sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 531: Cá Và Lưới (2)

Trang viên to lớn trống trải làm Christine và Sa Á có chút tay chân lóng ngóng, hai người bọn họ nhìn nhau, chỉ đành theo sau Diệp Trùng. Diệp Trùng không để ý tới hai người, hắn tự mình đi dạo một vòng cả trang viên. Xong một vòng, trong lòng hắn đã có tính toán. Làm sao xây dựng một cứ điểm, căn cứ, điều này đối với Diệp Trùng mà nói, không hề là việc quá khó khăn.

Nhưng, công trình thì khổng lồ, cơm cũng phải ăn từng miếng. Chỗ này lớn hơn cái nhà hắn ở lần trước đó không biết bao nhiêu lần, chỗ tốt là có thể làm quy hoạch nhiều hơn, lớn hơn, nhưng lượng công trình so với lần trước lớn hơn nhiều, với lại, Diệp Trùng cần quy hoạch chi tiết.

Bỗng Sa Á cảnh giác ngẩng đầu lên: “Có người.” Ánh mắt nàng nhìn về phía một ngọn núi.

Chính là thuận theo ánh mắt nàng, Diệp Trùng nhìn thấy trên một ngọn núi phụ cận ẩn ước có ba bóng người. Bởi vì khoảng cách hai bên rất xa, mắt rất khó nhìn rõ, đối phương dường như đang thăm dò bọn họ. Mức độ mẫn cảm của xạ thủ cấp tám, thật sự làm người ta kinh ngạc a, Diệp Trùng thầm kinh sợ trong lòng.

- Quen không? Đỗ Phụng hỏi Nhậm Tam. Hắn không muốn một chiến trường mô phỏng tốt thế này cứ như vậy mà mất trắng. Vốn dĩ quân đội giống bọn họ thế này thường sẽ không thiếu tiền, muốn làm công sự thế nào cũng đều không thành vấn đề. Chỉ là Đỗ Phụng phát hiện, mặc kệ là tân binh hay là lão binh, vừa tiến vào trang viên đó lập tức tinh thần trở nên hăng hái, đặc biệt hưng phấn. Công sự làm ra lúc trước trong quân doanh hoàn toàn không có hiệu quả này. Quân phí trên tay Đỗ Phụng đầy đủ, nhưng nếu mua trang viên này, đừng nói cấp trên không đồng ý, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy điều này có chút nói không xong.

Nhậm Tam nâng ống nhòm trên tay lên, cẩn thận nhìn, một lúc sau, rất khẳng định lắc đầu: “Chưa từng thấy, ba người này đều rất lạ mặt.”

- Có phải là quý tộc mới tới không? Lý Cảnh thận trọng hỏi.

Nhậm Tam dùng ngữ khí cực kỳ khẳng định phủ định suy đoán của Lý Cảnh: “Không giống, quần áo bọn họ quả thật quá bình thường. Không có quý tộc nào lại mặc quần áo như vậy. Với lại, anh nhìn bọn họ đi đường, nào có chút dáng vẻ gì, nếu như có quý tộc nào đó dám đi đường thế này, nhất định sẽ bị lôi tới cơ quan lễ nghi của quý tộc chịu tội ngay tại chỗ.”

- Vậy thì có phải là đại quan, quý nhân gì đó không? Tâm tình Đỗ Phụng rất tốt.

- Khẳng định không phải! Nhậm Tam nói như chém đinh chặt sắt.

Hai người Đỗ Phụng và Lý Cảnh nhìn nhau cười.

Hai người bọn họ không nhìn thấy cái ngẩng đầu liếc nhìn đó của Sa Á, nếu như bọn họ nhìn thấy, bọn họ dứt khoát sẽ không khinh suất như vậy. Ở khoảng cách xa như vậy, có thể nhận biết sự tồn tại của bọn họ, vậy thực lực…

- Cô phụ trách an toàn của trang viên. Diệp Trùng nói với Sa Á. Sử dụng xạ thủ cấp tám làm hộ viện, có lẽ chỉ có người giống Diệp Trùng thế này mới có thể làm ra. Nhưng với cái nhìn của Diệp Trùng, đây lại là lựa chọn tốt nhất. Xạ thủ ở trong phạm vi nhỏ, so với hệ thống quét hình còn có ích hơn.

- Vâng. Sa Á vẻ mặt trịnh trọng nói. Diệp Trùng hiện giờ là chủ nhân của nàng, vô luận mệnh lệnh của hắn là cái gì, nàng đều phải cẩn thận hoàn thành. Với lại, kinh nghiệm chiến đấu của Sa Á cực kỳ phong phú, ba người đó bỗng xuất hiện ở chỗ này thăm dò bọn họ, nhất định không có ý tốt.

Diệp Trùng dắt theo Christine bắt đầu sắp xếp trang viên. Sa Á lại nhấc súng quang, đi lại tuần tra.

Chủ nhân trước của trang viên không hề ở chỗ này quá lâu, từ gia cụ hiện ra vẻ thô sơ, giản dị ở chỗ này thì có thể nhìn ra. Nhưng điều này cũng vừa đúng tiện lợi cho Diệp Trùng, hắn không cần hao tốn quá nhiều thời gian để quét dọn.

Christine kinh khủng nhìn Diệp Trùng, nàng lần đầu tiên nhìn thấy có người một tay nâng đồ nặng mấy trăm kg, thần sắc như thường đi ra tới bên ngoài, sau đó nhẹ nhàng quăng thứ trên tay ra năm mươi mét.

Tên này có còn là con người không? Thần tình Christine có chút ngây ngốc.

Hiệu suất công việc của máy vận chuyển hình người là Diệp Trùng này cực cao, rất mau, hắn đã dọn sạch một ngôi lầu ở vị trí trong nhất. Gần như tất cả gia cụ đều bị hắn quăng ra ngoài, hiện giờ chỉ để lại một tòa nhà trống không.

Christine không biết Diệp Trùng muốn làm gì. Mấy thứ này đều là gia cụ thượng hạng a. Nhìn thấy Diệp Trùng không chút đau lòng quăng chúng ra xa năm mươi mét, lộp bộp một cái, rớt thành vô số mảnh vụn, Christine đau đớn trong lòng.

Đây là một ngôi lầu phong cách hoài cổ, tường ngoài ngôi lầu quấn đầy dây leo màu lục, cổ điển ưu nhã. Ngôi lầu giống thế này trong trang viên còn có hai, ba mươi cái. Mấy ngôi lầu này do ở trong cùng, bình thường ngay cả mấy người hầu đó cũng rất ít tới, khắp nơi dính đầy bụi bặm.

Ngôi lầu có chút sặc sỡ, không đủ kiên cố, nhưng Diệp Trùng vô cùng vừa ý với vị trí này, sau lưng ngôi lầu này chính là vách núi dốc đứng. Hắn đã quyết định lấy chỗ này làm khu hạch tâm.

Nhưng mọi thứ đợi qua đêm nay hãy nói, hiện giờ hắn tài liệu gì cũng không có, không cách nào chế tạo vũ khí phòng ngự. Máy móc và vật phẩm trong công tắc không gian của Thần đều là thứ cực kỳ mẫn cảm, hoàn toàn vượt qua khoa học kỹ thuật ở chỗ này. Nếu như không có đủ lực lượng bảo hộ, hắn không yên tâm.

Màn đêm từ từ buông xuống, nơi này cách xa khu vực thành thị, cách xa sự ồn ào, náo nhiệt của thành thị. Tiếng kêu của côn trùng, tiếng gió như có như không, làm nổi bật sự yên tĩnh, thanh thản của nơi này.

Trên đỉnh núi, Đỗ Phụng đắc ý nói với Lý Cảnh: “Hì hì, xem ra may mắn của chúng ta không tồi. Người tới cũng không phải nhân vật cứng cạnh gì, chúng ta tất cả theo thường lệ, hì hì, để chúng ta dùng hành động hoan nghênh bọn họ thật tốt đi.”

Trên mặt Lý Cảnh hiện lên vẻ lo lắng, muốn nói lại thôi.

Nhìn thấy thần sắc của Lý Cảnh, Đỗ Phụng vỗ vỗ vai Lý cảnh, dửng dưng như không nói: “Ngươi đừng lo lắng vớ vẩn, cứ cho ba người này có bối cảnh gì đó, vậy thì cũng không có gì lớn lao cả. Chẳng lẽ điện hạ, à không, bây giờ nên gọi là bệ hạ, thật sự giết chúng ta sao? Nhiều nhất để chúng ta đi nói xin lỗi gì đó với người khác, chỉ cần chúng ta làm đừng quá đáng. Chúng ta cũng có thể nhân lần này chứng thực một chút, đây rốt cuộc là quả hồng mềm hay là cây đậu cứng (là đá hay vàng).”

Lý Cảnh ngẫm nghĩ rồi cũng thoải mái, kinh ngạc nhìn Đỗ Phụng: “Nhìn không ra a, kế mưu gian giảo trong bụng tên nhà ngươi không ít nha. So với ta còn nghĩ xa hơn.”

- Hì, ta đây còn không phải học ngươi sao. Đỗ Phụng vẻ mặt đắc ý, miệng lại cười ha hả, làm Lý Cảnh nhìn muốn cười phá lên. Nhưng một câu tiếp theo của Đỗ Phụng làm gương mặt cười của hắn trở thành gương mặt khổ qua.

- Bất quá, nếu thật phải nói xin lỗi, vẫn phải để ngươi đi. Da mặt ngươi dày, da miệng lại dẻo, ngươi không đi, ai đi?

Rất mau, thời gian diễn luyện đã sắp tới rồi. Đỗ Phụng thu lại nét cười trên mặt, trở nên nghiêm túc. Hắn dẫn binh trước giờ cẩn thận, mỗi lần diễn luyện đều không chút sơ suất. Điều này cũng là một trong những nguyên nhân hắn có thể có được sự tín nhiệm của Tô Môn.

- Bắt đầu! Mệnh lệnh mang theo vài phần sát khí của Đỗ Phụng đã kéo màn của trận diễn luyện này. Hắn sẽ đứng trên mỏm núi quan sát cả quá trình diễn luyện.

Trong bóng tối, Sa Á đang minh tức mở bừng mắt, trong mắt hắn lướt qua một tia sát khí. Giống như con báo, im hơi lặng tiếng đứng dậy, cầm lấy súng quang đặt bên gối.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chỗ tối trong góc bỗng truyền ra một giọng nam: “Có người đánh lén.” Trái tim Sa Á suýt nữa nhảy tới cổ họng, nàng bỗng quay đầu nhìn lại.

Là Diệp Trùng, nàng lúc này mới thở phào một hơi dài, sắc mặt khôi phục như thường.

Hai người nhìn nhau, không nói lời nào, chỉ gật đầu với nhau. Kế tiếp đó, Sa Á liền kinh hãi phát hiện, góc tối đó đã không còn một ai.

Nàng hơi định thần lại, bình phục tâm tình. Thần niệm nhàn nhạt lấy nàng làm trung tâm, bập bềnh tràn ra xung quanh.

Lâm Cảnh đã là lần thứ năm tham chiến loại diễn luyện đối kháng trong buổi tối này, trang viên này hắn quen thuộc vô bì. Hắn có lúc thậm chí còn đoán mình có phải là càng hiểu rõ nó hơn chủ nhân trang viên này không. Hắn cực kỳ yêu thích loại diễn luyện này, vừa nghĩ tới có thể muốn gì làm nấy trên địa bàn của đám quý tộc, trong lòng hắn liền dâng lên một loại cảm giác hưng phấn rất đặc biệt. Ngoài ra, hắn biết, chiến hữu bên cạnh hắn đều rất thích loại diễn luyện đối kháng này. Sau khi mỗi lần diễn luyện kết thúc, bọn họ đều thảo luận nhiệt liệt biểu tình kìm nén của mấy tên quý tộc đó. Nếu như may mắn, thậm chí có thể nhìn thấy nô tì nữ xinh đẹp tắm rửa.

Địa phương tuyệt diệu thế này, làm sao có thể làm bọn họ không thích chứ?

Khắp nơi trong trang viên trồng cây cối cao to, trong bóng đêm, xung quanh tối thui. Hoàn cảnh nơi này cực kỳ phức tạp, kiến trúc rất nhiều, chỉ có liên tục giữ cảnh giác mới có thể làm cho mình không mau chóng thì đã bị đào thải ra khỏi chiến cục. Phương diện này, kinh nghiệm của hắn đã phong phú vô cùng.

Hắn cẩn thận mai phục giữa một đám cây. Ngụy trang trên người đủ cho hắn không dễ dàng bị phát hiện. Còn thần niệm của hắn đã bố trí nghiêm mật khu vực thăm dò xung quanh hắn, một khi có đối phương tiến vào khu vực này, vậy thì cũng chính là lúc hắn phát động công kích.

Hắn rất có kiên nhẫn, trên thực tế chỉ cần là lão binh thì đều cực kỳ kiên nhẫn, mọi người đều giống thợ săn chờ con mồi tới.

Có người đến!

Một “kẻ địch” đã tiến vào phạm vi thần niệm của hắn, không chút do dự, súng quang trên tay hắn lập tức bắn ra một chùm sáng, chuẩn xác bắn trúng đối phương.

Theo quy định, binh sĩ bị bắn trúng lập tức rút lui khỏi trận chiến. Loại chùm sáng này không hề có lực sát thương gì, nhưng lại để lại trên người bọn họ một ký hiệu.

Hắn không kìm chế được thấp giọng huýt sáo một tiếng! Điều này cũng có nghĩa cứ coi như hắn bây giờ bị bắn trúng, diễn luyện lần này hắn cũng sẽ không bị trừ điểm.

Cong eo, hắn bắt đầu di động giữa cây cối. Hắn biết, một súng vừa rồi đó, đã làm lộ vị trí của hắn, hắn cần mau chóng di chuyển tới chỗ mới để mai phục.

Bỗng, sau lưng hắn xuất hiện một cánh tay, bụm lấy miệng hắn.

Hắn muốn quát lên, phạm quy! Đây là phạm quy! Đôi tay hắn muốn đẩy cánh tay này ra, nhưng cánh tay này không chút động đậy. Hắn vẫn chưa kịp phát ra bất cứ âm thanh nào, cần cổ đau đớn, trước mắt tối sầm, mất đi tất cả ý thức. Ý nghĩ duy nhất trước khi hắn mất đi ý thức là, tên khốn này là tên vương bát đản nào!

Chú thích: Vương bát đản là tiếng chửi cực kỳ có tính xâm lược và phổ biến trong lời nói phía bắc của Hán ngữ. Nghĩa của mặt chữ “Vương bát” là tục ngữ của Quy (rùa), nhưng thật ra ý nghĩa phía sau là chỉ đàn ông sống dựa vào kỹ nữ. Một loại giải thích khá phổ biến khác là chỉ trứng dưới Vương bát, Vương bát là một từ vựng có tính sỉ nhục.

Nhẹ nhàng đặt người trên tay lên mặt đất, Diệp Trùng nhìn cũng không nhìn một cái, hắn không cần kiểm tra, cú đó của hắn, đã vặn gãy cổ đối phương.

Diệp Trùng hoàn toàn không hỏi bọn họ tới làm gì, với hắn, một đám xạ thủ vũ trang toàn thân tiến vào trang viên của hắn, chẳng lẽ là tới tản bộ sao? Ánh mắt hắn quét về phía một mục tiêu khác.

Suy nghĩ giống hắn còn có Sa Á. Nhưng điều không giống Diệp Trùng là, nàng đã phát hiện thân phận của đám người này, bọn họ là quân nhân! Quân nhân chạy tới chỗ này làm cái gì? Nhưng với cái nhìn của nàng, vô luận loại lý do gì đều nói không được, nơi này là trang viên tư nhân, nàng có đủ quyền lực phòng hộ chính đáng. Người khác có lẽ đối với mấy quân nhân này cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng nàng là ai? Nàng là xạ thủ cấp tám, cường giả đỉnh cấp trong xạ thủ, mấy tên tiểu binh thực lực chỉ có cấp bốn này ở trong mắt nàng, chả đáng cười chút nào.

Cao thủ trong quân đội như rừng, nhưng cao thủ giống như xạ thủ cấp tám thế này lại cũng cực kỳ hiếm hoi. Nhiều thật sự là xạ thủ cấp năm, sáu, mấy xạ thủ này mới là lực lượng trung kiên thật sự của quân đội. Mà cường giả giống như xạ thủ cấp tám thế này, thứ cần không chỉ là cần cù và thiên phú, tao ngộ của bọn họ cũng quan trọng giống vậy. Hoàn cảnh tương đối đơn thuần của quân đội không hề dễ dàng tạo ra xạ thủ cấp tám. Thông thường mà nói, xạ thủ cấp tám thường đều là xạ thủ thân phận tự do, trải nghiệm phong phú.

Không ai dám bất kính với xạ thủ cấp tám, ngay cả Tô Môn, đối với mấy xạ thủ cấp tám cũng cực kỳ khách khí, càng đừng nói người khác.

Không chút do dự, Sa Á nhấc súng quang trên tay nàng lên. Mỗi một xạ thủ cấp tám, không ai không trải qua vô số mài dũa chiến đấu, người tâm chí không cứng cỏi không thể nào có thể trở thành xạ thủ cấp tám. Xạ thủ cấp tám, tố chất bao hàm đã không chỉ là kỹ xảo.

Xạ thủ cấp tám đấu với xạ thủ cấp bốn, cách biệt thực lực hai bên giống như trời với đất vậy. Sa Á ứng phó không chút phí sức, mỗi phát của nàng đều có một binh sĩ ngã xuống, nàng không cần che giấu, phạm vi thần niệm của nàng bao phủ gấp mấy mươi lần mấy binh sĩ này, tốc độ phản ứng, độ thuần thục xạ kích đều không phải là thứ mà mấy tiểu binh này có thể so sánh được. Hai bên cách biệt mấy cấp bậc.

Sa Á ở trong bóng tối quá chói mắt, thần tình của nàng lúc này lãnh khốc, mỗi phát súng đều không chút ngập ngừng. Tần suất xạ kích cao làm người ta nghẹn họng nhìn trân trân, tay nâng, đạn bắn, mỗi phát đều chính xác vô bì, tới tận trước mắt, không hụt phát nào.

Tiếng kêu thảm của đám binh sĩ vang lên trong trang viên trống trải.

Trên mỏm núi, Đỗ Phụng và Lý Cảnh vẫn luôn nhìn chăm chú buổi diễn luyện lập tức biến sắc. Hai người phát hiện bọn họ đã phạm một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng, hoặc là nói sơ sót. Trừ quyền quý ra, còn có một loại người bọn họ không thể trêu chọc, đó chính là cường giả thực lực mạnh mẽ.

Đỗ Phụng nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái xanh: “Mọi người, theo ta.” Nói xong dẫn đầu chạy về phía trang viên ở phía dưới đó, hắn không thể mở trừng trừng mắt nhìn binh sĩ dưới tay cứ như vậy mà bị người ta đồ sát.

Tất cả binh sĩ nghe lời, lập tức theo sát Đỗ Phụng, chạy như điên xuống dưới.

Sắc mặt Lý Cảnh trắng bệch, hắn bỗng quay đầu, ra lệnh với cảnh vệ của mình: “Ngươi lập tức kêu tất cả cao thủ trong quân doanh tới, toàn bộ cấp sáu trở lên đều tới cho ta. Điều khiển chiến cơ! Mau!”

Cảnh vệ sắc mặt biến đổi, khom lưng, lập tức vắt giò lên cổ chạy về quân doanh.

Tố chất thân thể Đỗ Phụng tốt nhất, chạy ở trước tiên. Trong lòng hắn cuống cuồng vô bì, phía dưới là một trận đồ sát, cô gái điên cuồng đó, cũng không biết xạ thủ cấp mấy, lại dám không chút cố kỵ như vậy mà bắn giết quân nhân đế quốc. Cặp mắt hắn muốn phun ra lửa.

Đợi khi Đỗ Phụng tới, xung quanh Sa Á đã dọn sạch sẽ.

Nàng nhấc súng, một mình cô đơn lạnh lùng nhìn Đỗ Phụng tới gần, xung quanh nàng, đã không có một vật thể nào đứng.

Trong lòng Đỗ Phụng đau đớn vô cùng, mấy người này đều là binh lính một tay hắn dẫn dắt a! Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn biểu hiện ra tố chất của người chỉ huy, không bị lửa giận xông lên mê muội đầu óc.

- Cô là ai? Đỗ Phụng phát ra câu nói này qua kẽ răng.

Sa Á lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Phụng, hỏi ngược lại: “Lời này nên là ta hỏi ngươi, ngươi là ai?”

Trong bóng đêm, gương mặt tái xanh của Đỗ Phụng tỏ rõ hung hãn vô bì: “Đoàn trưởng đoàn số năm quân đoàn số một trực thuộc đế quốc, Đỗ Phụng.”

- Ngươi tại sao cố ý dung túng binh sĩ dưới tay tiến vào trang viên của ta? Sa Á nghiêm khắc chất vấn. Bất quá, nàng cũng không ngờ đối phương là người của quân đoàn số một. Quân đoàn số một ở trong cả nước Đông Vân có thể nói là thanh danh hiển hách, chiến công của bọn họ vô số, mỗi một đời quốc vương đều càng thêm sủng ái bọn họ. Nhưng, Sa Á lại không chút kính sợ, nàng là xạ thủ cấp tám, càng huống chi, nàng biết năng lượng của vị chủ nhân sau lưng mình đó rốt cuộc có bao lớn.

- Công nhiên đồ sát binh sĩ đế quốc, cô thật là lớn gan! Hai mắt Đỗ Phụng đỏ rực, giống sư tử nhìn chằm chằm Sa Á.

Sa Á không chút dao động: “Luật pháp Đông Vân, chưa được chủ nhân cho phép, vũ trang tiến vào chỗ ở của người khác, chủ nhân có quyền thực hiện tự vệ. Đỗ đoàn trưởng chắc biết rất rõ chứ nhỉ.”

Binh sĩ bên cạnh Đỗ Phụng lập tức sôi sục, căm phẫn, bọn họ trước giờ xấc láo, nào chịu thiệt như vậy? Lập tức quát lớn, rồi nhao nhao chuẩn bị nhấc súng.

- Ai dám cử động? Sa Á nhướng mày.

Có người không tin tà, nhấc súng lên, Đỗ Phụng vừa muốn ngăn cản, một chùm sáng bắn trúng giữa lông mày binh sĩ đó. Binh sĩ đó, không thể tin được mở mắt trừng trừng, thân hình lắc lư, ngã lăn ra đất.

- Ai dám cử động, đây chính là gương. Sa Á lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người này, sát cơ lạnh lẽo trong mắt hiện rõ vị xạ thủ cấp tám này đã triệt để phẫn nộ rồi.

Diệp Trùng chạy trong bóng tối, người ngã dưới tay hắn đã không dưới mười người, nhưng so với Sa Á, hắn vẫn thiếu hiệu suất. Kỹ thuật bắn làm người ta hoa mắt đó của Sa Á, hiệu suất cao, quả thật làm người ta kinh hãi.

Trong khoảnh khắc, tất cả binh sĩ xâm nhập đều bị tiêu diệt. Diệp Trùng đã nhìn thấy hai bên đứng đối mặt.

Một đám người đứng đối mặt một mình Sa Á, nhưng không ai dám cử động, Diệp Trùng không ngờ, quyết định chọn một xạ thủ cấp tám của mình lại nhanh như vậy thì đã có tác dụng.

Trong bóng tối giữa cây cối, Diệp Trùng hơi suy nghĩ một lát, trong lòng liền có quyết định. Bóng tối giữa cây cối mang lại cho hắn sự yểm hộ tốt nhất, hắn im lìm vòng qua sau lưng đám người này.

- Được! Thù này, chúng tôi ghi nhớ.

Đỗ Phụng hàn khí tràn ra xung quanh, biểu tình của hắn lúc này giống như hận không thể lập tức lao lên, nhưng hắn cũng biết cách biệt về thực lực của hai bên. Thân thủ đối phương cao cường, quả thật là nghe mà kinh hãi. Đám người này của mình, tuy ưu thế người đông nhưng cách biệt về thực lực của hai bên không phải lượng người thì có thể bổ sung được.

Bất quá, việc này, không thể kết thúc như vậy được. Trong quân đội, làm sao lại thiếu cao thủ chứ?

Mở mắt trừng trừng nhìn nhiều binh sĩ mình dẫn tới như thế ngã dưới mắt mình, lòng Đỗ Phung đau như dao cắt. Hắn hối hận trong lòng, mình lần này tại sao lại không dẫn nhiều cao thủ ra ngoài một chút chứ? Nếu không, nào cho phép đối phương khoa trương như vậy.

Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, cho dù cái chức này của mình mất đi cũng nhất định phải báo thù chó mấy binh sĩ đó!

Trước mắt, hắn lại không thể không lựa chọn rút lui, hắn không thể để mấy chiến hữu bên cạnh mình này lại một lần nữa vì sự lỗ mãng của mình mà hy sinh.

Chính ngay lúc này, bỗng ở đằng xa trên không xuất hiện một đám điểm đen, tiếng rít từ xa truyền tới.

Thần sắc Sa Á hơi biến đổi, còn Đỗ Phụng lại sát cơ bỗng ngùn ngụt trong mắt!

Chiến cơ! Là một đám chiến cơ!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx