Khổng Minh nói:
- Ðất nầy tôi đã nói với Chúa Công không dụng võ được. Ta phải có Kinh Châu thì mới xong.
Huyền Ðức lắc đầu:
- Tôi thọ ơn Lưu Biểu đã nhiều, sao mà dòm ngó đất của y cho được?
Khổng Minh nói:
- Chúa Công còn băn khoăn điều này thì về sau hối không kịp nữa.
Huyền Ðức vẫn không nghe, Khổng Minh đành tạm gác vấn đề qua một bên.
Còn Hạ Hầu Ðôn tới Hứa đô thì tự trói mình tạ tội với Tào Tháo:
- Tôi bị Khổng Minh đánh hỏa công bị thua, nay xin về thọ tội.
Tào Tháo bảo:
-Ngươi là tướng lão thành mà sao còn mắc kế hỏa công?
Hạ Hầu Ðôn thưa thiệt vì không nghe lời Vu Cấm, Lý Ðiển nên mới ra nỗi nay.
Tào Tháo liền thưởng cho hai tướng và tha cho Hạ Hầu Ðôn.
Xong rồi Tào Tháo điểm 50 vạn binh hùng, đạo thứ nhứt giao cho Tào Nhơn, Tào Hồng, đạo thứ hai giao cho Trương Hấp, Trương Liêu, đạo thứ ba giao cho Hạ Hâu Ðôn, Hạ Hầu Huyên, đạo thứ tư giao cho Lý Ðiển, Vu Cấm, còn chính mình thống lãnh đạo binh thứ năm. Chức tiền bộ tiên phuông thì giao cho Hứa Chữ.
Khổng Dung nói với Tào Tháo:
- Theo ý tôi, nên huỡn huỡn, vì Lưu Bị cũng như Tôn Quyền đều là kẻ địch đáng xem xét cho kỹ rồi hãy đánh. Nào ngờ Tào Tháo sắp cất quân, nghe can thì nổi trận lôi đình, truyền mang Khổng Dung ra chém lập tức, âu cũng là Khổng Dung đã tận số rồi vậy.
Sau đó cho Tuân Úc ở lại giữ Hứa đô, còn đại binh rần rần kéo đi.
Tại Kinh Châu, Luu Biểu đau nặng, e khó sống nên mời Huyền Ðức tới nói:
- Anh có thác rồi, em phải giữ lấy Kinh Châu mới đặng.
Huyền Ðức thưa:
- Em sẽ lo giúp cháu, chứ không dám nghĩ vậy.
Ðang bàn tán thì có tin cấp báo đại quân Tào Tháo kéo tới.
Huyền Ðức xin về Tân Giả ngay để lo đối địch còn Lưu Biểu thì vội làm di chúc cho con lớn là Lưu Kỳ. Thái phu nhơn vời Thái Mạo tới bàn kế.
Còn Lưu Kỳ nghe tin cha trở bịnh nặng thì kéo quân về thăm, nào ngờ Thái Mạo đóng chặt cổng thành, không cho vào, bảo rằng Lưu Biểu ra lệnh cho Lưu Kỳ trở lại Giang Hạ lập tức.
Lưu Kỳ đành lui về, còn Lưu Biểu chờ con mãi, không thấy về thì thở hắt ra mà thác.
Thái Phu nhơn làm di chúc giả cho con mình là Lưu Tôn lên kế, sau rồi phát tang.
Lưu Tôn mới mười bốn, nói với tả hữu rằng:
- Ta còn quá nhỏ, phỏng chú ta, anh ta đem binh về hạch tội thì ta biết làm sao. Nói rồi tỏ vẻ không thiết tha gì tới việc nối nghiệp cả.
Thái phu nhơn cả giận nên Lưu Tôn đành phải nghe mẹ.
Lúc dó có Lý Khuê ra vẻ chống đối việc lập con thứ, truất con cả, nên bị Thái Mạo giết hại.
Thái Mạo tôn Lưu Tôn lên xong rồi, dòng họ Thái thi nhau mà chuyên quyền ở Kinh Châu.
Lúc đó có tin Tào Tháo dẫn binh gần tới Tương Dương, Lưu Tôn hợp các tướng thương nghị.
Tào Truyện là Phó Tốn nói:
- Tôi thấy cần phải lo chống Tào, lại cần phải lo đại công tử Lưu Kỳ nữa, vì vậy tôi có kế này là đâu đó êm hết: đó là đem Kinh, Tương chín quận mà đầu Tào thì địa vị chắc còn mà Lưu Kỳ chẳng làm gì được.
Lưu Tôn tuy nhỏ nhưng rất khí khái kêu lên:
- Sự nghiệp cha ta để lại một lúc mà đem cho người sao?
Khoái Việt cũng ép:
- Lời Phó Tốn nói là phải, chọi vào Tào Tháo như đem trứng chọi đá, đầu là hơn.
Lưu Tôn vẫn không chịu mà rằng:
- Nhục đó e cả thiên hạ chê cười!
Thái Phu nhơn ở trong nghe lóng lúc này bước ra bảo Lưu, Tôn:
- Lời các tuớng bàn là chánh đáng, sao các con chẳng nghe theo e hối không kịp!
Lưu Tôn đành bấm bụng viết hàng thư cho Tống Trung đi sứ mang qua bên Tào.
Tào Tháo ở Huyền Thành xem thư rồi mừng rỡ, truyền cho Lưu Tôn mau tới ra mắt.
Tống Trung lãnh mạng ra về, qua sông thì xảy gặp Quan Công.
Quan Công biết Tống Trung nên gạn hõi mọi việc ở Kinh Châu, Tống Trung đối đáp loanh quanh khiến Vân Trường nỗi giận.
Tống Trung khiếp vía khai ra sự thực.
Vân Trường lập tức giải Tống Trung về cho Huyền Ðức.
Huyền Ðức nghe chuyện khóc ròng.
Trương Phi nói:
- Ðến nước này thì phải diệt họ Thái, trừ Lưu Tôn mà lấy Kinh, Tương rồi mới lo cự Tào được.
Huyền Ðức bảo để bàn với Khổng Minh đã, sau đó tha tội cho Tống Trung.
Xảy có Y Tịch vào thưa:
- Bọn Thái Mạo phản phúc, tôi vâng lệnh công tử Lưu Kỳ về thảo luận cùng Ngài về việc vấn tội bọn chúng.
Huyền Ðức liền đem chuyện Lưu Tôn viết thư dâng Kinh, Tương cho Y Tịch hay.
Y Tịch nói:
- Vậy xin Ngài giả đi điếu tang mà trừ diệt bọn chúng mới xong.
Khổng Minh khen lời đó rất phải.
Huyền Ðức cứ khóc mà không chịu, sau nói rằng:
- Ta nên dọn lánh qua Phàn Thành mà chờ xem sự việc đã.
Khổng Minh cũng đành phải nghe theo.
Lúc đó lại có tin cấp báo đại quân Tào Tháo đã tiến tới Bác Vọng rồi.
Khổng Minh nói:
- Lần trước, tôi chỉ dùng một mồi lửa mà binh của Hạ Hầu Ðôn phải tan tành. Lần này tôi cho chúng mắc mưu nữa.
Xin Chúa Công cho bá tánh di cư sang Phàn Thành ngay.
Sau đó Khổng Minh cho Quan Công dẫn ngàn binh đi mai phục phía bờ sông Bạch Hà. Mỗi tên quân mang sẳn một bao cát để khi có lịnh thì ngăn nước sông. Khi quân Tào tới đi qua thì xả nước cho nước cuốn chảy xuống. Lại khiến Trương Phi mai phục ở Bác Lăng và dặn:
- Chỗ đó nước cạn, hễ quân Tào băng qua thì xông ra mà đánh.
khiến Triệu Vân chia quân ba mặt, Ðông, Tây, Nam, chừa phía Bắc cho quân Tào chạy. Hễ có hiệu lửa thì mới xông ra mặt Bắc mà đánh.
Lại truyền cho quân mang đồ dẫn lửa để sẳn trong nhà bá tánh sau khi bá tánh đã di cư sang Phàn Thành rồi. Lại sai Mê Trước, Mê Phương chạy đi chạy lại làm nghi binh.
Sau đó Huyền Ðức cùng Khổng Minh lên lầu cao uống rượu.
Tiên Phuông, Tào Nhơn, Tào Hồng kéo tới Tân Giả thấy chân núi có hai đạo quân của Mê Trước, Mê Phương thì đồn binh lại. Hứa Chữ cũng không tiến lên. Sau khi xem xét, Tào Nhơn cho là nghi binh nên
truyền tiến lên.
Ði sâu vào rừng chẳng có ai, xảy nhìn lên cao thấy Huyền Ðức đang uống rượu với Khổng Minh!
Hứa Chữ xông lên bắt thì gỗ đá lăn xuống nên không lên được.
Còn Tào Nhơn thẳng tiến chiếm Tân Giả, thấy cửa thành mở rộng bèn vô thành thì thấy bá tánh bỏ đi hết rồi. Lúc ấy tất cả đầu mỏi mệt và nấu cơm ăn để nghỉ ngơi.
Bỗng đêm đó, có lửa cháy phía sau, chưa nhận định rõ lại có tin báo lửa cháy khắp ba phía còn lại.
Tào Nhơn thất kinh chạy ra thì thấy cả vùng lửa cháy ngút trời.
Quân Tào thi nhau chạy trốn, chết không biết bao nhiêu.
Tào Nhơn, Tào Hồng đang tìm đường thoát thân thì gặp quân của Triệu Vân ùa ra giết, đang lúc nguy cấp thì quân dọ thám cho hay phía Bắc không có quân mai Phục nên quân Tào đổ ùa sang phía Bắc mà chạy.
Chạy một quảng, Tào Nhơn kiểm điểm binh mã thấy hao phân nửa. Phần còn lại thì cháy quần cháy áo thiệt là thảm thương. Chạy một hồi nữa lại có con sông trước mặt, nhưng nước cạn nên quân Tào không lo nữa, dừng quân lại nghỉ và qua sông sau.
Quan Công phục ở mé trên, thay quân Tào đã tới, bèn cho quân xả nước xuống, thôi thì nước chảy xuống như thác vỡ bờ, quân Tào lại một phen chết trôi vô số.
Tào Nhơn, Tào Hồng dẫn tàn binh trốn chạy, bỗng đâu pháo lịnh nổ vang, Trương Dực Ðức cầm xà mâu chặn đường kêu:
- Tào Nhơn, Tào Hồng, mau để thủ cấp lại!
@by txiuqw4