“Chuyện này không vấn đề gì ? Có thể tái kiến hai vị cô nương, cũng là vinh hạnh của tại hạ.”
Hừ! Hắc Mộc Điệp chán ghét nhăn lại mi tâm (>”<). Loại lời nói dối trá ghê tởm này, mà hắn cũng nói được ra khỏi miệng!
Ngay tại lúc nàng xem cũng đã xem đủ, nghe cũng đã nghe đủ, đang định xoay người rời đi, ánh mắt Nam Cung Mị đột nhiên nhìn lại đây, trùng hợp cùng tầm mắt của nàng giao nhau lần nữa!
Bị hắn phát hiện! Cả người Hắc Mộc Điệp cứng đờ, trong lòng đột nhiên như lâm vào một trận bối rồi vô thố, thiếu chút nữa lại phản xạ xoay người chạy đi.
Ổn định! Không được chạy trối chết! Dưới đáy lòng nàng thét lớn ra lệnh cho chính mình.
Thân đường đường là “Minh vương” muội muội, nàng làm sao có thể hành động giống cái nông cạn tục tằng tầm thường nữ tử, tùy tùy tiện tiện liền quỳ gối dưới mị lực của Nam Cung Mị ?
Hắc Mộc Điệp ngẩng cao đẩu, giả bộ mình như người đi đường chẳng may đi ngang qua, từ chỗ ẩn thân bước ra. Nhưng mà, nàng càng cố tỏ ra bộ dáng không có việc gì bao nhiêu, thì biểu hiện của nàng càng không tự bấy nhiêu , hai tay hai chân đều cứng ngắc như bức tượng đá.
Vô í một cái là son bột nước vừa rồi nàng mua ở chợ đều rơi hết xuống đất.
“Không xong!” Nàng hô nhỏ một tiếng, vội vàng khom người nhặt nhạnh, bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp mềm mại lại đặt lên đại chưởng to lớn nam tính của một người.
“Ngươi…” Tim Hắc Mộc Điệp đột nhiên run lên, nghĩ thế nào cũng không tưởng được hắn lại giúp đỡ nàng nhặt nhạnh đồ đạc.
Nàng chưa kịp phản ứng, Nam Cung Mị đã kéo tay nàng, đem lòng bàn tay của nàng mở ra, đem hộp son trong tay hắn để lại vào trong lòng bàn tay mềm mại của nàng, cũng vì thể mà thuận tiện cầm bàn tay của nàng.
Bàn tay to lớn của hắn nắm trọn bàn tay tinh xảo mềm mại của nàng bên trong, hơi ấm theo lòng bàn tay hắn cuồn cuộn truyền đến, trong nháy mắt đã làm hỗn loạn tâm Hắc Mộc Điệp.
“Lại thấy mặt.” Nam Cung Mị nhìn nàng đến không kịp chớp mắt một cái, trong đôi mắt đen như mực trừ bỏ kinh diễm vì dung mạo mĩ lệ của nàng, cũng có một tia tò mò về thân thế của nàng. (một ông thì nhìn rồi ai cũng mất hồn, còn 1 bà nhìn rồi ai cũng tò mò thân thế, chết cười.)
Bình thường những nữ tử tầm thường khác, ai cũng hao hết tâm tư tìm cách tiếp cận hắn, hấp dẫn sự chú í của hắn, nhưng nàng lại như thể cách hắn càng xa càng tốt vậy.
Tim Hắc Mộc Điệp rung động không ngừng, không nghĩ tới vừa rồi trong cửa hàng phục trang ánh mắt hai người có giao nhau một ti, thế nhưng hắn vẫn có thể nhận ra nàng.
Nàng ngẩng đầu muốn nói cái gì đó, lại trong khoảnh khắc nhìn đến đôi mắt của hắn, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn quên sạch mình vừa nãy đang định nói cái gì.
Cặp mắt sâu không lường được kia của hắn như một cục nam châm có lực hút mạnh mẽ, chặt chẽ hút chặt lấy hồn của nàng, làm cho nàng không thể dời ánh mắt đi nơi khác, chỉ có thể say mê mụ mị trong ánh mắt của hắn…
Ngay tại thời điểm nàng kinh ngạc nhìn Nam Cung Mị, Đỗ Nhược Nhược cùng Bạch Thuỷ Hà đứng một bên dùng ánh mắt hâm mộ, cùng ghen tị, căm giận, bất bình trừng trừng nhìn nàng, như là hận không thể cùng nàng tráo đổi vị trí, trở thành người may mắn được Nam Cung Mị ôn nhu cầm tay kia.
May mắn? Không thể nào?!
Nghĩ đến đó một tia í thức đột nhiên thoáng qua trong đầu của nàng, Hắc Mộc Điệp kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người, gương mặt tươi cười xinh đẹp nhưng lại biểu hiện không thể tin.
Hắn không được sự đồng í của nàng liền tuỳ tiện cầm tay nàng, hành động đường đột thô lỗ như vậy, nàng lại cảm thấy may mắn ? Trời ạ! Không phải đầu óc nàng có vấn đề gì đi ?
Dưới đấy lòng Hắc Mộc Điệp vừa âm thầm quở trách chính mình, vừa dùng sức lôi tay của mình về, một câu cũng không nói, xoay người bước đi.
“Khoan đã !”
Thân hình Nam Cung Mị nhoáng một cái đã nhanh chóng chặn trước đường đi của nàng.
Hắc Mộc Điệp nhăn lại mi tâm, mặt cười trầm xuống trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi muốn làm cái gì? Đừng chặn đường!”
Thía độ không thân thiện của nàng làm Nam Cung Mị ngạc nhiên nhướn nhướn mày. “Tại hạ giúp đỡ cô nương, tại sao ngay một tiếng cảm ơn cô nương cũng không nói?”
Hắc Mộc Điệp hừ nhẹ một tiếng, ngữ khí có chút không kiên nhẫn nói: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua câu ‘Thi ân không vọng báo’(giúp đỡ ko cần trả ơn) sao ? Huống chi, ngươi giúp ta lần này cũng chỉ là nhấc tay chi lao(tiện tay thì làm ko tốn sức) !”
Lời vừa nói ra miệng, khiến ngay cả Hắc Mộc Điệp cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Nàng không phải là người không hiểu cảm ơn người khác như thế nào ! Bình thường cho dù chỉ nhận của người khác một chút giúp đỡ, nàng cũng đều nói cảm ơn rất thánh í, nhưng vì cái gì giờ phút này, đối mặt Nam Cung Mị, nàng lại có bộ dáng kiêu căng điêu ngoa như thế này ?
Vì cái gì lại như vậy đâu? Chẳng lẽ nàng căn bản không cần lưu í hình tượng của mình trong mắt hắn hay là nàng cũng giống những nữ tử kia cố í làm vậy để hắn chú í ?
“Nam Cung công tử, nữ nhân này thật là quá đáng”
Đỗ Nhược Nhược thanh âm tức giận xen lẫn ghen tị, đánh gãy Hắc Mộc Điệp suy nghĩ.
“Đúng vậy ! Nàng quả thực là được tiện nghi còn khoe mẽ!” Bạch Thuỷ HÀ cũng nói hùa theo Đỗ Nhược Nhược, căm giận bất bình trừng mắt nhìn Hắc Mộc Điệp.
Nữ nhân này tự dưng ở đâu xen ngang vào làm các nàng rất tức giận, có thể được Nam Cung công tử cầm tay, đó là chuyện khiến người tag hen tị cỡ nào, nhưng vẻ mặt nữ nhân này không có lấy nửa phần may mắn, thậm chí còn bày ra thái độ chán ghét đến cực điểm , thật sự là rất đáng giận!
“Ta nói ngươi là loại nữ nhân không biết phân biệt phải trái, còn không mau cùng Nam Cung công tử xin lỗi ?”
“Đúng vậy a! Khoái đạo khiểm!”
Hai nữ nhân này người tung kẻ hứng, làm Hắc Mộc Điệp nghe xong đầy một bụng hoả khí.
“Thật là nực cười ! Ta chẳng làm cái gì sai cả, tại sao ta lại phải nói xin lỗi với hắn ?” Nàng tức giận trừng mắt nhìn Nam Cung Mị liếc trắng một cái, quát: “Tránh ra!”
Nam Cung Mị thật sự rất muốn ngăn nàng lại, nhưng thoáng nhìn thấy tuỳ tùng của hắn đã xong việc trở lại, đang cưỡi ngựa tiến về phía hắn báo cáo.
Nghĩ tới hắn còn phải tới Giang Nam Phượng gia bàn chuyện tình trọng yếu, nữ tử trước mắt này tuy rằng đặc biệt nhưng cũng không quan trọng bằng chuyện của hắn.
“Liền như ngươi mong muốn vậy !” Sau khi hắn thâm sâu liếc mắt dò xét Hắc Mộc Điệp một cái, liền thật sự tránh sang một bên, không những thế còn hướng về phía Đỗ Nhược Nhược cùng Bạch Thuỷ Hà nói: “Hai vị cô nương, sau này còn gặp lại.”
Sau khi nói xong, cũng không chờ các nàng đáp lại, hắn một mạch xoay người lên ngựa, cũng không quay đầu lại một cái rời đi cùng với tuỳ tùng.
Hắc Mộc Điệp ngẩn người, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng cái gì cả.
Nàng thật sự đã nghĩ hắn sẽ tiếp tục dây dưa với nàng một lúc lâu nữa, không nghĩ tới hắn lại dễ dàng tránh ra như vậy. Một chút thái độ lưu luyến cũng không có, làm lòng nàng bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm giác kì lạ, như là có chút thất vọng, cũng có chút mất mát…
Nàng kinh ngạc nhìn thân ảnh Nam Cung Mị đã rời đi, mãi đến khi nhìn không thấy nữa mới thu hồi tầm mắt. Lúc nàng đang muốn xoay người dời đi, ánh mắt vô tình liếc về phía Đỗ Nhược Nhược cùng Bạch Thuỷ Hà.
Thấy vẻ mặt các nàng vẫn đang lưu luyến si mê, Hắc Mộc Điệp không khỏi âm thầm kinh hãi, thậm chí còn nhịn không được đem tay lên sờ sờ mặt mình.
Nàng vừa rồi không phải cũng dùng vẻ mặt giống các nàng kia để nhìn theo Nam Cung Mị đã rời đi chứ ?
Không! Không có khả năng! Hắc Mộc Điệp gấp rút trấn định tâm lí, hoàn toàn bác bỏ suy nghĩ mình cũng có hành động giống hai nữ tử kia.
Nàng cố suy nghĩ sang chuyện tình khác để quên đi loại cảm xúc khó hiểu trong lòng này, kiêu ngạo ngẩng đầu, xoay người rời đi.
Nàng vừa đi, vừa cố gắng nói thầm với chính mình không được để Nam Cung Mị ảnh hưởng tới tâm tư, nhưng gương mặt tuấn mỹ vô trù kia của hắn cùng đôi mắt đen thẳm sâu không lường được kia, lại vẫn không ngừng mà hiện lên trong óc nàng, suốt dọc đường đi vẫn không ngừng nhiễu loạn tâm tư của nàng. Thậm chí, nàng đã đi qua cả phiến rừng, đến khi đang bước trong sơn đạo bí mật dẫn về “Huyền Minh thành”, còn không kìm lòng mình mà dừng chan ngoái đầu lại nhìn.
Chỉ nhìn thấy trước mặt mình là một rừng cây xanh rì, Đáy lòng Hắc Mộc Điệp hiện lên một loại dự cảm kì dị… nàng cùng Nam Cung Mị gặp nhau vừa rồi, có lẽ không phải là lần cuối cùng…
@by txiuqw4