sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tam sinh tam thế - Chẩm thượng thư - Phần III - Chương 05 - Phần 2

02.

Vì hành cung bị hỏa hoạn, hình phạt giam A Lan Nhược mười ngày để tĩnh tâm suy nghĩ của Thượng Quân đành kết thúc. Thường Đệ hãm hại nàng, Phượng Cửu cũng không tố cáo chuyện đó, đúng như Thường Đệ đã nói, với hoàn cảnh của A Lan Nhược, cho dù làm to chuyện, chẳng qua cũng chỉ khiến Thường Đệ bị phạt qua loa một chút mà thôi. Không gây ầm ĩ, nàng còn có thể hãm hại lại, vậy thì không gây ầm ĩ vẫn tốt hơn. Bị hãm hại, sẽ hãm hại lại, lại bị hãm hại, vẫn tiếp tục đáp trả, xem ai là người hãm hại cuối cùng mới là người hãm hại tốt nhất.

Hành cung bị Thiên Hỏa gần như thiêu rụi, hoa trà trên núi cũng bị thiêu cháy phân nửa khiến khung cảnh trong ngày sinh nhật của Quân Hậu cũng trở nên ảm đạm, Thượng Quân nổi giận lôi đình, nhưng vì Thiên Hỏa không liên quan đến ai, lại không có chỗ nào để trút hết nỗi bực tức trong lòng, nhìn cảnh tượng tiêu điều càng thêm đau lòng, cho rằng không nhìn thấy sẽ dễ chịu hơn bèn sai người ngay trong đêm thu xếp chuẩn bị thuyền rồng quay về Vương đô.

Sương trắng mênh mang giăng kín sông Tư Hành, vài ngọn đèn treo trên cột buồm, vài ngôi sao mờ nhạt còn sót lại trên bầu trời buổi sớm. Trời sắp sáng rồi.

Phượng Cửu nằm cuộn mình trong lớp chăn gấm mềm mại, nghe được tiếng mũi thuyền rẽ sóng, từng âm thanh lọt vào tai, ngửi thấy chiếc lò hình thụy thú phun hương Trướng Trung (loại hương chuyên đốt trong màn trướng vào buổi tối), vô cùng dễ chịu, trong đầu chậm rãi suy nghĩ một vấn đề: Khi ngủ dậy, giữa cảnh tối lửa tắt đèn, phát hiện ra có một người xa lạ mà quen thuộc đang ngồi cạnh giường mình, lúc này, phản ứng đầu tiên của người bình thường nên là gì?

Xét về lý, có nên hét lên một tiếng, kéo kín chăn thu mình vào góc giường, run rẩy quát bằng một giọng hoảng sợ mà vẫn không mất đi vẻ uy nghiêm: “Cuồng đồ to gan, ngươi định làm gì?”. Tuy nhiên, người đang ở trước mặt này thực sự không thể gọi là cuồng đồ, hơn nữa luôn coi nàng là một cây cột gỗ, cho dù hiện đang trong cảnh tối lửa tắt đèn, ngươi có thể tưởng tượng được có ai có thể làm gì đó với một cây cột gỗ chỉ vì tối lửa tắt đèn không?

Nghĩ thông suốt như vậy, Phượng Cửu vô cùng yên tâm, chậm rãi ngồi dậy, chậm rãi dựa vào đầu giường thắp một cây nến, đưa cây nến tới trước mặt mỹ nam đang ngồi lặng yên ở đó, khe khẽ đung đưa, xác nhận rõ gương mặt ấy quả nhiên là chàng ta, chậm rãi nói: “Tức Trạch thần quân, ngài tới đây... chắc không phải đã đi nhầm phòng chứ?”.

Dưới ánh nến, sắc mặt của Tức Trạch thần quân đêm nay không tốt lắm, lặng lẽ nhìn nàng một hồi, ánh mắt như muốn hòa tan trong mắt nàng, nhưng lại không hề có động tĩnh gì, cũng không biết đang nghĩ gì.

Phượng Cửu biết ý kéo chăn ra trở dậy, miệng nói: “Ta ngủ đủ rồi, dường như thần quân ngài cũng rất mệt, chắc ngại không muốn đi tìm phòng, muốn ngồi tạm trong phòng của ta phải không? Vậy ta ra ngoài hóng gió cho tỉnh táo, nếu ngài muốn đi hãy nhớ để cửa cho ta...”.

Những lời nàng nói thực ra là có dụng ý tránh gây hiềm nghi, mặc dù A Lan Nhược và Tức Trạch trên danh nghĩa là phu thê, nhưng nàng không phải là A Lan Nhược, cũng chẳng có điều gì để nói với Tức Trạch, đêm hôm khuya khoắt, có thể tránh được tất nhiên phải tránh.

Chiếc chăn mới được kéo ra một nửa đã bị bàn tay phía đối diện đưa ra đắp kín trở lại. Tức Trạch thần quân nhíu mày, khoác một tấm áo choàng lớn lên vai nàng, lại đưa cho nàng một cốc nước đường nóng bốc khói rồi mới hạ thấp giọng, nói: “Hết đau rồi? Uống thứ này đi”. Biểu hiện trên nét mặt mặc dù vẫn không hề thay đổi, nhưng trong mấy chữ này, lại thấy rõ một sự quan tâm.

Phượng Cửu đỡ cốc nước đường, cảm thấy khó hiểu, vẻ mặt này của chàng ta, đương nhiên là phải dành cho Quất Nặc - người đang bị thương ở ngón tay mới đúng, lúc này, chàng ta lại có mặt trong phòng của mình, nhọc công chăm sóc mình như vậy, không phải đã trúng tà rồi chứ?

Phượng Cửu đưa cây nến soi rõ mặt mình, lo lắng mà thành khẩn nói với Tức Trạch: “Thần quân, ngài... có phải đã nhận nhầm người rồi không? Ta là A Lan Nhược, không phải là Quất Nặc, hoặc giả... người bị trúng tà lúc này nhìn ta thực sự rất giống với dáng vẻ của Quất Nặc? Nhưng ta thực sự là A Lan Nhược, ngài thấy ta giống với Quất Nặc, đó là do ngài đã bị trúng tà...”.

Tức Trạch trầm lặng nhìn nàng hồi lâu: “Ta không bị trúng tà”.

Thoạt nghe thấy những lời đó, Phượng Cửu lại càng thêm nghi hoặc, thăm dò nói: “Nhưng bình thường, lúc này ngài cần tới chăm sóc cho Quất Nặc chứ”.

Ánh mắt của Tức Trạch dừng lại trên khuôn mặt nàng, nói: “Ta tới chăm sóc cho nàng, như vậy không được sao?”.

Phượng Cửu suy nghĩ một lát, đã hiểu rõ đôi chút, nói: “Ồ, vậy thì là Quất Nặc bảo ngài tới chăm sóc cho ta, dùng chút tình cảm này để xí xóa việc Thường Đệ giam ta trong lồng Cửu Khúc ư? Tình cảm của hai tỷ muội họ luôn rất tốt, ta vốn cũng không định làm ầm chuyện này lên cho Thượng Quân biết. Ngài vì chuyện này mà phải nhọc công tới chăm sóc cho ta như vậy, ta hổ thẹn không dám nhận, thực ra những việc đại loại như thêm nước, uống trà của ta, có Trà Trà ở bên cạnh là được rồi, hoặc giả không có Trà Trà, một mình ta cũng tự lo liệu được, không cần người đặc biệt hầu hạ”.

Nàng đưa cốc nước đường lại cho chàng ta, lại đắn đo nói: “Mặc dù chúng ta không có tình cảm vợ chồng, nhưng Tức Trạch ngài lần nào cũng giúp đỡ bọn họ như vậy, thực ra ta cảm thấy... không phù hợp lắm”. Nàng dùng bốn chữ “không phù hợp lắm”, thực ra đâu chỉ là không phù hợp lắm, nàng thực sự đã cảm thấy bất bình thay cho A Lan Nhược, nhưng thân phận này của nàng, cũng chỉ có bốn chữ này nói ra mới thỏa đáng một chút.

Nàng thản nhiên nhìn trả lại Tức Trạch, nhưng lại thấy chàng ta ngây người nhìn cốc nước đường nàng trả lại trên tay, một hồi lâu sau mới đáp: “Không liên quan gì tới cặp tỷ muội đó”. Lại ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói: “Bây giờ, ngay cả một cốc nước ta rót cho nàng, nàng cũng không muốn uống sao?”.

Rõ ràng trên khuôn mặt của chàng ta không có biểu hiện gì, nhưng câu nói này nghe ra lại khiến Phượng Cửu cảm thấy có chút ủ rũ, nàng không uống cốc nước đường này vốn là do nàng không muốn nhận ân tình chàng ta trả thay Thường Đệ, nhưng chàng ta đã nói là không phải, nàng còn từ chối nữa cũng quá là thiếu phóng khoáng, ngập ngừng đón lấy, nói: “Thực ra ban nãy chỉ là do không khát, ờ, bây giờ lại cảm thấy hơi khát rồi”, một hơi uống cạn cốc nước đường.

Rõ ràng là cốc nước đường ngọt, miệng nàng lại cảm thấy có chút vị tanh của máu, cũng không biết là do mấy ngày trước bị hành hạ đến nỗi mất vị giác hay là bị làm sao nữa.

Nói tới việc bị hành hạ mấy ngày trước, viên thuốc trị thương mà Trầm Diệp cho nàng uống thực ra chỉ giảm được một nửa đau đớn, đêm qua, khi nói chuyện với Mạch thiếu gia trong vườn hạnh, nàng vẫn cảm thấy mình mẩy đau nhức, lúc này đây lại thấy người nhẹ nhõm, sảng khoái, cũng không biết là vì duyên cớ gì. Quả nhiên là người trẻ tuổi, xương cốt cứng cáp, ngủ một giấc là có thể trị được bách bệnh ư?

Trong lúc mải suy nghĩ Tức Trạch đã đón lấy chiếc cốc sứ trên tay nàng, đặt lên bàn, lại đỡ nàng nằm xuống, kéo chăn cho nàng, nói: “Còn một lúc nữa trời mới sáng, ngủ thêm chút nữa đi”.

Uống xong cốc nước đường, Phượng Cửu quả thực có chút buồn ngủ, nhưng hành động của Tức Trạch trong đêm nay lại khiến nàng vô cùng khó hiểu, khi chàng ta cúi đầu sát gần nàng, nàng có thể ngửi được mùi hương bạch đàn thoang thoảng trên người chàng ta, khiến nàng cảm thấy quen thuộc và hoài niệm. Chỉ có điều, Tức Trạch không bị trúng tà, lại không phải đến để nói giúp cho Thường Đệ, đêm nay chàng ta như vậy, lẽ nào đã bị kẹp đầu vào cửa?

Hương thơm trong phòng thoang thoảng và ấm áp, rất dễ chìm vào giấc ngủ, khiến Phượng Cửu rất dễ chịu, mặc dù vẫn còn nhiều nghi vấn, nhưng đều là phù du trước cơn buồn ngủ, đang sắp chìm vào trong giấc mộng, trong bóng tối, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của Tức Trạch: “Buổi tối hôm đó, nàng nói rằng trước đây nàng từng thích một người?”. Dừng lại một lát, nói: “Người đó, hắn ta khiến nàng rất thất vọng, đúng không?”.

Phượng Cửu giật mình, tối hôm đó, đương nhiên là tối nàng tưởng nhầm Tức Trạch là Tô Mạch Diệp và đưa chàng ta đi ngắm hoa nguyệt lệnh, nàng đã nói với Tức Trạch rằng mình từng thích một người, nhưng người này quả thực là một người rất tồi tệ.

Đã mười mấy ngày trôi qua rồi, đêm nay Tức Trạch đột nhiên hỏi lại, cũng không biết chàng ta muốn nói điều gì. Nhưng câu hỏi này, quả thực không giống câu hỏi do Tức Trạch đặt ra. Trong mắt nàng, Tức Trạch thần quân quả thực vô cùng thần tiên, tiên khí bay bổng, không cần nói tới bộ tộc Tỷ Dực Điểu, nhiều vị lão thần tiên nghiêm túc đường hoàng mà nàng quen biết cũng khó có thể sánh được vẻ siêu phàm thoát tục của chàng ta, sau này dù biết rằng chàng ta thích Quất Nặc, nàng cũng không có cảm giác chân thực, luôn cảm thấy tình cảm này bị ngăn cách bởi một lớp tiên khí bay bổng, thực ra không hề giống với tình cảm yêu thích trong chốn hồng trần thế tục. Nàng hoàn toàn không thể ngờ rằng Tức Trạch thần quân lại có thể hỏi một câu hỏi đầy vẻ hồng trần như vậy.

Mặc dù chàng ta luôn miệng nói rằng mình không bị trúng tà, nhưng nàng lo lắng thầm nghĩ, thực ra, chàng ta đã bị trúng tà rồi chăng?

Thấy nàng hồi lâu không nói, Tức Trạch lên tiếng: “Hắn ta quả nhiên đã khiến nàng rất thất vọng”.

Phượng Cửu thở dài một tiếng trong chăn, ngại ngùng nói: “Thực ra không có gì là thất vọng hay không thất vọng cả, chỉ là đôi khi, một mối nhân duyên còn cần có một duyên phận, ta đã dùng rất nhiều thời gian để đánh cược duyên phận đó, kết quả đã không thắng được, gần đây ta đã ngộ ra bi kịch của việc không có duyên phận nhưng vẫn cố cưỡng cầu, cũng đã có phần suy nghĩ thoáng hơn. Nếu thần quân có điều gì đó còn vướng mắc trong vấn đề này, chúng ta có thể cùng trao đổi bàn luận”.

Rõ ràng là đêm đen vô cùng tĩnh mịch, nhưng Phượng Cửu lại có thể cảm nhận được ánh mắt của Tức Trạch chăm chú nhìn mình, nói: “Nếu bây giờ hắn ta xuất hiện trước mặt nàng, nàng vẫn không tin rằng hai người có duyên sao?”.

Phượng Cửu bật cười một tiếng, quả thực rất buồn ngủ, nói: “Giữa hai chúng ta, quả thực không có chữ duyên đó, ta đã đánh cược với bản thân mình lâu như vậy, cũng đã đến lúc cần hoàn toàn từ bỏ, vì vậy lúc này đây, chàng ta có xuất hiện hay không, thực ra cũng không có gì khác biệt, chi bằng nói rằng chàng ta không xuất hiện lại tốt hơn, ta không hề muốn gặp chàng ta”.

Hồi lâu, nghe Tức Trạch nói: “Vậy ư?”.

Phượng Cửu điềm tĩnh nói: “Đúng vậy”. Lại lải nhải tiếp: “Thực ra thần quân ngài đêm nay vì sao lại nói với ta những điều này, ta cũng đã hiểu rõ, mặc dù chúng ta mang danh nghĩa phu thê, ta biết ngài luôn rất không muốn vậy, cũng lo rằng ta sẽ bám riết lấy ngài, nên mới hy vọng ta sớm có thể có một mối lương duyên đúng không? Chuyện này, ngài không cần phải bận tâm, mỗi người đều có số mệnh riêng của mình, ta thực sự rất buồn ngủ, còn chuyện gì ngày mai chúng ta lại bàn tiếp, khi ngài ra về nhớ giúp ta đóng cửa”.

Tức Trạch không đáp lời, Phượng Cửu tự cho rằng vì tâm tư của chàng ta đã bị nàng nhìn thấu nên có chút thẹn quá hóa giận. Nàng cảm thấy đêm nay bản thân mình thật sự bản lĩnh, lại có thể đoán được tâm tư của người khác. Nhưng không hiểu sao trong phòng lại có một cảm giác đau thương đè nén khiến nàng không thở nổi, Tức Trạch thần quân ngồi trong phòng nàng rất lâu, cho tới khi nàng chìm vào giấc ngủ, cũng không nghe thấy tiếng đóng cửa khi chàng ta rời đi, mùi hương bạch đàn đó vẫn thoắt ẩn thoắt hiện trong mùi hương an thần, mãi không tan biến.

Phượng Cửu ngủ một mạch tới khi mặt trời đã quá Ngọ, bụng dạ trống rỗng, đói đến mức không thể chịu đựng nổi. Vừa hay gặp đúng lúc Trà Trà đẩy cửa bước vào mang theo khẩu dụ của Tô Mạch Diệp, mời nàng tới mũi thuyền ăn cá nướng, Phượng Cửu lê dép, hớn hở đến đó. Lúc đóng cửa nhìn vào trong một cái, giường chiếu bàn ghế trong phòng, tất cả đều ngay ngắn gọn gàng, chiếc ghế đôn nhỏ đêm qua Tức Trạch bê tới ngồi trước giường của nàng, cũng được đặt nơi chân giường, cốc nước đường nàng uống cũng không thấy tăm hơi đâu cả, như thể đêm qua nàng không hề tỉnh dậy lúc nửa đêm, cuộc trò chuyện với Tức Trạch chẳng qua chỉ là một giấc mộng.

Khi tới mũi thuyền, nàng đưa mắt nhìn, Tô Mạch Diệp tay kẹp xiên cá, đầu tóc mặt mũi nhem nhuốc đứng cạnh một chiếc lò, đang nhìn lại nàng.

Mạch thiếu gia phong lưu, giỏi nhất việc đốt than pha trà, chắc tự nghĩ rằng nướng cá, pha trà đều là những việc củi lửa thông thường, không thể làm khó chàng ta được, nhưng lại không biết rằng pha trà và nấu ăn là hai thứ hoàn toàn khác biệt.

Cơn đói bụng thèm ăn của Phượng Cửu khi nhìn thấy cảnh tượng bừa bãi do Mạch thiếu gia tạo ra liền bỗng chốc tan thành mây khói, nói thì dễ nghe, mời nàng tới ăn cá nướng, nhìn cảnh tượng này, thực chất là mời nàng tới ứng cứu, nướng cá cho chàng ta ăn thì đúng hơn.

Mạch thiếu gia chỉ tay vào hộp gỗ tử đàn bên cạnh, mặc dù mặt mũi lem luốc, nụ cười vẫn rất phong độ nho nhã: “Biết ngươi còn chưa ăn gì đã vội vàng chạy tới đây, ta đã đặc biệt chuẩn bị cho ngươi một bát cháo”.

Phượng Cửu mừng rỡ, cảm thấy Mạch thiếu gia vẫn còn chút lương tri, không khách khí ngồi xuống ăn cháo. Bát cháo này là loại cháo ngọt, vừa mềm vừa ngon, nhưng không hiểu tại sao, luôn cảm thấy mỗi ngụm cháo sau khi trôi xuống họng, nơi đầu lưỡi vẫn đọng lại vị máu tanh tanh, bỏ qua chút vị tanh đó, mùi vị cũng có thể coi là tạm ổn.

Tô Mạch Diệp nhìn nàng ăn hết bát cháo, đưa tay chỉ vào thùng gỗ đặt bên chân, vẫn nở một nụ cười phong độ nho nhã: “Ăn cháo xong hãy hướng dẫn ta cách nướng cá, cá này không dễ có đâu, Tức Trạch thần quân đã đặc biệt dặn dò, phải nướng lên cho ngươi ăn mới có công dụng, đáng tiếc là ta tuy văn võ song toàn, duy chỉ có việc nướng cá là có chút...”.

Nghe thấy hai chữ Tức Trạch, Phượng Cửu bị sặc ngụm cháo cuối cùng trong cổ họng, Mạch thiếu gia vội vàng đưa cho nàng cốc nước, uống vào, vẫn là loại nước đường giống đêm hôm qua. Phượng Cửu chiêu ngụm nước đường khó khăn nuốt cháo xuống, vô cùng mơ hồ nhìn Tô Mạch Diệp: “Món cá này cũng là do Tức Trạch thần quân đưa tới ư? Đêm qua ta đã thấy ngài ấy có chút gì đó không bình thường, dường như là bị trúng tà, xem ra quả nhiên đã bị trúng tà nặng rồi, đến hôm nay vẫn chưa hóa giải được. Có điều, món cá này ngài ấy không đưa cho đầu bếp mà lại giao cho ngài làm, ngài và ngài ấy có mối giao tình sâu đậm như vậy từ khi nào thế?”.

Tô Mạch Diệp sửng sốt: “Đêm qua sau khi bế ngươi về thuyền, Tức Trạch không nói gì với ngươi sao?”.

Phượng Cửu còn sửng sốt hơn cả chàng ta, ngây người bê bát nước đường: “Đêm qua tâm trạng của ta không tốt, đã khóc trong vườn hạnh... ừm, khóc đến nỗi mệt quá ngủ thiếp đi, không phải là ngài đã cõng ta về thuyền sao?”.

Tô Mạch Diệp ung dung đưa xiên cá cho nàng: “Chuyện này, quả thực không phải vậy”.

Ừm, đêm qua.

Đêm qua đúng là đã xảy ra không ít chuyện, giây phút Phượng Cửu bật khóc không chút ngại ngùng, trận cuồng phong trong vườn hạnh ấy, Tô Mạch Diệp không rõ đó có phải là tâm trạng của Đông Hoa Đế Quân ẩn mình trong vườn hoa hay không, một trận tựa như bối rối, một trận tựa như giá lạnh. Chàng mặc dù đã quen làm hoàng tử tiêu diêu tự tại của Tây Hải, không thường xuyên tới Cửu Trùng Thiên bái kiến nhưng cũng biết rõ danh tiếng vô tình vô dục tiên căn vững chắc của Đông Hoa Đế Quân. Lần đầu tiên chàng biết được rằng, hóa ra vị chủ nhân của trời đất này cũng có tình cảm.

Phượng Cửu khóc rất chuyên tâm, rất nghiêm túc, tiếng sụt sịt cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi không nghe thấy gì nữa, tựa lưng vào gốc hạnh, quấn áo choàng của chàng, mệt quá ngủ thiếp đi. Chàng quả thật vốn định cõng nàng ấy về phòng, đúng lúc đang định đứng lên, vị thần tôn áo tím đã tới trước gốc hạnh, cúi người xuống bế Phượng Cửu lên, ngài dường như chỉ đợi thời khắc nàng ấy ngủ thiếp đi.

Hồi nhỏ, Tô Mạch Diệp đã từng tới bái kiến Đông Hoa Đế Quân một lần, cũng chỉ một lần đó thôi. Phàm nhân sống trong chốn hồng trần thế tục, thần tiên sống trong Tam Thanh Ảo Cảnh, hồi đó chàng cảm thấy vị Đế Quân cao cao tại thượng kia, dường như vừa ở ngoài chốn hồng trần thế tục lại cũng ở ngoài Tam Thanh Ảo Cảnh, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt cho thấy ngài thực sự coi trời đất vạn vật là hư không.

Hồi đó chàng nghĩ rằng, có lẽ đây chính là phong độ của người làm chủ thiên địa.

Vào trong thế giới này, chàng thấy Đế Quân dường như có điểm khác với năm xưa, nhưng vì lần nào cũng ở khoảng cách rất xa, nên chưa nhìn ra được điều gì. Hôm nay ngài đã đứng trước mặt mình, bế Phượng Cửu đang ngủ say trong lòng, ánh mắt để lộ sự dịu dàng hiếm thấy, chàng mới hiểu ngài có gì khác năm xưa, trong mắt Đế Quân của ngày hôm nay đã có một vài cảnh vật.

Còn về việc Phượng Cửu hỏi chàng và Tức Trạch có giao tình với nhau từ khi nào, cũng chẳng qua là khi Đế Quân chuẩn bị rời đi đã hỏi chàng một câu: “A Lan Nhược có một vị sư phụ tên gọi Tô Mạch Diệp, ngươi không phải là Tô Mạch Diệp của thế giới này, ngươi đã vào đây từ Phạn Âm Cốc, thay thế người đó rồi?”.

Trước đây một số việc có thể giấu Đông Hoa, bởi vì Đông Hoa quá quan tâm Phượng Cửu nên không nhận ra, giờ đây Đông Hoa đẫ biết rõ thân phận của Phượng Cửu, chàng đương nhiên biết mình không thể giấu giếm được nữa, đương nhiên phải trả lời rằng đúng.

Đế Quân lại hỏi: “Liên Tống bảo ngươi vào đây tìm ta và Tiểu Bạch?”. Đương nhiên đầu tiên chàng phải giả bộ hồ đồ không biết Tức Trạch thần quân chính là Đế Quân, sau đó nói rằng đúng là do Liên Tống nhờ mình vào giúp họ thoát ra khỏi nơi này.

Trước đây chàng tìm trăm phương nghìn kế ngăn Đông Hoa và Phượng Cửu nhận ra nhau chẳng qua là vì lợi ích cá nhân, lần này thấy họ sắp nhận ra nhau lại không hề ngăn cản, cũng chỉ bởi vì cảm thấy Phượng Cửu thật đáng thương. Nếu Đông Hoa lập tức đưa Phượng Cửu ra khỏi nơi này cũng không sao, chàng chẳng qua chỉ đi thêm đường vòng để tìm hiểu nguyên nhân dẫn tới cái chết của A Lan Nhược.

Không ngờ, lòng tốt hiếm hoi của chàng lại đạt được một kết quả tốt đẹp, Đế Quân đưa mắt nhìn ra xa ngoài rừng cây hồi lâu rồi nói với chàng: “Hãy tạm giấu nàng về thân phận của ta. Linh khí ở đây mặc dù không nhiều như bên ngoài nhưng trong lành hơn, thích hợp cho nàng tĩnh dưỡng, chúng ta tạm thời chưa ra ngoài, ngươi cũng không cần phải về trước, khi ta không có ở đây, ngươi hãy giúp ta chăm sóc nàng”.

Cái gọi là mối giao tình giữa chàng và Đông Hoa, chẳng qua cũng chỉ có vậy.

Một tiếng hắt hơi kéo Tô Mạch Diệp ra khỏi hồi ức, Phượng Cửu bóp mũi ngay trước mặt chàng, tiếp tục hỏi chàng chuyện ban nãy: “Ngài nói Tức Trạch đưa ta lên thuyền có nói điều gì không, ta nghĩ rất lâu, ngài ấy dường như toàn nói những lời thừa thãi, ta cũng không nhớ hết, lẽ nào ngài ấy đã nói gì đó với ngài?”.

Tô Mạch Diệp suy nghĩ một lát, nở một nụ cười hàm ý sâu xa, nói: “Chẳng nói gì cả”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx