Giáo quan tự mình hướng dẫn mà Tây Thanh mong ngóng đã lâu cuối cùng đã tới rồi, vì lần đối luyện này, hắn đã chuẩn bị rất chu đáo.
Hai cái quang giáp đứng đối mặt, một cái là D-6 của Tây Thanh, cái còn lại chính là Diệp Trùng. Tất cả học viên đều dừng huấn luyện của mình, sấn tới bên cạnh coi náo nhiệt. Trình độ điều khiển quang giáp của giáo quan ở trong lòng bọn họ vẫn luôn là một câu đố, bây giờ có thể chính mắt nhìn thấy, bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
- Ngươi tấn công đi. Diệp Trùng thốt ra một câu đơn giản.
- Vâng. Tây Thanh mừng thầm, hưng phấn nói, lời nói vừa dứt thì hắn đã động rồi.
D-6 đột nhiên rùn người, gối gập lại phát lực, động cơ mở hết ra, song đao đã cầm trong tay đối diện cái quang giáp cồng kềnh vô bì dùng tốc độ kinh người phóng lớn trong mắt mình đó, Tây Thanh cảm thấy mình bình tĩnh vô cùng.
Nó dường như nhìn mà không thấy đối với hành động của mình, lù lù bất động. Tây Thanh làm người trầm tĩnh, không hề vì vậy mà tâm tình bị dao động.
Khoảng cách, vị trí, khóa chặt mục tiêu!
Tây Thanh gạt bỏ tạp niệm trong đầu, đôi tay mau chóng nhập lệnh. Song đao trong tay D-6 đột nhiên xoay ngược, đôi tay ngược lại cầm cán đao.
Binh! Đôi chân nặng nề đạp một cái lên mặt đất, đồng thời động cơ đột nhiên đổi hướng, thân hình D-6 lập tức trở nên mơ hồ.
Đổi hướng hình ong bất quy tắc!
Tốc độ D-6 đột nhiên tăng tới tối đa, trong lúc im hơi lặng tiếng, lưỡi đao tay trái lật ra ngoài, nhắm thẳng cổ họng của Mãnh nam. Đao tay phải giống như một con rắn độc dòm ngó trong bóng tối, tiềm phục dưới sườn, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra một kích trí mạng.
Học viên đứng xem lập tức hô rần rần lên. Một loạt động tác này giống như chớp giật làm người ta không kịp nhìn, cực kỳ ra ngoài ý liệu của mọi người. Một vài học viên tự cho mình cao thậm chí nghiền ngẫm trong lòng xem mình có thể tránh được một cú này hay không, nhưng bọn họ rất mau liền có được kết luận: nếu như là bọn họ, tuyệt khó mà tiếp được một chiêu này. Điều này làm sắc mặt mấy học viên tự cho mình cao này càng khó coi thêm vài phần.
Một chiêu này, Tây Thanh đã tốn thời gian rất dài để suy nghĩ. Hắn là người thông minh, đương nhiên biết giáo quan chắc hẳn là sẽ không ra tay trước, vậy thì mình có thể chiếm được lợi thế ra tay trước. Vì vậy mà đã vạch ra một chuỗi chiến thuật này! Hắn tự tin động tác chiến thuật này, cho dù không thể đánh bại giáo quan thì cũng có thể làm hắn luống cuống tay chân một phen.
Về mặt chiến thuật, điều này gọi là lấy có chuẩn bị đánh không có chuẩn bị.
Thân thể to lớn của Mãnh nam trong mắt hắn cấp tốc biến lớn, D-6 đã hoàn thành khóa mục tiêu, nhưng cái Mãnh nam đó vẫn không hề cử động giống như cũ, chẳng lẽ giáo quan không có cách nào đối phó? Không thể nào! Tây Thanh lập tức phủ định suy nghĩ này, bất quá thời gian đã không cho phép hắn suy nghĩ lung tung. Hắn không thể nào vì nghĩ không ra ý đồ chiến đấu của đối phương mà làm loạn tiết tấu tấn công của mình.
Chính là lúc này! Ánh sáng trong mắt Tây Thanh bùng cháy, dùng tốc độ nhanh nhất nhập câu lệnh tấn công đã sớm tạo sẵn.
Nhưng chính ngay lúc này, Mãnh nam vẫn luôn yên lặng lại cử động!
Gập gối, phát lực, xông tới! Mãnh nam kềnh càng vô bì lúc này lại giống như một võ thuật gia, mỗi động tác tràn đầy mùi vị linh hoạt, nhưng thân thể to lớn của hắn và tứ chi to lớn vô bì hình thành sự đối nghịch rõ ràng, sự kết hợp mâu thuẫn thế này, mang lại cho người ta cảm giác quái dị phi thường.
Mãnh nam đột ngột dùng tốc độ cao xông về góc ba mươi độ bên phải D-6, chân trái đồng thời quét ngang.
Tây Thanh mừng rỡ trong lòng. Trong suy diễn của hắn, cử động trước mắt của Mãnh nam là một trong mấy loại ứng biến có khả năng, đối phương có thể mau chóng thoát khỏi phạm vi khống chế của quang giáp mình, làm cho cục diện lại một lần nữa tiến vào trạng thái đối đầu mới.
Nhưng, Tây Thanh đã liệu tới một bước này thế nào lại không có thủ đoạn ứng phó?
Đao tay phải của D-6 đột nhiên thò ngang ra, chân phải lùi ra sau. Đao tay trái đã từ phía dưới bên trái hất lên trên.
Tốc độ hai bên cực nhanh, đao tay phải của D-6 đã hung hăng vạch tới cổ họng của Mãnh nam, còn đao tay trái hất lên trên lại làm cho tất cả đường lui của quang giáp giáo quan đều bị khóa chặt. Giáo quan sắp bại rồi! Học viên đứng xem ở một bên ai nấy vẻ mặt hơi thay đổi, giáo quan thua trận ngược lại cũng không là gì, một chuỗi công kích này của Tây Thanh quả thật quá sắc bén. Hơn nữa còn quá chu đáo, chặt chẽ! Cứ cho là giáo quan thua trận, bọn họ cũng không kinh ngạc.
Tên Tây Thanh này, quả nhiên không phải nhân vật đơn giản! Ánh mắt mỗi người nhìn về phía cái D-6 đó lại khác nữa rồi.
Nhưng chính trong lúc mọi người cho rằng trận tỉ thí này đã được định đoạt, Mãnh nam vẫn luôn bị động đã làm một động tác làm mọi người không sao quên được!
Chân trái đá hụt của Mãnh nam vẫn chưa thu về, nhưng chân phải lại bỗng nhiên bắn ra, đánh thẳng vào sườn trái của D-6. Nửa thân trên của Mãnh nam với đôi chân ở trên không gập lại một cách ngụy dị, đao tay phải chém ngang của D-6 lướt qua sát rạt phần mặt lạnh như băng của Mãnh nam.
Động tác này của đối phương vượt xa dự liệu của Tây Thanh, nhưng hắn không hề hoảng loạn, tới tận bây giờ, hắn đã chiếm ưu thế tuyệt đối, chỉ cần không phạm sai sót gì, thắng lợi của trận chiến này chắc sẽ thuộc về hắn.
Thân thể D-6 nghiêng một cái, tránh chân phải của Mãnh nam, còn đao tay trái ổn định như thường, mang theo khí tức lạnh lẽo trực chỉ Mãnh nam. Cho dù vỏ giáp Mãnh nam dày cộm, nhưng nếu như bị một đao suy tính đã lâu này của Tây Thanh đánh trúng, vậy thì cũng tuyệt không dễ chịu.
Động tác của Mãnh nam với đôi chân quét trên không lại một lần nữa ra ngoài ý liệu của mọi người, thân thể kềnh càng của Mãnh nam nằm ngang trên không, xoay chuyển giống như một con quay! Tất cả học viên không thể tin được nhìn Mãnh nam gần như hóa thành một hư ảnh trên không, trong đầu không tự chủ được vọt ra một vấn đề, hắn làm sao mà làm được?
Binh, một tiếng kim loại va chạm chói tai, chỉ thấy đao tay trái của D-6 vừa chạm phải hư ảnh xoay chuyển với tốc độ cao này liền giống như bị một cái trọng chùy đánh trúng, văng ra xa!
Tây Thanh nguy hiểm rồi! Người nhìn thấy một màn này lập tức không khỏi cả kinh. Khoảng trống trước mặt D-6 có đao tay trái bị dạt ra mở rộng, trong nháy mắt, tình thế liền dùng một loại phương thức kinh người bị nghịch chuyển.
Mãnh nam đột nhiên thò tay nắm lấy tay trái D-6, trọng lượng bản thân Mãnh nam đã cực kỳ kinh người, lại thêm xoay chuyển với tốc độ cao, hai luồng lực lượng cộng vào nhau, D-6 lập tức mất đi cân bằng.
Tung! Hai cái chân máy to lớn của Mãnh nam mạnh mẽ đạp lên mặt đất, phát ra thanh thế dọa người.
Tông vai, lên gối…
D-6 căn bản không có cơ hội rơi xuống đất, một loạt đả kích lập tức đánh cho D-6 không có sức đánh trả. Đám học viên từ nhỏ đã học viễn chiến nào đã thấy qua cảnh tượng dữ dội thế này, hai cái quang giáp cao mười mấy mét dán vào nhau xáp lá cà, sức mạnh mỗi một cú đều làm trong lòng người ta không kìm chế được mà co rút, cả mặt đất dường như cũng rung chuyển, bọn họ trông thấy ai nấy đều nhiệt huyết sôi trào.
Bụi đất tung mù bao lấy hai cái quang giáp, nhưng tiếng va chạm trầm muộn mà có sức liên tục truyền ra từ bên trong.
Rất mau, trong bụi đất màu vàng khôi phục lại yên lặng.
Bóng dáng hai cái quang giáp cuối cùng xuất hiện rõ ràng trong mắt đám học viên, một cái gai cận chiến sắc bén cách cổ họng D-6 chỉ không tới năm cm, vẻ sắc lạnh của mũi gai cận chiến mang theo sự lạnh lẽo đặc hữu của kim loại. Một đầu khác của gai cận chiến lại nằm trong một bàn tay máy thô to xem ra vụng về vô bì.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt bỗng vang lên, tất cả học viên ngừng hô hấp, sự kích thích cố sức khắc chế cuối cùng đã tuôn ra. Bọn họ dùng hết sức lực lớn nhất của toàn thân mà hoan hô, mặt mỗi người đều đỏ lựng lên, liều mạng vỗ tay.
Chỗ khuyết của tường bao, trong mắt Thân Như Tuyết lấp lánh sự chấn kinh không tên.
Huấn luyện thực chiến lần này đã kích thích nhiệt tình huấn luyện của tất cả học viên, mỗi người bọn họ đều không thể chờ đợi được, muốn tiếp nhận sự hướng dẫn của giáo quan. Nhưng giáo quan đã nói trước, chỉ có học viên hoàn thành tất cả tham số chỉ tiêu huấn luyện, hắn mới tự mình hướng dẫn. Chỉ thấy trong sân huấn luyện một ngọn lửa nóng xông lên tận trời, mỗi học viên đều sợ tụt hậu, tranh tới trước, chỉ sợ ở sau người khác.
Trong cả sân huấn luyện, người được người ta ngưỡng mộ nhất chính là Tây Thanh, giáo quan gần như tốn tất cả thời gian vào việc đối luyện với hắn. Nhưng người buồn bực nhất cũng không ngoài Tây Thanh, giao thủ chẳng mấy lần, trình độ của hắn liền bị giáo quan nắm rõ. Do đó, hoàn cảnh của nó cũng trở nên thê thảm, mỗi lần đối luyện, hắn gần như đều vừa giáp mặt liền bị đánh bò càng. Hơn nữa, mỗi lần đối luyện, hắn đều phải dùng 120% tinh thần. Mỗi lần chỉ cần hắn vừa đứng đối mặt với giáo quan, hắn liền cảm thấy sát khí mãnh liệt lao bổ vào mặt. Sát khí của giáo quan dường như cũng càng lúc càng nặng, mỗi lúc thế này, hắn đều cảm thấy toàn thân nhúng vào trong hố băng. Một lần đáng sợ nhất, đầu óc hắn cũng đờ ra, mãi tới khi quang giáp của giáo quan dùng gai cận chiến chỉ về phía hắn, hắn mới có phản ứng lại.
Giáo quan nhất định đã từng giết người! Hơn nữa, người bị giết khẳng định không ít! Tây Thanh suy đoán trong lòng, bất quá hắn không có dũng khí mở miệng hỏi giáo quan.
Nhưng tiến bộ của bản thân mấy ngày này, hắn lại cảm nhận một cách rõ ràng. Hắn đối với sát khí của giáo quan cũng không còn sợ hãi giống như lúc trước. Hắn hiện giờ đã biết giáo quan tại sao lại yêu cầu bọn họ huấn luyện động tác cơ bản khô khan như thế, dưới công kích dữ dội của giáo quan, hắn hoàn toàn không có thời gian sử dụng một vài kỹ xảo phức tạp, hoa hòe. Với lại, vốn tỉ mỉ, Tây Thanh còn phát hiện, động tác chiến thuật của giáo quan dường như tất cả cũng đều do mấy động tác cơ bản đó tạo thành, nhưng lại nhanh hơn! Mấy công kích do động tác cơ bản tạo thành này ở trong tay giáo quan lại có uy lực to lớn không gì sánh được, lần nào cũng đều đánh cho hắn kêu khổ không thôi, không sao chống trả.
Nhưng chỉ sợ là sau này không thể nào giống mấy ngày hôm nay, giáo quan cả ngày đối luyện với hắn. Học viên còn lại đã bắt đầu có người hoàn thành tham số chỉ tiêu của động tác cơ bản.
Do kích thích của lần đối luyện với Tây Thanh hôm đó của Diệp Trùng, mỗi học viên đều tập trung hết sức, muốn sớm một chút có thể cùng giáo quan đối luyện. Sau năm ngày, toàn bộ tất cả học viên đều đã hoàn thành huấn luyện động tác cơ bản.
Đối luyện với đám học viên, Diệp Trùng không hề nới tay, ngược lại, hắn vẫn cố ý thả sát khí ra, kích thích mấy học viên này. Hắn không hề có sở trường dạy dỗ học viên, chỉ đành dùng loại hình thức này, may mà mấy học viên này ai nấy đều thông minh. Hơn nữa, đối luyện thực chiến mấy ngày này cũng làm cho sự kết hợp giữa hắn và Mãnh nam tăng nhanh hơn nhiều. Cho nên Diệp Trùng dứt khoát mang đối luyện thực chiến làm nhiệm vụ huấn luyện trong khoảng thời gian này của mình, mỗi ngày đánh từ sáng tới tối.
Diệp Trùng không ngờ cử động này lại làm cho sự kính phục của đám học viên đối với hắn lại tăng thêm một phần, với bọn họ, giáo quan cực kỳ có trách nhiệm, mỗi ngày đều kiên trì đối luyện cả ngày, mỗi một học viên đều không bỏ sót. Đồng thời, bọn họ còn vô cùng kinh ngạc với thể lực của giáo quan, chiến đấu thời gian dài thế này, cần phải có bao nhiêu thể lực chứ!
Trong lúc bất tri bất giác, địa vị của Diệp Trùng ở trong lòng mấy học viên này bỗng xảy ra thay đổi.
@by txiuqw4