sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tam sinh tam thế - Chẩm thượng thư - Phần III - Chương 06 - Phần 2

02.

Khi trở về phòng đã là cuối giờ Hợi, có lẽ là do công dụng của cỏ hộ hồn, cả đêm Phượng Cửu ngủ rất ngon giấc, sáng sớm hôm sau khi tỉnh dậy, lại phát hiện ra phía trước giường của mình có thêm một chiếc giường nhỏ hơi bừa bộn. Gọi Trà Trà lại hỏi, đáp rằng đêm qua Tức Trạch thần quân đã ngủ ở chiếc giường nhỏ đó, trời còn chưa sáng đã trở dậy đi xuống bếp, hình như đang học cách hầm cháo với mấy đầu bếp.

Phượng Cửu không giữ được thăng bằng, ngã lăn từ trên giường xuống, Trà Trà xấu hổ nói: “Có phải điện hạ thấy giận vì thần quân đã vào khoang thuyền của điện hạ, điện hạ có giường chiếu, sao ngài ấy còn ngủ ở giường khác?”. Đỏ mặt nói: “Trà Trà vốn cũng hỏi như vậy, sau đó mới hiểu ra, đó là do thần quân quan tâm tới ngọc thể của điện hạ còn chưa khỏe nên mới cho chuẩn bị giường khác. Không chung giường với điện hạ hoàn toàn không phải là thần quân không muốn cùng điện hạ viên... phòng…”.

Phượng Cửu ngã vật xuống nền nhà, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, run rẩy nói: “Ngươi… ngươi đỡ ta dậy trước đã”.

Viên phòng. Chuyện viên phòng, Phượng Cửu không hiểu, mẫu thân và cô cô không đáng tin cậy của nàng cũng chưa từng dạy nàng, nhưng nàng lờ mờ biết rằng, chuyện này vô cùng đáng sợ. Tức Trạch rốt cuộc đang nghĩ gì, điều này không thể dự liệu được, giờ e rằng chỉ còn cách tìm Mạch thiếu gia vạn năng cùng bàn bạc đối sách.

Tuy nhiên, tìm Mạch thiếu gia, cũng cần phải lấp đầy bụng đã, dù vạn sự ập lên đầu, việc ăn vẫn là quan trọng nhất.

Nhưng hôm nay Mạch thiếu gia lại vô cùng hiểu ý nàng, nàng vừa rửa mặt chải đầu xong, đồ ăn còn chưa bày lên bàn, Mạch thiếu gia đã xuất hiện trong khoang thuyền của nàng, ánh mắt hấp háy cười: “Mới sáng sớm đã gửi thư vào phòng của ta mời ta tới, có chuyện gì vậy? Hơn nữa còn hẹn ta mật đàm trong phòng của ngươi nữa, không sợ Tức Trạch thần quân ghen hay sao?”.

Tình cảnh này khiến Phượng Cửu váng đầu.

Vài phút trước nàng còn hào hứng kêu muốn ăn cháo thịt, nhưng không hiểu sao, từ khi thấy Tô Mạch Diệp đẩy cửa bước vào, nàng bắt đầu lờ mờ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Trong lúc mơ hồ lại nghe thấy Mạch thiếu gia nói tới bức thư gửi lại trong phòng gì gì đó.

Nàng không hề gửi lại bức thư nào trong phòng của chàng ta, lại càng không bảo chàng ta tới phòng của mình.

Nhưng lúc này khi nàng nhìn chàng ta, chỉ cảm thấy người đang đứng trước mặt này dung mạo tươi đẹp, đây chính là người mà hàng nghìn hàng vạn năm nay trong chốn Tam Thanh, trên con đường hồng trần nàng đã nhọc công tìm kiếm, đã tốn bao nhiêu sức lực để mong có được chàng.

Thấy Phượng Cửu bất động chăm chú nhìn mình, thần sắc trong ánh mắt dần dần khác lạ, nụ cười trên môi Tô Mạch Diệp tắt dần, vừa hỏi một câu: “Ngươi sao vậy?”. Thiếu nữ kia đã ngã nhào vào lòng chàng, ôm chặt lấy chàng, vòng tay ôm chặt cổ chàng.

Dù là giả nhưng vẫn là khuôn mặt của A Lan Nhược, là thân thể của A Lan Nhược, là hơi thở như lan của A Lan Nhược phảng phất bên tai chàng.

Trên thuyền chính, Thường Đệ đặt tay trong tay áo, ngồi đối diện với Quất Nặc, trong lòng sốt ruột, nói với Quất Nặc đến lần thứ năm: “Tỷ tỷ, sắp tới giờ rồi chứ?”.

Quất Nặc đưa tay lên, chậm rãi rót một bình trà nóng, liếc nhìn nàng ta một cái: “Vội gì chứ, việc này cũng giống như pha trà, cần phải giữ lửa vừa đủ, hãm vừa đủ thời gian, sớm quá hoặc muộn quá cũng đều không đạt hiệu quả, muốn tốt phải đủ bốn chữ ‘đúng lúc thích hợp’”.

Thường Đệ hừ một tiếng, đứng dậy: “Khó khăn lắm mới dùng được nước làm vật dẫn khiến hai người bọn họ trúng thuật tương tư dẫn, muội vội vàng một chút thì cũng có sao, cũng không hiểu tại sao gần đây Tức Trạch đại nhân lại đối xử với A Lan Nhược một cách khác biệt như vậy. Muội đã quá sốt ruột không thể chờ đợi được nữa, nếu ngài ấy nhìn thấy cảnh tượng quấn quýt giữa người mà ngài ấy coi trọng với người đàn ông khác, trên mặt sẽ có biểu hiện như thế nào nhỉ?”. Cười nhạt một tiếng: “Còn A Lan Nhược, cầm chắc tội danh phản chồng tư thông rồi, khoan chưa nói tới việc phụ quân vốn không ưa nó, cho dù có yêu chiều hết mực, nhưng với tội danh lớn này, cũng sẽ không thể tiếp tục dung túng được”.

Quất Nặc thong thả đặt bộ đồ pha trà vào vị trí cũ: “Đó là chuyện đương nhiên, nếu muốn đẩy nó xuống tận đáy cốc mãi mãi không thể ngóc đầu lên được, đẩy nó rơi vào chỗ chết, thì đây chính là biện pháp sạch sẽ, nhanh gọn”. Đứng dậy mỉm cười nói: “Cũng đã tới giờ rồi, đêm qua nó làm mất mặt chúng ta trước mặt tất cả mọi người, hôm nay, chỉ có hai chúng ta tới đó sao đủ được”.

Mở cửa bước ra, dòng sông Tư Hành đang tung bọt trắng xóa.

Bên ngoài chiếc thuyền nhỏ là trời xanh mây trắng, bên trong thuyền hoa nhỏ lại trướng rủ màn che, để chắn gió, mấy ngày trước Trà Trà đã đổi loại màn trướng rất dày, khi hạ màn trướng xuống, những tia sáng yếu ớt của buổi sớm mai đều bị chặn hết ở bên ngoài.

Giường chiếu có vẻ hơi lộn xộn, chàng thanh niên áo quần xộc xệch nằm trên giường, người thiếu nữ chỉ khoác trên mình chiếc váy mỏng như lụa, để lộ một bên vai, túm chặt hai tay của chàng thanh niên, đôi mắt lim dim cúi xuống người chàng ta, lộ rõ gót chân trắng ngần, quấn lấy chân chàng thanh niên.

Sắc xuân trong trướng, hai chữ nồng nàn sao có thể diễn tả hết.

Phượng Cửu mơ màng nhìn chàng thanh niên nằm dưới mình, thực sự rối loạn, giờ này phút này, bản thân mình rốt cuộc đang làm gì, bước tiếp theo, lại muốn làm gì nữa?

Người đang nằm phía dưới lại rất trầm lặng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nàng giây lát, giống như đang suy tư gì đó: “Kéo vào giường, trút bỏ y phục, đẩy ngã, nằm đè lên”.

Phượng Cửu không hiểu. Chàng thanh niên chăm chú nhìn nàng: “Bốn bước này nàng làm một cách rất thuần thục”. Nói như đang thở dài: “Nhưng ta không nhớ là ta đã dạy nàng, học ở đâu vậy?”.

Chàng thanh niên luôn rất uy nghiêm kia lại bị mình nằm đè lên, còn thở dài như vậy, Phượng Cửu cảm thấy thật hiếm có. Trong đôi mắt chàng ta phản chiếu bóng hình của mình, giống như ánh sao dịu dàng trong đêm giá lạnh, vừa lạnh lùng, vừa ấm áp.

Nàng cúi đầu hôn lên đôi mắt của chàng ta, cảm thấy hàng lông mi của chàng ta khẽ run lên, điều này cũng rất thú vị.

Nàng mơ hồ đáp: “Đọc trong sách, trong sách có vàng có ngọc, trong sách thứ gì chẳng có”.

Giọng nói của chàng thanh niên rất khẽ, nếu không ghé sát bên chàng ta sẽ không nghe rõ được: “Trong sách có nói với nàng rằng, bước tiếp theo cần làm gì không?”.

Nàng nhổm người ra xa một chút để nhìn rõ khuôn mặt chàng ta, gật gật đầu: “Có”. Rất nhiều việc, nàng vẫn nghĩ không rõ, đã nghĩ không rõ, lại lười không muốn nghĩ cho rõ, chỉ theo bản năng muốn được gần gũi với chàng thanh niên đang nằm phía dưới kia hơn, nàng trịnh trọng nói: “Bước tiếp theo, phải tắt đèn, sau đó, là tới sáng ngày hôm sau rồi”. Nhổm người dậy nghi hoặc nói: “Nhưng đèn ở đâu nhỉ?”.

Chàng thanh niên vẫn giữ tư thế bị nàng túm chặt hai tay mặc nàng muốn làm gì thì làm, chăm chú nhìn nàng, hồi lâu mới nói: “Ta cảm thấy quyển sách mà nàng đọc đó, đã cắt mất một số thứ”.

Phượng Cửu dẩu môi nói: “Là sách của cô cô đưa cho ta, còn lâu mới bị cắt”. Vừa tự tìm xem trên giường có ngọn đèn nào không, nhưng suy nghĩ một lát, lại cảm thấy dù là sách của cô cô đưa cho, chưa biết chừng cũng có bản bị thiếu sót, hiếu kỳ nói: “Vậy ngươi nói xem đã cắt mất cái gì?”.

Ánh mắt của chàng thanh niên lại có chút sâu xa: “Hiện tại không thể nói cho nàng biết được”.

Phượng Cửu nhìn thấy yết hầu khẽ nhấp nhô theo từng lời nói của chàng thanh niên, những bộ phận này của chàng, nàng chưa từng quan sát kỹ, bởi vì chưa từng áp sát như vậy. Hoặc giả trước đây thực ra cũng đã có lần gần gũi như vậy, nhưng nàng lại không bạo gan như hôm nay.

Nàng không còn cảm thấy hứng thú với thứ bị cắt bỏ trong sách, hàm hồ ậm ừ một tiếng coi như đã trả lời, buông một tay đang giữ chặt chàng thanh niên ra, di chuyển tới cổ áo của chàng ta, mở cổ áo luôn khép chặt một cách vô cùng nghiêm cẩn ra. Bàn tay nàng ngập ngừng một chút, nơi cổ áo mở rộng của chàng thanh niên, lộ ra một đoạn xương quai xanh tuyệt đẹp, đôi mắt nàng sáng bừng.

Chàng thanh niên không hề phản kháng, thản nhiên để mặc nàng tự do hành động. Nàng sán lại gần dùng tay vuốt ve tỷ mỉ, vuốt ve một hồi, thốt lên một cách vô cùng ngưỡng mộ: “Xương quai xanh, haizz, ta lại không có”. Tiếc nuối nói: “Lúc còn nhỏ, có một năm ta đã ước là sẽ có xương quai xanh thật đẹp, kết quả là mãi vẫn không thấy xuất hiện, mẫu thân nói bởi vì ta tương đối mập mạp nên che mất xương quai xanh, thực ra vốn dĩ ta đã có rồi”. Vừa nói vừa rút tay lại, sờ lên vị trí xương quai xanh đã bị thịt che phủ của mình cho chàng thanh niên nhìn, khi vừa chạm vào, lại sững sờ, hắt hơi nói: “Sao hình như lại có rồi”.

Rõ ràng chỉ một tay có thể cử động, chàng thanh niên lại có thể kéo chăn một cách rất nhẹ nhàng, vừa giơ tay lên, tấm chăn mỏng đã trùm kín vai nàng, ánh mắt vẫn sâu thẳm, giải thích cho nàng hiểu: “Bởi vì không phải là cơ thể của nàng, thực ra dù là cơ thể của nàng, cũng thấp thoáng thấy được xương quai xanh”. Khi cử động, cổ áo chàng ta mở rộng hơn, để lộ một vết sẹo mờ phía dưới xương quai xanh, nhìn giống như một vết thương do đao kiếm gây ra.

Một câu nói không đầu không cuối, Phượng Cửu không hiểu, chỉ chạm tay vào vết sẹo, chớp chớp mắt, thận trọng xoa xoa, nói: “Còn đau không?”.

Chàng thanh niên sững người lại, nghiêng đầu, rõ ràng là một vết thương cũ từ rất lâu rồi nhưng vẫn thản nhiên ừ một tiếng: “Còn đau”.

Phượng Cửu thận trọng ghé lại gần, áp đôi môi đỏ hồng của mình lên vết sẹo, giữ yên hồi lâu, đưa lưỡi ra khẽ liếm, hàm răng lại vô tình va vào xương quai xanh. Chàng thanh niên khẽ rên lên một tiếng, Phượng Cửu lo lắng nói: “Thoa nước miếng lên vẫn đau ư?”.

Chàng thanh niên nói theo lời nàng, không thể nhận ra cảm xúc gì trong lời nói của chàng: “Có lẽ vậy, bởi vì lại thêm một vết thương mới chăng”.

Phượng Cửu sán lại thêm một chút, ghé sát vào cổ áo của chàng thanh niên tìm kiếm một hồi, nhưng chỉ nhìn thấy một vết răng trên xương quai xanh, gí ngón tay vào đó, hơi ngẩng đầu lên, đôi môi nàng vừa hay chạm đúng vào tai chàng, dịu dàng nói: “Chỗ này phải không, vậy để ta thoa thêm chút nước miếng nữa...”.

Còn chưa nói hết câu, không hiểu sao nàng lại nằm phía dưới chàng thanh niên, Phượng Cửu mơ màng tròn mắt, nhìn ngắm khuôn mặt vô cùng anh tuấn của chàng thanh niên gần ngay trước mắt.

Chàng ta nắm tay nàng, đè nàng dưới cơ thể mình, tấm chăn vốn khoác trên người nàng giờ lại khoác trên vai chàng ta, tấm chăn rủ xuống, bên trong đó là một thế giới vô cùng tĩnh lặng.

Nàng nghĩ, ban nãy nàng không hề dùng sức đè chặt chàng ta như vậy, cũng không có cảm giác bị đè nén như vậy, khiến nàng không thể động đậy. Nhưng nàng cũng không hề có ý định phản kháng.

Chàng thanh niên điềm tĩnh nhìn nàng, gần đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở của chàng ta, nàng cảm thấy hơi thở của chàng ta không điềm tĩnh như sắc mặt của chàng ta. Chàng ta nhìn mình, lại giống như đang nhìn người khác. Hình bóng của mình trong mắt chàng ta nhìn cũng giống như người khác.

Nàng nghiêng đầu hiếu kỳ hỏi chàng ta: “Ngài đang nghĩ gì vậy?”.

Chàng thanh niên ngập ngừng đôi chút: “Có lẽ là đang nghĩ, cần nhanh chóng đổi lại hai người”.

Nàng không hiểu vế sau trong câu nói của chàng ta, nhưng lại khăng khăng dò hỏi vế câu mà nàng hiểu, giọng nói vẫn dịu dàng: “Tại sao lại là có lẽ chứ, lẽ nào ban nãy đầu óc trống rỗng sao?”. Thấy khuôn mặt thoáng sững sờ của chàng thanh niên, xoay xoay cổ tay, nói: “Ngài có mệt không, ta hơi lạnh, ngài hãy nằm xuống đi”.

Khi Quất Nặc và Thường Đệ, nhị vị công chúa dẫn theo một đoàn tỳ nữ hùng hùng hổ hổ xông vào khoang thuyền nhỏ, thì nghe thấy lời thì thầm dịu dàng sau tấm màn dày: “Ta hơi lạnh, ngài hãy nằm xuống đi”. Loáng thoáng có một hai tiếng thở dốc, khiến cả khoang thuyền nhỏ bỗng chốc ngập tràn ý xuân.

Nhị vị công chúa đưa mắt nhìn nhau, mỉm cười, cảm thấy rất hài lòng.

Đến thật đúng lúc.

Nhưng bắt gian, cần phải có kỹ thuật, có thuyết dùng văn để bắt, cũng có thuyết dùng võ để bắt. Dùng văn, cần chú trọng chữ “lễ”, đứng ngoài màn trướng nói đạo lý khiến đôi uyên ương bên trong run rẩy tự bước ra nhận tội. Dùng võ để bắt, cần chú trọng chữ “binh”, đánh thẳng lên giường bắt đôi uyên ương ngay tại trận.

Xét về mức độ khoái trá, đương nhiên là giải pháp dùng võ, nhưng nhị vị công chúa tự cảm thấy không thể đánh lại Tô Mạch Diệp, hơn nữa thân là cô nương chưa xuất giá, giữa thanh thiên bạch nhật tới quấy nhiễu phòng the của người khác, cũng không ra thể thống gì, đành ngậm ngùi dùng văn.

Một bộ cẩm bào màu trắng vắt phía đầu giường, một chiếc đai lưng màu đen thòng xuống, nguyên cớ đã có rồi. Thường Đệ giơ tay chỉ về phía đó, ra vẻ nghi hoặc: “Đây chẳng phải là y phục của Mạch tiên sinh ư?”. Lại làm ra vẻ vô cùng kinh ngạc: “Lẽ nào người bên trong trướng chính là Mạch tiên sinh?”. Ra vẻ phẫn nộ, khó nói, nói: “A Lan Nhược, ngươi hãy ra đây, giữa ban ngày ban mặt mà không biết liêm sỉ, lại dám tằng tịu cả với sư phụ của mình, đến loài sâu bọ còn biết xấu hổ hơn ngươi, ngươi làm như vậy, tông thất còn mặt mũi nào nữa?”.

Thường Đệ diễn vai mặt đen mở đầu diễn thật tuyệt vời, Quất Nặc lập tức phối hợp bằng cách đưa tay day day trán làm bộ choáng váng, nói với tỳ nữ hầu cận bên cạnh: “Đi, mau đi mời phụ quân, mẫu phi và Tức Trạch thần quân, nói rằng đã xảy ra đại sự, mời họ mau tới đây. Vốn định tới thăm A Lan Nhược muội muội, nhưng không ngờ lại bắt gặp cảnh này, cần phải giải quyết như thế nào, ta nhất thời chưa có chủ ý…”.

Nhị vị công chúa kẻ tung người hứng, tỳ nữ vừa được giao nhiệm vụ cũng vội vàng chạy biến ra khỏi khoang thuyền như một con thỏ, nhìn thoáng qua cũng biết đó là một kẻ chạy việc xuất sắc. Xung quanh thuyền sớm đã bố trí người trấn thủ, hai người bên trong trướng lúc này giống như cá trong lưới, chim trong rọ, bên ngoài trướng là đám nữ quan trực sẵn với những đôi mắt mở trừng trừng, chỉ đợi ba người Thượng Quân, Quân Hậu và Tức Trạch tới đây, sẽ được xem một màn kịch hay sau khi tấm màn kia được vén lên.

Từ thuyền rồng phía trước tới thuyền nhỏ phía sau của Phượng Cửu, tổng cộng cũng chỉ vài bước chân, lại thêm sự tính toán chính xác của Quất Nặc, chỉ một lát sau, Thượng Quân đã lên tới thuyền nhỏ, vào trong khoang thuyền.

Trong thuyền, màn trướng khép chặt, vọng ra vài tiếng cọ sát của y phục, vì nhị vị công chúa phía trước rèm nhìn thấy Thượng Quân bèn vội quỳ xuống để diễn kịch nên không để ý rằng tiếng cọ sát của y phục đó lại không hề vội vàng.

Quất Nặc là một nhân tài, Thường Đệ lại càng tài giỏi hơn, mới một khắc trước còn đứng khua môi múa mép trách mắng người khác ngay trước trướng, hận một nỗi không thể phi đao bạc từ trong miệng ra khiến A Lan Nhược chết ngay tại chỗ, khi mũi chân của Thượng Quân vừa chạm vào khoang thuyền, lưỡi đao bạc trong miệng nàng ta lập tức biến thành một bản ai oán trần tình, quỳ xuống nói rằng vạn bất đắc dĩ đã làm kinh động tới Thượng Quân, nhưng vì A Lan Nhược và Tô Mạch Diệp bất chấp luân thường đạo lý giữa thầy và trò, ngấm ngầm tư thông với nhau, lúc này cả hai đều đang ở trong trướng, nàng ta và Quất Nặc đều là cô nương bắt gặp chuyện này đều vô cùng kinh sợ, không biết phải xử trí như thế nào mới phải, vân vân.

Bởi vì từng phân đoạn của màn kịch này đều đúng với ý đồ của Thường Đệ, bởi vậy nàng ta diễn xuất một cách vô cùng thỏa thích. Khi cảm hứng dâng trào, thấy Thượng Quân tức giận nhìn về phía màn trướng, hơn nữa có vẻ sắp nổi trận lôi đình, trong lòng vô cùng đắc ý. Trong lúc đắc ý lại hơi lơ đãng, khi lại ngước lên nhìn Thượng Quân thì thấy ngài nhìn về phía sau nàng ta, vẻ giận dữ ngùn ngụt trong ánh mắt bỗng chốc lại tan biến như trâu đất xuống biển, trở nên đầy kinh ngạc.

Thường Đệ hiếu kỳ, không kìm nén được cũng quay đầu lại nhìn về phía sau.

Vừa nhìn thấy cảnh đó, cơ thể của nàng ta mềm nhũn, ngã vật xuống sàn.

Bức màn trướng lớn phía sau không biết đã được vén lên từ lúc nào, A Lan Nhược nằm ở góc giường phía trong, chàng thanh niên tóc trắng ngồi bên mép giường đang ung dung xỏ giày, nhưng đâu phải là Tô Mạch Diệp. Mặc dù khoác trên người không phải là chiếc áo tím như thường ngày, chỉ là một chiếc áo trắng đơn giản, nhưng vị nhân huynh đang ung dung xỏ giày kia, tên gian phu mà bọn họ cứ một mực khẳng định kia, quả thực lại chính là Tức Trạch thần quân - vị phu quân mà A Lan Nhược đã cưới hỏi đàng hoàng.

Bầu không khí trong khoang thuyền nhất thời trở nên vô cùng yên lặng. Thượng Quân liếc nhìn Quất Nặc đang đứng sững như trời trồng bên cạnh, sắc mặt không rõ là vui hay giận.

Đám tỳ nữ cúi đầu đứng xếp thành hai hàng, không ai dám thở mạnh. Mấy người bạo gan đứng xa hơn một chút thầm nghĩ, trước đây đám chủ nhân thường chê cười sau lưng A Lan Nhược điện hạ, nói rằng nàng ấy chỉ mang hư danh thần quân phu nhân, nhưng không thể có được sự yêu mến của thần quân đại nhân, hôm nay mặt trời đã lên cao như vậy, thần quân đại nhân mới vừa thức giấc, nhị công chúa điện hạ, nàng ấy... chẳng phải rất được thần quân đại nhân yêu thích hay sao?

Vì mới ngủ dậy, mái tóc trắng của Tức Trạch thần quân hơi rối, y phục xét toàn diện vẫn ngay ngắn chỉnh tề, duy chỉ cổ áo không khép chặt như thường ngày, ánh nắng ban mai chiếu rọi vào, tạo thành một cảnh sắc tuyệt đẹp.

Cảnh sắc tuy đẹp, bầu không khí trong khoang thuyền lại đặc quánh nặng nề, thần quân tỏ vẻ thản nhiên, đi giày xong, không buồn nhìn đám đông trong phòng, quay đầu lại choàng chiếc chăn gấm lên người Phượng Cửu, quấn chặt quanh người nàng, nhẹ nhàng bế bổng nàng lên, khi đi ngang qua chiếc bàn vuông đặt cạnh bức bình phong, mới hờ hững gật đầu với Thượng Quân: “Ồn ào quá, ta đi trước đây”.

Thượng Quân liếc nhìn về phía Quất Nặc và Thường Đệ đang quỳ mọp dưới đất, dù là người đứng đầu một bộ tộc, đã kinh qua nhiều chuyện, trong tình cảnh này cũng quả thực không biết nên nói gì, cũng hàm hồ gật đầu, nói: “Chuyện này, đợi điều tra rõ ràng sẽ báo lại với thần quân”. Người đứng đầu của một bộ tộc nói ra câu này, đã có ý nhún nhường rồi. Không ngờ Thường Đệ sắc mặt trắng bệch bỗng hét lên: “Hắn không phải là Tức Trạch, hắn nhất định là Tô Mạch Diệp biến thành, vì biết rằng việc xấu xa của mình và A Lan Nhược không thể che giấu được nên mới nghĩ ra hạ sách này, phép thuật biến hóa của Tô Mạch Diệp rất cao siêu, ngay cả phụ quân cũng chưa chắc đã nhận ra, nhưng phụ quân nhất định phải tin con gái...”.

Sắc mặt của Thượng Quân thay đổi tới vài lần, cuối cùng cũng trầm giọng quát: “Im miệng”. Thường Đệ sợ đến nỗi lùi lại một bước, cắn chặt môi, sắc mặt trắng nhợt. Khoang thuyền nhất thời trở nên yên lặng, duy chỉ có Tức Trạch bế A Lan Nhược đi rất dứt khoát, tiếng bước chân thong thả, không nhanh không chậm, xa dần. Thường Đệ cúi đầu, móng tay chọc sâu vào lòng bàn tay, để lại vài vết móng hằn rất sâu, những lời nói ban nãy của nàng ta, tên Tức Trạch giả này lại dám không để ý tới.

Thượng Quân dường như có chút mệt mỏi, yên lặng một lát, bỗng hướng ra phía cửa khoang thuyền, nói: “Sao ngài cũng tới đây?”.

Thường Đệ kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu lên, cơ thể lại mềm nhũn, dường như ngay cả việc quỳ gối cũng quỳ không vững nữa. Cho dù thế nào cũng không thể ngờ rằng, người đang đứng ngoài cửa khoang thuyền kia lại chính là Tô Mạch Diệp, vị công tử trong bộ y phục màu trắng, tay cầm ống tiêu màu xanh ngọc bích ấy. Sao lại có thể là Tô Mạch Diệp được?

Mạch thiếu gia phong tư tao nhã đứng trước cửa khoang thuyền, nở một nụ cười rất chừng mực, hành lễ rất chừng mực với Thượng Quân, trong lòng lại thầm nguyền rủa một cách rất chừng mực.

Đế Quân, Đế Quân ngài quả biết tính toán quá chừng. Rõ ràng là lão nhân gia ấy đã tương kế tựu kế bày ra màn kịch này, vậy mà ngài ấy lại chuồn nhanh như vậy, lại đẩy mình ra để diễn nốt màn cuối, mẹ kiếp!

Chàng thầm chửi thề trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn nở một nụ cười, cất giọng nói: “Quả thực không thể ngờ rằng Thượng Quân cũng có mặt ở đây, hôm nay, mới sáng sớm, Tô mỗ đã nhận được một phong thư, ký tên A Lan Nhược, hẹn ta cuối giờ Thìn tới khoang thuyền của nàng ấy để gặp gỡ. Nhưng nét bút của A Lan Nhược vốn là do Tô mỗ một tay dạy dỗ, có phải là bức thư do chính tay nàng ấy viết không, người bình thường không thể nhận ra được, nhưng Tô mỗ lại có thể phân biệt được, do đó muốn chọn một thời khắc khi trời đã sáng hẳn để tới dò hỏi A Lan Nhược, không ngờ lại gặp Thượng Quân cùng nhị vị công chúa cũng tới thăm nàng ấy, hóa ra ta đã chọn nhầm giờ rồi”.

Sau khi những câu nói đó được thốt ra, việc xảy ra ngày hôm nay trong phòng của A Lan Nhược, nguồn cơn rốt cuộc như thế nào, dù là kẻ ngốc nghếch cũng có thể đoán ra được.

Khuôn mặt Thường Đệ lộ rõ vẻ hoảng loạn, quỳ gối lết đến ôm lấy chân của Thượng Quân: “Phụ quân, xin người đừng tin lời hắn ta, hắn toàn nói bừa!”.

Tô Mạch Diệp làm ra vẻ không hiểu: “Chuyện này tam công chúa không thể vu oan cho Tô mỗ nói bừa được, Tô mỗ còn giữ bức thư không rõ là do ai viết ra để làm vật chứng”.

Khuôn mặt vốn trắng bệch của Thường Đệ bỗng trở nên tím tái, đăm đăm nhìn Quất Nặc cầu cứu, Quất Nặc chỉ lặng im cúi đầu, giấu hai tay vào trong tay áo, cả cơ thể cứng đơ như đang bị cột chặt.

Ánh mắt tức giận của Thượng Quân hết nhìn Quất Nặc lại chuyển sang nhìn Thường Đệ, rồi sau đó lại nhìn Quất Nặc, trầm giọng nói: “Người đâu, đưa nhị vị công chúa về nhốt lại trong phòng, không có lệnh của ta thì không được phép ra ngoài một bước”.

Thượng Quân phẩy tay bước đi, xem ra đang rất giận dữ. Cho dù A Lan Nhược và Tô Mạch Diệp thật sự như thế nào, hay hai tỷ muội Quất Nặc, Thường Đệ hãm hại A Lan Nhược và Tô Mạch Diệp như thế nào, cũng đều là chuyện xấu trong nhà. Nếu ngài không biết, thực ra cũng không có vấn đề gì, nhưng hai đứa con gái thiếu suy nghĩ lại biến bản thân ngài thành một nước cờ của chúng, khiến ngài biết chuyện. Muốn che giấu chuyện này, đương nhiên không khó, nhưng làm thế nào để xoa dịu nội tâm và thể diện của Tức Trạch, lại cần phải cân nhắc. Chuyện này, quả khiến ngài bực đến phát đau đầu.

Tô Mạch Diệp nhìn theo gáy đám nữ quan theo Thượng Quân rời đi, nhấc nhấc cây tiêu trong tay, nụ cười trên khuôn mặt nhạt dần. Ban nãy Thường Đệ khi hoảng hốt đã buột miệng nói chàng nói bừa, vậy mà cũng nói trúng một lần, chàng quả thực đã nói bừa. Bọn họ giả bút tích của A Lan Nhược một cách rất công phu, ngay cả chàng cũng bị đánh lừa, cầm phong thư tới gặp Phượng Cửu, mãi cho tới khi nàng ấy lao tới ôm chầm lấy chàng, chàng mới cảm thấy có điều gì đó khác thường, dường như nàng ấy đã trúng mê thuật nào đó.

Chàng có tình cảm sâu đậm với A Lan Nhược, chính vì có tình cảm sâu đậm nên mới chưa từng coi Phượng Cửu là nàng ấy. Nhưng nếu bản thân chàng không luyện mê thuật, có trình độ khá cao về mặt này, chưa biết chừng hôm nay sẽ thuận theo chủ ý của nhị vị công chúa Quất Nặc và Thường Đệ, bị rơi vào tròng rồi.

Khi chàng nhận ra đây là một âm mưu, đương nhiên việc cấp bách đầu tiên là lập tức tới nhà bếp tìm Đế Quân, chàng vốn nghĩ bản thân mình và Đế Quân thay đổi vị trí cho nhau là xong, khiến hai kẻ chủ mưu kia bị hớ một phen coi như đã trừng phạt họ rồi. Đế Quân đứng trước một bếp lửa nhỏ, nghe chàng nói dự định của mình, bàn tay quen cầm kinh Phật nắm cán chiếc muôi gỗ, chậm rãi quấy cháo đặc trong nồi: “Đối phương là phái yếu, nên ngươi không thể ra tay? Còn nhớ hai chữ ‘dứt khoát’ viết như thế nào không?”. Khi Đế Quân nói những lời này, thần sắc vô cùng bình thản, nhưng giọng nói lại khiến chàng cảm thấy hơi ớn lạnh.

Chàng sớm đã nghe danh Đế Quân hành sự rất dứt khoát, nhưng đó đều là những đại sự liên quan tới lục giới, chuyện ngày hôm nay chỉ là chuyện vụn vặt trong nhà, thực ra chàng muốn xem xem Đế Quân muốn giải quyết dứt khoát như thế nào.

Đế Quân quả thực cũng không hề làm chuyện gì khác, ngài chỉ đợi tới khi nhị vị công chúa mời Thượng Quân vào trong khoang thuyền mới vén màn trướng lên. Tuy nhiên, thời cơ vén màn trướng lên này, chàng ngộ ra rằng hành động đó rất có học vấn. Nếu Đế Quân vén màn trướng lên trước khi Thượng Quân tới, nhiều lắm cũng chỉ khiến nhị vị công chúa bị bẽ mặt giống như chàng nói, với thân phận hiện giờ của Đế Quân, vì cần nể mặt Thượng Quân, quả thực cũng không thể trách phạt nhị vị công chúa. Nhưng vén màn trướng sau khi Thượng Quân tới, chuyện này lại biến thành Thượng Quân cần xoa dịu thể diện của ngài mà đích thân dạy bảo hai cô con gái thiếu hiểu biết. So với kế hoạch trước, vừa có thể khiến nhị vị công chúa có được một bài học, lại không cần Đế Quân phải động não động thủ, quả là rất dứt khoát.

Ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng bàn ghế đồ đạc màu trắng bên trong khoang thuyền nhỏ, Tô Mạch Diệp liếc xéo về phía giường chiếu bừa bộn, nhướn nhướn mày, thảo nào ban nãy khi nhìn Đế Quân, chàng cảm thấy ngài không giận dữ như khi ở trong bếp. Trong chuyện này, nhị vị công chúa lại vô tình trồng liễu liễu mọc xanh, tạo cơ hội cho Đế Quân lão nhân gia được chơi đùa rất vui vẻ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx