Trận chiến này, Diệp Trùng một trận mà thành danh.
Tô thành đã sôi sục! Nước Đông Vân đã sôi sục! Tin tức này dùng tốc độ kinh người, lấy Tô thành làm trung tâm, mau chóng lan rộng ra mỗi một ngóc ngách của thế giới. Trong khoảng thời gian rất ngắn, Tây Hàn, Nam Châu đã nhận được tin tức, mà mấy nước nhỏ rải rác đó, cũng rất mau thì đã nhận được tin tức này.
Thiên hạ đều kinh sợ!
Tuyên Ninh đã là xạ thủ cấp cao nhất rồi, hắn cũng bại trên tay Diệp Trùng, trận chiến này đã gầy dựng địa vị cao quý của Diệp Trùng, mà xưng hiệu đại sư cận chiến của hắn cũng coi như là được chứng thực.
Dân chúng của Tô thành ai nấy đều cao hứng tột cùng, dù rằng với cái nhìn của bọn họ, võ thuật đặc biệt, mới lạ đó thần bí như vậy, nhưng có thể tận mắt nhìn thấy một màn có thể ghi vào trong sử sách này, làm thế nào kêu bọn họ không kích động? Với lại, điều Diệp Trùng không ngờ là, chiến đấu giữa hắn và Tuyên Ninh, đối với người bình thường mà nói, là hoa lệ tới bực nào. Sau trận chiến này, Diệp Trùng cũng trở thành thần tượng vô số người sùng bái.
Mà người đứng đầu nước Đông Vân, cũng là vị đại sư cận chiến đầu tiên từ khi có lịch sử trên thế giới cũng sinh ra ở nước Đông Vân, điều này cũng làm tất cả người dân nước Đông Vân kiêu ngạo vô cùng. Trong mắt bọn họ, Diệp Trùng đã trở thành một trong những nhân vật có tính tượng trưng cho nước Đông Vân. Nhưng trong mắt sứ thần các nước khác, Diệp Trùng lại là một người bọn họ vừa kính vừa sợ, vừa hận, vừa ghét. Một vị đại sư cận chiến trong mắt bọn họ không hề coi là gì, nhưng một vài người có lòng, thí dụ như Mộc Thâm, rất nhanh liền điều tra được tình báo Diệp Trùng thu nhận học trò rộng rãi, lại sinh ra lo lắng trong lòng.
Võ thuật, trong lúc nhất thời cũng trở thành nghề nghiệp nóng sốt nhất. Nhưng võ thuật gia khác đều là mã ngoài, chỉ có tiến vào môn hạ của Diệp đại sư, đó mới là võ thuật chính tông.
Không cần bất cứ tuyên truyền dư thừa nào, nhãn hiệu của Diệp Trùng đã được dựng lên. Kế tiếp đó, liên quan tới công tác thu nhận học trò đợt hai của Diệp đại sư sắp được triển khai, đám thiếu niên đang vì lần trước bỏ qua mà hối hận lúc này ai nấy đều nghểnh cổ chờ mong.
So với ánh sáng vạn trượng của Diệp Trùng, Đoàn Khiêm trở thành tuyển thủ cận chiến duy nhất trong bát cường cũng coi như là một tin tức không lớn không nhỏ. Do vậy Đoàn Khiêm cũng liền có danh xưng là “tiểu Diệp”. Tuy hắn đối với Diệp Trùng kính trọng như người nhà trời, nhưng vẫn cực kỳ ghét cái xưng hô này.
Nhưng phàm là thiên tài, thường không nguyện ý bị gọi là “thứ nhì gì đó”.
Cả nước Đông Vân dậy nên một làn sóng nóng hổi học tập võ thuật, đây chính là điều Tô Môn Tây Gia Hoa muốn. Rất nhanh, Tô Môn Tây Gia Hoa công bố một loạt biện pháp đẩy sóng thêm gió, thí dụ phát hành giáo trình tiêu chuẩn cơ sở võ thuật tới các nơi, tác giả của nó chính là Diệp Trùng. Mà bộ sách này cũng mau chóng truyền tới quốc gia khác của đại lục, trở thành một bộ sách có ảnh hưởng lớn nhất mấy trăm năm từ lúc này về sau.
Gần như đồng thời, quân đội cũng ra văn kiện, nâng cao tiêu chuẩn tuyển binh, trên đó tăng thêm yêu cầu đối với thể lực. Ngoài ra, đồng thời bắt đầu tuyển mộ binh sĩ tinh thông võ thuật, đãi ngộ cực cao. Nhưng nhất thời lại không ai đoái hoài tới.
Trong khoảng thời gian này, Tô thành có thể nói là mây gió vần vũ, rất nhiều sự kiện có ảnh hưởng cực kỳ quan trọng tới tình thế đại lục sau đó. Giống như kẻ sẽ có kiến thức như là Mộc Thâm, đã phát giác ra quân lực của nước Đông Vân đang im lặng quật dậy.
Diệp Trùng lại mặc kệ mấy việc này, trận đấu biểu diễn vừa kết thúc, hắn liền trở về trang viên của mình, làm cho Đoạn Khiêm một lòng muốn bái sư ngơ ngẩn tìm không được cơ hội.
Trở về trang viên, việc đầu tiên Diệp Trùng làm chính là gọi Sa Á tới.
Diệp Trùng nói với Sa Á: “Darkness là một chỗ thế nào?”
Sa Á có chút ngờ vực nhìn Diệp Trùng, nàng không ngờ thứ Diệp Trùng vội vội vàng vàng kêu mình tới hỏi là vấn đề này: “Darkness? Ngài tại sao đột nhiên cảm thấy hứng thú với nó vậy?”
Nhưng nàng cũng biết Diệp Trùng không sẽ không trả lời, hơi dừng một chút, nói: “Darkness là một chỗ khá kỳ quái mà lại nguy hiểm. Bình thường mà nói, có lẽ chỉ có cao thủ cấp bảy, tám trở lên mới có thể thật sự tiến vào Darkness. Ở vòng ngoài Darkness, là khu vực cát và khu vực sương mù.”
- Khu vực cát thường cát bụi tung mù, cực kỳ hoang vắng, rất khó nhìn thấy sinh vật khác. Nhưng sinh mạng có thể sống ở khu vực cát đều cực kỳ cường hãn. Nhưng chỉ cần không gặp phải sinh vật khủng bố như là bầy thằn lằn cát, đối với xạ thủ cấp sáu trở lên, nơi đó không hề coi là quá nguy hiểm. Khu vực cát là chỗ chiến cơ không cách nào điều khiển, nơi đó có khả năng nổi lên bão cát bụi bất cứ lúc nào, rất nguy hiểm.
- Vượt qua khu vực cát thì tiến vào khu vực sương mù. Không giống sự khô hạn và thiếu nước của khu vực cát, khu vực sương mù là một khu rừng rậm, khắp nơi tràn đầy sương tím, cực kỳ ẩm ướt. Thực vật nơi đó sinh trưởng cực kỳ um tùm, nếu như thần niệm không đủ mạnh, tốt nhất đừng tiến vào khu vực sương mù, bởi vì mắt ở chỗ đó hoàn toàn không có bao nhiêu tác dụng, phải dựa vào thần niệm để thăm dò mọi thứ xung quanh. Sinh vật của khu vực sương mù rất nhiều, hình dáng phần lớn đều không lớn, phần lớn như côn trùng, nhưng rất khó đối phó, chúng thường xuất hiện thành bầy. Ngoài ra, thực vật nguy hiểm ở chỗ đó cũng khá nhiều, là một nơi cực kỳ nguy hiểm.
Diệp Trùng bỗng mở miệng: “Sương mù đó là màu tím?”
Sa Á gật đầu, đáp: “Đúng.”
Thấy Diệp Trùng lại không nói gì, Sa Á liền tiếp tục nói: “Sau khi đi ra khỏi khu vực sương mù thì thật sự đã tiến vào Darkness. Darkness ở dưới đất, nơi đó cả ngày không thấy ánh mặt trời, dung nham đỏ hồng chảy tràn khắp nơi, chúng giống như sông vậy. Tuy Darkness không có ánh mặt trời, nhưng thực vật lại không ít, so với khu vực cát thì xum xuê hơn nhiều, một điểm này ta vẫn rất kỳ quái.”
- Sinh vật của Darkness cực kỳ cường đại, hơi không cẩn thận thì sẽ mất mạng. Khắp nơi chỗ đó đều là đá nặng. Đá nặng là đặc sản của Darkness, chỉ có ở đó mới có.
Diệp Trùng biết, đá nặng mà Sa Á nói chính là kim loại, nhưng nghĩ chắc không phải là đơn chất kim loại tự nhiên, mà là quặng kim loại có hàm lượng kim loại khá cao.
- Mấy xạ thủ tiến vào Darkness thường đều mang theo một số đá nặng trở về, chúng là tài liệu cực kỳ quý hiếm, dùng nó có thể đổi được vũ khí khá tốt từ tay của kỹ sư chế tạo vũ khí. Khối Quy Văn mộc lần trước đó cũng là ra từ Darkness. Sản vật của Darkness cực kỳ phong phú, với với, do hoàn cảnh địa lý khác nhau, tài liệu sinh ra ở chỗ đó và tài liệu bình thường bên ngoài có khác biệt cực lớn. Đáng tiếc, người có thể tiến vào Darkness rất ít, ngoài ra, do phải thông qua khu vực sương mù mà khu vực cát, hoàn toàn không cách nào điều khiển chiến cơ tiến vào.
- Sinh vật dữ tợn của Darkness cực kỳ nhiều, càng đi vào chỗ sâu, sinh vật gặp được càng hung dữ. Chỗ sâu của Darkness mà chúng ta nói hiện này chẳng qua cũng chỉ đi tiếp vào trong mười mấy ngày sau khi tiến vào Darkness. Còn chỗ sâu thật sự, không có ai từng đi qua. Darkness có bao lớn, rốt cuộc có bao sâu, chỗ sâu của nó là dáng vẻ thế nào, không ai biết.
Diệp Trùng đột nhiên nghĩ tới con Xích vĩ thú mà nước Tây Hàn mang tới đó, hắn hỏi Sa Á: “Cô có từng thấy qua một loại sinh vật có cái đuôi tên màu đỏ chưa?”
Sa Á nhớ lại một hồi, lắc đầu: “Chưa từng thấy qua. Sinh vật bên trong Darkness quá nhiều, với lại đều lợi hại không ngờ. Chúng tôi đều cố sức tránh phạm vi hoạt động của mấy sinh vật này. Với lại, sinh vật ở chỗ đó có phạm vi thế lực của chúng, hoàn toàn không vượt ranh giới.”
- Ừ. Diệp Trùng bỗng máy động trong lòng: “Chúng sẽ không vượt ranh giới?”
Sa Á gật đầu: “Đúng. Một điểm này thật sự là cực kỳ kỳ quái. Từ khi Darkness được phát hiện, người ta vẫn luôn lo lắng sinh vật Darkness chạy ra ngoài. Ngài biết đó, quái thú cường hãn bên trong đó quá nhiều, quái thú thực lực tương đương với xạ thủ cấp tám chúng tôi hiện đã phát hiện đã có tới mấy loại. Thậm chí còn có mấy loại sinh vật là thứ mà xạ thủ cấp tám hoàn toàn không sao đối kháng được. Ai biết vẫn còn sinh vật càng cường đại hay không. Nếu như mấy sinh vật này chạy ra, đó tuyệt đối là thảm họa của loài người, không có một quốc gia nào có thể chống được mấy sinh vật này.
- Nhưng từ khi Darkness phát hiện tới giờ vẫn chưa có xảy ra việc đại loại như vậy. Ừm, tôi nhớ ra rồi. Thành phố Dã Tháp dường như đã phát hiện một người khổng lồ, toàn thân nó bọc trong áo giáp dùng đá nặng chế tạo mà thành. Nhưng nó chỉ xuất hiện một lần rồi biến mất chẳng thấy đâu. Mấy người Đa Già lo lắng việc này, ài, chỉ là không ngờ… Kết cục thê thảm của mấy người Đa Già này làm Sa Á cũng lấy làm tiếc nuối, nhưng lập tức nghĩ tới cái chết của bọn họ còn có quan hệ kha khá với Diệp Trùng, Sa Á liền thu lại cảm khái của mình.
Nàng đột nhiên nghĩ tới Diệp Trùng lúc đó cũng ở thành phố Dã Tháp, không khỏi kỳ quái hỏi: “Vieejcn này ngài chưa nghe qua sao?”
Diệp Trùng làm sao lại không biết? Vô luận ai cũng không ngờ người khổng lồ màu đen mặc giáp đó lại là quang giáp Thần của Diệp Trùng. Diệp Trùng lúc này mới bừng tỉnh ngộ, tại sao lần đó điều khiển Thần trong rừng rậm lại gặp phải công kích của chiến cơ của Đa Già.
- Đã nghe nói. Diệp Trùng cảm giác có chút quái quái, nhưng sự chú ý của hắn lập tức đặt lên câu Sa Á vừa mới nói. Nếu như thật sự có phạm vi thế lực, con Xích vĩ thú đó lại làm sao ra ngoài chứ? Với lại, Diệp Trùng không tin, sinh vật hung hãn giống như Xích vĩ thú thế này lại tuân thủ thứ đại loại như là phạm vi thế lực gì đó, chúng trời sinh đã có tính khuếch trương cực kỳ dữ dội. Ngoài ra, xét từ mức độ thèm khát đối với năng lượng của Xích vĩ thú mà hắn từng thấy, điểm này càng nói không xuôi. Năng lượng của hành tinh này cực kỳ dồi dào, trong mắt Xích vĩ thú, đó tuyệt đối là một khối thịt thơm ngon không thể thơm ngon hơn.
Nhưng sự thật hiện giờ là, Xích vĩ thú hoàn toàn không đi ra từ Darkness, điều này có chút kỳ quái.
Nhưng Sa Á đối với điều này cũng không biết tí gì, Diệp Trùng lúc này phát hiện, nghi hoặc trong lòng càng nhiều hơn. Mà tất cả nghi hoặc đều cần mình tự tiến vào Darkness mới có thể biết được.
Nhưng việc này vẫn còn quá sớm. Chỗ mà ngay cả xạ thủ cấp tám cũng kiêng dè, nguy hiểm trong đó, Diệp Trùng không cần nghĩ cũng biết. Nếu như chuẩn bị chưa đầy đủ, Diệp Trùng căn bản sẽ không tiến vào. Hắn trước giờ không lấy tính mạng của mình ra đùa.
Tất cả nghi hoặc đều đã chỉ thẳng Darkness, Diệp Trùng liền bắt đầu trù tính từ hiện giờ. Vốn dĩ không hề để tâm tới mấy thiếu niên tham gia huấn luyện đó, Diệp Trùng cũng bắt đầu để ý tới huấn luyện. Tiến vào chỗ sâu của Darkness, muốn dựa vào một mình hắn khẳng định là không thể nào. Nếu như Xích vĩ thú thật sự sinh sống ở chỗ sâu của Darkness, Diệp Trùng biết rất rõ, loại sinh vật đó không có thói quen đơn đả độc đấu.
Trên tay Diệp Trùng có số người năm ngàn có thể lập thành vệ đội của mình, đây là hiệp nghị đạt được khi hắn làm đầu gặp Tô Môn Tây Gia Hoa. Mà trong hiệp nghị thúc đẩy cận chiến của nước Đông Vân hắn đồng ý với Tô Môn Tây Gia Hoa lần này, một điều quan trọng nhất chính là nhân viên huấn luyện ra, Diệp Trùng chọn trước. Mà Diệp Trùng còn có thể lựa chọn nhân viên từ trong binh sĩ của quân đoàn khác ngoài trừ quân đoàn số một, thị vệ doanh trực thuộc vương thất để xây dựng vệ đội của mình, không kể sĩ quan quân đội cao cấp.
Năm ngàn người đối với Diệp Trùng mà nói thì đã đủ rồi, nhiều hơn hắn cũng nuôi không nổi. Đừng thấy tiền bạc trên tay hắn hiện giờ dư dả, nhưng một khi phải xây dựng vệ đội năm ngàn người, số tiêu hao đó cực kỳ kinh người. Tô Môn Tây Gia Hoa không giở trò với mình thì đã không tệ rồi, nào lại giúp hắn một úc nào?
Tiền bạc vẫn không hề là vấn đề quan trọng nhất, vấn đề quan trọng nhất là người. Với cái nhìn của Diệp Trùng, mấy xạ thủ này đều không phù hợp yêu cầu của hắn. Diệp Trùng cho rằng loại chiến đấu khoảng cách vừa này không hề có tác dụng quá lớn, ngoài ra, chiến cơ ở chỗ này với cái nhìn của hắn, vô cùng nguyên thủy. Diệp Trùng không kỳ vọng bồi dưỡng bọn họ thành sư sĩ cận chiến giống như mình đây. Viễn chiến ở chỗ này có thể nói là được trời ưu đãi, vô luận là nguồn năng lượng hay là tài liệu. Nhưng chính thân thể của người ở chỗ này lại là yếu ớt nhất Diệp Trùng từng thấy từ sau ra khỏi hành tinh rác.
Thân thể yếu ớt thế này, điều khiển chiến cơ đương nhiên đã đủ, nhưng nếu như điều khiển quang giáp thì sao. Vậy thì tuyệt đối sẽ chịu không nổi gánh nặng do đổi hướng của quang giáp mang lại. Với Diệp Trùng, là hoàn toàn không đạt chuẩn.
Dưới tình hình thế này hiện giờ, Diệp Trùng chỉ có thể tự mình tới huấn luyện. Đây cũng là tại sao Diệp Trùng bắt đầu lại một lần nữa giữ sự chú ý cao độ đối với huấn luyện.
Độ chú ý của Diệp Trùng vừa tăng lên, ngày tháng của mấy người này liền trở nên khó khăn. Cường độ huấn luyện tăng lên vùn vụt, các loại phương pháp huấn luyện kỳ lạ, cổ quái chưa từng nghe cũng như chưa từng thấy qua mài dũa hai vận người muốn chết đi sống lại. Mỗi ngày chạy tới khi thoát lực, rất nhiều người ngay cả lúc ăn cơm tay chân cũng còn đang run rẩy.
Vì tăng cường thể chất của đám người, giảm thiểu bị thương, Diệp Trùng còn chuyên môn điều bồi lượng lớn thuốc men.
Chất lỏng màu lục lóng lánh, tỏa ra mùi vị làm người ta buồn nôn, mọi người cầm cái ly, sắc mặt đồng loạt tái mét. Rất nhiều người thần sắc đấu tranh, ngay cả Liêu Tam là hóa thân của ác ma trong mắt tất cả học viên nhìn thấy loại tình cảnh này cũng lộ ra biểu tình có vài phần không nỡ nhìn. Điều may mắn nhất trong lòng bọn họ hiện giờ chính là, lão tử may mắn là tới làm giám công, không phải tới huấn luyện!
Gương mặt trắng toát của Quỷ Quỷ cũng co rút lại, hiếm hoi dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn đám nữ học viên đã sắp khóc tới nơi. Bước chân lại lướt lùi ra sau vài bước, mùi vị này quả thật không ngửi nổi a.
Nhưng ánh mắt tất cả mọi người đều không khỏi lướt về phía Diệp đại sư mặt không cảm xúc trên đài cao. Mấy ngày lại đây, tuy bọn họ cách biệt bên ngoài, nhưng tin tức Diệp đại sư chiến thắng Tuyên Ninh vẫn truyền tới sân huấn luyện. Mà danh vọng của Diệp Trùng cũng từ đó mà đạt tới đỉnh cao. Mọi người đối với hắn đều sùng bái vô cùng, nhiệt tình huấn luyện của mọi người bốc cao trước giờ chưa từng có.
Nhưng, thứ này…
Chất lỏng màu lục lóng lánh còn tỏa ra hơi nóng hầm hập, nhưng mùi vị làm người ta buồn nôn đó dày vò từng chút một thần kinh yếu ớt vô bì của mọi người.
Người đầu tiên nuốt xuống lại là Thù Mạc Nhi! Nàng ta nhắm mắt, vô cùng kiên quyết uống ừng ực, ừng ực chất lỏng trong ly này.
Điều này làm mọi người đều cả kinh, bao gồm cả Diệp Trùng trong đó.
Có người làm gương, người khác liền không còn do dự như vậy, nghiến răng, giống như uống thuốc vậy, trút vào miệng.
Nói ra cũng kỳ quái, chất lỏng này ngửi thấy làm người ta buồn nôn, uống vô lại không hề khó uống như thế.
Hiệu quả của loại chất lỏng này vô cùng rõ ràng. Từ lúc này về sau, người bị thương giảm xuống nhiều một cách rõ ràng. Mà loại chất lỏng này từ lúc này về sau cũng trở thành nước uống thường ngày đám người này phải uống mỗi ngày.
Nhìn thiếu niên ai nấy đều bị rọi đen sạm phía dưới, thân thể của bọn họ so với lúc trước cường tráng hơn rất nhiều, nhưng cách tiêu chuẩn của Diệp Trùng lại vẫn còn rất xa. Điều này chỉ có từ từ, không gấp được. Hai mươi ngàn người, người cuối cùng có thể đạt được tiêu chuẩn có bao nhiêu? Diệp Trùng cũng không dám xác định. Vì cố hết sức rút ngắn thời gian, Diệp Trùng tung ra tin tức chiêu mộ học viên đợt hai.
Bất quá, điều Diệp Trùng khá vừa ý là, mấy người này biểu hiện ra đặc chất của quân nhân. Liêu Tam là người đứng đầu tổng giám công, phương thức hành vi của hắn trực tiếp ảnh hưởng tới chuẩn tăc làm việc của hai mươi ngàn người này. Hắn là một quân nhân thuần túy, phương thức quen thuộc nhất chính là bộ phương thức trong quân đội đó. Cho nên hắn rất tự nhiên thực hành quản lý quân sự hóa toàn bộ chỗ này.
Mặc dù với cái nhìn của hắn, phái một phó doanh trưởng cận vệ doanh trực thuộc vương thất như hắn thế này tới chỗ này làm giám công hoàn toàn là một loại lãng phí, nhưng đã tới rồi, hoàn thành nhiệm vụ không chút cẩu thả mới là phong cách của hắn.
Có thể dự đoán, người có thể đi ra từ trong doanh huấn luyện này, đối với bộ quân sự hóa đó tất sẽ không xa lạ, một điểm này lại chính là điều Diệp Trùng cần.
Sự việc lễ chúc mừng và thi đấu toàn quốc cuối cùng đã xong một giai đoạn, Diệp Trùng cũng có thể yên tâm làm việc khác. Cuộc thi chế tạo vũ khí là việc một tuần sau, khoảng thời gian này Diệp Trùng dự định cải tạo trang viên của mình một chút thật tốt, lấy tiêu chuẩn một căn cứ mà nói, nó quả thật quá đơn giản rồi.
Tô Môn Tây Gia Hoa nhìn Tuyên Ninh vẫn hôn mê bất tỉnh, sắc mặt cực kỳ khó coi. Võ lực của tên Tuyên Ninh này tuy cao nhưng lại không phải chỗ hắn xem trọng. Tuyên Ninh làm việc dày dạn kinh nghiệm, với lại trung thành cẩn cẩn, là một tay hắn đề bạt lên. Ngoài ra, hắn làm người chính trực, một thân khí chất quân nhân thuần túy, Tô Môn Tây Gia Hoa vô cùng yêu thích.
Mình cũng hồ đồ, tại sao tìm một tên điên như vậy tới đối kháng với Tuyên Ninh? Trong lòng Tô Môn Tây Gia Hoa phiền não vô cùng. Tên điên đó, sát nhân cuồng! Tô Môn Tây Gia Hoa đã nguyền rủa Diệp Trùng vô số lần trong lòng.
Nhưng trách nhiệm chủ yếu nhất của sự cố lần này vẫn là ở trên người hắn, Diệp Trùng là một người thế nào, trong lòng Tô Môn Tây Gia Hoa hiểu rất rõ. Còn Tuyên Ninh là người thế nào, hắn cũng võ vô cùng. Hắn lúc đó chỉ là muốn làm sao đẩy uy danh của Diệp Trùng lên cao, lại bỏ qua tính cách của hai người.
Tuyên Ninh rất thận trọng, rất chính trực, sát khí rất nặng; còn Diệp Trùng càng thận trọng, càng chính trực, sát khí cũng càng nặng hơn!
Hai người này đụng phải nhau, đó còn không phải là sấm sét đốt cháy mặt đất (sấm sét rất dữ dội) sao?
Trong lòng Tô Môn Tây Gia Hoa vẫn có một nghi hoặc, đó chính là quyết định thu nhận học viên lần hai của Diệp Trùng. Diệp Trùng chủ động đưa ra yêu cầu này làm Tô Môn Tây Gia Hoa vui mừng không ngờ, đương nhiên liền đồng ý. Nhưng hiện giờ tĩnh tâm lại nghĩ, lại cảm thấy có chút nhìn không thấu. Mới bắt đầu, Diệp Trùng đối với việc thu nhận học trò không có hứng thú gì lớn, vẫn là mình dùng một loạt điều kiện đổi lấy. Nhưng hiện giờ, Diệp Trùng lại chủ động yêu cầu thu nhận lượt học trò thứ hai, điều này làm sao không làm Tô Môn Tây Gia Hoa nghi hoặc?
Tô Môn Tây Gia Hoa không biết động cơ phía sau cử động này của Diệp Trùng rốt cuộc là gì
@by txiuqw4