sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 413: Cường Thế Xuất Kích

Lĩnh hội, cơ cấu gần như có thể quyết định hướng đi của cả Dạ Lĩnh này, chỗ nó xây dựng là Lĩnh hội tiểu ốc. địa vị của Lĩnh hội tiểu ốc ở trong lòng người trong Lĩnh thần thánh mà không thể làm rung chuyển, tương truyền là khi Dạ Lĩnh bắt đầu thành lập thì nó đã tồn tại.

Lĩnh hội tiểu ốc cực kỳ cổ xưa, trên bức tường bằng đá rêu thấy ở khắp nơi, mái nhà và góc nhà bò đầy dây leo loại mùi thơm. Dưới mái nhà treo chuông gió, mỗi khi có gió thổi qua, tiếng chuông gió đing đing đông đông giống như bản nhạc đang tấu lên của gió. Hành lang bằng gỗ đi lên phía trên phát ra tiếng kẽo kẹt, trên tay vịn của hành lang không có bất cứ điêu khắc nào, khí tức cổ xưa.

Mỗi một người trong Lĩnh đều sẽ có một lý tưởng chung, đó chính là những năm còn sống có thể tiến vào Lĩnh hội phát biểu báo cáo của mình.

Từ khi Dạ Lĩnh bắt đầu xây dựng, Lĩnh hội đã đảm nhận việc đánh giá trình độ phát triển của điều bồi các nhà trong Lĩnh, gần như mỗi một phát minh đều phải trải qua sự chứng nhận của Lĩnh hội. Đối với mấy thiên tài có cống hiến kiệt xuất đó, Lĩnh hội thường sẽ có ưu đãi đặc biệt. Bọn họ không chỉ thu được sự giúp đỡ cực lớn về mặt vật chất, thí dụ như nguyên liệu quý hiếm, hơn nữa Lĩnh hội còn mở ra phòng tư liệu của Lĩnh hội cho bọn họ. Trong phòng tư liệu chứa các loại bí mật bất truyền của các trường phái khác mà Lĩnh hội có thể tìm được từ khi Lĩnh hội bắt đầu xây dựng tới giờ. Năm đó, Quản Linh từng hưởng thụ qua loại đãi ngộ này, mà các bí phương điều bồi của các trường phái khác nhau trong con chip đó chính thức xuất phát từ chỗ này.

Hôm nay, nơi này sẽ cử hành hội nghị thường kỳ đầu tiên của năm nay. Mục đích của hội nghị thường kỳ lần này chỉ có một, đó chính là đối đáp xét duyệt báo cáo liên quan tới “Khống chế nhiệt độ tới hạn” mà Quản gia đệ trình.

Hội trưởng Lĩnh hội là một lão già khô đét hơn bảy mươi tuổi, nếp nhăn trên mặt tầng tầng lớp lớp, cặp mắt đục ngầu, mái tóc rối loạn, y phục trên người cũng hư hỏng không chịu nổi, dơ bẩn không biết đã bao lâu chưa thay rồi.

Nhìn thấy lão già, mắt Quản Chính Nguyên sáng lên, vội vàng dẫn một đám người đi tới.

- Hội trưởng đại nhân! Xin đợi đã. Xin đợi đã.

Lão già nghe thấy có người gọi lão, liền dừng bước chân, xoay người đợi đoàn người Quản Chính Nguyên đi tới trước mặt lão, híp mắt cười ha hả: “Thì ra là Chính Nguyên a.”

Quản Chính Nguyên vẻ mặt cung kính hành lễ với lão già: “Ngài gần đây khỏe chứ?” Đám con em họ Quản sau lưng không ai không nhao nhao hành lễ với lão già này.

Lão già cười ha hả: “Bộ xương già này của ta thế này, tốt cũng chẳng tới đâu, tệ cũng chẳng tới đâu. Ta nói này Chính Nguyên, lần này làm không tệ a, không ngờ báo cáo đưa tới hội nghị thường kỳ lần đầu tiên năm nay lại là của nhà các ngươi, điều này rất bất ngờ với ta a.”

- Ngài quá khen rồi. Lần này đều là công lao của Trúc Phong và tiểu Ngôn, ngài cũng biết trình độ của ta, muốn ra sức cũng không được a. Quản Chính Nguyên trước mặt lão già giống như một đứa trẻ, khiêm tốn trả lời.

- Tiểu Ngôn? Chính là Quản Ngôn tác giả của báo cáo này à. Là tên nhóc nào? Lão già liếc nhìn tên tác giả trên báo cáo trên tay.

Quản Chính Nguyên vội vàng lôi một thiếu niên thể hình gầy yếu sau lưng: “Đây chính là tiểu Ngôn. Tiểu Ngôn, mau chào hỏi Hội trưởng.”

- Chào hội trưởng. Thiếu niên gọi là tiểu Ngôn này có chút hoảng hốt, lí nhí mở miệng.

- Được rồi, Chính Nguyên, đừng dọa nó. Lão già cười ha hả, ánh mắt nhìn tiểu Ngôn đầy vẻ yêu quý của trưởng bối.

Ánh mắt lão già lập tức rơi trên người Diệp Trùng vẫn luôn đứng sau lưng Quản Chính Nguyên, quay mặt qua hỏi Quản Chính Nguyên: “Đây chính là học trò Trúc Phong của A Linh nhỉ.” Diệp Trùng ở trong đám người này quả thật có chút quá nổi bật, khí chất lạnh lẽo trên người hắn và người Quản gia khác hoàn toàn không ăn khớp, cũng khó trách lão già vừa nhìn liền nhận ra hắn.

- Trúc Phong, qua đây chào Hội trưởng. Quản Chính Nguyên thân thiết gọi Diệp Trùng.

- Chào Hội trưởng. Diệp Trùng dựa trên phương thức hành lễ của con em họ Quản vừa rồi mà hành lễ với lão già.

- Không tồi, không tồi. Ngươi trở về Quản gia lần này, làm không tệ, cũng không phụ kỳ vọng của thầy ngươi với ngươi. A Linh năm đó ta cũng nhìn thấy trưởng thành, không chỉ thông minh, hơn nữa chịu khó, ngươi là học trò, phải cố gắng nỗ lực, đừng hủy hoại danh tiếng của thầy ngươi. Lão già lại giáo huấn Diệp Trùng một phen.

Tuy không cho rằng Quản phong tử có kỳ vọng gì với mình, nhưng hảo ý trong lời lão già, hắn vẫn nghe ra được, hành lễ với lão già: “Hiểu rồi.” Cách thức nói chuyện của Diệp Trùng làm Quản Chính Nguyên không khỏi hơi nhíu mày, nhưng lão già lại không hề để ý, ngược lại, dường như còn hơi hân thưởng.

- Đi nào, thời gian không sớm rồi. Hội nghị thường kỳ cũng sắp lập tức bắt đầu rồi. Tiểu Ngôn ngươi cũng phải chuẩn bị một chút, nhưng đừng khẩn trương, thả lỏng chút.” Lão già dặn dò nhân vật chính tiểu Ngôn của lần Hội nghị thường kỳ này.

Lần hội nghị thường kỳ này là hội nghị thường kỳ đầu tiên năm nay, không chỉ tất cả thành viên Lĩnh hội đều đã đến đủ, mười bốn nhà đều phái ra nhân vật quan trọng của nhà mình. Bọn họ cũng hy vọng mượn cơ hội lần này hiểu biết một chút nông sâu của Quản gia nổi trội nhất gần đây.

Quản Ngôn nhìn từng cặp mắt phía dưới, hô hấp lập tức trở nên dồn dập, hai má đỏ lựng lên, tiếng tim đạp binh binh làm hắn cảm thấy miệng khô lưỡi nóng.

Đứng ở chỗ này, trình bày báo cáo của mình, là ước mơ từ nhỏ của nó. Nhưng từ trước tới giờ, ước mơ này đều bị hắn chon sâu trong chỗ sâu nhất đáy lòng, nó chưa từng nghĩ mình có thể có một ngày thật sự bước lên hội trường này.

Nó cũng hoài nghi mình hiện giờ có phải là đang nằm mơ.

Nó nghe thấy tên của mình, sắp tới lượt mình trình bày với Lĩnh hội báo cáo của mình rồi.

Hai chân hắn mềm nhũn, giống như đạp trên bông vải vậy, đầu óc càng vang ông ông lên, trống lốc. Ánh mắt của nó ngơ ngác tìm kiếm trong hội trường, khi ánh mắt nó quét qua một góc của hội trường, ánh mắt của nó và ánh mắt của Trúc Phong tiên sinh giao với nhau.

Trúc Phong tiên sinh yên lặng đứng trong góc, vẻ mặt trầm tĩnh, ánh mắt như nước, không có cổ vũ, không có quở trách, nhìn không ra bất cứ dao động nào. Không biết tại sao, trái tim của Quản Ngôn vừa rồi còn khẩn trương vạn phần lại bỗng bình tĩnh lại.

Thi Vô Úy vẻ mặt âm trầm nhìn Quản Ngôn thần sắc tự nhiên trên đài, tâm tình của hắn tệ hại tột cùng. Ánh mắt của Thi Minh Bội bên cạnh hắn lại không tự chủ được mà quét về phía Diệp Trùng ở trong góc, phức tạp vô bì.

Không chỉ Thi Vô Úy, đại biểu của mấy gia tộc khác dưới đài ai nấy đều thần sắc phức tạp. Ai cũng không ngờ Quản gia mắt thấy có khả năng bị tước đoạt tư cách ở trong Lĩnh lại lật mình một cái. Ánh mắt ngưỡng mộ, đố kỵ đều hướng về Quản Chính Nguyên trong góc. Mà Diệp Trùng ở bên cạnh hắn càng hấp dẫn hầu hết ánh mắt mọi người. Bất cứ ai đều biết, chính là thiếu niên trông ra hờ hững này làm cho Quản gia xảy ra biến hóa về chất.

Nhìn Quản Ngôn trên đài, trong lòng Diệp Trùng cũng cảm khái vạn phần. Hắn vốn cho rằng, người tìm ra con đường của mình đầu tiên nên là Quản Cấm, không ngờ thế giới này kỳ diệu vô cùng, người đầu tiên nhận được sự mở mang trí thức mà tìm được con đường của mình lại là Quản Ngôn có thiên phú không hề nổi bật.

Cả hội trường nghiêm túc và trang trọng, chỉ có giọng nói hơi trẻ con của Quản Ngôn vang lên trong không khí, mọi người đều đang tập trung tinh thần lắng nghe. Bọn họ có lẽ không biết, ở một chỗ khác, một việc đủ làm chấn kinh toàn Lĩnh khác đang xảy ra.

Quản Cấm cắn ngón tay, vẻ mặt đắc ý nhìn cửa lớn Thi gia. Trước cửa lớn của Thi gia nằm mười mấy thi thể, ánh mắt mỗi người Thi gia đều đầy hoảng sợ.

- Thế nào? Không ai dám lên là? Hất cái cằm xinh xắn, Quản Cấm hỏi với giọng nói non nớt. Sau lưng cô bé, đứn một hàng con em họ Quản trẻ tuổi, trên mặt mỗi người bọn họ đều đầy đắc ý.

10 – 0!

Đây là một con số kinh người. Quản Cấm hôm nay dẫn hơn ba mươi người huấn luyện có chút thành tựu đá cửa Thi gia, coi như là kiểm nghiệm hiệu quả huấn luyện khoảng thời gian này. Một phương diện khác cũng là phô bày ra cho bên ngoài chút lực lượng của Quản gia.

Người Thi gia ai nấy mặt không chút máu, bọn họ hôm nay có thể coi như là xui xẻo tột cùng. Gia chủ Thi Vô Úy dẫn lượng lớn cao thủ đi tham gia hội nghị thường kỳ, mà một đám cao thủ khác khoảng thời gian trước lại bị Lĩnh hội phái ra khỏi Lĩnh chấp hành nhiệm vụ.

Đây chính là lúc Thi gia yếu ớt nhất, ai cũng không ngờ Quản gia lại tới đá cửa vào lúc này.

Mới bắt đầu, người của Thi gia không hề quá coi trọng mấy người này, người tới đá cửa đều là mấy đứa con nít, kẻ dẫn đầu lại là một Quản Cấm chỉ có mười hai, mười ba tuổi.

Vốn dĩ bọn họ chuẩn bị tiêu diệt toàn bộ đám nhóc này, nhận công với gia chủ. Nhưng điều làm bọn họ không ngờ là, phát triển của sự việc vừa bắt đầu liền hoàn toàn ngược lại với dự tưởng của bọn họ.

Không có tổ hợp phức tạp, không có động tác hoa hòe, đám người này chỉ có một đặc điểm, đó chính là động tác nhanh bất ngờ. Trước mặt bọn họ, người Thi gia tuyệt vọng phát hiện phương thức chiến đấu trước giờ của bọn họ đã hoàn toàn thành thứ trang sức hoa hòe. Tổ hợp điều bồi phẩm gì, phá giải gì đều không có đất dụng võ, bởi vì đối phương hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội này.

Bọn họ giống như một đám kiếm khách, một đám kiếm khách chỉ biết một chiêu, nhưng một chiêu này mau như tia chớp, sắc bén vô cùng. Kẻ địch căn bản ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có thì đã ngã dưới kiếm của bọn họ.

Vừa ý mang theo thắng lợi, mấy người Quản Cấm nghênh ngang mà đi.

Trong Lĩnh bão tố nổi lên, trong một ngày xảy ra hai việc lớn chấn kinh toàn Lĩnh, nhất thời, toàn bộ động tác của tất cả gia tộc khác ngừng lại. Hai việc trông ra hoàn toàn không dính líu lại bởi vì nhân vật chính đều là Quản gia mà trở nên không tầm thường.

Đây là một tín hiệu, một tín hiệu Quản gia quật khởi lần nữa.

Mà sự quật khởi lần nữa của Quản gia là đạp trên thi thể của Thi gia mà đi lên. Địa vị và thanh thế của Thi gia trong Lĩnh cũng bởi vì vậy mà rơi ngàn trượng, nghe nói Thi Vô Úy hôm đó trở về tức tức mức thổ huyết tại chỗ.

Thế mạnh lên cao của Quản gia làm trong Lĩnh vốn dĩ sục sôi lại xuất hiện một thời kỳ bình lặng cực kỳ ngắn ngủi.

Mọi người đều đang đợi, đợi va chạm chính diện của Quản gia và Thi gia, đây sẽ là lần va chạm chính diện kịch liệt chưa từng có của hai gia tộc lớn, kết quả chiến đấu lần này cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới hướng đi của thế lực mới cũ trong Lĩnh.

Sơn vũ dục lai phong mãn lâu.

Chú thích: Đây là câu thơ thứ tư trong bài thơ của Hứa Hồn, “Hàm Dương thành tây lâu vãn thiếu” (buổi tối ở lầu tây thành Hàm Dương nhìn ra xa), một nhà thơ đời Đường, ý chỉ gió là điềm báo trước của mưa, gió thổi ào ào, mưa tất đã tới lông mày rồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx