sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tái sinh 2 - Chương 13

Hồi thứ nhất

Hóa ra Liễu Tình cứ cách vài tháng biểu diễn, sau đó tự đem mình “bán đấu giá”, thân thể nàng ta sớm đã trải qua hàng trăm tên đàn ông, cho nên Đông Hoàng mới phán là “dung tục” (huynh này rất biết cách quan sát người khác, nhưng lại cứ chán ghét căm hận Nguyệt của ta là sao) Nhạc vừa dứt, tú bà lại vẫy vẫy khăn lụa làm duyên, bước lên Vũ Đài khóe miệng treo lên nụ cười khả ố -Ây da các vị… có phải hay không rất hài lòng? Xin hỏi vị đại nhân nào muốn cùng với Liễu Tình hàn huyên đêm nay, thưởng thức trọn vẹn thanh âm chỉ có ở [Thiên giới] của nàng a! -Ta một trăm lượng bạc -Ba trăm lượng bạc Khán đài bắt đầu kêu giá, nhưng tú bà không mấy hài lòng, năm nay làm sao vậy nhỉ, cả hai Phòng chữ Thiên trên lầu lại cứ im hơi lặng tiếng (hai vòng VIP nhất ở đây, còn phòng mà bọn Thủy Nguyệt đặt chỉ là một phòng bình thường có chút xa hoa) Liễu Tình môi lộ ý cười tà mị, dịu dàng cúi người, khuôn ngực cong cong hấp dẫn lộ ra, rõ ràng là có ý câu dẫn ánh nhìn của những sắc lang bên dưới Đợt này nhất định phải lên đến vạn lượng hoàng kim nàng mới chịu nha -Một ngàn lượng bạc – có kẻ thiếu kiên nhẫn bắt đầu nâng giá lên -Năm ngàn lượng bạc -Năm trăm lượng hoàng kim – âm thanh phóng khoáng phát ra từ phòng xa hoa tầng 1 -Một ngàn lượng hoàng kim thì thế nào? – Nhân lúc Phòng chữ Thiên chưa có động, bên dưới sát Vũ Đài một công tử tuấn tú nhếch môi cười nhạt, phe phẩy chiếc quạt trong tay Tú bà nghe vậy hai mắt sáng rỡ, trời ạ, một ngàn lượng hoàng kim vừa phán, tất cả đồng loạt ngậm miệng, chỉ nghe tiếng vỗ tay râm ran ---------------------o0o--------------------------- Khán đài xôn xao là thế, nhưng trên này, chỉ khẽ động một thanh âm hồn nhiên non nớt -Đợi tin tốt của ta!!! Thủy Nguyệt tươi cười sắc môi hồng nhuận, sóng mắt lưu chuyển, vô cùng đáng yêu. Những sợi tóc mềm thả rơi bên gò má hồng hào bất chợt lay chuyển theo cử động của cơ thể Thật ra từ đầu đến giờ một chút cũng không để ý sự tồn tại của Thủy Nguyệt, nhưng mà lúc cô quay lưng chạy đi, đột ngột để lại cho bọn họ cảm giác thất thần Nữ nhi ngu ngốc kia… hóa ra nụ cười trong trẻo đến vậy, mày liễu khinh dương như thanh phong, đôi mắt quét một tầng tinh mang, đẹp đến mức dường như ánh sáng lấp lánh của sao trời nguyên bản cũng không so sánh được Còn chưa kịp điều chỉnh lại suy nghĩ, phía dưới đã nghe âm thanh trong trẻo tựa suối reo, thập phần thanh khiết -Các vị quan khách, tiểu nữ cũng có thể ở tại chỗ này góp vui chứ ạ? - Thủy Nguyệt vừa đi xuống lầu, không khí theo đó ngưng đọng Bước chân khẽ chậm lại, ánh mắt nhẹ lướt qua mọi người một vòng, dừng lại tại chiếc bàn của “đối tượng” - con trai Đại tướng quân (méc Phong ca nè), ôn nhu mỉm cười như hữu ý, đoạn, bình thản đi qua hồng thảm dẫn lên đài cao. Hoàng Thế Quân nhất thời ngây ngẩn, tầm mắt không thể dời khỏi dung mạo kia Mũi chân điểm trên mặt đất, Thủy Nguyệt chậm rãi ngẩng cao đầu trên Vũ Đài quăng một cái mị nhãn diễm lệ hút hồn, nhưng không thô tục. Đẹp đến mê người, nhưng không phóng đãng như Hoa khôi Liễu Tình kia Im phăng phắc, dường như âm thanh nổi trội nhất chính là nhịp thở gấp gáp bên dưới Thế gian này có vô số mỹ nhân, nhưng xinh đẹp thanh khiết như vậy, có thể sánh ngang tiên nữ hạ hàm nha. Như hoa như ngọc, vi loan mày liễu, dưới là một đôi mắt tròn tròn trong suốt, miệng anh đào bé xinh thỏ thẻ -Loại nhạc cụ này… tiểu nữ cũng có biết Bọn người kia xem chừng hồn phách bị câu đi mất rồi, nữ tử vốn xinh đẹp động lòng, trên người tản mát mùi hương dịu ngọt, còn cố ý đeo một ít trang sức thanh nhã Không khí trầm lắng hồi lâu, cuối cùng tiếng hò hét cũng khuấy động -Mỹ nhân hãy cho chúng ta mở rộng tầm mắt đi -Phải đó! Phải đó! Ta cũng muốn nghe thử âm nhạc của nàng Hoàng Thế Quân từ nãy tĩnh lặng như nước, đối với sự việc một chút cũng không tham gia, lúc này đột ngột lên tiếng -Vị cô nương này… quả thật biết sử dụng nhạc cụ do Hoàng Hậu nương nương tự tay sáng tạo? – Dung nhan y tuấn lãng, nụ cười thuần khiết vô tà, không mang theo bất kỳ tạp chất nào Thủy Nguyệt lập tức tự mình đưa ra nhận định… người kia có lẽ thật sự không phải háo sắc, chỉ đơn giản là… muốn đến nơi đây thưởng thức âm nhạc? Cho nên nụ cười đối với y thêm một phần chân thật -Tiểu nữ từng học qua -Không biết tại hạ và mọi người ở đây… có vinh dự được thưởng thức tài nghệ của cô nương? Thủy Nguyệt thùy hạ mi mắt, đồng tử hé ra tuyệt mỹ tươi cười, trong trẻo như ngọc -Liễu Tình cô nương… ta có thể không? Tú bà đứng cạnh thất kinh hồn vía, nàng là ai? Từ khi nào nơi này xuất hiện tuyệt thế giai nhân như vậy? Mà Liễu Tình lúc bấy giờ cũng chết lặng nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt, đối với nhan sắc của bản thân tự cảm thấy không sánh bằng ... nàng ta vội vàng gật đầu Nhớ đến trong phòng Tử Quỳnh cũng có một cây vĩ cầm, có điều Tử Phong không biết sử dụng, anh thích piano hơn, cái cách anh mặc áo sơ mi trắng ngồi đánh đàn thật sự là hại chết con gái trong thiên hạ a Thạch Ngân Hoàng, nhất định phải thăm dò được tin tức của Thạch Ngân Hoàng, sau đó… trở về bên Tử Phong… Thủy Nguyệt trượt nhẹ ngón trỏ thon dài lên cây vĩ cầm do người cổ đại tự mình sáng tạo, lúc sau thuần thục đặt đàn lên vai, tay trái cầm vào cần đàn, tay phải cầm vĩ Động tác vô cùng tao nhã, khiến cho sự láo nháo dưới đài biến mất một cách thần kỳ. Không khí trầm lắng dị thường Âm thanh đầu tiên phát ra, chậm rãi phiêu tán vào hư không Liền ngay sau đó… Tiếng đàn như hạt ngọc rơi xuống, trong trẻo lại có mấy phần miên nhu Dây Mi tươi sáng, vang, càng lên cao càng sắc. Dây La dịu dàng và mềm mại hơn. Dây Sol đầy đặn, mãnh liệt, có kịch tính… Âm thanh mà Thủy Nguyệt đánh ra đạt sắc thái từ cực lớn đến cực nhỏ, khéo léo diễn tả xúc cảm từ say sưa, trìu mến, trữ tình cho đến tận những nét nhạc nhanh, linh hoạt biểu hiện sự tươi tắn, kiêu hãnh Bất quá kỹ thuật rung (vibrato) bằng bàn tay và cánh tay trái đã đạt đến trình độ thượng thừa. Ngón bấm di chuyển nhanh và nhẹ trên một quãng rất ngắn, làm cho các nốt ngân dài truyền cảm hơn. Không chỉ có những kẻ khác, trên lầu cao, hai cỗ hàn băng di động cũng nhất thời bị làm cho cả kinh, không giấu được xúc cảm, mỗi giây trôi qua luôn dõi theo từng cử động nhỏ của cô Thanh tú ôn nhu, tinh tế đến từng hơi thở, cổ tay và cánh tay khẽ rung tạo ra sự đa dạng trong hiệu ứng âm thanh. Đông Hoàng mày kiếm khẽ nheo lại, đôi mắt xẹt qua một tia cảm xúc phức tạp Ngay cả đôi mắt phượng tà mị của Thẫm Lạc vốn là đang bật ra hỏa diễm lại biến mất vô tung, bạc thần khẽ nhếch… Thoáng chốc, gương mặt hắn đột nhiên lâm vào trầm tư -Nữ tử này… lại có thể khoát lên mình bộ dạng như thế? Chiếc thắt lưng bao quanh dáng người yêu kiều, làn váy thướt tha, cả người lại giống một con bướm tuyệt sắc, phát ra âm thanh câu hồn đoạt phách Đột nhiên khoát lên khí chất thanh nhã cao quý, khó trách nam nhân vừa nhìn thấy không khống chế được cảm giác miệng lưỡi khô nóng Nguyên lai công chúa [Thiên giới], có phải hay không từ khi Thủy Nguyệt về lại Hành tinh ma thuật, trút bỏ bộ quần áo nữ nhi hiện đại, liền có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành như vậy Thẫm Lạc và Đông Hoàng lần đầu quan sát cô tỷ mỉ, liền bị đôi đồng tử long lanh như làn nước mùa xuân dấy lên bất an Thiên giới đệ nhất mỹ nữ… rốt cuộc là Diệp Hạ Đan Thanh hay Thượng Quan Ngọc Trúc? Khúc nhạc đã kết, dưới đài toàn bộ đều là những con mắt si ngốc, người nào cũng thất thần như lạc vào cõi mê. Thật là cảnh giới tối cao của người đánh đàn, vượt bậc hơn Liễu Tình vạn phần, khuynh đảo chúng sinh a

Hồi thứ hai


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx