sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hồi 19 - Ðánh Hạ Bì, Tào Tháo Dùng Kế,

Lữ Bố cử Trương Liêu, Cao Thuận đi đánh Vân Trường, còn Lữ Bố địch với Trương Phi, Huyền Ðức thì trợ chiến cho hai em. Lữ Bố đánh thốc hai mũí dùi, Quan Trương phải né tránh Huyền Ðức chạy về

Bái Thành, Lữ Bố rượt theo. Cửa thành vội mở đón Huyền Ðức, nào ngờ Lữ Bố dẫn quân như bay xông thẳng vào thành. Huyền Ðức vội chạy ra cửa Tây, bỏ cả vợ con gia quyến.

Lữ Bố ra lệnh chiêu an.

Mê Trước nói:

- Việc này do Tào Tháo chứ không phải Huyền Ðức.

Lữ Bố trả lời:

- Ừ, ta với Huyền Ðức là chỗ bạn cũ, sao nỡ làm hại gia quyến nguời. Nói rồi cho đưa gia quyến Huyền Ðức về Từ Châu. Lại khiến Trương Liêu, Cao Thuận ở lại giử Tiểu Bái, còn mình thì qua Diễn Châu và San Ðông.

Lúc này, Quan Trương phải vào núi mà ẩn. Còn Huyền Ðức đang chạy nghe một người kêu, té ra Tôn Càng.

Tôn Càng khuyên về đầu Tào Tháo.

Huyền Ðức y theo và lên đường ngay. Dọc đường đói khát, được dân chúng đem lễ vật đãi đằng.

Ít lâu sau, thấy trước mặt bụi bay mù trời. Té ra là quân của Tào Tháo.

Huyền Ðức dắt Tôn Càng vào ra mắt, được Tào Tháo ân cần đón nhận.

Khi binh Tào đến Tế Bắc thì có Hạ Hầu Uyên nghinh đón, Huyên kể việc Hạ Hầu Ðôn bị tên trúng mắt hiện còn nằm dưỡng bệnh.

Tào Tháo cho đưa Ðôn về Hứa đô. Mặt khác sai quân đi dò tin, được biết Lữ Bố cùng Trần Cung, Tang Bá đang hoành hành ở Diễn Châu.

Tháo liền sai Tào Nhơn đánh mặt Tiểu Bái còn Huyền Ðức cùng mình hiệp nhau đi đánh Lữ Bố.

Dọc đường, Tháo đánh tan đạo quân ăn cướp ở núi Thái San.

Lữ Bố lúc này đă về Từ Châu hay tin liền cùng Trần Ðăng đi đánh Tiểu Bái, sai Trần Khuê ở lại giữ Từ Châu.

Khuê dặn rằng:

- Nên nhớ việc Tào Công ủy thác.

Ðăng nói:

- Việc bên ngoài xin cứ mặc con, chừng nào Lữ Bố chạy về thì cha đừng cho hắn vào, con đã có kế.

Sau đó Trần Ðăng vào nói với Lữ Bố:

- Từ Châu nay bốn mặt đều thọ địch. Vậy nên dời bớt lương về Hạ Bì.

Bố khen phải và cho luôn gia quyến sang Hạ Bì để an tâm hơn.

Sau đó Bố cùng Trần Ðăng đi cứu Tiểu Quang.

Nửa đường, Trần Ðăng xin đi trước để dò động tĩnh.

Tới Tiểu Quang, Trần Cung rước Ðăng vào, Ðăng nói dối:

- Ôn Hầu trách các ông sao không tiến tới mà chỉ cố thủ. Thế nào các ông cũng bị quở đó.

Trần Cung nói:

- Tôi thấy binh Tào đang mạnh, nhờ ông thưa lại Chúa Công chỉ nên cố thủ mà thôi.

Trần Ðăng giả vờ gật đầu. Sau đó, Ðăng lên mặt thành nghe ngóng, thấy binh Tào đã tới, bèn bắn xuống một mũi tên có mang theo bức mật thư.

Hôm sau, Ðăng từ giả Trần Cung về thưa với Lữ Bố:

- Chúa Công nên mang binh gấp tới tiếp ứng Trần Cung.

Bố gật đầu và dặn khi cần, Trần Cung hãy nổi hỏa lên làm hiệu.

Sau đó Ðăng lại tới bảo Trần Cung:

- Từ Châu đang nguy khốn, ông phải mau về cứu.

Cung liền dẫn quân đi ngay, Trần Ðăng liền nổi hỏa làm hiệu. Ðêm ấy vì tối trời hai đạo binh Trần Cung và Lữ Bố lầm tưởng nhau là địch, đánh nhau chết hại vô số. Sau đó hai người nhận ra nhau, mới biết đều mắc mưu Trần Ðăng cả, liền kéo đi Từ Châu.

Ðến cửa thành thì tên ở trên bắn xuống.

Mê Trước nói xuống:

- Mi đoạt thành của ta thì nay phải trả, đừng vô nữa.

Bố liền cùng Trần Cung định sang Tiểu Bái thì nửa đường đã gặp Trương Liêu và Cao Thuận cũng kéo binh về.

Thì ra Trương Liêu bị Trần Ðăng gạt bảo Lữ Bố bị vây ở Từ Châu nên kéo quân đi cứu.

Lữ Bố hét lên như sấm, thề giết Trần Ðăng mới thôi.

Sau chót lại kéo quân đi Tiểu Bái cũng đã thấy phất phới lá cờ Tào Tháo rồi.

Lữ Bố chửi mắng Trần Ðăng, Ðăng ở trên đáp:

- Ta là tôi nhà Hớn, đâu là tôi của mi.

Lữ Bố xông tới đánh thành, gặp Trương Phi.

Cao Thuận ra địch với Trương Phi, không lại, Lữ Bố ra tiếp tay thì bốn phía lại có binh Tào đổ đến.

Lữ Bố chạy về hướng Ðông, binh Tào đuổi theo.

Bỗng có một tướng ra chặn đường. Thì ra là Vân Trường.

Ðàng sau thì Trương Phi sắp tới, Lữ Bố không dám đánh, chạy gấp về Hạ Bì.

Hầu Thành ra tiếp đón, rước vào thành.

Nói về Quan Công và Trương Phi dắt nhau về ra mắt Huyền Ðức, ba anh em mừng mừng tủi tủi. Xảy có Mê Trước báo tin cho Huyền Ðức biết cả gia quyến vẫn được bình an. Kế đó, cha con Trần Khuê vào ra mắt Tào Tháo, Tháo truyền mở tiệc khao thưởng hết mọi người.

Sau đó kéo đi đánh Hạ Bì.

Trình Dục thưa:

- Nay Lữ Bố chỉ còn một Hạ Bì này nếu áp bức y lắm, y về với Viên Thuật thì thành một hậu họa. Vả chăng bọn Tang Bá, Tôn Quang ở San Ðông cũng chưa bình định được. Vậy thì phải cử một tướng giỏi ngăn chận ở đường tắt Hoài Nam khiến Lữ Bố không tiếp xúc với Viên Thuật mới được.

Tháo liền nhờ Huyền Ðức đi ngăn chận đường Hoài Nam.

Huyền Ðức để Mê Truớc và Giảng Ung ở lại Từ Châu, còn mình với Quan, Trương và Tôn Càng kéo quân ra đi.

Chính Tào Tháo kéo đại binh đi đánh Hạ Bì.

Lữ Bố ở Hạ Bì thấy lương thực đầy đủ, lại có sông Vị Thủy hiểm trở thì an lòng cố thủ.

Trần Cung bảo:

- Quân Tào mới đến, nên nhân cơ hội dánh cho một trận.

Bố nói:

- Quân ta vừa thua, nên cho dưỡng sức. Chờ binh nó kéo đến đây, ta đánh cũng không muộn. Vả lại chúng khó mà qua được sông Vị Thủy.

Khi Tào Tháo lập trại xong, liền cho quân tới trước thành nhiếc mắng.

Trần Cung lúc đó đứng cạnh Lữ Bố nói rằng:

- Thằng Tào Tháo này quả là đứa gian hùng. Nói rồi bắn một mũi tên, trúng ngay vào cây lọng vàng che đầu Tào Tháo. Tháo tức lắm, truyền đánh thành gấp.

Trần Cung khuyên Lữ Bố rằng binh Tào ở lâu thì thế nào cũng hết lương, vậy Bố nên mang quân ra một nơi ngoài thành, còn trong thành cứ mặc Trần Cung giữ.

Tháo đánh thành thì Lữ Bố đánh bọc hậu, như vậy làm sao mà Tháo lấy được thành.

Lữ Bố khen kế rất hay. Nói rồi sắp sửa ra đi.

Vợ là Nghiêm thị hỏi:

- Chẳng hay phu quân đi đâu?

Bố đem mưu kế cua Trần Cung ra nói, Nghiêm thị buồn rầu đáp:

- Rủi thành có bề gì thì thiếp biết trông cậy vào ai.

Lữ Bố lại dùng dằng trong khi Trần Cung giục đi gấp vì nghe tin Tào Tháo sắp hết lương mà chặn đường lương, thì thế nào Tháo cũng thua.

Lữ Bố vào nói chuyện với Ðiêu Thuyền thì Ðiêu Thuyền cũng nói như Nghiệm Thị, âu cũng là số Lữ Bố sắp hết vậy. Từ đó Bố không đi đâu nữa, cứ cả ngày uống rượu với thê cùng thiếp.

Trần Cung thấy vậy than rằng:

- Tụi này đến chết không có đất mà chôn.

Hứa Tỵ vào thưa với Lữ Bố:

- Xưa kia Tướng Quân còn lời hứa làm sui với Viên Thuật. Nay nên nhờ Viên Thuật đánh bọc hậu mà

giải nguy.

Bố liền viết thư cho Hứa Tỵ mang đi. Lại sai Trương Liêu và Hích Mạnh dẫn binh để đưa đường.

Ðêm ấy, thoát ra khỏi trại Huyền Ðức.

Huyền Ðức khi hay tin thì đã muộn, Hích Mạnh thì đi theo bảo hộ Hứa Tỵ còn Trương Liêu thì quay về thành, chợt gặp Vân Trường.

Hai bên chưa kịp giao phong thì Cao Thuận xông ra đưa Trương Liêu vào thành.

Còn Hứa Tỵ khi đến Thọ Xuân, ra mắt Viên Thuật mà đưa thư.

Viên Thuật xem rồi bảo:

- Ngày trước Lữ Bố giết sứ tuyệt tình sui gia, nay còn biên thư làm gì?

Hứa Tỵ thưa:

- Phụng Tiên trước trót nghe lầm đứa nịnh, nay thật lòng ăn năn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx