Nghe tin Tào Tháo tới, Tôn Quyền họp mưu sĩ bàn việc chống cự. Ðổng Tập, Từ Thịnh được lệnh đem năm mươi chiến thuyền mai phục ở cửa sông, Trần Vũ lo tuần tiễu đêm ngày dọc bờ sông.
Trương Chiêu bàn nên đánh ngay cho quân Tào bớt nhuệ khí.
Lăng Thống xin ba ngàn quân ra trận. Cam Ninh vội vàng nói:
- Tôi chỉ xin một trăm quận kỵ cũng đủ phá giặc!
Lăng Thống trừng mắt thế là hai người lại giành nhau trước mặt Tôn Quyền.
Tôn Quyền bèn cắt cử: Lăng Thống đem ba ngàn quân tuần thám, hễ gặp quân Tào là đánh.
Thống lãnh mạng đi liền, gặp ngay Trương Liêu. Hai bên đánh hơn năm mươi hiệp bất phân thắng bại.
Quyền sợ Thống yếu thế, sai Lã Mông đi tiếp ứng về trại.
Thấy Thống về rồi, Cam Ninh lại xin:
- Xin cho tôi một trăm kỵ binh đi cướp trại Tào đêm nay. Nếu mất một người, một ngựa, tôi không dám kể công.
Quyền hết lời khen ngợi rồi lựa cho một trăm kỵ binh thật cường tráng, lại ban thêm 50 vò rượu tốt, 50 cân thịt ngon để thưởng quân.
Cam Ninh về trại, tụ họp cả một trăm người lại ăn uống vui vẻ, ai ai cũng một lòng xin liều chết gắng sức. Canh hai, Cam Ninh chia cho mỗi người một chiếc lông ngỗng trắng cắm lên chót mũ làm hiệu, rồi nai nịt thật gọn gàng, tất cả tiến đến trại Tào.
Tới nơi, cùng hô lên một tiếng thế là tất cả một trăm người ngựa lao thẳng vào trại Tào tìm giết Tào Tháo. Quân Tào chợt thức giấc, giữa đêm tối chỉ nghe tiếng hô rợn người, tiếng vó ngựa liên hồi khắp nơi nên tất cả trại Tào đều hỗn loạn. Một trăm kỵ binh Ðông Ngô tung hoành, gặp ai giết đó, xông vào được trung quân, chỗ trại Tào Tháo, nhưng các cỗ xe lớn đều dàn quanh hết nên không vào lọt được.
Lúc này quân Tào mới kịp đốt đuốc sáng trưng, nổi trống ầm ĩ thì quân Cam Ninh đã đánh tới trại phía Nam rồi rút lẹ, không hao tốn một người nào.
Về tới trại nhà, trăm quân ca hát vang lừng, tung hô vạn tuế.
Tôn Quyền hớn hở ra đón, cầm lấy tay Cam Ninh mà vỗ về:
- Phen nầy tên giặc già phải một trận táng đởm kinh hồn! không phải ta để khanh vào nơi nguy hiểm đâu, mà chính là muốn cho ai nay đều biết tài tuyệt luân của khanh đó!
Rồi quay lại bảo các quan:
- Tào Mạnh Ðức có Trương Liêu thì ta có Cam Hưng Bá, đủ đối chọi rồi!
Sau đó ban cho một ngàn tấm lụa, một trăm con dao quí.
Cam Ninh nhận lãnh rồi chia lại cho 100 quân.
Hôm sau, chợt có Trương Liêu đến khiêu chiến, Lăng Thống tình nguyện xin ra. Quyền ưng cho, nhưng bản thân dẫn Cam Ninh đi trợ chiến.
Trương Liêu ra trước trận tả có Lý Ðiển, hữu có Nhạc Tiến.
Lăng Thống múa đao ra đánh.
Liêu sai Nhạc Tiến giao phong.
Tào Tháo cũng đích thân ra trận quan sát. Tháo thấy hai tướng đánh mãi không phân thắng bại liền ngầm sai Tào Hưu bắn một phát tên, trúng ngay con ngựa của Lăng Thống.
Lăng Thống bị té lăn xuống đất.
Nhạc Tiến vội xông thẳng tới đâm Thống thì bỗng phăng một tiếng, một mũi tên cắm trúng ngay mặt Nhạc Tiến.
Tiến cũng té xuống chân ngựa.
Quân hai bên ùa ra cứu chủ tướng đem về trại.
Về tới nơi, Lăng Thống mới biết người bắn Nhạc Tiến cứu mình là Cam Ninh.
Lăng Thống cảm động, nguyện quên hết thù cũ, rồi hai người lại kết bạn sống chết có nhau.
Hôm sau Tào Tháo cử đại binh năm đường tiến đánh Nhu Tu.
Quân Ngô ít hơn nên có vẻ sợ hãi.
Từ Thịnh quát lớn:
- Ăn lộc chúa phải hết lòng báo đáp. Có gì mà sợ?
Nói rồi dẫn quân đánh thốc vào đạo quân của Lý Ðiển.
Ðổng Tập ở dưới thuyền sắp sửa kéo quân lên bờ tiếp ứng Từ Thịnh, chợt một cơn gió dữ dội làm mấy chiếc thuyền Ðông Ngô bị lật, Ðổng Tập cùng quân sĩ bị chết đuối cả dưới sông.
Tôn Quyền hay tin Từ Thịnh đang liều chết giữa rừng quân ca của Lý Ðiển, vội thân chinh cùng Chu Thái kéo binh tới trợ chiến, nào ngờ lại bị Trương Liêu, Từ Hoảng vây kín.
Tào Tháo ở trên cao thấy Tôn Quyền đã bị vây liền sai Hứa Chữ ở trên đánh xuống, cắt đám quân của Quyền ra làm hai.
Chu Thái lạc mất Tôn Quyền, đánh thốc ra bờ sông tìm không thấy, lại đánh trở vào, hỏi đám quân nhà:
- Chúa công đâu?
Có tên quân chỉ:
- Chúa công đang bị vây khổn nơi kia!
Chu Thái lại vươn mình lăn xả vào đánh tới, gặp được Tôn Quyền, liền vung đao đi trước mở một đường máu, chém giết tơi bời mới ra được bờ sông. Nhìn lại không thấy Tôn Quyền đâu nữa! Thái lại đánh trở vào lần nữa, tìm được Tôn Quyền.
Tôn Quyền nói:
- Cung nỏ bắn dày đặc thế kia, làm sao ra.
Chu Thái lại thưa:
- Xin chúa công đi trước, tôi đi sau mới thoát được.
Thế là Quyền giục ngựa đi trước. Thái hộ vệ đàng sau,một mình hứng đỡ hết đao tên cho Quyền!
Ra tới bờ sông mới thoát nạn,Thái bị tên bắn thấu hai lần giáp, còn vết thương thì vô kể.
Lã Mông kéo thủy quân tới đón Tôn Quyền xuống.Lúc đó mới chợt nhớ tới Từ Thịnh hãy còn bị vây ở trên bộ.
Chu Thái lại tình nguyện trở lại trận địa tìm Từ Thịnh, ai ngăn cũng không được.
Một lát, Chu Thái lại cứu được Từ Thịnh xuống thuyền.
Ðang lúc quân Ðông Ngô yếu thế thì may thay có con rể của Tôn Sách là Lục Tốn kéo mười vạn tinh binh tới tiếp cứu cho Tôn Quyền.
Lục Tốn lập tức phản công, quân Tào chết lại vô số. Hai bên đều lui binh về.
Tôn Quyền nghe tin Ðổng Tập chết ở dưới sông, thương tiếc lắm, lại nghĩ đến công lao của Chu Thái nên đặt một tiệc khoản đãi, cùng tướng sĩ tham dự.
Giữa tiệc, Tôn Quyền vừa vỗ lưng Thái vừa khóc mà nói:
- Ðời khanh đã hai phen cứu mạng cho ta, thân không tiếc đến nỗi khắp mình như băm như rạch, ta nguyện cả đời chia ngọt xẻ bùi với khanh, vinh cùng hưởng nhục cùng chịu!
Nói rồi bảo Thái vén áo lên, Quyền hỏi thăm tỉ mỉ từng vết thương,Thái cứ tình thực mà tâu bị đâm, bị chém ra làm sao... Cứ mỗi hồi, Quyền lại ban cho Thái một chén rượu. Sau đó Quyền lại ban cho Thái một cái tán bằng vóc, ra vào thì che đầu để thêm phần quí trọng.
Trương Chiêu thấy đánh nhau với Tào mải bất lợi bèn khuyên Tôn Quyền nên cầu hòa, hứa mỗi năm một lần triều cống.
Tào Tháo thấy không thắng được cũng cho hòa.
Tháo ban sư về Hứa Ðô. Các quan lại bàn việc tôn Tào Tháo lên làm Ngụy vương.
Năm Kiến An thứ 21, các quan làm biểu dâng vua Hiến Ðế tán tụng công đức Tào Tháo dẫu Y Doãn, Chu Công cũng không sánh kịp...Hiến Ðế bèn phong Tháo làm Ngụy vương, Tháo được đeo mũ miện mười hai dãy ngọc, ngồi xe Kim Can sáu ngựa, tột bậc hiển vinh!
Tháo xây cung ở Nghiệp Quận, bàn việc lập thế tử.
Vợ cả Tháo là Ðinh phu nhơn không có con.
Người thiếp họ Biện sanh được bốn trai: Tào Phi, Tào Chương, Tào Thực và Tào Hùng.
Tào Thực tự Tử Kiến rất thông minh đĩnh ngộ, có tài văn thơ nên Tháo muốn lập làm Thế Tử.
Giả Hủ hiến kế cho Tào Phi cứ làm như vầy, như vầy...
Từ đó, mỗi khi Tháo xuất quân, Tào Thực vẫn làm thơ tán tụng công đức của cha, riêng Tào Phi chỉ cúi đầu bái lạy, giọt lệ sụt sùi ai thấy cũng cảm thương y.
Lâu dần Tào Tháo nghĩ:
- Tào Thực có tài nhưng xem ra chân tình cốt nhục không bằng Tào Phi, vì đó Tháo quyết tâm lập con trưởng là Tào Phi làm Thế Tử.
Khi cung thất ở Nghiệp Quận được hoàn thành nguy nga lộng lẫy. Tháo sai đi lấy các giống kỳ hoa dị thảo về trong ở ngự uyển.
Lại sai sứ sang Ðông Ngô để lấy cam Ôn Châu.
Tôn Quyền lúc đó còn đang tôn nhường Tào Tháo nên cho lựa bốn chục gánh cam hảo hạng ngày đêm đưa về Nghiệp Quận.
Bọn phu gánh cam đi lâu mệt mõi, bỗng gặp một đạo sĩ hình dong cổ quái bảo họ rằng:
- Ðể bần đạo gánh cho một quãng.
Bọn phu mệt quá ưng thuận liền. Thế là đạo sĩ lần lượt gánh cho mỗi người phu một quãng đường, rồi đưa bọn phu gánh lại, thấy gánh nhẹ hẳn đi.
Lúc chia tay, đạo sĩ dặn vị quan coi đoàn phu gánh cam rằng:
- Nếu Ngụy Vương có hỏi, nói là có Tả Từ tức Ô Giác tiên sanh hỏi thăm Ngài nhé!
Về đến Nghiệp Quận, cầm dâng lên Tháo, bóc một trái, Tháo ngạc nhiên, ở trong rỗng tuếch.
Tháo hỏi, vị quan chở cam trình lại câu chuyện Tả Từ gánh hộ cam và gởi lời hỏi thăm lên Ngụy Vương.
Giữa lúc ấy lại có quân vào bẩm:
- Tả Từ tiên sanh xin vào yết kiến. Tháo cho vào, vị quan chở cam thưa ngay: đúng là người này.
Tào Tháo nạt:
- Sao ngươi lại lấy ruột cam của ta?
Tả Từ lập tức lấy một trái, bóc ra vừa thơm vừa ngọt dâng lên Tào Tháo.
Tháo cho ngồi ăn cơm, Tả Từ ăn hết cả một con dê lớn mà vẫn kêu đói!
Một lát, Tả Từ kể rằng có ba cuốn Thiên Thư muốn tặng cho Tào Tháo nếu Tào Tháo chịu theo lên núi tu hành.
Tào Tháo nói:
- Ta vẫn có muốn về ẩn dật, ngặt vì thưa có ai thay thế.
Tả Từ đáp:
- Theo tôi nên nhường tước vị cho một người có đủ tài đức, đó là Ích Châu Mục Lưu Huyền Ðức.
Tháo đùng đùng nổi giận:
- À ra tên này là tay sai của Huyền Ðức.
Tức thời sai lính mang Tả Từ ra đánh đòn. Lính đánh thật mạnh mà Tả Từ chẳng kêu một tiếng, lại lăn ra ngủ!
Tháo cho mang vào ngục, trói tay xiết chân thật kỹ. Nhưng quân canh vừa quay đi thì dây trói, xích sắt lại đã sút tung ra hết.
Tháo không cho ăn uống gì luôn bảy ngày, quân canh nhìn vào,thấy Tả Từ lại càng hồng hào béo tốt hơn trước.
Tháo không còn biết cách nào trị được.
Một bữa, Tháo đãi đại yến các quan thì Tả Từ đi guốc gỗ đã lù lù hiện ra trước mặt.
Muốn thử tài Tả Từ, Tháo đòi có món gan rồng nấu canh.
Tả Từ liền vẽ lên tường một con rồng rồi phát tay một cái,bụng rồng bỗng mở, Tả Từ lấy ra nguyên một bộ gan tươi!
Tháo lại đòi có bông mẫu đơn giữa lúc mùa đông.
Tả Từ liền cho bê một cái chậu tới, phun vào một ngụm nước tức thời trổ lên hai đóa mẫu đơn tuyệt đẹp. Lúc đó đầu bếp dâng món gỏi cá lên.
Tả Từ nói:
- Phải có cá Lư sông Tùng Giang cách đây ngàn dặm mới ngon.
Nói rồi lấy cần câu ra cái ao trước vương cung câu một lát được mấy chục con cá Lư lên dâng Tào Tháo. Tháo cho xem xét thật kỹ thì quả là cá Lư không sai.
Từ lại lấy một chén rượu trên án mời Tào Tháo uống.
Tháo nghi hoặc bảo:
- Ngươi hãy uống trước...Tả Từ liền rút chiếc trâm, rạch ra làm đôi, uống một nửa. Còn một nửa dâng cho Tháo.
Tháo gạt sang bên không dám uống, Tả Từ liền tung chén lên không trung, hóa thành một con chim cưu bay vòng quanh điện! Chợt nhìn thấy Tả Từ đã biến đâu mất.
Tháo quát quân lính đi tìm bắt Tả Từ thì một lúc bắt được mấy trăm Tả Từ giống hệt nhau: Nghiêng Một mắt, thọt một chân mũ mày guốc gỗ, thật là dị tướng!
Tháo sai lấy máu heo, máu dê hắt vào rồi đem chém.
Chém một lúc mấy trăm Tả Từ thì từ các cổ họng một luồng khí xanh bay lên, tụ lại hóa ra một Tả Từ nữa.
Từ vẫy một con hạc tới, cưỡi lên, cười gọi xuống rằng:
- Chuột đất theo cọp vàng... gian hùng hết kiếp!( Ý nói tháng giêng năm Tí, Ngụy vương chết )
Giữa lúc đó, các thây Tả Từ lóp ngóp đứng dậy.
Các quan đều ôm mặt chạy trốn.
Tào Tháo kinh hãi ngã xuống chết ngất!
@by txiuqw4