Người đó là Trương Tòng, tướng mạo xấu xí, nhưng có lài ăn nói lưu loát.
Lưu Chương hỏi làm cách chi?
Trương Tòng thưa:
- Tào Tháo hiện oai danh bốn cõi, Chúa công nên cho người qua cống hiến để thần phục y. Lại khuyến dụ y đi đánh Hớn Trung mà diệt Trương Lỗ, thì Trương Lỗ không dám xâm phạm tới ta nữa.
Lưu Chương liền cho Trương Tòng đi sứ.
Trương Tòng mang theo cả bản đồ Tây Xuyên.
Tới Hứa Ðô, Trương Tòng về nghỉ ở quán dịch chờ xin ra mắt Tào Tháo. Chờ tới ba ngày vẫn chưa được vào yết kiến.
Ngày thứ tư, được vời vào, vừa thấy Trương Tòng, Tào Tháo quát:
- Thường năm, Chúa ngươi không chịu cống lễ là có ý chi vậy?
Trương Tòng tâu:
- Vì đường sá xa xôi, thảo khấu quấy nhiểu, nên chưa đi cống lễ được.
Tào Tháo lại nạt:
- Cường khấu ta đã dẹp hết, sao lại kiếm cớ nói láo?
Trương Tòng ung dung đáp:
- Tôn Quyền, Lưu Bị, Trương Lỗ vẫn còn, đâu có dẹp hết.
Tào Thao giận, xốc áo, bỏ vào trong.
Ngoài này, có người trách Trương Tòng:
- Làm sứ gì mà nói ngang ngược, nếu Thừa Tướng không khoan dung, chắc ngươi nguy rồi!
Trương Tòng nói:
- Sao tớ lại a dua với thầy như vậy?
Bộ hạ Tào Tháo là Dương Tu hỏi:
- Ở xứ ngươi không có ai dua, vậy ngươi thử nói lên xem ở đây ai a dua?
Trương Tòng đáp:
- Nhiều lắm, Tôi chỉ sợ thiếu mà thôi.
Dương Tu hỏi thăm về nhơn vật ở đất Thục ra sao, Trương Tòng đáp:
- Văn thì như Trương Như, võ thì như Mã Viện, thiên địa bói toán như Quân Bình, y dược như Trọng Kiển, đếm không kể xiết!
Dương Tu hỏi tiếp:
- Ông giử chức vụ chi trong trào?
Trương Tòng đáp:
-Tôi hiện giử chức Biệt Giả. Còn ông xem ra tài năng chẳng thiếu, sao sại làm thủ hạ cho Thừa Tướng mà không phò Thiên Tử?
Dương Tu nói:
- Ông ở xa, làm sao mà biết đặng tài Thừa Tướng?
Nói đoạn, lấy cuốn "Mạnh Ðức Tân Thơ" đưa Trương Tòng xem.
Trương Tòng giở qua rồi nói:
- Ở đất Thục tôi, trẻ nít cũng biết sách này, là vì của vô danh từ đời chiến quốc. Thừa Tướng chỉ soạn theo, chẳng có chi của Thừa Tướng cả. Nói rồi đọc làu làu, Dương Tu thất kinh liền vào trong thưa với Tào Tháo:
- Sao hồi nãy Thừa Tướng lại khinh khi Trương Tòng như vậy?
Tào Tháo bảo:
- Hắn chỉ là loại cuồng sĩ mà thôi.
Dương Tu nói:
- Tôi gợi chuyện, thấy y hiễu rộng biết nhiều mà lại nói thẳng. Thùa Tướng nên lưu lại mà dùng.
Tào Tháo bảo:
- Mai ta sẽ thao diễn binh mã, ông đưa nó tới xem rồi ta sẽ liệu.
Sáng hôm sau, Tào Tháo điểm binh, quân đông như kiến, gươm dáo như rừng, cờ xí rợp trời, chiêng trống vang trời.
Tào Tháo hỏi Trương Tòng có thấy vậy bao giờ chưa?
Trương Tòng đáp:
- Chưa từng thấy, vì ở nước tôi, chỉ lấy nhơn nghĩa mà giáo hóa dân thôi.
Tào Tháo hét lên:
- Ðồ hủ nho, mi coi ta là đồ bất nhơn bất nghĩa hay sao? Rồi truyền đem Trương Tòng ra pháp trưòng xử trảm. Các tướng xúm vào can. Y đi cống lễ mà ta giết đi thì còn ai dám đầu hàng sau này.
Trương Tòng được tha, về nơi quán dịch nghĩ ngợi rồi bỏ đi, tính đầu Huyền Ðức.
Ði được một đoạn đường bỗng gặp một đại tướng, chính là Triệu Vân, xuống ngựa thi lễ mà rằng:
- Ngài có phải là Trương Biệt Giả đó chăng?
Trương Tòng đáp:
- Phải.
Triệu Vân thưa:
- Chúa công tôi sai mang cả rượu thịt tới Ðại Phu dùng.
Trương Tòng tiếp và nghĩ trong bụng;
- Quả Huyền Ðức là người chuộng hiền đãi sĩ.
Sau đó đi vào bờ cõi Kinh Châu thì lại có Vân Trường ra đón.
Cả ba người cùng về quán dịch nghỉ ngơi.
Hôm sau, lại tiếp tục lên đường về Kinh Châu chợt thấy một đoàn người ngựa từ xa tiến lại: đó là Huyền Ðức cùng Ngọa Long và Phụng Sồ đi rước.
Trương Tòng vội vã xuống ngựa thi lễ.
Sau đó mời về phân ngôi chủ khách. Uống được tuần trà thì Huyền Ðức nói:
- Nghe tin Ðại phu ở Hứa đô về nên tôi vội đi đón rước.
Trương Tòng hỏi chuyện Kinh Châu, Huyền Ðức nói:
- Tôi là rể Ðông Ngô nên tạm quyền mà thôi.
Trương Tòng nói:
- Ngài là dòng dõi nhà Hớn có chiếm đất cũng là chuyện nhỏ, dẫu cho có lên ngôi chánh thống đi nữa cũng không có chi là trái lẽ.
Huyền Ðức tạ ơn mà rằng:
- Ông nói quá, tôi đâu dám vậy!
Trương Tòng thấy Huyền Ðức thiệt thà nhơn nghĩa nên muốn giúp đỡ bèn bày kế:
- Kinh Châu là mũi giặc, Ngài nên lấy Ích Châu thì mới gây dựng đặng cơ nghiệp.
Huyền Ðức nói:
- Lưu Chương cùng họ, lẽ nào đi giành nhau như vậy?
Trương Tòng nói:
- Gặp đặng Ngài là bậc Minh chúa, chẳng lẽ tôi phơi gan trải mật. Lưu Chương nhu nhược khó giữ đặng Ích Châu. Ngài không lấy e về tay người khác.
Huyền Ðức hỏi kế, Trương Tòng liền lấy bản đồ mang theo, dâng cho Huyền Ðức mà rằng:
- Tất cả địa hình địa vật Ích Châu ở trong đó.
Huyền Ðức đón xem, quả bản đồ minh bạch rõ ràng.
Trương Tòng lại dặn:
- Tôi có hai người bạn là Pháp Chánh và Mạnh Ðạt. Nếu có xin Chúa Công cứ thư thả nghị luận cùng họ. Nói rồi từ biệt.
Về tới nơi, Trương Tòng ghé thăm Pháp Chánh. Hai người đồng ý giúp Lưu Hoàng Thúc.
Giây lát lại có Mạnh Ðạt tới, Vừa cười vừa nói:
- Tôi biết hai ông nói chuyện gì rồi?
Pháp Chánh hỏi việc gì?
Mạnh Ðạt nói:
-Việc dâng Ích Châu cho Huyền Ðức, Rồi tiếp:
- Tôi thấy việc đó rất xứng đáng.
Cả ba cười vui vẻ.
Hôm sau, Trương Tòng ra mắt Lưu Chương, Lưu Chương hỏi về Tào Tháo.
Trương Tòng gạt đi rằng:
- Tôi có một kế làm cho Tào Tháo và Trương Lỗ chẳng dám dòm ngó bờ cõi ta nữa.
Trương Tòng nói tiếp:
- Huyền Ðức cùng họ với Chúa Công, từ trận Xích Bích đến nay, quân Tào vẫn còn khiếp vía, vậy Chúa Công nên cầu thân với y, dùng làm ngoại viện, Trương Lỗ sẽ phải lui.
Lưu Chương hỏi:
- Có thể sai ai đi việc này?
Trương Tòng nói:
- Mạnh Ðạt và Pháp Chánh đi được.
Lưu Chương liền cho Pháp Chánh mang lễ vật đi trước, còn Mạnh Ðạt đi rước Huyền Ðức vào Tây Xuyên.
Huỳnh Quyền vội can ngăn:
- Nếu vậy, Tây Xuyên này sẽ mất vào tay Huyền Ðức. Y tới đây, ta tiếp đãi như cấp dưới thì không được, đãi theo thượng khách, thì lẽ nào một nước hai vua. Xin chém Trương Tòng mọi việc mới an. Rồi đào hào sâu, đắp lũy cao, lo gì Tào Tháo, Trương Lỗ đánh!
Lưu Chương không nghe, cứ giục Pháp Chánh đi.
Vương Lũy ra can ngăn:
- Trương Lỗ như bệnh ngoài da, còn rước Huyền Ðức vào đây, quả là họa tâm phúc. Xin Chúa Công nghĩ lại.
Lưu Chương quát lui, đoạn cứ khiến Pháp Chánh và Mạnh Ðạt đi.
Huyền Ðức nhận được thư Lưu Chương mời tới cùng lo việc đánh Trương Lỗ, mừng lắm, nhưng ngần ngại nói với Pháp Chánh:
-Lưu Chương cùng họ, ta không nỡ đoạt Ích Châu.
Pháp Chánh nói:
-Lưu Chương không phải là người của thời cuộc.
Huyền Ðức xin để nghĩ kỹ đã.
Bàng Thống tối hôm đó luận bàn cùng Huyền Ðức:
- Ích Châu đất hiếm, dân mạnh, nay có bọn Trương Tòng giúp đở chớ nên bỏ lở cơ hội.
Huyền Ðức lại bàn với Khổng Minh rồi cùng xếp đặt: Huyền Ðức, Bàng Thống, Huỳnh Trung, Ngụy Diên đi Ích Châu, còn Khổng Minh, Vân Trường, Trương Phi, Triệu Vân ở lại giữ Kinh Châu.
Lúc đó nhằm mùa đông, Huyền Ðức kéo hơn năm vạn quân vào Tây Xuyên, thì có Mạnh Ðạt đem binh ra đón rước.
Lưu Chương hay tin cũng xe giá lên đường. Chợt Huỳnh Huyền níu can xe nữa:
- Chúa công ơi, tôi e có điều không lành đó.
Lưu Chương gạt đi:
- Huyền Ðức là anh em với ta, làm gì có điều dữ. Xe tới ngọ môn lại có Vương Lũy tự treo ngược bên đường mà dâng gián chương cản ngăn Lưu Chương, trong có nói nếu Lưu Chương không nghe sẽ cắt dây tự tử.
Lưu Chương vứt bỏ không nghe, tức thì Vương Lũy kêu lên một tiếng, đứt dây trên cao rớt xuống chết.
Huyền Ðức Vào Tây Xuyên, ra nghiêm lịnh:
-Kẻ nào lấy của dân, chiếu ngay quân pháp trị tội.
Tới Bồi Thành, Pháp Chánh nói với Bàng Thống:
- Trương Tòng dặn là phải tính ngay, chớ có chần chờ.
Bồi Thành cách Thành Ðô hơn ba trăm dặm, Lưu Chương và Huyền Ðức gặp nhau, tâm tình cả buổi, cùng vào dự yến, rồi ai về trại nấy.
Lưu Chương về nghĩ bụng:
- Huyền Ðức quả là người nhơn nghĩa, vậy mà bao người cứ quá lo xa.
Còn Huyền Ðức về nói với Bàng Thống:
- Mới vào đất Thục, ta không nên làm điều gì thất đức.
Lập tức cả bọn Bàng Thống, Pháp Chánh đem mật thư của Trương Tòng ra trình và đồng thanh yêu cầu Huyền Ðức nắm ngay lấy cơ hội, và cũng là thuận theo lẽ trời nữa.
Huyền Ðức cứ một mực nói:
- Ta không thể làm điều bất nhơn với Lưu Chương đặng.
Bàng Thống lại cùng Pháp Chánh hết lời khuyên nhủ.
@by txiuqw4