sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tái sinh - Chương 20

Hồi thứ nhất

Quả nhiên Thủy Nguyệt vừa về tới đã ôm cái nền đất, bò lê bò lết ở phòng khách vô cùng khó coi (lại giở thói cái bang ra rồi) -Em mệt đến thế à? - Tử Phong ngồi xuống cạnh cô, nhỏ giọng quan tâm -Siêu mệt luôn, liên tục thay mấy bộ đồ rườm rà lên người, còn phải chụp gần trăm bức hình... gần như là ngô độc nghệ thuật - Heo ngốc bĩu môi, trưng bày gương mặt lười biếng, sau đó nhắm mắt có ý muốn ngủ -A… sao nằm đây được, em lên phòng đi chứ, nằm đất sẽ cảm lạnh đó -Không, em lười lắm Thủy Nguyệt hông hề quan tâm mình lúc này quái dị nhường nào, chỉ thấy mí mắt nặng trĩu. Chau mày nhìn ra phía cửa, Tử Phong vội bước đến kéo rèm xuống, không muốn để người ngoài nhìn thấy vợ mình lăn lóc như con ốc thế này -Em không đi rửa mặt xóa lớp trang điểm hả? -Không… im lặng cho em ngủ - cô càu nhàu Tử Phong thở dài, bước lên lầu rinh gối mền xuống cho vợ kính yêu -Woa mềm quá nha Mở đôi mắt to tròn đen láy, cô ôm chặt cái gối, biểu cảm thỏa mãn -Người làm đâu mà anh phải tự đi lấy? -Anh không biết nữa, hình như mẹ cho nghỉ hôm nay rồi -Ôi… vậy tý em ăn cái gì huhuhu (khuôn mặt bi kịch) -Em đói rồi à? -Chưa! Nhưng tý ngủ dậy sẽ đói lắm (thở dài, đang nghĩ phải ăn cơm hộp) -Ừm, em ngủ đi, anh nấu gì đó để tý em ăn nghen - Tử Phong ôn nhu mỉm cười, nhìn thấy bộ dạng cô như vậy, suýt chút đưa tay ra vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trước trán Thủy Nguyệt -Hoan hô Tử Phong, anh thật tốt a ~~~~~~~~~ (cười thỏa mãn, nhanh chóng ôm gối ngáy khò khò)

Hồi thứ tư

-Dậy đi Thủy Nguyệt! Dậy ăn cơm nào - một giọng nói êm ái đánh thức giấc mộng đẹp của cô -Ư… Tử Phong… em ngủ thêm xíu nữa thôi… Cô lười nhác lên tiếng. Vân Hương mỉm cười, kéo mấy sợi tóc trước trán Thủy Nguyệt sang bên, vẫn rất kiên nhẫn -Không phải Tử Phong, là tớ. Mau dậy rửa mặt nè 0_o Thì ra ai đó đang mong Tử Phong -A (ngơ ngác) mọi người về rồi à? -Ừm, đã về được một lúc rồi Vân Hương đưa khăn mặt cho heo ngốc, cô bước vào nhà vệ sinh, vốc nước lên mặt rửa sạch lớp son phấn kia Tỉnh ngủ rồi, khứu giác cũng nhạy bén hơn, cô nhanh chóng giúp mẹ chồng dọn chén đũa ăn cơm -Tử Phong nấu hả mẹ, thơm quá à Thủy Nguyệt vui vẻ nhìn những món ăn trên bàn, nghĩ ngay đến Tử Phong, anh đã hứa sẽ nấu cho cô kia mà. Nhưng… nhưng sắc mặt của phu nhân hình như rất khó coi nha, không khí trong phòng cũng ngột ngạt thì phải -Ủa Tử Phong đâu rồi mẹ? Không xuống ăn cơm sao? Nãy giờ cô mở miệng ra là nhắc đến tên anh, càng lúc càng giống Tử Quỳnh rồi. Hoàng Giao cười hiền lành, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự phiền não trong đôi mắt xinh đẹp kia -Tử Phong có chút việc, phải lên công ty. Những món này đều do nó làm, con ăn đi -A…? Tử Phong đi từ lúc nào sao con không biết (ngủ say như chết làm sao biết được =''=) -Ưm… chị dâu… lúc nãy anh Tử Phong không muốn để chị ở nhà một mình nên gọi điện nói mọi người về. Anh ấy bị cha gọi đi có việc… Tử Quỳnh nãy giờ mới nói được một câu nha, nhưng xem ra thái độ rất khác thường @@ Không khí trong nhà cực kỳ yên lặng, mọi người hình như đang cố gắng nuốt cơm cho no, đã hoàn toàn mất đi vị giác Thủy Nguyệt tính hỏi gì đó, nhưng rồi lại thôi… Đột nhiên trong lòng ngập tràn cảm giác bất an ---------------------o0o----------------- Rồi cảm giác bất an đó nhanh chóng qua đi khi Thủy Nguyệt nhận được tin mẹ cô sắp đến Đoàn gia dự hôn lễ ^_^ 2 ngày trôi qua, tối 8 tháng 9, mẹ Thủy Nguyệt đáp máy bay đến Đoàn gia cũng là lúc Tử Phong trở về, nhìn anh xanh xao rất nhiều, phía cổ cũng có một vết sẹo nhỏ còn rướm máu. Anh lễ phép chào Nhạc Linh Lan, rót trà cho mọi người, trông anh giống “nàng dâu mới” hơn Thủy Nguyệt nhiều, chính cô cũng thích vị trà mà anh pha nên không khách sáo gì mà ngồi đó để anh “hầu hạ” Nhạc Linh Lan suýt khóc khi anh hứa sẽ chăm sóc thật tốt cho Thủy Nguyệt, không khí dần vui vẻ và ấm cúng hơn. Tối đó mọi người trò chuyện đến khuya, Thủy Nguyệt ngủ với mẹ nên cũng không mấy hỏi đến Tử Phong

---------------o0o-------------------- Đoàn Tử Du tựa mình trên chiếc ghế gỗ điêu khắc hình con rồng, tay ông đang cầm một chiếc hộp phỉ thúy, khi nắp hộp vừa bật mở thì thứ ánh sáng lấp lánh tỏa ra khắp gian phòng, ông hài lòng nhìn món bảo vật trong hộp: -Nhiệm vụ lần này con đã hoàn thành xuất sắc, rất đáng khen - Ông nhìn về phía Tử Phong - Con không bị thương chứ? -Con không sao - Anh cúi đầu lễ phép, không muốn mọi người lo lắng cho mình -Có thật là không sao không? - Tử Quỳnh lo lắng níu lấy tay áo anh trai mình - Anh bị thương ở đâu phải nói cho mọi người biết đó! -Thật sự là không sao mà - Tử Phong vẫn thản nhiên mặc kệ vết thương sau vai đang tứa máu Hoàng Giao vuốt mái tóc của Tử Phong, ân cần nói: -Không sao thì tốt rồi, mai là ngày vui của con, sau này hãy sống hạnh phúc với Thủy Nguyệt


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx