sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hồi 26 - Viên Bản Sơ Hao Binh Tổn Tướng

Viên Thiệu muốn chém thì Huyền Ðức ung dung nói:

- Em tôi thất lạc mải đâu, làm sao tôi biết? Lại còn thiên hạ thiếu gì người mặt đỏ râu dài mà lại nhứt định buộc là em tôi?

Viên Thiệu vốn tánh tình bất nhất nghe vậy lại trách Thơ Thọ:

- Nếu nghe ngươi, suýt nữa xử người vô tội rồi!

Bỗng có một tướng ra trước trướng mà rằng:

- Tôi là bạn thân Nhan Lương xin vì bạn mà báo thù.

Nhìn lại thì ra Văn Xú.

Viên Thiệu mừng rỡ, cấp cho mười ngàn binh sĩ ra thành. Ðồng thời, Viên Thiệu cũng cho binh sang qua sông Huỳnh Hà.

Huyền Ðức thưa:

- Tôi mang ơn Minh Công đã lâu, nay xin cho tôi đi nghe ngóng tin tức.

Viên Thiệu liền cho Huyền Ðức cùng Văn Xú tiến quân lên.

Huyền Ðức đi sau, Văn Xú mang đại đao lên ngựa đi trước khiêu chiến. Lúc đó Quan Công được Tào Tháo dâng biểu lên Vua phong chức Hớn Thọ Ðình Hầu, lại đúc ấn ban cho.

Quân vào báo Viên Thiệu lại sai đại tướng Văn Xú tới đánh nữa, binh mã đã vượt Huỳnh Hà rồi.

Tào Tháo liền truyền hậu quân thành tiền quân, tiền quân thành hậu quân mà đi tới phía Tây Hà.

Lữ Kiền lấy làm lạ sao Thừa Tướng lại cho lương thảo đi trước, trong lòng hồ nghi lắm. Hỏi thì Tào Tháo chỉ cười trừ.

Ði gần tới Giang Tân, nghe phía trên la hét ầm ầm. Hỏi thì quân bảo là đại quân của Văn Xú sắp tới nơi, và quân ở phía trước của Tào Tháo đang bị rối loạn.

Tháo truyền rút hết quân lên núi đất tạm lánh và hạ trại.

Khi Văn Xú tới, Tào Tháo lại bảo quân cứ cởi giáp tháo yên nghỉ ngơi!

Lữ Kiền dậm chân than trời, Tào Tháo bảo:

- Ngươi cứ yên, ta dùng mồi nhử giặc đó. Nói rồi nháy Tuân Du mà cười.

Quân Văn Xú tới, thấy xe lương thảo bỏ bừa bãi thì tan rã hàng ngũ mà thi nhau tranh cướp.

Lúc đó Tào Tháo mới nổi mật lệnh, bao nhiêu tinh binh mai phục đổ ra, chém giết quân Viên Thiệu không sao kể xiết!

Văn Xú đành phải chạy dài.

Tào Tháo nhìn thấy hỏi:

- Có ai ra bắt Văn Xú danh tướng Hà Bắc cho ta?

Từ Quảng, Trương Liêu cùng xông ra, Văn Xú lấy cung bắn một mũi tên trúng vào chóp mũi Trương Liêu, lại bắn mũi nữa, con ngựa của Trương Liêu quỵ xuống. May có Từ Quảng chạy tới, Văn Xú đối địch luôn và đuổi Từ Quảng phải thua chạy, chợt một tướng mặt đỏ râu dài xuất hiện, chặn đường Văn Xú mà rằng. Tướng giặc chớ chạy!

Văn Xú quát mắng:

- Ngươi chờ xem ta trả thù cho Nhan Lương đây.

Nói rồi hai bên đánh vùi, hồi lâu Văn Xú không cự nổi Quan Công, toan chạy thì đã bị một nhát thanh long đao, đầu bay khỏi cổ.

Quân Hà Bắc phần bị giết, phần rớt xuống sông vô số.

Huyền Ðức lúc đó đi tới thì có quân báo:

- Lại tướng mặt đỏ râu dài giết mất Văn Xú rồi!

Huyền Ðức mừng thầm chạy tới nhìn xa xa thấy một tứớng chạy đi chạy lại như baỵ, lại có phất phới cờ hiệu Hớn Thọ Ðình Hầu Quan Vân Trường.

Huyền Ðức thầm tạ ơn trời đất là quả thực em mình vẫn còn sống.

Huyền Ðức định kêu gọi thì lại thấy quân Tào ào ào kéo tới nên phải lui về.

Quách Ðồ và Thẩm Phối về trình lại Viên Thiệu:

- Ðúng là Vân Trường vùa chém mất đại tướng Văn Xú.

Viên Thiệu lại hô lôi Huyền Ðức ra chém.

Huyền Ðức kêu oan biện bạch:

- Tào Tháo rất ghét tôi, thấy tôi ở với Minh Công nên sai Vân Trường ra giết Nhan Lương, Văn Xú để Minh Công nổi giận mà giết tôi. Riêng Vân Trường không được biết tôi ở đây vậy để tôi viết thư, thể nào em tôi cũng về với Minh Công.

Viên Thiệu cả mừng, rồi lui binh đóng tại Võ Dương, không đánh nữa.

Tào Tháo cũng mệt mỏi chỉ để Hạ Hầu Ðôn giữ Hải Khâu, còn mình thì lui về Hứa đô.

Sau đó Tào Tháo mới kể những mưu kế của mình cho Lữ Kiền biết, mọi người đều khen phục.

Tào Tháo mở tiệc đãi tướng sĩ thì lại có quân vào báo: tại Nhữ Nam, cướp bóc nổi dậy, Tào Hồng dẹp không nổi nên phải cho người về xin cúu viện.

Quan Công xin đi dẹp bọn cướp.

Tào Tháo nói:

- Tướng Quân cần nghỉ ngơi, việc này không dám phiền tới.

Quan Công lại thưa:

- Tôi ở không, e tôi sanh bịnh.

Tào Tháo lấy làm lạ, lại cho đi, truyền Vu Cấm, Nhạc Tấn theo làm Phó tướng.

Tuân Úc lại rỉ tai Tào Tháo:

- Vân Trường đang có ý tìm Lưu Bị, đừng nên cho y đi xa nhiều.

Tào Tháo bảo:

- Thắng trận này, ta không cho y đi nữa.

Còn Vân Trường tới Nhữ Nam thì quân sĩ bắt đuợc hai người tình nghi đưa tới.

Quan Công nhìn lại, thất kinh, thì ra một trong hai người là Tôn Càng.

Tôn Càng, kể chuyện lênh đênh trôi nổi, sau về với Lưu Tích, và hỏi vì sao Quan Công về với Tào Tháo?

Quan Công cũng đem chuyện mình nói lại.

Tôn Càng tiếp:

- Tôi nghe Lưu Hoàng Thúc ở bên Viên Thiệu mà chưa có dịp sang tìm.

Quan Công nói:

- Nếu anh tôi ở bên Viên Thiệu thì tôi phải đi ngay. Hiềm vì mới giết một hai đại tướng của y, e rằng y không chịu.

Tôn Càng liền bảo:

- Vậy để tôi đi trước coi tình hình thế nào đã.

Quan Công bảo:

- Ðược thấy anh tôi thì muôn thác tôi cũng không ngại.

Tôn Càng đi ngay đêm hôm đó.

Hôm sau, Quan Công ra trận thì gặp Cung Ðỗ.

Quan Công hỏi vì sao mà bội phản triều đình?

Cung Ðỗ trả lời:

- Ngươi mới là kẽ bội chúa, Huyền Ðức đang ở bên Viên Thiệu, sao ngươi lại theo Tào Tháo?

Quan Công hươi đao tới, Cung Ðỗ lại chạy.

Chạy một quãng. Cung Ðỗ ngưng lại rồi nói:

- Ơn Chúa cũ ông chớ quên, mau tấn binh, tôi để lại Nhũ Nạm cho ông.

Nói xong, bỏ đi mất. Quan Công liền ào quân tới chiếm xong Châu Huyện, an dân rồi trở lại Hứa Xương.

Tào Tháo thăng thưởng và khao quân sĩ.

Sau đó Vân Trường về trình hai chị tin tức Huyền Ðức.

Hai chị mừng rỡ dặn Vân Trường phải hành động cho khéo.

Từ đó Quan Công đêm ngày lo kế thoát thân.

Chợt có Truơng Liêu tới nói:

- Nghe anh được tin của Hoàng Thúc, tôi xin có lời mừng.

Quan Công nói:

- Ðâu đã gặp mà mừng.

Truơng Liêu lại hỏi:

- Anh với Huyền Ðức và anh với tôi khác nhau ra sao?

Quan Công nói:

- Anh với tôi là bậu bạn, Huyền Ðức với tôi là anh em, lại thêm tình tôi chúa nữa.

Liêu hỏi liệu Quan Công có sang Hà Bắc không?

Quan Công đáp:

- Lời thưa với Thừa Tướng trước đã rõ ràng minh bạch rồi.

Trương Liêu về trình lại Tào Tháo, Tháo bảo không lo, vì đã có kế cầm chân Quan Công rồi.

Lúc đó có nguời vô trình có khách nhận là bạn cũ tới thăm.

Mời vô Quan Công chưa nhận được ra ai thì khách nói là bộ hạ của Viên Thiệu mang thư tới.

Người ấy là Trần Chấn, lấy thư của Huyền Ðức đưa ra.

Quan Công xem, cảm động khóc rồi nói:

- Chỉ vì em chưa biết anh ở đâu đó thôi chứ đâu dám quên nghĩa cũ!

Trần Chấn giục Quan Công nên đi sớm.

Quan Công đáp:

-Xưa tôi đường đường chính chính tới đây nay tôi đi cũng phải như vậy. Xin ông về thưa với anh tôi để tôi

đi từ giã Tào Tháo, sau đó đưa nhị tẩu của tôi qua ngay.

Trần Chấn lo:

- Nếu Tháo không cho đi thì sao?

Quan Công đáp:

- Như vậy thì chết chớ không ở đây nữa.

Sau đó Quan Công viết thư cho Trần Chấn mang về.

Rồi sau đó Quan Công vào yết kiến Tào Tháo.

Tào Tháo hay tin, đã cho treo bảng Hồi tỵ trước cổng để lánh mặt.

Quan Công một mặt cứ sai sắm sửa xe để phò nhị tẩu đi, một mặt niêm phong hết của cải vàng bạc ấn trả lại Tào Tháo. Sau mấy lần đến yết kiến Tháo đều gặp bảng Hồi ty.

Quan Công đành viết phong thư để lại và treo ấn Hán Thọ Ðình Hầu ngay trên cỗng, rồi dẫn vài tên quân cũ của mình mà theo xe hai chị.

Kẻ giữ cửa toan ngăn, thấy Quan Công lăm lăm cây thanh long đao nên phải bỏ cửa mà né, sau đó ra lệnh đẩy xe hai chị đi trước.

Nói về Tào Tháo còn đang đắc ý thì quân mang phong thư và ấn tín vào trình.

Tào Tháo thở dài:

- Quan Công đi mất rồi!

Lại có quân về báo Quan Công chỉ dắt có vài tên quân đi ra cửa Bắc.

Sau lại có quân về trình bao nhiêu của cải vàng bạc Quan Công niêm phong và để lại hết, cả các thị tỳ cho trước đây cũng chẳng mang theo người nào cả.

Ai nấy, người thì ngạc nhiên, người thì khen ngợi, duy có một tướng đứng lên xin đi bắt Quan Công, mọi người nhìn xem ai; thì là Thái Dương.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx