo mỏi, nhưng Diệp Trùng trước sau vẫn như rồng như hổ, tinh thần dồi dào.
Xem ra mình thật sự già rồi, rất nhiều lần, Hoàng Bạch Y đều không khỏi dâng lên cảm khái giống thế này.
Lão không hề giấu giếm, đối với việc truyền thụ tri thức, không hề bủn xỉn, huống chi là loại người trẻ tuổi khắc khổ, cố gắng như Diệp Trùng. Sống cô độc mười năm đã sớm mang tất cả ân oán và hùng tâm của lão tiêu hủy rồi, lão hiện giờ đối với mọi phân tranh đều không có chút hứng thú.
Cuộc sống ở chỗ này cực kỳ không tệ, trừ chút cô độc ra, lão nghĩ như thế.
Lão biết Diệp Trùng sẽ có một ngày rời khỏi chỗ này, lão truyền thụ cũng càng thêm cố gắng, cho dù Diệp Trùng không hề là một thuật thừa sư. Đây có lẽ là tiếc nuối duy nhất của lão. Bí thuật chân chính của bộ lạc Hy Phượng có lẽ chính là biến mất từ giờ rồi, lão có chút thê lương nghĩ. May mà lão hiện giờ nhìn thoáng đi nhiều, không cố chấp như hồi còn trẻ.
Diệp Trùng rất mau liền phát giác ra sự thay đổi của Hoàng Bạch Y, hắn học tập càng thêm khắc khổ. Mình tuy không thành một thuật thừa sư, nhưng lĩnh ngộ đối với tinh thần càng nhiều, có thể làm cho công kích của hắn càng thêm mạnh mẽ. Điều quan trọng nhất là, có thể làm cho hắn tìm thấy phương pháp đối phó thuật thừa sư.
Đối với việc tăng cường thực lực của mình, hắn lúc nào cũng tích cực vô cùng.
Luyện tập không có chút buông lơi, nhưng Diệp Trùng mỗi ngày đều suy nghĩ làm sao rời khỏi khu rừng nguy hiểm này.
Hắn đã tìm thấy một phương án hơi có khả năng.
Nơi này chỉ có hai phương hướng, một chỗ là hướng xuống, đi qua hẻm núi, tiến vào Hắc sâm lâm. Phương hướng còn lại chính là trèo lên trên, cuối cùng tới đỉnh núi. Diệp Trùng từng lên đỉnh núi, mặt hướng lưng Hắc sâm lâm của đỉnh núi là vách núi cao vạn trượng. Núi non liên miên cao vút chắn lấy Hắc sâm lâm.
Nếu có quang giáp, mọi thứ đều trở nên đơn giản vô cùng. Đáng tiếc trên tay Diệp Trùng chỉ có một thanh trủy thủ. Nhưng hắn vẫn nghĩ ra một phương pháp không tồi.
Chế tạo quang giáp đương nhiên không thể nào, nhưng chế tạo một tàu lượn thô sơ chút lại không hề là một việc không thể nào. Độ cao từ đỉnh núi tới mặt đất có lẽ khoảng ba ngàn tới năm ngàn mét. Chỉ cần mình may mắn, không gặp phải khí lưu thay đổi, vậy khả năng hạ cánh an toàn vẫn khá lớn. Loại phương án này so với lại một lần nữa tiến vào Hắc sâm lâm thử vận may thì lớn hơn nhiều.
Với tri thức cơ sở của chế tạo quang giáp, không khí động lực học của Diệp Trùng cực kỳ vững chắc. Tàu lượn đã là đồ cấp viễn cổ, Diệp Trùng cũng chưa thấy qua. Hắn chỉ có thể dựa vào tri thức mình nắm bắt được, tiến hành tính toán, thiết kế ra tàu lượn, sau đó chế tạo ra nó.
Mấy ngày tiếp theo, thời gian suy nghĩ của Diệp Trùng tăng lên rõ rệt. Hoàng Bạch Y tuy không biết Diệp Trùng đang nghĩ cái gì, nhưng cũng không đi làm phiền hắn.
Tiếp đó, Diệp Trùng đi một chuyến tới Hắc sâm lâm, xách một cây gỗ tròn to lớn trở về. Vẻ mặt lúc đó của Hoàng Bạch Y đặc sắc vô cùng, ngạc nhiên nhìn Diệp Trùng gầy còm xách một cây gỗ tròn to lớn. Chạc cây của cây gỗ tròn này đều đã bị gọt sạch, mặt cắt ở trên đó vẫn còn mới.
- Cái này là làm cái gì? Hoàng Bạch Y kỳ quái hỏi, lão làm sao cũng nghĩ không rõ hành vi cổ quái này của Diệp Trùng.
Diệp Trùng không ngẩng đầu, động tác trên tay không ngừng lại: “Chế tạo máy để bay.”
- Máy để bay? Trong mắt Hoàng Bạch Y đầy vẻ mù mịt, lão chưa thấy qua quang giáp, chưa từng học không khí động lực học. Thứ duy nhất lão từng thấy có thể bay được chính là tàu vũ trụ, nhưng lão làm sao cũng không liên hệ cây gỗ tròn này với tàu vũ trụ được.
Trủy thủ của Diệp Trùng hiện giờ thành công cụ tốt nhất, nó sắc bén vô bì, ngay cả Thiết trầm mộc cũng cắt đứt, đối với loại gỗ này càng không cần nói. Thứ Diệp Trùng chọn là thân cây của một loại cây gọi là Sa thụ, độ cứng và độ dẻo của nó đều không tồi, điều quan trọng nhất là chất gỗ cân bằng, có thể làm cho Diệp Trùng thuận tiện hơn trong tính toán trọng tâm của tàu lượn.
Không có quang não, Diệp Trùng chỉ đành dựa vào đầu của mình để tính toán.
@by txiuqw4