sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 421: Mười Bước Xa Cách

Bên tiếp đãi Tông hội lần này là Ngôn gia, yến tiệc lần này tự nhiên cũng là Ngôn gia tổ chức. Trước mỗi lần Tông hội đều sẽ có yến tiệc thế này, ở chỗ này ngươi có thể nhìn thấy mỗi cao thủ Tông hội, kết giao người bạn ngươi ngưỡng mộ.

Tất cả cao thủ Tông hội đều tham gia lần yến tiệc này, cơ hội cao thủ tụ tập giống thế này cực kỳ hiếm có. Đây chính là yến tiệc cấp bậc cao nhất của cả tinh khu tự do, hơn nữa lần này gia chủ đương đại và còn có lão phu nhân của Ngôn gia đều sẽ xuất hiện tại hiện trường bữa tiệc. Gia chủ Ngôn gia tự nhiên là tiếng tăm hiển hách, nhưng chính vị lão phu nhân này cũng cực kỳ không đơn giản.

Hành tinh Rees De bởi vì nguyên nhân cử hành Tông hội, mật độ thiên tài thiếu niên ở chỗ này vượt xa những nơi khác. Điều này cũng hấp dẫn sự coi trọng của tổ chức Lược đồng giả, trong khoảng thời gian khá dài, hành tinh Rees De tràn lan Lược đồng giả.

Chính là vị lão phu nhân này, liên hợp mấy thế lực lớn của hành tinh Rees De như là Hoàng gia, dùng thế sấm sét, quét ngang tất cả cứ điểm của Lược đồng giả trên hành tinh Rees De lúc đó. Cũng chính là từ sau lần này, Lược đồng giả ở hành tinh Rees De mai danh ẩn tánh. Nếu như nói, người ta đối với gia chủ Ngôn gia là sợ hãi, vậy thì đối với lão phu nhân lại là sự tôn kính thật sự phát từ nội tâm.

Lão phu nhân trước kia chưa từng xuất hiện ở yến tiệc, năm nay không biết tại sao, lại tự mình tham dự yến hội.

Diệp Trùng theo sát bên cạnh Phượng Túc, tên này, nếu như không trông kỹ chút, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Vừa nghĩ tới tình cảnh một đám đông quang giáp của bộ lạc Hy Phượng đuổi theo sát đít mình, cho dù với thần kinh mạnh mẽ của hắn, chỉ nghĩ thôi cũng không khỏi không lạnh mà run. Loại tình huống này tuyệt không thể để nó xảy ra. Vì bảo đảm một điểm này, Diệp Trùng gần như nửa bước không rời, theo sát bên cạnh Phượng Túc.

Diệp Trùng rất mau liền phát hiện loại hành vi này của mình hoàn toàn là tự mình chuốc khổ.

Phượng Túc hôm này không hề mang mạng che mặt, dung nhan tuyệt thế của nàng phơi bày hoàn chỉnh trước mặt mọi người.

Vì tham gia bữa tiệc này, nàng hôm nay đặc ý trang điểm một phen. Bộ đầm màu tím này là do nàng đặc biệt yêu cầu Ngôn gia đặt làm, phối hợp khí chất có không bất định của nàng, giống như một đóa Tử La Lan nở rộ. Eo buộc chặt, mang thân thể hoàn mỹ của nàng phác họa tinh tế cùng cực. Cổ áo khoét sâu, xương quai xanh đầy gợi cảm lộ ra trong không khí, làn da trơn bóng giống như mỡ đông dưới ánh đèn lấp lánh ánh sáng dụ người.

Phượng Túc xuất hiện ở hiện trường bữa tiệc, liền giống như nam châm hấp dẫn ánh mắt mọi người. Mấy võ thuật gia, thuật thừa sư, điều bồi sư này, hầu hết đều là người không chú ý chi tiết cuộc sống, nào tốn thời gian trang điểm. Nữ cao thủ Tông hội khác ở trước mặt nàng giống như gà đối mặt phượng hoàng, hào quang ảm đạm.

Giờ phút này, Phượng Túc dùng vẻ đẹp của mình chinh phục mọi người.

Còn cảm giác của Diệp Trùng ở bên cạnh nàng lại không tốt như thế. Hắn lúc này, trong mắt mọi người giống như phân bò dưới đóa hoa tươi.

Sát khí! Tuyệt đối là sát khí! Khi ánh mắt mỗi người lưu luyến không nỡ rời khỏi người Phượng Túc, thường sẽ rơi trên người mình. Mỗi lúc thế này, Diệp Trùng thường có thể cảm thấy từng luồng sát khí mạnh mẽ vô bì giống như sóng lớn ngất trời lao về phía mình. Hắn luôn cực kỳ mẫn cảm đối với thay đổi của hoàn cảnh xung quanh, giống như một người thử rượu có vị giác cực kỳ mẫn cảm luôn không thể không ăn ớt, sự đau khổ trong đó, quả thật là rất giày vò người ta.

Tuy bề ngoài Diệp Trùng vẫn dáng vẻ lạnh nhạt, bình thường, nhưng trên thực tế, cả cái lưng của Diệp Trùng đều đã ướt đẫm. Mỗi một cao thủ Tông hội đều là có cảnh giới giới giả trở lên a, đối mặt cái nhìn chòng chọc của đông đảo cường giả thế này, người có năng lực chịu đựng tâm lý hơi yếu chút thì đã sớm sụp đổ rồi. Cho dù là Diệp Trùng cũng có chút cảm thấy ăn không tiêu.

Phượng Túc nhẹ nhàng liếc nhìn Diệp Trùng ở bên cạnh, trong lòng lại vui vẻ vô cùng. Mấy ngày này, nàng vẫn luôn bị thiếu niên này đè nén, vô luận nàng dùng thủ đoạn gì, đều không có bất cứ tác dụng nào, bây giờ có thể có cơ hội chơi hắn một vố, trong lòng Phượng Túc vui vẻ nói không ra lời.

Trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười mỉm cực kỳ mê người, Phượng Túc xáp tới cạnh Diệp Trùng, nhẹ nhàng khoác tay hắn.

Đột nhiên, cường độ ánh mắt có thể giết người hướng về phía Diệp Trùng tăng lên mấy lần. Trong khoảnh khắc, Diệp Trùng đã lưng đẫm mồ hôi. Đương nhiên, từ bên ngoài mà xét, Diệp Trùng của chúng ta vẫn thong thả, trấn định, ngươi thậm chí không cách nào phát hiện tay hắn có chút dao động nào.

Tiếng hừ lạnh không ngừng vang bên tai, hoặc xa hoặc gần, mấy cao thủ Tông hội này, người nào không phải mắt cao tới đỉnh, không có phát tác tại chỗ vẫn là nể mặt Ngôn gia. Nếu như đây là trên đường, Diệp Trùng dám khẳng định, mấy người này nhất định sẽ lao bổ tới, xé mình nát thành vạn đoạn.

- Cô tốt nhất đừng chơi với lửa. Diệp Trùng dùng giọng nói nhẹ không nghe nổi cảnh cáo Phượng Túc.

Tiếu ý trên mặt Phượng Túc càng thêm nở rộ, sức lực nàng khoát tay Diệp Trùng càng nặng thêm vài phần, thân hình gần như ngã lên người Diệp Trùng.

- Chẳng lẽ anh không thích sao? Phượng Túc mang theo vài phần dụ dỗ, vài phần khiêu khích thổi nhè nhẹ bên tai Diệp Trùng.

- Hừ! Cổ họng rung nhẹ không thể nhận ra, Diệp Trùng thốt ra một tiếng hừ lạnh.

Phượng Túc run rẩy, sắc mặt biến đổi mạnh.

Bị người khống chế căn bản không phải phong cách của Diệp Trùng. Vừa rồi hắn đã sử dụng Yết ba hống, chỉ là Yết ba hống lần này bị hắn khống chế trong phạm vị cực nhỏ, cường độ cũng rất thấp. Nhưng bởi vì do Phượng Túc ở quá gần hắn, một cú này cũng đủ cho nàng chịu rồi.

Diệp Trùng tuy đã cố sức khống chế Yết ba hống trong một phạm vi cực nhỏ, nhưng nơi này đều là người biết xem hàng, ánh mắt mấy người đó nhìn về phía hắn lập tức thay đổi, địch ý biến mất hơn nửa.

Đã có lần giáo huấn này, Phượng Túc lập tức thành thật hơn nhiều.

Sảnh tiệc lớn phi thường, nhưng cũng giống như thế, người cùng nhiều phi thường. Trong đại sảnh liên tục vang lên tiếng cười sảng khoái khi người quen cũ gặp mặt. Mà trong mấy võ thuật gia này, hạng có giọng nói như chuông không phải chỉ có một, hai người, mà dùng mười người làm đơn vị, điều này cũng trực tiếp làm cho trong đại sảnh ồn ào, huyên náo.

- Đây là yến hội? Biểu tình Phượng Túc có chút ngơ ngẩn, nàng ở năm thiên hà lớn chính là minh tinh vang bóng một thời, tham gia yến hội cấp cao nhiều không kể hết, nào từng thấy qua yến hội lộn xộn thế này?

Mấy người Tarkan đã rất sáng suốt cách xa hai người Diệp Trùng và Phượng Túc một chút, loại sát khí cường độ đó không phải người nào cũng có thể chịu được.

Nhìn nhiều người thế này, vì tránh phiền phức không cần thiết, Diệp Trùng không chút thương tiếc lôi Phượng Túc, đi tới một góc, yên lặng ngồi đó.

Diệp Trùng không chú ý thấy, ở chỗ không xa, một người đẹp trai anh tuấn, ôn hòa đang thú vị đánh giá hai người.

Nếu như nói Phượng Túc tới là cao trào đầu tiên của yến hội, cao trào thứ hai tới là Nhuế Băng. Khi Nhuế Băng với bộ đồ luyện công màu trắng như tuyết dẫn theo một đứa bé đáng yêu bảy, tám tuổi xuất hiện ở yến hội, ánh mắt tất cả mọi người lại cũng không dời đi được.

Khí chất lạnh lùng, sự kiên nghị nhàn nhạt, còn có loại khí chất mà võ thuật gia chân chính mới có đó, dung mạo không hề coi như là tuyệt thế của Nhuế Băng lại làm người ta không sao bỏ qua sự tồn tại của nàng.

Bộ đồ luyện công trắng như tuyết, ánh mắt băng lạnh, sự lưu loát trong giơ tay, nhấc chân lại làm nàng càng mạnh mẽ và tự nhiên thêm vài phần.

Nếu như nói Phượng Túc đại biểu cho quyến rũ, vậy Nhuế Băng ở mức độ nào đó, đại biểu cho mộng tưởng.

Nhuế Băng thần sắc như thường, không thấy chút dao động nào, dắt đứa trẻ đi vào trong đại sảnh yến hội. Đứa trẻ mặt cười xấu hổ nhìn mấy cao thủ Tông hội xung quanh này, không sợ hãi chút nào. Mấy nữ cao thủ xung quanh đó nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu như vậy, lập tức hai mắt phát sáng.

Trước mặt đột nhiên yên tĩnh, Diệp Trùng không khỏi hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, biết sao được, hắn vốn dĩ ở trong góc, người cản trước mặt hắn quả thật quá nhiều. Diệp Trùng rất mau liền cúi đầu, tính tò mò của hắn vốn không nặng, càng huống chi ở chỗ phức tạp thế này, hắn rất thấp giọng.

Hắn không biết, ở xa chẳng qua chỉ mười mấy bước phía trước hắn, chính là người hắn vẫn luôn tìm kiếm!

Nhuế Băng dắt đứa trẻ, đi tới một góc khác. Nhuế Băng cũng là một người không thích ló mặt, ở một điểm này, nàng và Diệp Trùng có sự đồng nhất đến bất ngờ. Hai người cùng thấp giọng nhưng cũng không sợ lôi thôi, từ mức độ nào đó, hai người có vài chỗ khá giống nhau. Có lẽ cũng chính vì mấy chỗ tương tự hoặc ít hoặc nhiều này, Diệp Trùng mới có thể tiếp nhận Nhuế Băng tự nhiên như vậy.

- Ngươi có thể đừng theo ta sát vậy không? Trời ạ, thế này người khác khẳng định sẽ cho rằng quan hệ của chúng ta không bình thường. Còn nữa, đừng cứng đơ mặt ra, ngươi không mệt sao? Nhìn thấy người khác, mặc kệ quen hay là không đều phải chào hỏi, Diệp gia chúng ta chính là gia tộc lễ nghi… Diệp La thấp giọng không ngừng lải nhải bên tai Diệp Nhân.

Gân xanh trên trán Diệp Nhân giật một cái.

Vừa đúng lúc này có người đi tới trước mặt, Diệp La lập tức thay đổi bộ mặt, nho nhã lễ độ, hào hoa phong nhã, mỉm cười ôn hòa làm người ta không khỏi vô cùng hảo cảm.

Người đó vừa đi qua, Diệp La lập tức lại khôi phục gương mặt vừa rồi: “Còn nữa, lát nữa người đừng rời ta quá xa. Thân thủ ngươi quá tệ, cái thân da mỏng thịt mềm, đụng một cái ngươi liền ăn không tiêu. Nói ra, võ thuật mới là vương đạo a…”

Gân xanh trên trán Diệp Nhân lại giật một cái!

Chính ngay lúc này, trước mặt đi tới một người hầu.

- Xin hỏi có phải là La Thập tiên sinh không? Người hầu cung kính nói.

Diệp La lập tức trưng ra một gương mặt quân tử tiêu chuẩn, cực kỳ phong độ, cười: “Chính là ta, xin hỏi ngươi tìm ta có việc gì không?”

Người hầu lập tức làm ra một động tác tay dẫn đường: “Lão phu nhân nghe nói các hạ lại tham gia Tông hội lần nữa, rất là cao hứng, muốn mời La Thập tiên sinh tới nói chuyện.”

- Lão phu nhân? Diệp La không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc, lão phu nhân Ngôn gia tại sao lại biết mình? Tuy rất có tự tin đối với thân thủ của mình, cũng cho rằng mình rất đẹp trai, nhưng hắn vẫn không tự kỷ tới mức cho rằng mình có sức hấp dẫn tới mức có thể làm cho lão phu nhân Ngôn gia đã bảy tám mươi tuổi thành người hâm mộ của mình.

- Đúng vậy. Lão phu nhân chính miệng dặn dò tại hạ. Còn mời đi từ bên này. Nếu như các hạ có nghi vấn gì, tôi tin rằng đợi ngài nhìn thấy lão phu nhân thì sẽ hiểu rõ. Tư thế của người hầu không đổi, làm một tư thế tay mời.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx