Tây Tây Lý Kỳ rất nhàm chán đứng ở đầu con đường nhỏ vào Lĩnh ngáp. Trong mơ, hắn vẫn không quên nguyền rủa mấy lão già đó của Lĩnh hội. Đám lão già đáng chết này, lại phái mình tới đón tiếp thiếu niên vào Lĩnh đó.
Tây Tây Lý Kỳ không hề là một người thích trốn tránh khó nhọc, nhưng đối với loại công tác hoàn toàn không có ý nghĩa này vẫn không tạo nên chút hứng thú nào.
Tên này rõ ràng là chỉ có một con đường chết, thế nào có thể thông qua con đường nhỏ vào Lĩnh? Việc này, mỗi người trong Lĩnh đều biết. Tối nay trong Lĩnh yên ắng, không một ai đi ra.
Gần đây trong Lĩnh vẫn luôn sôi sục bất an, nhà Pavel của hắn cũng giống vậy, không thể yên tĩnh, sự kiện đá cửa đã xảy ra mấy lần, giống như trong một đêm, người trong Lĩnh đã trở nên hiếu chiến vậy.
Sự bình lặng hôm nay giống như sự bình lặng cuối cùng trước cơn giông tố, càng làm người ta cảm thấy đè nén.
Cho nên vừa tới chỗ này, Tây Tây Lý Kỳ dứt khoát đi ngủ, dù sao tới thời gian thì đi Tông hội báo cáo một cái là được.
Hắn đang ngủ say bỗng cảm thấy có người vỗ hắn.
- Ai vậy? Hắn phẫn nộ trong lòng, đã khuya vậy rồi, ai đùa đùa tới trên đầu mình? Điều quan trọng nhất là, lại cắt ngang mộng đẹp của mình, một điểm này làm hắn cực kỳ tức giận. Trong miệng tuy lầm bầm, nhưng cơn buồn ngủ dữ dội làm mí mắt hắn nặng nề vô bì, mở không ra.
- Xin hỏi, ngươi là người tới đón ta phải không? Một giọng nói hơi lạnh nhưng rất lịch sự.
- Đón ngươi… Đầu óc mê mê hồ hồ của Tây Tây Lý Kỳ bỗng chốc tỉnh táo lại. mở bừng cặp mắt lim dim, thứ phản chiếu vào mắt là một thiếu niên xa lạ trong có vẻ cao nhưng hơi gầy, biểu tình trên mặt Tây Tây Lý Kỳ mau chóng trơ ra.
- A! Trong bóng tối, bỗng vang lên tiếng thét của Tây Tây Lý Kỳ, hắn giống như một con mèo bị đạp trúng đuôi vậy.
- Ngươi… ngươi… ngươi chính là người… người… người vào Lĩnh đó? Tây Tây Lý Kỳ lắp ba lắp bắp, hỏi lộn xa lộn xộn.
Tuy lời đối phương nói cực kỳ không rõ ràng, nhưng may mà ý tứ cơ bản Diệp Trùng vẫn có thể phân tích rõ ràng, gật đầu, hắn trả lời như thật: “Đúng vậy.”
Ngày này đã định trước là một ngày không bình lặng. Thiếu niên đó của Quản gia chỉ dựa vào thực lực bản thân mà qua được con đường nhỏ vào Lĩnh, tin tức này giống như một trận gió thổi vào tai mỗi người trong Lĩnh.
Trên không Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh vang lên một tiếng sấm!
Mỗi người trong Lĩnh đều vô cùng rõ ràng, cục thế trong Lĩnh sẽ bởi vì sự trở về của đại sư điều bồi cấp tông sư này mà xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Buổi tối này đã định vô số người sẽ không thể nào ngủ được.
Diệp Trùng lập tức được dẫn tới Quản gia. Trên thực tế, Lĩnh hội sau khi biết được kết quả, tra hỏi trong tưởng tượng của mọi người không hề xuất hiện, mà trực tiếp được dẫn tới Quản gia. Trong sự kinh ngạc của mọi người, Lĩnh hội đã lựa chọn một loại thái độ cực kỳ kỳ quái, không nghe không hỏi, giống cái gì cũng không xảy ra.
Khi Tây Tây Lý Kỳ rời khỏi Quản gia, vô cùng ngưỡng mộ quay đầy nhìn một cái. Sự trở về của một điều bồi sư siêu cấp thế này, đủ để giúp đỡ Quản gia thoát khỏi cảnh khó khăn hiện tại.
Mỗi một điều bồi sư đều biết, tác dụng của một điều bồi sư cấp Tông sư còn lâu những điều bồi sư thông thường mới có thể so sánh được, cho dù số lượng mấy điều bồi sư này có nhiều hơn.
Hiện giờ không có một người nào trong Lĩnh hoài nghi trình độ Tông sư của thiếu niên điều bồi thần bí này của Quản gia. Con đường nhỏ vào Lĩnh là con đường duy nhất tiến vào Dạ Lĩnh, bên trong gần như đã bao hàm tất cả kỹ thuật điều bồi có trình độ cao nhất trong Lĩnh. Có thể an nhiên vô sự xuyên qua con đường nhỏ vào Lĩnh mà không chút thương tổn, quét ngang cả Dạ Lĩnh, không có một ai dám nói mình có thể làm được. Trên thực tế, ngay cả Hoa Nham hiện giờ như mặt trời giữa trời cũng từng thản nhiên nói thẳng, mình không cách nào chỉ dựa vào thực lực bản thân mà xuyên qua con đường nhỏ vào Lĩnh. Thử hỏi, một điều bồi sư như vậy, ai sẽ nghi ngờ thực lực của hắn? Ai lại dám nghi ngờ thực lực của hắn?
Cả Quản gia đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào. Từ sau khi Quản Linh rời khỏi Quản gia, nhiều năm thế này, Quản gia chưa từng náo nhiệt như thế này. Trên mặt mỗi người Quản gia đều tràn trề nụ cười hạnh phúc. Xuất thân từ đại thế gia có lịch sử huy hoàng thế này như Quản gia, lòng tự tôn của bọn họ cao hơn người bình thường rất nhiều. Nhưng hiện thực tàn khốc mấy năm nay lại vô tình ép buộc bọn họ. Bọn họ chỉ có đứng trong góc nhìn người khác hưởng thụ đãi ngộ tốt hơn, hưởng thụ vinh dự. Mà nhiều lúc, bọn họ còn phải yên lặng thừa nhận ánh mắt khinh thường, coi nhẹ của người khác.
Áp lực lâu dài trong khoảnh khắc được thả ra, cột sống của mỗi người Quản gia đều dựng thẳng lên, nụ cười nở nơi khóe miệng đẹp đẽ vô bì. Người Quản gia chính mắt nhìn thấy một màn đại tiểu thư hoành không xuất thế năm đó hiện giờ hầu hết vẫn khỏe mạnh, bọn họ không ngại phiền hà, kể lại thanh uy năm đó của Quản gia hết lượt này tới lượt khác cho đám trẻ con.
Bây giờ, bọn họ đã nhìn thấy một hy vọng mới, hy vọng quật khởi lần nữa của Quản gia. Học trò của đại tiểu thư, chỉ một điểm này thì đủ để làm bọn họ cảm thấy thân thiết vô cùng. Mà không mượn bất cứ sự hỗ trợ nào mà vẫn an nhiên vô sự xuyên qua con đường nhỏ vào Lĩnh, càng làm cho thanh thế của thiếu niên thần bí trở về Quản gia này đẩy tới tột cùng.
Nhưng điều duy nhất làm mọi người cảm thấy khá kỳ quái chính là cây mâu gỗ Diệp Trùng xách trên tay đó, điều bồi sư xách mâu gỗ? Học sinh của đại tiểu thư quả nhiên không phải người bình thường a! Người nhìn thấy một màn này xôn xao cảm khái.
Mà lúc này, Diệp Trùng đang ở trong phòng Quản Chính Nguyên.
- Ngươi là học trò của A Linh? Trên mặt Quản Chính Nguyên tuy bảo trì bình tĩnh, nhưng vẻ vui mừng trong mắt vẫn lộ ra rõ ràng.
- A Linh? Diệp Trùng nhíu mày suy nghĩ, đây là tên của Quản phong tử ư? Quản Linh? Diệp Trùng dường như có chút ấn tượng, hình như Cát lão gia tử truyền thụ cho hắn kỹ thuật chế xương từng nhắc tới một lần. Ký ức này có chút xa xôi, nếu như không phải trí nhớ của Diệp Trùng kinh người, tin tức này hoàn toàn nhớ không ra. Kêu Quản phong tử, Quản phong tử nhiều rồi, ngược lại quên đi tên thật của nàng ta rồi.
Diệp Trùng gật đầu: “Đúng.” Ánh mắt của hắn lại rơi trên cổ Quản Chính Nguyên, trên cổ hắn cũng treo một viên Tửu Phiêu Hồng giống như vậy.
- A Linh hiện giờ thế nào rồi? Quản Chính Nguyên thiết tha hỏi.
- Chết rồi. Diệp Trùng trả lời cực kỳ bình tĩnh. Quản phong tử kêu Trúc Linh tới tìm mình, bản thân nàng lại không thấy bóng dáng. Mà biểu tình trên mặt Trúc Linh cũng đủ để nói rõ mọi thứ.
- Cái gì? Quản Chính Nguyên bỗng hoảng hốt, gương mặt lập tức méo mó, run rẩy hỏi.
Diệp Trùng yên lặng nhìn Quản Chính Nguyên, không biết nên nói cái gì, cuối cùng, hắn vẫn quyết định nói thật: “Nàng ta vì cứu Trúc Linh, rất có khả năng chết rồi, xác suất lớn tới 90%.”
- Chết rồi… Quản Chính Nguyên lầm bầm nói với mình, dáng vẻ ngỡ ngàng, mắt mau chóng ảm đạm, biến thành màu xám xịt, giống như trong nháy mắt, hắn liền chán nản, già xọp đi.
Diệp Trùng cũng không biết nói gì. Đối mặt tình huống thế này, hắn vẫn luôn thiếu cách an ủi hữu hiệu. Không, chính xác mà nói, hắn hoàn toàn không biết an ủi thế nào.
Quản Chính Nguyên bỗng ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn vô cùng: “Trúc Linh? Trúc Linh người vừa rồi mới nói là ai? A Linh tại sao lại đi cứu cô ta?”
- Trúc Linh là em gái của nàng ta.
- Cái gì? Em gái? Quản Chính Nguyên bỗng tóm lấy Diệp Trùng. Mặt vừa rồi vẫn còn xám xịt bỗng trở nên kích động.
Diệp Trùng lách mình một cái, nhẹ nhàng né tránh tay của Quản Chính Nguyên.
- A Linh đã tìm thấy em gái… A Linh đã tìm thấy em gái… Quản Chính Nguyên giống như bị điên, Diệp Trùng ở bên cạnh suy nghĩ có nên cho hắn một cái, làm hắn khôi phục bình tĩnh.
May mà Quản Chính Nguyên rốt cuộc là gia chủ một nhà, sức tự khống chế không phải người bình thường có thể so sánh. Rất mau liền hồi phục bình tĩnh, cặp mắt nóng rực nhìn chằm chằm Diệp Trùng: “Em gái à? Nàng ta ở đâu?”
Diệp Trùng vẫn bình tĩnh như cũ: “Ta đã thất lạc với nàng ta rồi.”
- Thất lạc? Sắc mặt Quản Chính Nguyên lại biến đổi, gấp giọng hỏi: “Thất lạc ở đâu?” Nhìn dáng vẻ hắn, hận không thể lập tức phái đi tìm kiếm.
- Biển sương đỏ.
Địa danh này, Quản Chính Nguyên hiển nhiên là xa lạ vô cùng, nhưng hắn vẫn gọi một tộc nhân vào, thấp giọng dặn dò vài câu. Tộc nhân này nghe gia trưởng phân phó xong, kinh ngạc nhìn Diệp Trùng, rồi mau chóng lui ra khỏi phòng.
Quản Chính Nguyên lại hỏi một vài vấn đề phương diện khác, Diệp Trùng cũng theo sự thật mà trả lời. Sau khi nghe thấy Diệp Trùng nói A Linh đã mang tất cả tri thức truyền thụ cho mình, Quản Chính Nguyên rõ ràng cao hứng phi thường.
Quản Chính Nguyên dặn dò tộc nhân chờ bên ngoài một tiếng: “Gọi A Cấm tới đây.”
Hắn quay mặt lại, nói với Diệp Trùng: “A Cấm là con gái ta, cũng là điều bồi sư có trình độ cao nhất hiện giờ của Quản gia chúng ta.” Trên mặt hắn lộ ra vẻ kiêu ngạo vì con gái. Nhưng hắn lập tức có chút tiếc nuối nói: “Nhưng so với A Linh năm đó vẫn có khoảng cách kha khá.”
Chính ngay lúc này, Diệp Trùng nghe thấy ngoài cửa truyền tới giọng nữ: “Cha, người gọi con?”
- Ừm, vào đi. Quản Chính Nguyên nhẹ giọng nói với ngoài cửa.
Một thiếu nữ đẩy cửa vào.
Tuổi: mười hai tới mười bốn tuổi; chiều cao ước lượng: khoảng một mét bốn mươi lăm, thân hình gầy gò, sắc mặt hơi trắng bệch, chắc là rất ít thấy ánh mặt trời, tóc dài phủ vai, cặp mắt có thần. Diệp Trùng đánh giá thiếu nữ tên gọi A Cấm này.
Cùng lúc Diệp Trùng đánh giá đối phương, Quản Cấm cũng tò mò đánh giá điều bồi đại sư bị truyền bá sôi sục này, cặp mắt to long lanh nhấp nháy vô hại, hắn làm sao cũng nhìn không ra vị đại sư điều bồi trong truyền thuyết này có nửa điểm phong phạm đại sư, một nhân vật rất bình thường mà! Trên tay còn xách một khúc cây, quái dị nói không ra lời.
- A Cấm, đây là Trúc Phong ca ca của con. Là học trò của cô con. Sau này con theo Trúc Phong ca ca của con học tập cho tốt, hiểu chưa? Quản Chính Nguyên bỗng nghiêm giọng.
Quản Cấm ngoan ngoãn ừ một tiếng, sau đó lại ngọt ngào gọi một tiếng Trúc Phong ca ca, Diệp Trùng vẫn dáng vẻ lạnh băng như thế, gật đầu với cô bé.
Quản Chính Nguyên rất vừa ý thái độ của Quản Cấm, cười nhẹ nói với Quản Cấm: “Được rồi, con dẫn Trúc Phong ca ca của con đi nghỉ ngơi đi. Hắn cũng mệt mỏi cả ngày rồi. Ừm, đừng quên thời gian ăn cơm.”
Quản Cấm ôn thuận đáp lời lui xuống.
- Đi bên này, Trúc Phong ca ca cẩn thận cầu thang. Giọng nói Quản Cấm ngọt ngào, biến ảo, nếu như Thương ở đây, phỏng chừng chỉ nghe giọng nói này thì đã bị mê hoặc loạn lên. Nhưng rất rõ ràng, Diệp Trùng với điều này hoàn toàn miễn dịch. Ngay cả giọng nói như ma thuật của Phượng Túc cũng không sao dao động được hắn, càng đừng nói Quản Cấm công lực nông cạn. Quản Cấm rất mau liền phát hiện ra thủ đoạn bình thương không khi nào không linh của mình ở trước mặt Diệp Trùng gây không nên chút gợn sóng nào, ánh mắt nàng xoay chuyển, nói: “Trúc Linh ca ca, bây giờ cách thời gian cơm trưa còn sớm, chi bằng chúng ta đi phòng điều bồi một chuyến trước đi.”
@by txiuqw4