sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 325: Ba Đầu Sáu Tay (1)

- Lui! Ngay cả Nhậm Kiệt cũng là biết dao động không gian kia sớm hơn mọi người một chút, ngay lúc đột nhiên xuất hiện đại tướng quân Thương Vũ chỉ ngưng tụ ra nửa thân trên, lại vô cùng hung hãn này, Nhậm Kiệt đã kéo tay mập mạp hô một tiếng nhắc nhở Ngọc Thành lui về phía sau.

- Cút ngay! "Ầm..." Nhậm Kiệt bọn họ muốn tránh né, Tề Thiên lại không né tránh, không lùi mà trực tiếp xông lên đón đỡ bàn tay chụp tới của đại tướng quân Thương Vũ.

Lực va đập to lớn, Tề Thiên bị đánh bay ra ngoài mấy chục thước, miễn cưỡng dừng lại thân hình, nhưng sau đó miệng phun ra một chút máu tươi, mà đại tướng quân Thương Vũ thì chỉ là thân thể hơi dừng lại một chút, ngay sau đó hai tay biến hóa cách không chụp thẳng tới Tề Thiên.

- Đáng ghét! Tề Thiên lách thân hình nhanh chóng tránh ra, không còn ngay mặt đối kháng, mà xoay vòng quanh Thương Vũ này quấn đấu.

Nhưng thời khắc này thân thể Thương Vũ còn đang hoàn thiện, lực lượng còn đang không ngừng tăng lên, rõ ràng trí tuệ còn giữ lại đến giờ này cũng mạnh hơn nhiều so với những tướng quân, binh lính khác. Mặc dù lúc này hắn còn chưa ngưng tụ thành hình hoàn toàn, chỉ còn lại một phần lực lượng rất ít, cũng đã kinh khủng như vậy.

- Phiếu cơm lão đại! Người này thân thể còn chưa ngưng tụ xong đã uy mãnh như vậy, nếu tiếp tục ngưng tụ thì dù hắn chỉ có thể phát huy ra rất ít lực lượng, cũng mạnh hơn nhiều so với Hải Vương!? Mập mạp càng nhìn càng kinh hãi, lo lắng nhìn về phía Nhậm Kiệt.

- Hắn vừa mới ngưng tụ linh vụ thành thần hồn lực đã mạnh hơn rất nhiều so với Ngọc Tuyền đạo nhân lúc trước. Mà hắn đây chỉ là thần hồn lực còn sót lại đã như thế, điều này nói rõ khi còn sống hắn ít nhất phải là Thái Cực Cảnh đỉnh phong, thậm chí... còn cường đại hơn! Nhậm Kiệt nắm tay mập mạp thối lui ra xa, hắn cũng không có rời đi, bởi vì Ngọc Vô Song còn ở nơi này, hiện tại cũng không có biện pháp rời khỏi tiểu thế giới này, chỉ phải nghĩ biện pháp ứng phó. Chỉ có điều là trước cục diện này nên ứng đối như thế nào, hắn cũng không có một chút biện pháp nào.

- A...

Một bên Ngọc Thành, mập mạp vừa nghe nói giật nảy mình, Thái Cực Cảnh đỉnh phong, thậm chí còn cường đại hơn, thật quá kinh khủng đi!

Lúc trước kia Ngọc Tuyền đạo nhân chỉ là mới vừa đạt tới thần hồn lực của Thái Cực Cảnh, còn không có biện pháp có thân thể của mình mà đã kinh khủng như vậy, hiện tại người này dùng linh vụ bên trong tiểu thế giới này ngưng tụ thân thể, rõ ràng đang không ngừng trở nên mạnh hơn. Thời khắc này ngay cả Tề Thiên mạnh nhất trong bọn họ đều không có biện pháp ngay mặt đối kháng, lần này thảm rồi.

- Này, ngươi lại hiểu được pháp của hồng hoang, nhưng lực lượng của ngươi quá yếu, chỉ bằng vào đó ngươi cho là có thể quấn lấy bổn đại tướng quân bao lâu? Trấn áp! Lúc này, Thương Vũ đang chiến đấu cùng Tề Thiên nhìn thấy thân pháp của Tề Thiên thi triển cũng không khỏi hơi kinh ngạc, sau đó đột nhiên từ chung quanh thân thể hắn tản ra lực lượng bao phủ chung quanh, trong nháy mắt một áp lực vô hình phủ chụp xuống, lập tức làm chậm lại tốc độ của Tề Thiên, mà Thương Vũ ở trong đó ra tay uy lực tăng mạnh hơn.

Biến hóa chỉ trong vòng mấy hô hấp, có thể nhìn ra Thương Vũ này không tầm thường, mặc dù chỉ giữ lại một phần nhỏ trí tuệ, thần hồn lực, nhưng cũng vô cùng kinh khủng!

- A... Không hiểu thấu đáo, nếu không bằng vào ngươi cũng dám kêu gào cùng bổn đại gia! Tề Thiên tính tình bá đạo, thời khắc này cũng vô cùng tức giận gầm lên một tiếng, thầm nghĩ: "Nếu là bản tôn của bổn đại gia, trực tiếp một ngón tay là nghiền chết ngươi! Cho dù bổn đại gia lĩnh ngộ được những chữ của tiểu tử Nhậm Kiệt đưa cho kia, có thể đột phá bình cảnh hiện tại cũng tốt rồi, đáng tiếc..."

Không hiểu thấu, Nhậm Kiệt vừa nghe Tề Thiên nói lời này lập tức mắt sáng ngời, bởi vì Tề Thiên hô không hiểu thấu là chuyện gì hắn rành rẽ nhất, bởi vì mình cho Tề Thiên những chữ kia Tề Thiên đã phá vỡ bình cảnh, nhưng cũng không có biện pháp đột phá cực hạn Âm Dương Cảnh âm hồn đạt tới trình độ dương hồn. Nếu như có thể vượt qua bình cảnh, phân thân Tề Thiên này sẽ đạt tới một độ ới.

Những chữ kia là Nhậm Kiệt cho Tề Thiên, không có người nào hiểu rõ tiến độ của hắn hơn Nhậm Kiệt, nghe Tề Thiên kêu lên như vậy, Nhậm Kiệt không chút do dự lần nữa thúc giục đoạn phim, tuy rằng lúc này linh ngọc trên người hắn còn dư lại không nhiều lắm, nhưng ở vào thời điểm hiện tại cũng không phải lúc phân vân lưỡng lự. Đi vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo, vẫn như trước không nghe được bất kỳ thanh âm gì, Nhậm Kiệt tùy lúc bắt đầu lĩnh ngộ những chữ kia cho Tề Thiên. Sự huyền diệu của những chữ đó đối với hắn hiện tại mà nói còn có chút quá sớm, dưới tình huống bình thường Nhậm Kiệt nhất định sẽ không hao phí tinh lực làm loại chuyện như vậy, bởi vì chỗ dùng không lớn.

Nhưng thời khắc này bất đồng, hắn tận lực lĩnh ngộ, hắn biết nếu muốn lĩnh ngộ hoàn toàn thì không có khả năng, cho nên hắn cần phải làm là tìm ra một phương hướng, bởi vì cách một đoạn thời gian, Tề Thiên có thể từ trong những chữ đó lĩnh ngộ một vài thứ, mình chỉ cần hơi chỉ dẫn cho hắn một chút, tin tưởng vậy là đủ rồi. Nếu không với cảnh giới cùng tu vi của Nhậm Kiệt hiện tại, thật muốn lĩnh ngộ những chữ kia cũng là chuyện không có khả năng, mà chỉ là dẫn đường, chỉ dẫn thì dễ dàng hơn nhiều.

- Hiện tại ta nói ngươi nghe, đừng phân tâm, trước ta cho ngươi kia mấy chữ trọng điểm của nó... Bên này vừa mượn cảnh giới Thánh nhân luận đạo tìm hiểu những chữ kia, đồng thời Nhậm Kiệt dùng thần thức liên lạc cùng Tề Thiên, nói cho Tề Thiên biết những điều mình tìm hiểu được.

Vốn gần đây Tề Thiên cũng đã lĩnh ngộ phần lớn những chữ Nhậm Kiệt đưa cho hắn, chỉ là bởi vì thời gian qua dừng lại ở bình cảnh Âm Dương Cảnh âm hồn, cộng thêm chính hắn luôn bị vây trong những chữ này, cho nên, đột nhiên nghe Nhậm Kiệt thông qua thần thức truyền thụ những thứ này ình, Tề Thiên cũng bị dọa cho hoảng sợ!

Bởi vì bất kể là lúc ban đầu Nhậm Kiệt đưa cho hắn những chữ này, hay là sau đó. Tuy rằng hắn không có hỏi thăm, nhưng ở trong lòng hắn nghĩ không có khả năng là Nhậm Kiệt tự mình lĩnh ngộ. Theo hắn nghĩ, rất có thể là Nhậm Kiệt có được bảo bối gì, hoặc thứ gì đó trong di tích hồng hoang lưu lại, rõ ràng là Nhậm Kiệt mô phỏng vẽ ra.

Hiện tại, Nhậm Kiệt lại đột nhiên giảng giải ình, không thể nào! Với cảnh giới của Nhậm Kiệt hắn hiện tại làm sao có thể lĩnh ngộ được hàm nghĩa ẩn bên trong những chữ này?

Không đợi Tề Thiên suy nghĩ miên man, Nhậm Kiệt bắt đầu không ngừng nói... Lúc này Tề Thiên đang không ngừng dùng thân pháp quấn lấy đại tướng quân Thương Vũ, nghe nói nhịp tim tăng tốc đập nhanh, thiếu chút nữa xuất hiện sơ suất bị Thương Vũ chụp trúng.

Bởi vì một số điều Nhậm Kiệt thuận miệng nói, không ngờ lại... lại đúng thật là có quan hệ gì đó với những chữ kia. Tuy rằng không phải cao sâu lắm, nhưng lại hơi làm cho Tề Thiên có một loại cảm giác rộng mở trong sáng, với cảnh giới của hắn chỉ cần biết phương hướng, những thứ khác liền trở nên vô cùng đơn giản.

- Thì ra là thế! Ha ha... "Ầm..." Nhậm Kiệt chỉ là hơi gợi ý một chút phương hướng của mấy chữ cho hắn, trong nháy mắt kế tiếp Tề Thiên đột nhiên hiểu rõ, cất tiếng cười to, lực lượng trong cơ thể trong nháy mắt đột phá bình cảnh, trong tiếng nổ ầm ầm bành trướng. Thoáng cái đã vượt qua cực hạn của Âm Dương Cảnh âm hồn, pháp lực, âm hồn lực trong cơ thể hắn, trong nháy mắt chuyển hóa, xuất hiện một cổ dương cương lực.

- Cái này là cảnh giới dương hồn, không thể nào? Ngọc Thành cũng là cao thủ cấp bậc này nên biết, Âm Dương Cảnh âm hồn đánh sâu vào dương hồn, tuy rằng không nguy hiểm đáng sợ giống như Âm Dương Cảnh đỉnh phong âm dương dung hợp đánh sâu vào Thái Cực Cảnh như vậy, nhưng cũng không dễ dàng. Nên biết rằng, sau khi tu luyện ra âm hồn, lực lượng trong cơ thể đều là âm sát lực, tuy rằng đến âm hồn đỉnh phong từ từ ngưng luyện thu liễm nắm trong tay, nhưng trong cơ thể đột ngột sinh ra dương hồn lực, cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx