Lạnh lùng nhìn quang giáp đang mau chóng bay tới gần mình, Diệp Trùng đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ đợi đối phương vừa tiến vào phạm vi công kích của mình thì sẽ lập tức phát động công kích Nhưng điều không ngờ là, đôi cánh sau lưng quang giáp đối phương mở ra, đột nhiên bốc lên, bay nghiêng nghiêng lướt qua trên đầu Diệp Trùng.
Làm gì vậy? Nhìn quang giáp mau chóng bay lên cao trên đầu mình, Diệp Trùng có chút nghi hoặc, không rõ mục đích của đối phương. Mãnh nam chỉ có thể tiến hành chiến đấu trên mặt đất, năng lực không chiến gần như bằng không. Bất đắc dĩ, Diệp Trùng lập tức có ứng đối, chân phải hơi cong ra sau của Mãnh Nam đột nhiên ra sức, nhảy tới trước một cái, lại một lần nữa điều chỉnh vị trí.
Nhưng công kích trong tưởng tưởng không hề xuất hiện, chỉ thấy thân hình ở trên không của cái quang giáp đó ngoặc một cái, giống như một con chim lớn, lao tới cái D-6 đã mất điều khiển ở phía trước.
Tốc độ của nó cực nhanh, chớp mắt thì đã đuổi kịp D-6, hai cánh tay máy nhẹ nhàng vắt lên người D-6, góc độ hai cánh trên lưng thay đổi, vạch một nửa vòng tròn trên không, hai cái quang giáp cuối cùng an toàn đáp xuống ở chỗ không xa Diệp Trùng.
Thì ra là vì cứu D-6, sau khi xác định đối phương không hề có địch ý, Diệp Trùng cũng khôi phục tư thế bình thường.
Lúc này hắn mới nhìn rõ cái quang giáp đột nhiên chui ra này. Thân chính quang giáp cân xứng, thon gọn, phối hợp qua lại giữa màu đỏ nhạt và màu vàng kim cho người ta vài phần cảm giác cao quý và hoa lệ, mang theo đặc trưng của quang giáp nữ tính một cách rõ ràng. Đôi cánh ở sau lưng do một số cái lông chim nhỏ linh tinh có màu sắc khác nhau tạo thành, trông ra giống như một đôi cánh đầy màu sắc. Tay trái cài một cái khiên chắn hình thoi, chỗ khớp gối chân phải lộ ra một cái cán kiếm laser.
Quang giáp cận chiến trang bị cánh bảo ngược lại khá là hiếm thấy, thông thường mà nói, cánh bảo vệ chỉ là vì bay ổn định hơn trong tầng khí quyển, mà điều này là thứ cần của quang giáp viễn chiến. Đối với quang giáp cận chiến mà nói, cánh to lớn, yếu ớt ngược lại dễ dàng trở thành đối tượng tấn công của kẻ địch. Với lại, bởi vì yêu cầu đối với lực lượng của quang giáp cận chiến lớn hơn, cho nên thể hình của quang giáp cũng sẽ nặng nề hơn một chút so với quang giáp viễn chiến, thể hình của cái quang giáp trước mắt này lại là thể hình của quang giáp viễn chiến điển hình.
Một cái quang giáp có đặc trưng của quang giáp viễn chiến điển hình thế này lại là một cái quang giáp cận chiến. Diệp Trùng đã đoán được đối phương là ai, nghĩ chắc là giáo quan của môt tiểu tổ khác ở sân huấn luyện bên cạnh. Mà cái D-6 này, chắc là quang giáp do học viên trong tổ y điều khiển.
- Quả thật có lỗi, học viên trong tổ không cần thận mất điều khiển quang giáp, suýt nữa quấy nhiễu quý tổ, tại hạ áy náy vô cùng. Một giọng nữ êm tai đầy vẻ xin lỗi.
- Ừm, không có gì. Diệp Trùng bình tĩnh trả lời một câu, quả nhiên không khác gì suy đoán của mình.
- Tại hạ là Thân Như Tuyết, giáo quan tổ thứ mười sáu, vẫn chưa thỉnh giáo tên tuổi tiên sinh, không biết tại hạ có cơ hội cùng ăn tối với tiên sinh để xin lỗi tiên sinh. Giọng nữ trong loa quang giáp ấm áp đáng yêu, mà đám học viên dưới tay Diệp Trùng ở xung quanh nghe thấy ai nấy đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Thân Như Tuyết là một trong những giáo quan được chú ý nhất trong lớp huấn luyện lần này. Nguyên nhân không gì khác, bởi vì nàng là vị giáo quan nữ duy nhất, hơn nữa còn là giáo quan xinh đẹp. Mấy học viên này phần lớn đều từng muốn vào trong tiểu tổ của nàng. Nhưng không ngờ vẫn chưa đợi bọn họ ra tay, tiểu tổ thứ mười sáu đã đủ người rồi.
Liếc nhìn thời gian, Diệp Trùng phủ quyết đề nghị này: “Xin lỗi, ta còn có việc.” Trên thực tế, hắn đã có chút mất kiên nhẫn. Thời gian của cả kế hoạch huấn luyện của hắn đã sắp xếp đầy ắp, hoàn toàn không có chỗ trống. Mà vị giáo quan của tiểu tổ thứ mười sáu này còn ở chỗ này nói mấy lời hoàn toàn không có giá trị gì, với cái nhìn của hắn, quả thật là lãng phí thời gian.
- Người đẹp! Một giọng nói đầy mừng rỡ vang lên trong đầu Diệp Trùng. Diệp Trùng thở dài trong lòng một tiếng, quả nhiên, vẫn làm cho Thương chú ý! Hắn biết, hứng thú của Thương đối với người đẹp cao hơn mình nhiều, với lại thường cực kỳ chấp nhất, điều đáng sợ nhất vẫn không chỉ như thế, uy lực oanh tạc liên tục không mệt mỏi của Thương khá là kinh người, ngay cả Diệp Trùng có lúc cũng cảm thấy nuốt không trôi.
- Oa, Diệp tử. Thật sự là người đẹp à nha. Trời ơi, cuộc sống đen tối cuối cùng đã xuất hiện chút màu sắc rồi! Chà, ba vòng, thân thể, cân nặng, nhập vào kho tư liệu, Diệp tử, người ta mời ngươi ăn cơm đó, cơ hội tốt biết bao, đi, tại sao không đi? Thương kích động la hét nói.
Diệp Trùng ngậm chặt miệng, mặc kệ Thương.
Thân Như Tuyết có lẽ cũng không ngờ Diệp Trùng lại cự tuyệt, hơi ngớ ra, lập tức mang theo chút giận nói: “Ừm, thì ra tiên sinh không coi tiểu nữ tử ra gì, vậy thì coi như tiểu nữ tử mặt dày đi, tạm biệt!” Nói xong, nàng liền xách cái D-6 gây chuyện đó bay lên không, bay tới sân huấn luyện bên cạnh.
- Ài, Diệp tử, không nên khô khan như thế chứ! Ủa, ủa, số liệu này, quả nhiên tuyệt vời, chẳng khác biệt tỉ lệ hoàn mỹ bao nhiêu, cực phẩm, cực phẩm! Trong đầu Diệp Trùng không khỏi hiện lên một cảnh tượng: Thương lắc cái đầu bằng máy to lớn, gật gù đắc ý, cặp mắt điện tử màu lam tối không ngừng chớp chớp, biểu tình say đắm trên mặt, miệng lẩm bà lẩm bẩm.
Một nụ cười mỉm hiện lên ở khóe miệng Diệp Trùng, bất quá hắn khong hề để ý, mà dời sự chú ý lên người đám học viên này một lần nữa.
- Mọi người, bây giờ bắt đầu làm quen quang giáp trên tay. Yêu cầu thấp nhất, phải vượt qua vùng đổi hướng cường độ cấp 3.
Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Trùng vang lên trong sân huấn luyện, tất cả học viên, ai nấy đều như lâm đại địch, điều khiển D-6 sợ rớt lại phía sau, tranh nhau bay về phía khu đổi hướng, ý nghĩ lộn xộn lập tức bị quăng ra khỏi đầu.
- Diệp tử, trình độ của vị Thân Như Tuyết vừa rồi đó thế nào? Thương cực kỳ hiểu rõ làm sao mới có thể khơi dậy sự chú ý của Diệp Trùng.
Quả nhiên, nghe thấy lời này, Diệp Trùng liền không tự chủ được mà hồi tưởng lại một màn vừa rồi đó, một lát sau, khẳng định nói: “Ừ, khá lắm. Chỉ là không biết cái quang giáp đó của nàng ta còn có chỗ đặc biệt nào khác.” Diệp Trùng tuy không hề giao thủ với nàng, nhưng thấy ít hiểu nhiều, Thân Như Tuyết chắc là có thể coi như trình độ bậc nhất.
- Ừ, một cao thủ thế này, Diệp tử, người phải chú ý nhiều vào a. Đề tài của Thương vừa thay đổi, một câu nói ra làm Diệp Trùng hơi kỳ quái.
- Tại sao?
- Trình độ của nàng ta rất cao, ít nhất cao hơn trình độ nàng ta biểu hiện ra lúc đầu. Hơn nữa, ta hoài nghi, nàng ta dường như có ý tới gần ngươi. Thương bình tĩnh phân tích, thay đổi sự phù phiếm ngày thường.
- Có ý tới gần ta? Diệp Trùng cả kinh.
- Ừ, khi việc xảy ra thì ta đã chú ý rồi, hì hì, cô bé đó đang tiến hành huấn luyện cận chiến với cái D-6 vừa rồi đó, cái D-6 đó chính là ở dưới sự tấn công của nàng ta mà dẫn tới thân hình mất cân bằng, quang giáp mất đi khống chế. Hơn nữa, lúc đó khoảng cách bọn họ cách tường bao là năm trăm bảy mươi mốt mét, với trình độ của nàng ta, nàng ta hoàn toàn có thể cản cái D-6 đó trước khi D-6 đụng vào tường bao. Nhưng nàng ta lại để D-6 tông vỡ tường bao, ở trong này, phỏng chừng có huyền cơ khác. Thương lúc này bình tĩnh dị thường, Diệp Trùng gần như cảm thấy chút mùi vị của Mục.
- Nàng ta thế này rốt cuộc là vì cái gì? Diệp Trùng sờ cằm, lộ ra vẻ suy tư.
Ai mà biết Thương lại không có trách nhiệm quăng ra một câu: “Ta nào biết được.” Nhưng lập tức lại mang theo vài phần không tốt nói: “À, Diệp tử này, có cơ hội thì tiếp xúc với nàng ta một chút đi, dù gì ngươi cũng không chịu thiệt. Hì hì…”
Diệp Trùng đối với đề nghị này của Thương không có bất cứ động lòng nào, xoay người vùi đầu vào công việc.
Tường vây giữa hai sân huấn luyện từ sau khi bị tông vỡ thì cũng không có ai tiến hành sửa chữa. Do đó, giữa hai tiểu tổ gần như ở phương diện này cũng bảo trì thái độ im thin thít, không ai báo lên trên. Đương nhiên, Diệp Trùng chỉ ghét phiền phức, mà đám học viên dưới tay đó của hắn càng hận không thể dỡ cả cái tường bao này. Hai tiểu tổ cùng nhau huấn luyện tốt biết bao! Mà điều kỳ quái là, tiểu tổ đối diện đó hình như cũng không có ai phản ánh vấn đề này lên trên.
Do đó, giao lưu giữa hai tiểu tổ mau chóng tăng lên. Liên tục có quang giáp từ chỗ vỡ tới bên còn lại giao lưu. Mà đặc biệt là mấy học viên nữ dưới tay của Diệp Trùng và Thân Như Tuyết, sống chung càng cực kỳ tốt. Diệp Trùng đối với loại hành vi này cũng không có phản ứng gì, với cái nhìn của hắn, chỉ cần đám học viên này hoàn thành kế hoạch huấn luyện hắn đặt ra, muốn làm gì là tự do của bọn họ, mình cũng không có thời gian đi lo tới bọn họ.
Sự thật cũng đích xác là như vậy. Diệp Trùng mỗi ngày đều phải luyện tập sử dụng Mãnh nam, hắn thường là người cuối cùng rời khỏi sân huấn luyện. Đối với vị giáo quan trầm mặc, kiệm lời này, trong lòng đám học viên này cũng tràn đầy sự khâm phục, tuy thực lực không ra làm sao. Nhưng chỉ khoản nghị lực này thì không phải thứ mà mỗi người đều có thể có. Nhưng điều làm Diệp Trùng không ngờ là, chính dưới sự lôi kéo của hắn, nhiệt tình huấn luyện của đám học viên bốc cao vô cùng. Mà sự quen thuộc của bản thân Diệp Trùng đối với Mãnh nam cũng càng lúc càng cao, bây giờ nếu như vẫn gặp phải quan khảo hạch có quang giáp kiếm khiên đó, Diệp Trùng tin rằng mình thắng chắc!
Trong mắt đám học viên, giáo quan quả thật là một quái vật, hắn dường như vĩnh viễn không biết mệt mỏi. Với lại luyện tập của hắn cũng khô khan vô cùng, không có chiêu thức hoa lệ, toàn bộ đều là một số động tác đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn. Mà chính những động tác đơn giản vô bì này, giáo quan lại có thể luyện tập tới lui mấy vạn lần.
Bọn họ không hề biết thực lực của giáo quan thế nào, tới tận bây giờ, bọn họ vẫn không bắt đầu huấn luyện cận chiến, giáo quan chỉ cho bọn họ không ngừng luyện tập đơn giản nhất.
Nhưng chính những luyện tập đơn giản nhất này làm bọn họ cảm thấy mình sắp điên rồi!
Vừa bắt đầu, bọn họ bị yêu cầu điều khiển D-6 đi tông mạnh một số mục tiêu, không ngừng tông tới, thẳng tới khi tông vỡ toàn bộ tất cả mục tiêu.
Nhưng chính huấn luyện đơn giản thế này lại làm mỗi học viên kêu khổ không thôi. Nhìn thấy mục tiêu mau chóng phóng lớn trong mắt, sau đó mình cứ thế mà tông thẳng vào, sự khủng bố này đủ làm người ta chùn bước. Vừa mới bắt đầu, trong khoảnh khắc va chạm, rất nhiều học viên đều không tự kìm chế được mà nhắm tịt mắt lại. Không chỉ như vậy, tông vào chướng ngại vật với tốc độ cao, cho dù có sự bảo hộ của hệ thống giảm áp bằng chất lỏng, nhưng lần nào mọi người cũng đều đầu váng mắt hoa, rất nhiều người vừa xuống quang giáp liền liều mạng mà nôn mửa, nôn tới mức hai chân mềm nhũn. Nhưng giáo quan không có chút ý châm chước nào.
Nôn xong rồi? Lại tiếp tục tông tới!
Ngay cả Tây Thanh cũng nôn tới mức hồ đồ, sắc mặt trắng bệch. Huấn luyện tông ủi thế này duy trì một mạch ba ngày, số lần tông ủi của mỗi học viên nhiều không kể xiết. Lúc mới bắt đầu, mọi người còn có chút tâm lý sợ hãi, về sau, mọi người đều trơ ra.
Loại huấn luyện điên cuồng này làm cho học viên dưới tay Thân Như Tuyết chạy tới từ cái lỗ của tường bao sợ chết khiếp, trong khoảng thời gian khá dài, không có một học viên tổ mười sáu nào chạy qua bên này.
Sau khi hoàn thành huấn luyện bước đầu tiên, tiếp theo chính là điều khiển D-6 bay với tốc độ cao tới vật thể nào đó, ở chỗ cách vật thể ba mét đột nhiên đổi hướng, vung đao đánh trúng vật thể. Yêu cầu đối với bọn họ của Diệp Trùng rất đơn giản, một là tốc độ cao, hai là chuẩn xác đánh trúng vật thể. Cái gọi là tốc độ cao, chính là tốc độ cao nhất của D-6. Cái gọi là chuẩn xác, chính là vị trí đánh trúng sai lệch không thể vượt quá mười cm.
Độ khó của huấn luyện này cao làm mọi học viên nhìn nhau. Gần như trong lòng tất cả học viên đều thầm chửi giáo quan là một tên điên, có ai lại chiến đấu với kẻ địch dưới trạng thái tốc độ quang giáp tối đa? Phải biết là, tốc độ càng cao, độ khó của điều khiển quang giáp sẽ càng cao. Mười cm? Hắn muốn chém ruồi à?
Bất quá, sau khi nhìn thấy gương mặt không cảm xúc đó của giáo quan, mọi người cũng chỉ có cắn răng, chấp nhận hiện thực đáng sợ này.
@by txiuqw4