sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tam sinh tam thế - Chẩm thượng thư - Phần III - Chương 03 - Phần 3

03.

Việc mà Tô Mạch Diệp muốn Phượng Cửu giúp thực ra cũng khá dễ dàng. Trong cuộc đời của A Lan Nhược, đã từng gặp phải một vài đại sự quyết định kết cục của nàng ấy. Năm xưa, trước những đại sự đó, A Lan Nhược đã quyết định như thế nào thì bây giờ nàng cũng quyết định như thế ấy là được. Tô Mạch Diệp biết Phượng Cửu là một người có tính cách không thể gò ép, ngoài mấy chuyện lớn kia ra, những chuyện nhỏ nhặt khác đều do nàng tự quyết định, muốn làm như thế nào thì làm.

Phượng Cửu nhận ra, Thượng Quân và Quân Hậu của bộ tộc Tỷ Dực Điểu, hay nói một cách khác là song thân của nàng, mặc dù đối xử không ra gì với đứa con gái ruột của mình nhưng đối với Tô Mạch Diệp cũng có thể coi là kính trọng. Có chỗ dựa biết rõ hết ngọn nguồn là Tô Mạch Diệp, Phượng Cửu cảm thấy ngày tháng thanh nhàn, vui vẻ, lâng lâng.

Duy nhất có một chuyện không được như ý muốn - đám thị tùng ngày nào cũng đưa Thanh Điện vào trong đình viện của nàng, khẩn cầu nàng nói vài câu ân cần với Thanh Điện, dịu dàng an ủi vuốt ve nó. Chuyện này khiến Phượng Cửu cảm thấy hơi đau đầu, ăn tiệc rắn suốt gần nửa tháng trời, vậy mà khi đặt tay lên đầu Thanh Điện, nàng vẫn cảm thấy run rẩy khủng khiếp.

Làm thế nào để có thể tránh xa Thanh Điện một cách quang minh chính đại mà lại không khiến người khác nghi ngờ... Phượng Cửu đã phải rất nhọc công suy nghĩ về chuyện này, những ngày tháng vốn lâng lâng nhẹ nhàng lại lâng lâng đến nỗi rất không yên ổn. Đang trong lúc lo nghĩ không biết giãi bày cùng ai, lại đến thọ thần (sinh nhật) của mẫu thân của A Lan Nhược.

Thọ thần của Khuynh Họa phu nhân - mẫu thân của A Lan Nhược luôn được tổ chức rất đặc biệt. Bởi vì nghe nói Khuynh Họa phu nhân là một tài nữ rất phong nhã, tiệc tùng ca múa thông thường không lọt được vào mắt xanh của bà. Phụ thân của nàng vì muốn lấy lòng mẫu thân nàng, mỗi năm khi tới sinh thần của bà, đều phải dốc hết sức nghĩ ra đủ trò. Theo tin tức mới nhận được của năm nay, phụ thân của nàng đóng một chiếc thuyền lớn, muốn đưa mẫu thân của nàng đi dọc theo sông Tư Hành tiến xuống phía Nam, tới hành cung Quan Trần cung ở phía Nam để thưởng thức hoa trà.

Với tư cách là con gái, mặc dù không phải là đứa con gái được yêu chiều sủng ái, Thượng Quân bút son phê duyệt, trong danh sách người đi theo hầu hạ cũng có tên A Lan Nhược.

Phượng Cửu chuẩn bị hành trang, thầm nghĩ nếu theo đoàn tùy tùng Nam du, Thanh Điện - một con rắn to như miệng bát và dài ba trượng kia đương nhiên là không thể lên thuyền cùng đi được, mối lo lắng trong mấy ngày qua lại được hóa giải, trong lòng cảm thấy thật sảng khoái. Hai ngày trước ngày khởi hành, thị tùng lại đưa Thanh Điện vào trong đình viện của nàng, nàng lúc đó đang rất thoải mái, tất nhiên không hề bủn xỉn thể hiện sự lưu luyến đối với Thanh Điện, khóe mắt còn nặn ra hai giọt nước mắt khiến đám thị tùng càng thêm tin tưởng rằng điện hạ của họ vẫn là điện hạ trước đây, việc mấy ngày gần đây điện hạ không thân thiết với Thanh Điện chẳng qua chỉ là ảo giác của bọn họ.

Nào ngờ màn kịch này được Phượng Cửu thực hiện một cách quá chân thật, lại gặp đúng lúc Thượng Quân - người mà tám trăm năm nay không vào đình viện của nàng tình cờ giá đáo. Mấy ngày nay tâm trạng của Thượng Quân rất tốt, ngẫu nhiên nhớ tới cô con gái A Lan Nhược, cảm thấy thường ngày đã quá lạnh nhạt với con, có chút áy náy, do đó vào trong đình viện thăm nàng một chút. Khi vào lại bắt gặp ngay cảnh tượng vừa rồi, Thượng Quân cau mày trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát, lại hiền từ nhìn Phượng Cửu thêm giây lát.

Ngày thứ ba khi khởi hành, Phượng Cửu nhìn phía sau chiếc thuyền rồng to lớn có một chiếc thuyền nhỏ cách đó không xa. Mấy tiểu thị tùng hầu hạ Thanh Điện vén bức rèm trên thuyền cười với nàng, Thanh Điện cũng thò đầu ra từ sau bức rèm, thân thiết lè lè lưỡi về phía nàng. Phượng Cửu đứng trên bờ, trong lúc mơ màng, bị gió sông thổi cho loạng choạng.

Trà Trà ôm theo một chồng chăn gấm đang toan bước xuống chiếc thuyền đó, Phượng Cửu đã tìm lại được giọng nói, hỏi với theo từ phía sau: “Ngươi đi làm gì vậy?”. Trà Trà quay đầu lại mỉm cười, hớn ha hớn hở nói: “Điện hạ không nhớ ư? Thanh Điện nhát gan, một khi rời xa vương cung, đêm xuống nhất định phải có điện hạ ở bên, trên sông gió lớn, Trà Trà sợ lúc đó điện hạ sẽ bị lạnh nên mới mang theo chăn gấm xuống thuyền”. Hai chân Phượng Cửu mềm nhũn, sắp khuỵu xuống đất thì may có Tô Mạch Diệp đưa tay ra đỡ. Phượng Cửu níu chặt cánh tay của Tô Mạch Diệp, rầu rĩ nói: “Mạch thiếu gia, ngài hãy giúp ta một việc, buổi tối hãy đánh cho ta ngất đi rồi hãy đưa ta lên thuyền, ta thay mặt cả gia đình ta cảm tạ ngài”.

Đêm xuống, gió sông thổi phần phật, bên trong thuyền được ngăn riêng một sảnh điện, trong điện minh châu chiếu rọi, tỏa ra thứ ánh sáng trắng như ban ngày. Mấy chục bóng người ngồi quanh một bàn tiệc, ngồi ở vị trí thượng tọa là song thân của A Lan Nhược, tiếp đến là chỗ ngồi của ba vị công chúa và một số cận thần. Cận thần ngồi ở vị trí cao nhất là Trầm Diệp - người Phượng Cửu từng có duyên được gặp một lần, Tô Mạch Diệp ngồi ngay sau đó.

Lần đầu tiên được gặp hai vị công chúa Quất Nặc và Thường Đệ, Phượng Cửu đưa mắt nhìn, thấy hai tỷ muội đều là mỹ nhân mặt hoa da phấn, nhìn bề ngoài đều rất phong lưu, cử chỉ hành động đều rất có thần thái, thực là mỹ nhân. Mặc dù ấn tượng về thế giới trước đây không nhiều, đoán rằng nếu dung mạo này lên Cửu Trùng Thiên, nhan sắc có thể vượt qua họ chắc cũng không nhiều. Phượng Cửu cảm khái than, Khuynh Họa phu nhân quả thực rất biết sinh nở.

Ở giữa sảnh điện, một vài vũ cơ đang múa hát, Phượng Cửu không hề tập trung, tạp âm cứ ra ra vào vào bên tai, cũng không biết bọn họ đang hát gì nữa.

Ca cơ đang hát rằng “Giữa mây nước mờ ảo, xa xăm một giấc chiêm bao”, Phượng Cửu nâng chén rượu nhỏ, uống hết chén này tới chén khác, muốn chuốc cho bản thân say mềm, đến lúc đó Tô Mạch Diệp đánh cho nàng ngất đi mới không cảm thấy đau. Dần dần, cảnh vật trước mắt đã có phần mờ ảo, nhìn mỹ nhân đang múa lại giống như ngắm hoa quỳnh trong sương, chỉ thấy một hình dáng lờ mờ.

Bỗng nhiên ánh sáng của viên minh châu ở phía bên phải lại tối đi một chút. Phượng Cửu chậm rãi quay đầu lại nhìn, ánh sáng trong điện xoáy tròn, một vị công tử áo tím đột nhiên xuất hiện nhẹ nhàng ngồi xuống ngay bên cạnh nàng. Vị công tử đó toát lên vẻ lạnh lùng, hoàn toàn khác biệt với âm thanh và màu sắc trong điện, mái tóc dài màu trắng vô cùng bắt mắt, viên bảo thạch màu xanh đen đeo trên trán e rằng cũng có giá trị không nhỏ. Khi ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, lại có một chút cảm giác thân thiết quen thuộc.

Một khuôn mặt lạnh lùng như vậy mà mình nhìn ra thành thân thiết, Phượng Cửu chậm rãi cân nhắc, đêm nay nàng quả thực đã uống say rồi.

Đang suy nghĩ xem người này là ai, sao lại ngồi ngay bên cạnh mình, tới khi lời ca điệu múa đã ngừng, Thượng Quân ngồi ở trên cao lại mỉm cười nhìn về phía bọn họ, cất giọng sang sảng: “Tức Trạch đã tới rồi, bản quân thấy A Lan Nhược cứ uống hết chén rượu này tới chén rượu khác, chắc là bởi vì ngươi mãi chưa tới. Lần này mặc dù là do bệnh tình của Quất Nặc nên mới xuống núi, tuy nhiên ngươi và A Lan Nhược đã lâu không gặp mặt, phu thê hai người cũng cần phải hàn huyên một chút”.

Trong điện nhất thời trở nên vô cùng yên lặng, vị công tử được gọi là Tức Trạch ngồi bên cạnh lạnh lùng đáp một tiếng “Vâng”.

Chỉ trong chốc lát, Phượng Cửu đã tỉnh rượu.

Đêm trăng thanh, bóng trăng soi đáy nước, trời nước một màu trong veo, vầng trăng cô đơn vằng vặc treo trên không trung, dưới bóng trăng là một con thuyền, phía đuôi thuyền, Phượng Cửu và Tô Mạch Diệp đang đứng đối diện với nhau, bóc quả hồ đào chuyện trò tâm sự. Hồ đào là loại hồ đào núi được sấy đúng ngày nắng to nên vừa giòn vừa thơm, câu chuyện liên quan tới việc Phượng Cửu bỗng nhiên lại có một phò mã hờ - Tức Trạch thần quân.

A Lan Nhược mới chỉ thành niên, sao lại đã có một vị phò mã, chuyện này nói ra rất dài. Tô Mạch Diệp vừa chỉ huy Phượng Cửu bóc hồ đào vừa nhớ lại chuyện cũ.

Người tên Tức Trạch này, theo lời của Tô Mạch Diệp, có lai lịch rất ghê gớm.

Trong Phạn Âm Cốc có một Kỳ Nam Thần Cung, Thần Cung do Thần Quan Trưởng trấn giữ. Thần Quan Trưởng tự cổ vẫn do Thượng Thiên lựa chọn, ngày được hạ sinh chắc chắn sẽ có dị tướng, sau khi kế thừa chức vị sẽ làm một vị quan nhàn tản, thường ngày không quan tâm tới chính sự. Nhưng nếu Quân Vương thất đức, Thần Quan Trưởng có thể yết kiến Cửu Thiên cách chức quân vương, đảm bảo cho sự tồn tại lâu dài của Phạn Âm Cốc, hay nói cách khác, Thần Quan Trưởng là chức quan giám sát giữ trọng trách bẩm báo với thượng giới và giám sát Thượng Quân ở Phạn Âm Cốc. Vì thế mà các đời Thần Quan Trưởng đều là nhân vật đầu tiên mà mỗi đời Thượng Quân sau khi lên ngôi đều phải lôi kéo thiết lập quan hệ.

Chủ nhân đương nhiệm của Kỳ Nam Thần Cung là Trầm Diệp, chủ nhân tiền nhiệm lại chính là Tức Trạch. Phụ thân của A Lan Nhược cũng chính vì lý do này mà khi nàng mới ba mươi tuổi, còn chưa trưởng thành đã cử hành hôn sự cho nàng và Tức Trạch. A Lan Nhược chính là một hòn đá mà phụ thân nàng muốn dùng để kìm chân Tức Trạch, may mà năm đó nàng ấy còn nhỏ tuổi, hôn sự mặc dù đã thành nhưng hai người lại chưa hề sống chung. Hai năm sau, nghe đồn Tức Trạch vì nhiễm trọng bệnh nên đã xin với Cửu Thiên từ chức Thần Quan Trưởng, thoái ẩn ở Kỳ Nam hậu sơn, truyền lại ngôi vị cho Trầm Diệp.

Tô Mạch Diệp nhìn vầng trăng trên trời cao: “Tức Trạch đã xin từ chức ở Kỳ Nam Thần Cung, dường như chàng ta cũng không có hứng thú với A Lan Nhược, thêm vào đó hai người lại chưa từng chung sống, không ai còn nhắc tới hôn sự này nữa, chỉ coi như chưa từng xảy ra”. Liếc mắt nhìn Phượng Cửu, nói: “Trước đây chàng ta thoái ẩn ở ngọn núi phía sau Kỳ Nam, A Lan Nhược mặc dù trên danh nghĩa là thê tử của chàng ta, nhưng cho tới khi A Lan Nhược chết đi, chàng ta cũng không xuống núi một lần, vì vậy ta cũng không kể việc này với ngươi, đã khiến ngươi hôm nay bị một phen kinh hoảng, là do ta suy nghĩ chưa thấu đáo”. Cau mày nói: “Nhưng không hiểu sao trong thế giới mô phỏng này, ta và ngươi lại có thể tận mắt chứng kiến Tức Trạch xuống núi”. Lại tiếp: “Tức Trạch này trước đây ta cũng chưa từng gặp mặt, hôm nay cũng là lần đầu tiên diện kiến chàng ta”.

Phượng Cửu đắn đo một hồi, nhắc: “Phụ thân của ta hình như đã nói rằng chàng ta vì bệnh tình của Quất Nặc nên mới xuống núi”.

Tô Mạch Diệp sững người lại, nói: “Y thuật của Tức Trạch quả thực rất cao minh, nhưng nếu ta nhớ không nhầm, Quất Nặc chẳng qua chỉ bị nghén một chút...”.

Vỏ hồ đào trong tay Phượng Cửu rơi đầy ra đất, kinh ngạc nói: “Quất Nặc còn chưa thành thân sao có thể mang thai được, có phải ngài đã lớn tuổi rồi nên nhớ nhầm không?”.

Tô Mạch Diệp cười mà như không cười, rút cây tiêu ra, cầm trên tay ước lượng: “Ngươi vừa nói ta... làm sao?”.

Phượng Cửu cười gượng cung kính dâng lên một vốc hồ đào đã bóc vỏ, chân thành nói: “Nói rằng phẩm vị của ngài lại được tăng thêm một bậc, quả rất đáng mừng, rất đáng chúc mừng”.

Tô Mạch Diệp không hề khách khí, đón quả hồ đào, trên khuôn mặt vẫn hiện lên một nụ cười hàm ý sâu xa, nói: “Chuyện của Quất Nặc ấy à, có phải do ta đã ăn nói hồ đồ hay không, tới lúc đó, ngươi tự nhiên sẽ hiểu”. Đứng lên chỉnh trang lại áo xống, nói: “Muộn rồi, có cần ta đánh ngươi ngất đi rồi đưa tới chỗ con rắn xanh kia của ngươi ngay bây giờ không?”.

Phượng Cửu run rẩy, vẻ mặt đau khổ nói: “Trời rộng trăng thanh, cảnh đẹp như thế này sao nỡ bỏ qua, hãy cho ta được hóng gió sông thêm một chút, nửa canh giờ nữa ngài hãy tới hạ độc thủ”.

Tô Mạch Diệp bật cười một tiếng, uể oải xách cây tiêu về phòng, để nàng ở lại một mình trên đuôi thuyền hóng gió.

Ban ngày đã chịu một phen kinh hoảng, ban nãy trong bữa tiệc lại chịu thêm một phen kinh hoảng nữa, thêm vào đó dông dài lảm nhảm với Tô Mạch Diệp khá lâu, ánh trăng chiếu rọi, gió hiu hiu thổi, hai mắt lim dim, Phượng Cửu cảm thấy càng mất tinh thần, chiếc thuyền đi thẳng, khiến nàng chếnh choáng như muốn chìm sâu vào trong giấc mộng. Đang trong lúc thoải mái, lại nghe thấy tiếng trò chuyện chỉ cách vài bước chân ngay sau lưng.

Giọng trong trẻo hơn, nói: “Trong bữa tiệc ban nãy tỷ tỷ ăn ít, vừa rồi lại nôn rất nhiều, Tức Trạch đại nhân đích thân nướng khoai sai người mang tới, tỷ tỷ dùng một chút có được không?”. Lại nói: “Vốn cứ nghĩ rằng một người như Tức Trạch đại nhân sẽ không đến gần việc bếp núc giống như các con cháu tông thất khác, không ngờ lại nướng khoai rất ngon”.

Giọng dịu dàng hơn trả lời: “Tức Trạch đại nhân thoái ẩn ở Kỳ Nam hậu sơn, rất ghét bị người khác quấy nhiễu làm phiền sự thanh tu của mình, rất nhiều năm nay không cần kẻ hầu người hạ, những việc như nướng khoai này, ngài đương nhiên là có thể làm một cách rất thuần thục”.

Nghe tới đoạn này, Phượng Cửu đã rõ hai người đang nói chuyện kia là ai. Nếu không nhầm, đó chính là cặp tỷ muội của nàng. Nàng vốn không định nghe lén, có lẽ vì nơi nàng và Tô Mạch Diệp lựa chọn để nói chuyện là một góc khuất rất yên tĩnh, sắc trời lại tối, hai chị em đang nói chuyện kia không hề chú ý thấy ở đây còn có thêm một đôi tai nữa.

Nghe tiếp thì không ổn, lúc này đi ra hình như cũng không được thỏa đáng. Đang trong lúc đắn đo, lại nghe thấy Thường Đệ, người có giọng nói trong trẻo cười ha ha nói: “Những việc này của Tức Trạch đại nhân, e rằng chỉ có tỷ tỷ là biết được, theo muội muội được biết, Tức Trạch đại nhân xuống núi chỉ vì tỷ tỷ, đã vào cung mười ngày mà không hề tới chỗ A Lan Nhược một lần, có thể thấy đúng như lời đồn đại, ngài ấy quả nhiên không hề để tâm đến A Lan Nhược. Tỷ tỷ có nhìn thấy vẻ mặt của A Lan Nhược nhìn Tức Trạch đại nhân trong bữa tiệc tối nay khi nghe phụ quân nói Tức Trạch đại nhân vì bệnh tình của tỷ tỷ mới xuống núi không? Muội đã nhìn thấy rất rõ, sắc mặt của nó trong chốc lát đã trắng bệch như tờ giấy, thật là đã”.

Quất Nặc dịu dàng hạ thấp giọng: “Câu nói này của muội muội không được thỏa đáng, đừng nên ăn nói lung tung như vậy nữa, cẩn thận kẻo người khác nghe được, sẽ không hay”.

Thường Đệ hừ một tiếng: “Tỷ tỷ lúc nào cũng tốt bụng, nhưng lại không thấy vẻ hung hăng của nó trong mấy ngày gần đây, tưởng rằng năm nay phụ quân cho phép nó cùng đi với chúng ta là đã đối xử khác với nó, hừ, cũng không biết tự nhìn xem bản thân mình chẳng qua chỉ là một đồ bẩn thỉu được rắn nuôi lớn! Kể cả nó đang đứng ngay trước mặt muội, thử xem, muội vẫn dám nói như vậy đấy!”. Lại nói: “Muội thật không hiểu nổi, Tức Trạch đại nhân đã không có tình cảm với nó, sao không bỏ nó đi, để nó làm liên lụy tới thân phận của mình!”.

Mấy câu nói theo gió đêm lọt vào tai, tiếp tục nghe hay lập tức đi ra? Phượng Cửu không còn đắn đo nữa. Ngáp một cái bước từ góc khuất ra, tươi cười nói: “Đêm nay thật may mắn, hóng gió ở đuôi thuyền, cũng có thể nghe được tỷ muội ruột thịt lại quang minh chính đại có ý với tỷ phu muội phu của họ, những người thân thiết lại lén lút nói những câu vô liêm sỉ, làm những việc vô liêm sỉ, không sợ tai vách mạch dừng hay sao?”.

Phượng Cửu bất ngờ xuất hiện khiến Quất Nặc sững sờ, cũng khiến Thường Đệ ngây người. Thường Đệ phản ứng khá nhanh, sau khi ngây người ra lập tức cười nhạt: “Năm xưa chính ngươi đã trèo cao, muốn được kết duyên với Tức Trạch đại nhân, Tức Trạch đại nhân quan tâm tỷ tỷ, điều này khiến ngươi ghen tức ư? Nói đến liêm sỉ thì cũng phải là những người xứng với thân phận này mới được nhắc tới, với thân phận như ngươi, cũng xứng nói chuyện liêm sỉ gì đó với chúng ta ư?”.

Là muội muội mà có thể mồm miệng liến thoắng sỉ nhục tỷ tỷ như vậy, thoạt nhìn là biết không được quản giáo rồi. Đám tiểu tiên ở Thanh Khâu ai nấy đều phục tùng sự quản giáo của Phượng Cửu, khiến nàng bao nhiêu năm qua muốn quản giáo người khác cũng chẳng có cơ hội để quản giáo, đúng lúc này Thường Đệ lại giơ đầu chịu báng, thực ra, cũng khiến nàng có chút kích động.

Phượng Cửu làm ra vẻ đã hiểu ra, gật đầu cười nói: “Hóa ra là bởi vì thân phận của Thường Đệ ngươi còn chưa xứng để nói tới chuyện liêm sỉ, lời nói hành động mới hết sức vô liêm sỉ như vậy, hôm nay A Lan Nhược đã được thụ giáo rồi”.

Thường Đệ vô cùng tức giận, hằn học nói: “Ngươi!”. Nhưng lại bị Quất Nặc ngăn lại, hạ thấp giọng nói: “Tức Trạch đại nhân sớm đã dặn dò, đã tới giờ bắt mạch rồi, hãy cùng tỷ tỷ quay về thôi”. Dường như vô tình đưa mắt liếc nhìn Phượng Cửu một cái, nhưng lại nói với Thường Đệ: “Có một số chuyện, không cần phải tranh cãi, tự dưng lại hạ thấp bản thân”.

Nói xong kéo Thường Đệ quay người bước đi.

Trong một sương phòng nhỏ hẹp, trên tấm nệm ngồi bằng gấm thêu, bên chiếc bàn khảm vàng, Tô Mạch Diệp tự rót cho mình một chén rượu, trên bàn, minh châu trong vỏ ngọc trai tỏa ánh sáng êm dịu, chiếu sáng cả căn phòng. Bộ tộc Tỷ Dực Điểu mặc dù chỉ là địa tiên nhưng lại giàu có hơn cả Thủy Quân của tứ hải.

Tô Mạch Diệp lơ đễnh cầm chén rượu trên tay đùa giỡn. Tất cả mọi người đều thề thốt thành khẩn rằng đây là giấc mộng do chấp niệm của A Lan Nhược hóa thành, thực ra, người đã tan thành mây khói, thì lấy đâu ra chấp niệm, lấy đâu ra mộng cảnh. Vậy mà ban đầu, khi nghe được điều đó, chàng lại không nén được ý nghĩ viển vông trong lòng, suýt nữa tin rằng đó là sự thật.

Lúc đó chàng lại vô cùng vui mừng, nếu đúng như lời nói của mấy lão già trong bộ tộc Tỷ Dực Điểu, đây là chấp niệm của A Lan Nhược, bước vào sẽ rơi vào tâm ma của nàng ấy, chàng chỉ muốn nhanh chóng lao vào. Tâm ma của nàng là gì, trong đó liệu có một vị trí dành cho chàng, trước đây chàng chưa từng hiểu rõ, bây giờ cũng không hiểu rõ, nhưng chàng lại muốn hiểu. Nhưng khi đã thực sự bước vào, nhìn thấy vật nhìn thấy người mới biết rằng nơi đây chẳng qua chỉ là một thế giới song song được mô phỏng ra mà thôi. Chàng không khỏi thất vọng.

Chàng tới cứu người, quả thực có ý đồ riêng. Những lời nói của Liên Tống khi tới nhờ vả chàng, chàng vẫn còn nhớ: “Có Đông Hoa ở đó, chắc chắn sẽ bảo vệ Phượng Cửu chu đáo, ta không hề lo lắng về chuyện này, Đông Hoa chắc là ở chung một chỗ với Phượng Cửu, tìm được Đông Hoa nhất định cũng sẽ tìm thấy Phượng Cửu, lần này ngài đi, điều quan trọng là phải tìm được hai người bọn họ trước”.

Tìm Phượng Cửu, coi như đã tìm thấy dễ dàng. Hôm đó vừa hay chàng tới uống rượu ở Túy Lý Tiên, gặp cảnh va chạm giữa A Lan Nhược và Trầm Diệp, trong lòng đã nghi ngờ, ngày hôm sau liền tới phủ của nàng để thăm dò. Ngụm nước trà đó của nàng khiến chàng tới tận hôm nay vẫn còn nhớ rất rõ. Còn Đông Hoa, Liên Tống liệu việc cũng không hoàn toàn đúng. Đông Hoa Đế Quân đến tận hôm nay mới hiện thân. Ngài ấy và Phượng Cửu, lại không ở cùng một chỗ.

Mấy câu nói liên quan tới Tức Trạch mà chàng kể cho Phượng Cửu nghe ngày hôm nay cũng không thể nói là đã lừa dối nàng. Chàng quả thực chưa từng gặp Tức Trạch, dẫu rằng vì khi tạo ra thế giới này đã có sai sót, sau khi chàng rơi vào đây đã quên mất Đông Hoa Đế Quân có diện mạo như thế nào, xem ra Đế Quân cũng vì thế mà không nhận ra chàng. Nhưng mấy ngày trước khi chàng đột nhập Kỳ Nam Thần Cung vào ban đêm để thăm dò, đã từng nhìn thấy chân dung của Tức Trạch trong một mật thất của Thần Cung, Tức Trạch trong tranh vẽ không hề có diện mạo áo tím tóc trắng như người hôm nay.

Đông Hoa đã có ý muốn mượn thân phận của Tức Trạch, với tiên pháp của ngài ấy, sử dụng phép thuật sửa đổi, thay diện mạo của Tức Trạch trong trí nhớ của cả bộ tộc Tỷ Dực Điểu thành diện mạo của ngài ấy không phải là chuyện khó. Phép thuật sửa đổi không phải là phép thuật gì lớn, không gặp trở ngại trong mộng cảnh này. Thà sử dụng phép thuật sửa đổi chứ không chịu biến hóa thành diện mạo của Tức Trạch để diễn nốt màn kịch này, quả là tác phong của Đế Quân.

Tô Mạch Diệp cau mày trầm tư suy nghĩ về ngọn nguồn của sự việc. Có lẽ Phượng Cửu hôm đó đã bị trọng thương, có thể đã phải phân tách thể xác và hồn phách để điều dưỡng. Việc điều dưỡng hồn phách, những thần tiên có tiên pháp xuất sắc như họ đương nhiên đều biết rằng tốt nhất là nên điều dưỡng hồn phách trong bào thai của một thai phụ. Chẳng lẽ... Đế Quân đã đưa hồn phách của Phượng Cửu vào trong bào thai của Quất Nặc?

Nếu đúng như vậy, có thể giải thích được tại sao Đông Hoa Đế Quân lại hết sức coi trọng Quất Nặc như vậy. Nhưng không ngờ Phượng Cửu là một biến số, hồn phách cuối cùng lại nhập vào thân thể của A Lan Nhược, xem ra Đế Quân dường như vẫn chưa hay biết. Màn kịch này xem ra rất thú vị.

Tô Mạch Diệp mỉm cười, mấy việc này chàng đã hiểu rõ. Phượng Cửu và Đế Quân lại cần phải che giấu một chút, chàng còn đang muốn nhờ Phượng Cửu giúp đỡ mình, sao có thể để hai người bọn họ đoàn tụ ngay được. Việc này không phải là chàng không trượng nghĩa, tiên đồ đằng đẵng, vướng phải hồng trần, chìm vào sắc tướng là sẽ có chấp niệm, chấp niệm này đã bám riết theo chàng bao nhiêu năm qua, duy chỉ Phượng Cửu có thể hóa giải.

Trong cuộc đời chàng, cho tới trước khi chàng gặp A Lan Nhược, chàng chưa từng mang hình bóng của ai trong tim. Mãi cho tới ngày hôm nay, chàng vẫn nhớ có một ngày như thế, gió xuân ấm áp, thiếu nữ còn trẻ con khoác trên mình trang phục tân nương màu đỏ, khuôn mặt trang điểm còn đẹp hơn tranh vẽ, ngón tay thon dài như đầu hành trắng khẽ gõ trên bàn cờ, dịu dàng hỏi chàng: “Sư phụ tại sao lại rầu rĩ như vậy? Đang than thở vì A Lan Nhược còn nhỏ tuổi đã phải kết hôn vì phụ thân ư? Những chuyện như thế này, nếu suy nghĩ mà không có kết quả, vậy suy nghĩ có tác dụng gì? Nếu suy nghĩ mà có kết quả, suy nghĩ cũng có tác dụng gì? Nhân lúc tiết xuân tươi đẹp, kiệu hoa còn chưa tới, chi bằng để A Lan Nhược chơi với sư phụ một ván cờ?”.

Một tính cách như vậy, sao có thể xảy ra kết cục treo cổ tự vẫn?

Chén rượu ấm dần lên trong tay chàng, trong ánh sáng trong trẻo của ngọc trai, trang nam tử áo trắng nhắm mắt đổ chén rượu trong tay ra đất như tế rượu, khe khẽ nói: “Bích Liên Xuân, làm ấm đến khi thấy mùi hương của hoa sen sau cơn mưa thì uống là ngon nhất, hãy thử xem, có phải là mùi vị mà nàng vẫn quen dùng không”. Giọng nói ôn hòa, chứa một chút lạnh lẽo cô đơn. Ngoài cửa sổ, gió sông mạnh dần, nghe kỹ lại có tiếng gào thét, giống như tiếng ai đó đang khẽ khàng thổn thức.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx