Hai người Diệp Trùng và Diệp La trói hai người của Vương gia, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi được gì từ miệng bọn họ. Lời nói của hai người bị trói cực kỳ nhất trí, đại ý là hôm đó đám người đó đột nhiên biến mất trong nước, về sau cũng không có thêm tin tức gì nữa.
Diệp Trùng thậm chí còn điều khiển Nguyệt Phục Vương thâm nhập xuống đáy biển, tới gần tàu Nham thạch. Nhưng tàu nham thạch hoàn hảo không hư hại gì, mọi cửa khoang đều đóng chặt, không có bất cứ dấu vết phá hoại nào. Diệp Trùng không dám tùy tiện mở khoang tàu nham thạch, nếu không, nước biển tràn vào, áp lực nước khổng lồ sẽ ép mọi người trong tàu thành tương thịt trong nháy mắt.
Cực kỳ kiên nhẫn, Diệp Trùng điều khiển Nguyệt Phục Vương men theo tàu nham thạch xem xét một lượt, nhưng vẫn không có bất ức phản hồi nào, lần này thật sự làm hắn nản lòng rồi, xem ra bọn họ thật sự không ở bên trong, phỏng chừng đã rời khỏi tàu nham thạch rồi.
Nhưng, bọn họ đi đâu chứ? Vấn đề này làm Diệp Trùng cực kỳ đau đầu.
So với mức độ trung bình của hành tinh có người sinh sống của năm thiên hà lớn, hành tinh Thoát Mộc không hề xem là lớn, dân số cũng không xem là nhiều, nhưng muốn từ trong này tìm được vài người, lại cũng không khác gì mò kim đáy biển, hơn nữa điều quan trọng nhất hiện giờ là Diệp Trùng hoàn toàn không có bất cứ manh mối nào.
Diệp gia lúc này loạn cào cào cả lên. Đám tiểu bối tò mò nhìn đám trưởng bối tranh cãi kịch liệt, bọn họ trước giờ chưa từng nghĩ mấy trưởng bối bình thường trông ra nghiêm túc, không tùy tiện nói cười này lại mặc kệ phong độ, lớn tiếng mắng chửi thế này. Diệp gia đã không biết bao lâu rồi không náo nhiệt như vậy, mà tất cả điều này, toàn bộ đều là vì một báo cáo, một báo cáo của Diệp La.
Trong báo cáo của Diệp La chủ yếu nói hai việc, một là liên quan tới kết quả kiểm chứng huyết mạch của Diệp Trùng, việc còn lại chính là hợp tác giữa bộ lạc Hy Phượng và Lược đồng giả.
Chuyện hợp tác giữa bộ lạc Hy Phượng và Lược đồng giả vốn dĩ nên chịu sự chú ý nghiêm trọng hiện giờ lại bị quăng sang một bên, sự chú ý của mọi người đều đặt trên việc đầu tiên.
- Ta phản đối! Hắn căn bản không thể nào là người của Diệp gia. Bên trong ghi chép trong tộc căn bản không có bất cứ tin tức gì, năm mươi năm trở lại đây, trong tộc đã không có nam nữ dòng chính đi ra đồng thời. Cho một người không rõ không ràng thế nào vào trong tộc, đây tuyệt đối là một họa ngầm. Ta kiên quyết phản đối! Người nói là Diệp Cư Hành, địa vị của người Diệp gia này chỉ thua tộc trưởng.
Diệp Cư Hành mặt trắng không râu, làn da bảo dưỡng cực kỳ tốt, xem ra lịch sự nho nhã. Nhưng không có ai dám xem thường lão, Diệp Cư Hành năm đó cũng là cao thủ danh chấn nhất thời, gia chủ hiện giờ có thể ngồi lên vị trí này, có quan hệ cực lớn với sự nỗ lực năm đó của lão. Lão lúc còn trẻ từng có cơ hội cực lớn vượt qua cao thủ đệ nhất Diệp Lạc lúc đó, nhưng biết sao được, trời ghét anh tài, lão vì tình mà bị thương tổn, nản lòng thoái chí, liền lui về trong tộc chuyên môn giúp đỡ gia chủ quản lý một vài sự vụ trong tộc.
Sau này Diệp Lạc đột nhiên mất tích, gia chủ cũng từng khuyên nhủ lão xuất sơn nhưng lại bị lão kiên quyết từ chối. Cao thủ đệ nhất hiện giờ của Diệp gia, Diệp Nhân, ở trên ý nghĩa nào đó có thể coi như là đệ tử của lão, từ nhỏ thì đã lớn lên dưới sự bồi dưỡng của lão.
Diệp Cư Hành tác phong nghiêm cẩn, chưa từng thiên vị việc tư, thanh danh trong tộc cực cao, cũng cực kỳ được gia chủ tín nhiệm. Mấy năm gần đây, quản lý phương diện sinh sôi của Diệp gia, lão chính là người phụ trách chủ yếu trong đó, lời nói ra tự nhiên cực kỳ có trọng lượng.
- Ta không tán đồng cách nói của Cư Hành. Người nói là Diệp Quảng Hành, biểu tình nói cười ngày thường trên gương mặt phúng phính lúc này đã hoàn toàn thu lại, mà thay vào đó là sự trầm tĩnh nghiêm túc. Diệp Quảng Hành là nhân viên phi chiến đấu hiếm thấy trong tộc, từ nhỏ thì đã mắc phải quái bệnh, không cách nào tham gia huấn luyện trong tộc. Nhưng hắn ở phương diện chính vụ lại cực kỳ tinh thông, mấy năm trở lại đây, Diệp gia có thể có được địa vị thế này, trong đó công lao của hắn rất lớn.
Liếc nhìn xung quanh, Diệp Quảng Hành nghiêm giọng nói: “Mấy năm gần đây, tỉ lệ sinh của dòng chính Diệp gia càng lúc càng thấp, nếu như cứ giảm xuống như vậy, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa, dòng chính Diệp gia sẽ vì vậy mà mai một.
Cả đại đường yên ắng không tiếng động, trên mặt mỗi người đều xuất hiện vẻ lo lắng, tình huống mà Diệp Quảng Hành nói mỗi người đều biết rõ trong lòng, nhưng lại vô kế khả thi. Mặc dù bọn họ đã nghĩ cách thực hiện quản lý nghiêm khắc, nhưng tình hình vẫn đang trở xấu hơn.
- Tình huống Cư Hành nói hoàn toàn chính xác, ta cũng từng tra tư liệu phương diện này trong tộc, dường như từ điểm này mà nói, người thanh niên này không thể nào là người của Diệp gia chúng ta. Nhưng báo cáo của Diệp La, mọi người đều xem rồi, biểu hiện của người thanh niên tên Diệp Trùng này hoàn toàn phù hợp với đặc trưng của huyết mạch họ Diệp chúng ta, hơn nữa là đặc trưng dòng chính thuần chính nhất. Nếu như như vậy, vậy thì chúng ta có thể suy đoán hay không, trên đời này tồn tại một loại phương pháp khác có thể bảo trì sự thuần chính của huyết mạch họ Diệp?
Lời của Diệp Quảng Hành không khác gì quăng vào trong đại đường một quả bom nặng ký!
- Càng huống chi, nếu như hắn thật sự tiến vào Diệp gia, mọi thứ đều ở dưới sự giám sát, hắn lại có thể làm ra trò gì chứ?
Tiếng nghị luận ông ông lập tức không ngừng vang bên tai. Diệp Quảng Hành lại thần sắc tự nhiên ngồi xuống.
Cuối cùng, không có bất cứ nhấp nhỏm gì, mọi người đều đồng ý với đề nghị lập tức yêu cầu Diệp Trùng tiến vào Diệp gia.
- Ngươi nói, Diệp Trùng đó rốt cuộc là có dáng vẻ gì?
- Ai biết! Nhưng nghe nói hắn là một sư sĩ rất lợi hại đó. Cũng không biết gia chủ sẽ trang bị cho hắn quang giáp gì.
- Hắn thật sự rất lợi hại sao?
- Đợi hắn tới thì biết thôi.
Thảo luận giống như thế trong Diệp gia đâu đâu cũng có. Mỗi khi nghe thấy thảo luận thế này, Diệp Nhân thường là mặt không biểu tình, xoay người bỏ đi. Thảo luận liên quan tới hắn và Diệp Trùng rốt cuộc ai mới là cao thủ đệ nhất cũng được đề cập tới suốt, Diệp Trùng, sư sĩ trước giờ chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, tràn đầy thần bí, thực lực của hắn cũng được thần bí hóa giống như vậy.
Đợi khi mọi người tản đi, Diệp Cư Hành và Diệp Quảng Hành nhìn nhau, khóe miệng mỗi người đều lộ ra nụ cười nhẹ, nhưng lại không tới một giây liền kề vai nhau lướt qua, chi tiết ngắn ngủi tới mức có thể bỏ qua này không có ai chú ý.
Diệp Trùng không hề biết Diệp gia đang xảy ra một màn này, hắn lúc này đang cùng với Diệp La, hai người đi tới Vu Uyên thành.
Diệp La nói ở chỗ này có một cao thủ võ thuật vô cùng lợi hại, rồi sống chết đòi kéo Diệp Trùng cùng tới. Trong lòng Diệp Trùng gấp tìm kiếm mấy người Nhuế Băng, đáng tiếc trên tay không có bất cứ đầu mối nào, mù mịt không rõ, không biết bắt đầu từ đâu, liền dứt khoát cùng Diệp La tới Vu Uyên thành.
Diệp La dẫn theo Diệp Trùng giống như hai con ruồi không đầu đi loạn khắp nơi.
- Cao thủ ngươi nói rốt cuộc là ở đâu? Diệp Trùng hỏi.
Diệp La nhún vai, không chịu trách nhiệm nói: “Ta không phải đang tìm sao?”
- Cũng tức là nói, người không biết hắn rốt cuộc là ở đâu? Câu hỏi ngược của Diệp Trùng chỉ thẳng vào trọng tâm vấn đề.
- Hì hì. Mặt Diệp La dày tới bất ngờ, không đỏ mặt chút nào: “Ta cũng chỉ nghe nói mà thôi. Nghe nói, ha ha, chỉ là nghe nói! Diệp La cười ha hả.
- Nghe nói? Cũng tức là nói, nguồn gốc tin tức không có tính chuẩn xác. Kiến nghị của ta là bỏ qua tìm kiếm. Ngoài ra, nếu như ngươi không thể đưa ra phương án tìm kiếm có tính khả thi, ta từ chối đi cùng.
Giọng nói bình tĩnh của Diệp Trùng giống như Mục Thương.
- Ta nói này A Trùng, không phải như vậy chứ…
- Diệp tử! Gọi ta là Diệp tử! Ta lại một lần nữa chỉnh sửa sai sót của ngươi.
- Cái tên Diệp tử này quả thật là quá tràn lan rồi, A Trùng tốt hơn a…
Hai người ở trên đường lớn chính là ngươi một câu, ta một câu như thế mà tranh biện.
Quảng Vệ không có tinh thần loanh quanh trên đường. Lần đại chiến hôm đó hắn có thể nói là may mắn cùng cực, thoát được một mạng, nhưng từ hưng phấn cực độ gặp được tiền bối trong phái tới thất vọng bỏ mất dịp may lúc sau, loại khác biệt tâm lý này làm hắn gần đây vẫn luôn ở trong trạng thái ủ rũ.
Nếu như không phải trận chiến giống như ác mộng đó để lại trong lòng hắn dấu vết không thể nào xóa nhòa, hắn nhất định sẽ cho rằng mình chẳng qua chỉ nằm mơ.
Phi tuyến ngân liên a! Chính là Phi tuyến ngân liên trong phái thất lạc nhiều năm! Điều bồi sư thần bí đó nhất định là vị tiền bối ẩn tu nào đó trong phái.
Nhưng điều hắn có thể làm hiện giờ chỉ có than thở mà thôi.
Chính ngay lúc này, tiếng tranh cãi bên người cắt ngang suy nghĩ của hắn. Vốn dĩ tâm tình buồn chán, Quảng Vệ không khỏi càng thêm buồn bực, quay mặt nhìn, lại chỉ thấy hai gã không biết đang tranh cãi cái gì, nhưng khi ánh mắt hắn rơi trên trước ngực một gã trong đó, giống như bị sét đánh!
Đầu óc trống rỗng, cả người như con tò he!
Khi hai người sắp đi xa, Quảng Vệ lúc này mới bỗng nhiên hoàn hồn lại.
- Đợi một lát! Quảng Vệ kích động hét lớn lên, luýnh quýnh xông về phía hai người.
Diệp Trùng và Diệp La hoàn toàn không ngờ ở chỗ này lại có người biết bọn họ, tự nhiên cho rằng tiếng kêu phía sau là gọi người khác, không để ý tới.
Đợi khi Quảng Vệ xông tới trước mặt bọn họ, giang đôi tay chặn hai người, hai người ai nấy vẻ mặt đều nghi hoặc.
Quảng Vệ thở ồ ồ, thân thể điều bồi sư trước giờ yếu ớt có tiếng, một phen chạy nhanh như vậy, Quảng Vệ cảm thấy lồng ngực mình sôi trào, thêm vào kích động, hắn ngay cả một câu cũng nói không ra. Gương mặt đỏ lựng lên, chỉ có thể trố to mắt nhìn Diệp Trùng.
Diệp Trùng và Diệp La nhìn nhau.
Bộp bộp.
Oa, Quảng Vệ khóc chạy tới đôi chân Diệp Trùng.
Xuất phát từ bản năng, không biết nguyên cớ, Diệp Trùng nhẹ nhàng lùi ra sau một bước, Quảng Vệ chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, trước mắt liền mất đi bóng dáng Diệp Trùng, lập tức té ngã miệng gặm bùn. Một cú này của hắn dùng sức cực lớn, cú này cũng ngã cực nặng, mặt đầy đất, khóe miệng cũng bị xé rách.
Nhưng hắn trở mình bò dậy, xoay người lạy trên mặt đất, miệng nghẹn ngào nói: “Tiền bối, đệ tử cuối cùng gặp được tiền bối rồi…” Cay đắng ngày trước thoáng cái bộc phát ra, hắn cũng không khống chế được tâm tình, lập tức gào khóc sướt mướt!
- Người quen biết? Diệp La yếu ớt dùng tay chỉ Quảng Vệ đang bái trên mặt đất, thất thanh khóc khổ sở, quay mặt sang bên nhìn Diệp Trùng.
- Không quen! Diệp Trùng lắc đầu, trả lời cực kỳ khẳng định.
- Vậy hắn tại sao…
- Không biết!
Hai người một hỏi một đáp, không để ý tới Quảng Vệ quỳ trên mặt đất, khổ sở khóc ròng.
@by txiuqw4