sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 415: Chiến Ý Của Hoàng Cực Minh

Vô số chùm sáng nhỏ xíu giống như đàn cá về nhà, tụ tập lại với nhau, hình thành một chùm sáng thô to vô bì, bắn xuống phía dưới. Cả dãy núi um tùm đều bị chùm sáng đáng sợ này chiếu sáng rực.

Mấy chùm sáng này sau khi thực hiện điều chỉnh tần số tập trung cùng với nhau, uy lực chùm sáng do cùng bắn tập trung thành tăng lên với mức độ lớn. Độ lớn uy lực, độ rộng diện tích bao phủ của chùm sáng tề xạ này hiện giờ đã sớm không phải là thứ mà mấy chùm sáng xạ kích linh tinh vừa rồi có thể so sánh được.

Bảy sư sĩ đều không khỏi ngưng hô hấp, mở to mắt, không nháy nhìn chằm chằm màn hình. Chùm sáng tề xạ của bảy cái quang giáp uy lực kinh người, cho dù là quang giáp cấp Quy tắc, nếu đụng phải cũng khó thoát chết. Tề xạ uy lực kinh người nhưng nhược điểm cũng rõ ràng giống như vậy.

Đầu tiên, nó phải có một thời gian điều chỉnh tần số, trong thời gian này, năng lực hành động và năng lực né tránh của quang giáp đều giảm mức độ lớn, ở trên chiến trường có cả vạn sự thay đổi trong nháy mắt, hệ số nguy hiểm cực cao. Ngoài ra, sự tiêu hao năng lượng của tề xạ cực kỳ khổng lồ, một lượt tề xạ, tương đương với tiêu hao một phần ba năng lượng đầy của quang giáp.

Sư sĩ có kinh nghiệm đều biết một điểm, tề xạ chỉ có hoàn thành tránh né trước khi hoàn thành nó, nếu không, thứ chờ đợi ngươi nhất định là tử vong!

Máu của bảy sư sĩ giống như đang thiêu đốt, toàn thân nóng bỏng vô bì. Giết chết một quang giáp cấp Quy tắc, chiến công thế này, không chỉ có thể mang lại cho bọn họ vinh quang vô cùng, bọn họ còn nhận được khao thưởng của chính tộc trưởng. Bộ lạc tới tận bây giờ, vẫn chưa có tiền lệ giết chết quang giáp Quy tắc.

Tề xạ đã hoàn thành! Mắt của bọn họ mở ra rất lớn, tiếp theo có khả năng là khoảnh khắc huy hoàng nhất, khó quên nhất trong cả đời bọn họ, bọn họ phải chính mắt nhìn thấy hoa lửa nở rộ khi cái quang giáp Quy tắc này nổ tung.

Đối phương chết chắc rồi! Tới tận bây giờ, bọn họ vẫn không nghe nói ai có thể vẫn còn sống sau khi tề xạ hoàn thành. Tề xạ giống như một cây kiếm hai lưỡi sắc bén, bình thường cực ít có cơ hội dùng tới, nhưng nếu như thanh kiếm này rút ra, vậy thì phải uống máu mà về.

Đột nhiên, đồng tử bọn họ bỗng mở lớn! Biểu tình trên mặt mỗi người nhất trí tới bất ngờ, giống như nhìn thấy quái vật vậy, đầy vẻ không thể tin được.

Tần số liên lạc yên lặng như tờ!

Làm sao có thể… Làm sao có thể!

Bọn họ vừa rồi đã nhìn thấy cái gì!

Đột nhiên, một sư sĩ trong đó hoàn hồn lại, giống như phát điên vậy, mau chóng mở công năng chiếu lại hình ảnh màn hình. Vừa rồi, hắn mở công năng ghi hình, vốn dĩ là định ghi lại khoảnh khắc cái quang giáp Quy tắc này bùng nổ, làm bộ sưu tập quý giá nhất của mình. Nhưng, hắn thế nào cũng không ngờ, thứ hắn ghi lại lại là một đoạn ghi hình kinh thế hãi tục.

Màn hình chiếu lại như thật một màn vừa rồi đó.

Từ trên không nhìn xuống, dãy núi um tùm dưới bóng đêm nồng đậm, thê lương đen như mực là bối cảnh của đoạn ghi hình này. Một cái quang giáp màu đen lẫn trong bóng đêm, nếu như không nhìn kỹ, tuyệt khó phát hiện. Cái quang giáp màu đen này không ngừng làm động tác né tránh, đơn giản có, hoa lệ có. Đổi hướng góc độ lớn, đổi hướng liên tục tốc độ cao trong phạm vi nhỏ, đủ dạng đủ hình né tránh đổi hướng nhìn thấy làm người ta hoa cả mắt, cũng làm người ta không thể không tán than kỹ xảo cao siêu của sư sĩ này.

Nhưng chính ngay lúc này, một chùm sáng thô to không gì sánh được rách phá bầu trời đêm. Chùm sáng năng lượng tràn đầy tính hủy diệt này ngay cả mấy sư sĩ là người bắn này cũng không khỏi run rẩy một trận ở chỗ sâu nhất trong lòng.

Không ai có thể chạy thoát dưới chùm sáng thế này! Tuyệt đối không có ai!

Nhưng, một màn làm người ta không thể tin được nhất đã xuất hiện.

Trên màn hình, cái quang giáp Quy tắc này đột nhiên mơ hồ, khi nhìn rõ lại, cái quang giáp Quy tắc này dùng tốc độ kinh người nhảy ra khỏi phạm vi bao phủ của chùm sáng, chùm sáng tề xạ xuýt xoát sượt qua nó, đánh lên mặt đất. Uy lực của chùm sáng không gì sánh được, oành, vang lớn một tiếng, trên mặt đất xuất hiện một hố sâu khổng lồ, mặt đất nướng đen thui bốc ra khói xanh, hiển thị đả kích nó vừa mới chịu khủng bố cỡ nào.

Mà trên màn hình, cái quang giáp đó đã sớm không thấy bóng dáng.

Lúc này, sáu sư sĩ khác đã hoàn hồn lại, tần số liên lạc oành cái giống như vỡ tổ, loạn cào cào cả lên. Mà sư sĩ này ngơ ngác nhìn màn hình, đầu óc trống rỗng.

Diệp Trùng quệt mồ hôi lạnh trên trán! Vừa rồi thật nguy hiểm, nếu như bị chùm sáng đó quét trúng một chút xíu, cho dù không chết cũng phải lột bỏ lớp da. Nói thật, bản thân hắn cũng tự biết lần né tránh này thành phần may mắn có bao nhiêu ở bên trong, không ngờ may mắn vẫn luôn không hề coi là quá tốt lần này lại chiếu cố hắn như vậy.

Không có bất cứ do dự nào, Nguyệt Phục Vương xoay mình chui vào trong rừng rậm. Hoàn cảnh phức tạp của rừng rậm, thêm vào tính năng chống quét hình cực kỳ xuất sắc của bản thân Nguyệt Phục Vương, bọn họ muốn tìm thấy mình lần nữa cũng không phải là một việc dễ dàng.

Bảy cái quang giáp quả nhiên như hắn dự liệu, không bao lâu thì bay đi.

Đoạn ghi hình này cũng dùng tốc độ nhanh nhất truyền trở về bộ lạc Hy Phượng.

Cửa phòng tộc trưởng vang lên tiếng gõ cốc cốc.

- Vào đi. Tộc trưởng xinh đẹp không ngẩng đầu, tiếp tục xử lý văn kiện trên bàn.

Cửa bị đẩy ra, tiến vào một thiếu niên.

- Tộc trưởng, ngài gọi ta? Giọng nói mềm mỏng, cực kỳ dễ nghe, trên mặt gã này trước sau treo nụ cười ấm áp vô hại, cho người ta cảm giác vô cùng xán lạn.

Tộc trưởng cuối cùng ngẩng đầu, nhìn thiếu niên xán lạn trước mắt, trên mặt bà không khỏi lộ ra vài phần tiếu ý: “Cực Minh đến rồi, qua đây nào.”

Trên mặt thiếu niên mang theo vài phần xấu hổ, đi tới trước mặt tộc trưởng. Ai cũng không đoán được thiếu niên xán lạn trước sau mang theo vài phần xấu hổ, vài phần ngượng ngùng này lại là một trong ba đại cao thủ nổi danh nhất trong truyền thuyết của thiên hà Hà Việt, cũng là Hoàng Cực Minh, cao thủ đệ nhất của bộ lạc Hy Phượng.

- Ngươi qua đây coi đoạn ghi hình này. Tộc trưởng mở màn hình nổi trong phòng.

Thứ chiếu trên màn hình rõ ràng là ghi hình Diệp Trùng tránh thoát tề xạ.

Gương mặt ôn hòa của Hoàng Cực Minh bỗng trở nên ngưng trọng, ánh mắt ấm áp vô hại vừa rồi bỗng co rút lại sắc bén như lưỡi đao, toàn thân tỏa ra uy thế áp bức dữ dội. Trong giờ phút này, ngụy trang ngày thường biến mất sạch sẽ, hắn lúc này sẽ không có ai hoài nghi thân phận cao thủ đệ nhất bộ lạc Hy Phương của hắn.

Đối với uy thế của Hoàng Cực Minh, tộc trưởng không hề không thoải mái chút nào, ngược lại, bà ta lộ ra vẻ vừa ý.

- Quang giáp Quy tắc? Cao thủ thật lợi hại! Không ngờ Diệp gia trừ Diệp Nhân còn có cao thủ thế này! Quang giáp Quy tắc, thật sự cũng có chút ủy khuất cho hắn. Giọng nói của Hoàng Cực Minh trầm thấp, lạnh lẽo, hắn giống như đổi thành người khác, ngay cả giọng nói cũng thay đổi.

Sắc mặt của tộc trưởng cũng không tốt lắm: “Đây là hình ảnh vừa truyền về từ tinh khu tự do. Phượng Túc tới giờ không chút tin tức, nàng ta đã mất tích rồi. Người của chúng ta vẫn đang tìm kiếm nàng ta, nhưng tới giờ vẫn không có bất cứ tin tức nào. Cái quang giáp Quy tắc này là một tiểu đội tìm kiếm ở hành tinh Quang Hoa gặp được. Địa điểm Phượng Túc biến mất cuối cùng cũng là hành tinh Quang Hoa.”

Hoàng Cực Minh nhíu cặp mắt: “Nếu như Phượng Túc giao thủ với hắn, bị hắn giết cũng không có gì kỳ quái. Điều ta kỳ quái là, một cao thủ thế này, Diệp gia nên trang bị cho hắn quang giáp cao cấp hơn mới phải, vậy mà lại cho hắn quang giáp Quy tắc.”

- Hắn lợi hại vậy sao? Tộc trưởng ngạc nhiên thay đổi sắc mặt.

- Ừm. Trong lời nói của Hoàng Cực Minh không tự chủ được lộ ra chiến ý mạnh mẽ: “Trình độ của hắn có lẽ cùng một cấp bậc với ta, Diệp Nhân, Phạn Vẫn, cho dù có khoảng cách, cũng rất nhỏ.”

- Diệp gia lúc nào lòi ra một cao thủ thế này? Tộc trưởng cúi đầu suy nghĩ.

Hoàng Cực Minh yên lặng, chỉ nhìn chằm chằm màn hình.

Tộc trưởng đột nhiên mở miệng: “Hắn làm sao làm được?”

Trong giọng nói của Hoàng Cực Minh lộ ra sự hân thưởng: “Kỹ xảo né tránh của hắn cực kỳ cao siêu, hắn thật ra vẫn luôn thực hiện né tránh, trước khi tề xạ phát ra, hắn đột nhiên làm đổi hướng với tần số khác với tốc độ cao trong phạm vi nhỏ, biên độ đổi hướng không lớn, nhưng tần số cực nhanh, cho nên hình ảnh trông ra đột nhiên trở nên mơ hồ. Thứ sư sĩ phe ta dùng là khóa chốt bằng tay, đối phương đột nhiên đổi hướng, bọn họ không tự chủ được mà bị ảnh hưởng. Đây là một loại thói quen của huấn luyện trường kỳ, càng là cao thủ càng rõ ràng. Loại sai lầm phán đoán vô ý thức này làm việc khóa chốt của bọn họ xảy ra sai sót cực nhỏ, chính là loại sai sót này mới làm cho bọn họ không bắn trúng cái quang giáp đó. Bởi vì phạm vi đổi hướng rất nhỏ, sư sĩ phe ta hoàn toàn không phát giác ra, loại sai sót phát đoán vô ý thức này, bọn họ hoàn toàn không cảm nhận được. Đối thủ càng lợi hại, chiêu này càng hữu hiệu. Hơn nữa, đổi hướng tốc độ cao trước đó của hắn thật ra cũng là một quá trình tăng tốc không ngừng, điều này mới có thể làm cho đổi hướng góc độ lớn cuối cùng của hắn nhảy ra khỏi phạm vi bao phủ của chùm sáng tề xạ.”

- Ngươi có thể làm được hiệu quả giống thế này không? Tộc trưởng hỏi.

- Rất khó. Hoàng Cực Minh thản nhiên trả lời: “Hắn có thể chạy thoát khỏi tề xạ vẫn còn một chỗ rất quan trọng, đó chính là nắm bắt đối với thời cơ. Nắm bắt của hắn đối với thời cơ tuyệt đến tột cùng, thời gian mỗi cú đổi hướng của hắn đều rất thích hợp, mà đổi hướng góc độ lớn cuối cùng đó của hắn càng thêm chính xác, nếu như chậm thêm chút xíu thôi, thì đã là một kết quả khác. Ngoài ra, nói thật, may mắn của tên này cũng tốt tới cực điểm a.”

- Kỳ quái, một cao thủ thế này của Diệp gia tới tinh khu tự do làm gì? Tộc trưởng tự nói với mình.

Hoàng Cực Minh lại một lần nữa yên lặng không nói. Đột nhiên, hắn ngẩng đầu: “Tộc trưởng, ta muốn đi tinh khu tự do.”

- Ngươi đi tinh khu tự do? Tộc trưởng có chút khó xử: “Cực Minh à, ngươi không phải không biết lực chiến đấu gần đây trong bộ lạc khẩn trương, lúc này đi tinh khu tự do…” Nhìn thấy vẻ kiên quyết trên mặt Hoàng Cực Minh, nửa câu sau, tộc trưởng không nói ra.

Trong phòng tộc trưởng yên lặng như tờ.

Trải qua cả mười phút, tộc trưởng mới thở dài một tiếng: “Được rồi, ngươi đi đi, nhưng ngươi phải chú ý an toàn. Hơn nữa hiện giờ lực chiến đấu trong bộ lạc khẩn trương, không có dư người đi cùng ngươi, ngươi chỉ có đi một mình.”

- Ngài yên tâm đi. Trên đời này, người có thể giết chết ta, ta vẫn chưa gặp được. Trong câu nói này của Hoàng Cực Minh lộ ra sự tự tin mãnh liệt.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx