Lục Tốn hay tin binh Thục rút về núi thì cả mừng. Ðứng quan sát Tốn thấy xa xa là một đạo binh toàn bọn già yếu bệnh tật, lại có cờ đề chữ: Tiên phong Ngô Bang.
Coi một hồi, Lục Tốn nói:
- Phía chân núi có sát khí, chỗ ấy có binh phục. Bởi vậy trên đất bằng họ đặt binh nhược để dụ ta chăng?
Chư tướng nghe nói đều cho là nhát. Qua hôm sau, Ngô Bang lại ra khiêu chiến, chửi bới om sòm, lại cởi trần nằm dài trên cỏ, trông rất khiêu khích.
Từ Thạnh và Ðinh Phụng chịu không được bèn thưa với Lục Tốn:
- Ðể chúng tôi cho chúng một trận cho bõ ghét.
Lục Tốn cười:
- Ðó là quỉ kế đó. Coi chừng!.
Cách ba ngày sau, Lục Tốn dẫn các tướng lên chỗ cao xem, thấy Binh Thục lần lần kéo từ núi ra, đạo binh của Ngô Bang cũng không khiêu khích nữa.
Lục Tốn nói:
- Ta ngăn cản chư tướng cũng vì lẽ đó.
Chư tướng lúc đó mới hiểu tài của Tốn.
Tốn lại nói:
- Ðã lâu binh Thục không được đánh, ắt sinh trễ nãy. Vậy nội tuần này ta sẽ toàn thắng.
Tốn bèn biên thơ về tâu với Tôn Quyền:
- Chỉ nay mai sẽ phá được Thục.
Tôn Quyền cả mừng khen thầm:
- Ðông Ngô lại trổ ra dị nhân như vậy thì còn lo gì. Nói xong bèn dấy binh đến mà tiếp ứng.
Còn Tiên Chúa ở Hồ Ðình xua quân tiếp theo mé sông, thâm nhập đất Ngô.
Chư tướng can ngăn.
Lưu Bị nói:
- Quân giặc đã vỡ mật. Ta cứ xua binh thắng tiến. Thấy thế các quan càng can ngăn, Tiên Chúa mới nghe, bèn sai Huỳnh Quyền tiến qua Giang Bắc phòng binh Ngụy, còn mình kéo đến Giang Nam lo việc đánh tới.
Lúc ấy, Ngụy chúa được tin báo binh Thục đóng nhiều dinh trại dọc theo mé núi. Còn Huỳnh Quyền kéo thủy binh đóng dọc sông phía Bắc, hàng ngày ra tuần hàng trăm dặm, không biết có hậu ý gì?
Tào Phi cười mà rằng:
- Lưu Bị gần bại rồi đó. Y đâu hiểu binh pháp, vì thế mới nhè nơi rừng núi mà đóng trại. Nếu Tôn Quyền dụng hỏa
công thì hết đường. Nội mười ngày nữa Lưu Bị ắt thua Lục Tốn.
Nghe nói, tướng sĩ không tin.
Tào Phi tiếp lời:
- Lục Tốn mà thắng ắt xua binh vào Tây Xuyên, Giang Nam bỏ ngõ, chừng đó ta giả đò đánh giúp, rồi thừa cơ chiếm Giang Nam khó gì.
Nói xong, Tào Phi bèn sai Tào Nhơn dẫn binh ra Nhu Tu; Tào Hữu dẫn binh ra Ðông Khẩu; Tào Nhơn ra nơi Nam Quận. Các đạo binh ấy cứ chuẩn bị chờ Tào Phi đến sẽ cùng tiến lấy Ðông Ngô.
Về phía Thục, khi Mã Lương về dâng bản đồ cho Khổng Minh.
Khổng Minh xem rồi nói:
- Ai bày kế cho chúa thượng thì phải lấy đầu kẻ đó!
Mã Lương thưa:
- Ðó là kế của chúa thượng.
Khổng Minh than:
- Khí thế của Hớn trào đã hết rồi!
Mã Lương hỏi thì Khổng Minh nói:
- Ðóng binh nơi thấp và hiểm trở, ấy là việc binh gia đại ky. Nếu địch dùng hỏa công thì lấy chi mà giải cứu. Họa sẽ tới
đó! Lục Tốn có thể không chịu ra binh ấy cũng là vì cớ đó. Ngươi hãy về gặp trình chúa công đóng binh nơi khác.
Mã Lương thưa:
- Thảng như binh Ngô thắng rồi thì sao!
Khổng Minh đáp:
- Lục Tốn nó không theo đâu.
Mã Lương hỏi:
- Tại sao?
Khổng Minh đáp:
- Vì nó sợ binh Ngụy đánh lòn phía sau.
Lương hỏi tiếp:
- Nếu chúa thượng bại thì biết tính sao?
Khổng Minh nói:
- Nếu chúa thượng mà bại ắt chạy qua Bạch Ðế Thành. Khi mới vào Tây Xuyên, ta đã đặt mười vạn binh mai phục nơi Ngũ Phục Phổ. Thôi ngươi hãy đi ngay kẻo muộn!
Mã Lương vội vã ra đi. Còn Khổng Minh tức tốc về Thành Ðô lo việc tiếp ứng.
Còn Lục Tốn thấy binh Thục không còn đề phòng gì nữa, bèn hội các tướng mà nói:
- Ta đã nắm hết tình địch. Nội đêm nay ta sẽ phá binh Thục. Vậy chư tướng phải tận tâm mới được.
Nói vừa dứt lời thì Hàn Dương và Châu Thới xin lãnh mạng ra đi.
Lục Tốn không chịu, bèn sai Thuần Vu Ðơn phải đem năm ngàn quân lấy cho được trại thứ tư do tướng Phó Ðổng giữ. Rồi đích thân đem binh tiếp ứng.
Tốn lại kêu hai tướng Ðinh Phụng và Từ Thạnh mà nói:
- Mỗi người hãy lãnh ba ngàn quân đen mai phục khỏi trại năm dặm. Ðợi lúc Thuần Vu Ðơn bại binh về thì tiếp ứng. Thảy giác chớ có rượt.
Ðến tối, Thuần Vu Ðơn đến trại Thục, lúc ấy là canh ba, quân sĩ bèn gióng trống, la ó mà xông vào.
Chủ trại là Phó Ðổng hay được, cầm binh ra cự.
Vu Ðơn yếu thế, quệt ngựa chạy dài. Bỗng tướng Triệu Dung ra cản đường. Vu Ðơn mở vòng vây chạy về, giữa đường lại gặp Sa Ma Kha cùng với binh Phiên xông ra. Khi gần đến trại Ngô, lại xông ra hai đạo binh, Vu Ðơn hoảng sợ, song đến gần xem lại là hai tướng Ngô - Ðinh Phụng và Từ Thạnh đem binh tiếp cứu. Ba tướng họp nhau đánh lui binh Thục, rồi ra mắt Lục Tốn.
Lục Tốn nói:
- Ấy là kế của ta gạt để xem binh lực của Thục. Các tướng đồng khen: Ðô đốc thiệt tài!.
Lục Tốn nói:
- Kế của ta chỉ có Khổng Minh biết được. Nay y không có ở đây thật trời giúp ta. Nói rồi, sai Châu Nhiên lấy thuyền chở rơm đến trại Thục. Hàn Dương đánh bờ sông phía Bắc, Châu Thới đánh bờ Phía Nam. Mỗi tên lính phải mang theo một bó rơm, hễ đến trại Thục thì xông vào mà đốt. Lại truyền lệnh phải cố gắng đốt rồi rượt theo địch, khi nào bắt được Lưu Bị mới thôi.
Còn Tiên Chúa, đang ngồi nghĩ kế đánh Ngô, xảy thấy cây cờ trung quân đổ xuống, bèn hỏi Trình Kỷ điềm gì vậy? Trình Kỷ tâu:
- Ðêm nay ắt có binh Ngô đến cướp đánh.
Tiên chúa nói:
- Ðêm qua giết hầu hết, bộ dám đến nữa sao?
Ðang bàn chuyện thì có tin binh Ngô kéo đến rầm rộ.
Tiên Chúa nói:
- Ấy là kế nghi binh, chớ ai rục rịch.
Bèn khiến Trương Bào và Quan Hưng đi tuần.
Qua canh một bỗng có tin báo có lửa cháy trong dinh phía Giang Bắc.
Tiên Chúa chưa kịp cho quân tiếp cứu thì lại có tin báo nơi ngự dinh phía tả có lửa dậy, hòa với tiếng quân sĩ la hét. Binh Thục ào ào kéo ra. Binh Ngô thừa thế rượt tới giết nhầu.
Tiên chúa vội chạy khỏi trại thì gặp Phùng Tập. Tập hối Tiên chúa chạy mau.
Bỗng đạo binh do Từ Thạnh chỉ huy ùa tới.
Tiên chúa cả sợ, quay ngựa về phía Tây, lại gặp Ðinh Phụng chặn lại.
Phụng và Thạnh " ép hai đầu, Tiên chúa không còn ngõ chạy.
May đâu có Trương Bào dẫn quân đến phá vòng vây.
Nhờ đó Tiên chúa thoát được đến giữa đường Tiên Chúa gặp Phó Ðổng dẫn một đạo binh chạy đến hiệp nhau phò Tiên Chúa chạy dài.
Ðàng sau binh Ngô rượt theo ào ào. Phó Ðổng dẫn Tiên Chúa chạy trốn lên Mã Yếu San. Vừa đến đỉnh núi binh Ngô lại kéo tới. Trương Bào và Phó Ðổng liều chết giữ chỗ hiểm yếu. Tiên Chúa thấy dinh bị cháy rụi, quân sĩ bị chết thui đen nghịt thì ngửa mặt lên trời than khóc thảm thiết.
Trong khi đó, Lục Tốn truyền quân đốt chân núi.
Ðang lúc tình thế lâm nguy, Quan Hưng dẫn một đạo binh kéo thẳng lên núi.
Vừa đến nơi. Hưng quì, tâu rằng:
- Lửa dậy bốn bề, xin bệ hạ hãy mau mau qua Bạch Ðế Thành, rồi sẽ thâu hồi binh mã sau.
Lúc ấy trời ngả hoàng hôn, Quan Hưng đi trước, Trương Bào đi giữa, Phó Ðổng đi sau, phò Tiên Chúa xuống núi mà chạy.
Binh Ngô rượt theo.
Tiên Chúa bèn khiến quân đốt rừng chặn binh Ngô.
Ðang chạy bỗng một đạo binh từ mé rừng ào đến chặn đường.
Trương Bào ra sức tả xông hữu đột.
Ðàng sau Lục Tốn lại dẫn binh ào đến. Tình thế đang bối rối thì một đạo binh đánh nhầu tới cứu giá. Tiên Chúa cả mừng xem lại là Triệu Vân. Ðang lúc chém giết binh Ngô thì Triệu Vân gặp Châu Nhiên, bèn hươi thương đâm Châu
Nhiên một nhát té nhào. Sau đó cứu Tiên Chúa rước về Bạch Ðế Thành.
Thấy Tiên Chúa không ngớt lo ngại cho số phận các tướng sĩ còn trong khói lửa.
Triệu Vân tâu:
- Xin bệ bạ an tâm, tôi sẽ dẫn binh trở lại cứu ứng.
Còn Phó Ðổng bị Ðinh Phụng vây ngặt.
Phụng dụ Ðổng:
- Binh Thục đã tan rã. Tiên Chúa cũng bị bắt, sao ngươi không đầu còn đánh làm gì?
Phó Ðổng cả giận hét lớn:
- Ta là tướng nhà Hớn, thà chết chứ không đầu giặc.
Nói rồi, hươi thương quyết mở vòng vây. Nhưng sức đã kiệt mà vẫn không thoát được, tức hộc máu mà chết.
Còn Trình Kỷ, kéo binh đến mé sông, binh Ngô chạy rần rần đến. Thấy quân hoảng sợ chạy tán loạn.
Trình Kỷ một mình một ngựa, đánh một hồi liệu thế không thoát, bèn rút gươm tự vận.
Lúc ấy, Ngô Bang và Trương Nam đang vây nơi Di Lăng quyết bắt Tôn Huờn, nhưng thấy Phùng Tập nói binh Thục đã đại bại, bèn quay lại tiếp ứng, nhưng không ngờ Tôn Huờn thừa thế đuổi theo, lại có binh Ngô đến chận lại.
Trương Nam và Phùng Tập chống không nổi phải chết trong đám loạn quân.
Còn Ngô Bang may gặp Triệu Vân đến cứu kịp, dẫn về Bạch Ðế Thành; Manh Vương và Sa Ma Kha cũng bỏ hết binh mã mà chạy, bỗng gặp Châu Thới rượt theo. Hai người chống không nổi nên bị Châu Thới giết chết. Thế là binh lương và quân sĩ Tây Thục bị thiêu rụi.
Lúc ấy Tôn Phu Nhơn ở bên Ngô nghe tin binh Thục đại bại, Tiên Chúa bị bắt, bèn nhìn về phía Tây mà khóc, khóc chán nhào xuống sông tự vận.
Còn Lục Tốn thừa thắng rượt binh tới Qui Châu thấy trước mặt có đám sát khí xông cao thì quay lại nói với chư tướng
rằng:
- Nơi phía trước ắt có mai phục, chớ vội tới. Sau đó, sai quân đến thám thính.
Quân thám thính đi hồi lâu về báo không có quân mã gì cả.
Lục Tốn không tin, bèn lên chỗ cao xem thì sát khí càng xông cao. Tốn bực mình sai quân đi nữa.
Quân về báo không thấy gì hết.
Lúc ấy mặt trời đã lặn, sát khí càng lúc càng cao, Lục Tốn do dự không dám tiến.
Các tướng hỏi:
- Binh ta đã rượt gần binh Thục, sao Ðô đốc còn do dự?
Lục Tốn đáp:
- Ta chắc nơi kia có phục binh. Nếu kéo quân tới ắt phải thua. Nói xong, sai kẻ tâm phúc đến đó xem xét kỹ lại.
Kẻ tâm phúc về tâu:
- Không thấy gì hết, chỉ có chín mươi đống đá sắp nơi mé sông thôi.
Lục Tốn chưa hết nghi ngờ, bèn kêu người bản xứ đến hỏi:
- Ai chất đá làm gì vậy?
Người bản xứ thưa:
- Khổng Minh, trước khi vào Tây Xuyên, sai chất đá để lập thế trận.
Lục Tốn bèn dẫn quân tới xem thì thấy tứ phương đều có cửa, Tốn cười:
- Ðúng là kế gạt người, ích gì? Nói rồi, dẫn quân đi thẳng tới đó.
Bỗng thay cuồng phong nổi dậy, cát bụi mịt mù, lại thấy quái thạch trùng trùng, san sát như đao kiếm rất đỗi hoảng sợ, Lục Tốn cả kinh:
- Ta lầm kế của Khổng Minh rồi! Liền quay ngựa trở lại nhưng không biết đường nào mà ra. Ðang lo sợ, bỗng có một ông già đứng trước đầu ngựa nói:
- Tướng quân muốn ra khỏi không?
Lục Tốn thưa:
- Muốn! Chẳng hay ông là ai? Hỏi rồi, theo ông già mà đi không gặp trở ngại gì.
Ði được một quãng ông già nói:
- Lão là Huỳnh Thừa Ngạn, cha vợ Khổng Minh. Lúc trước Khổng Minh bày trận này dặn lão, hễ tướng Ngô đến thì đừng dẫn lối. Nhưng ta tính thương người nên không nỡ.
Lục Tốn hết sức cám ơn đoạn hỏi thêm:
- Chẳng hay trận ấy là trận gì mà lại thần diệu như vậy?
Thừa Ngạn nói:
- Nó tên 18 Bát Trận đồ, tráo trở 8 cửa án theo bát môn độn giáp, nó lợi hại bằng 10 vạn binh.
Lục Tốn cả kinh hỏi tiếp:
- Chẳng hay lão ông có học trận pháp ấy chăng?
Thừa Ngạn nói:
- Nó biến hóa vô cùng học sao nổi!
Lục Tốn xuống ngựa, lạy tạ trở về.
Về đến trại, Lục Tốn nói với tướng sĩ:
- Khổng Minh thật là bậc thần thông, ta khó bì kịp. Nói rồi bèn truyền lệnh không rượt theo nữa.
Chư tướng thấy vậy thưa:
- Lưu Bị đang bại, thế trốn trong cái thành nhỏ ấy. Sao ta không thừa thế mà đánh?
Lục Tốn cười:
- Không phải ta sợ mà lui binh. Nhưng ta sợ Ngụy Chúa nhơn cơ hội ta trưng binh Thục lén đến cướp Giang Ðông. Chư tướng lại hỏi:
- Lúc ta bận đánh binh Thục mà Tào Phi không đến đánh. Nay ta thắng Thục, lại sợ là ý gì?
Lục Tốn nói:
- Binh cơ hư hư thực thực, khó mà lường; ta thua Ngụy không đánh; ta thắng Ngụy lại đánh. Ðó mới là chuyện lạ.
Nếu không tin, vài hôm sẽ thấy lẽ nhiệm mầu ấy.
Các tướng nghi ngờ cho rằng Lục Tốn sợ cái thạch trận kia, nên trong lòng không phục.
Vừa được hai ngày thì có tin Tào Phi sai Tào Nhơn kéo binh đến ngã Nhu Tu, Tào Hưu ngã Ðông Khẩu, Tào Nhơn ngã Nam Quận, ba đạo kéo đến bờ cõi một lượt, chư tướng cả kinh hỏi:
- Tại sao Ðô đốc biết trước vậy?
Lục Tốn nói:
- Có gì đâu! Lúc ta bại thì Tào biết ta có đề phòng. Lúc ta thắng thì thừa kế rượt giặc, binh sĩ ra ngoài nước, ấy là lúc Ngụy thừa cơ hội chiếm đoạt.
Chư tướng thảy đều khen phục.
@by txiuqw4