sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tam sinh tam thế - Chẩm thượng thư (Tập 2B) - Phần IV - Chương 15 - Phần 2

Ta là Trầm Diệp. Là biểu ca của muội. Muội là A Lan Nhược. Tương Lý A Lan Nhược.

Nhị hoàng tử ôm nàng, đứng trên không trung, gật đầu chào Thượng Quân, nở một nụ cười đầy khách khí: “Tây Hải của chúng ta khi muốn giáo dưỡng ra những bậc hảo hán, cũng thường thích vứt họ ra ngoài để rèn luyện, chắc Thượng Quân có lòng muốn tôi luyện nhị công chúa nên mới lệnh cho nàng vào trong xà trận này để tu luyện chăng, có điều đứa trẻ này Tô mỗ vừa nhìn đã thấy quý mến, ngày hôm nay đã nhận nàng làm đồ đệ, bèn muốn giữ lại ở bên mình để giáo dưỡng, không biết Thượng Quân có chịu ban cho Tô mỗ chút ân tình này không?”.

Những lời này được nói ra một cách rất thể diện lại rất chọc ngoáy, thần sắc của Thượng Quân rất phức tạp, nhưng cuối cùng cũng đã chấp thuận.

Chàng thấy nhị hoàng tử vỗ về trán nàng, khẽ nói: “Từ nay về sau ngươi sẽ không phải ở đây nữa, đi theo ta, ngươi có vui không?”. Nàng khẽ gật đầu, khóe môi non nớt cong lên, nở một nụ cười, cách nàng cười vẫn giống như chàng đã dạy nàng khi nàng còn nhỏ. Chàng nghĩ nàng quả nhiên đã quên chàng rồi, nhưng vẫn còn một vài thứ được lưu giữ trên người nàng. Nhờ trải qua hai mươi năm khổ tu, giờ đây chàng đã đủ mạnh để cứu nàng ra khỏi xà trận, nhưng lúc này chàng vẫn chưa nắm quyền lớn trong tay, nếu cứu nàng ra ngoài cũng vẫn phải trốn tránh. Tây Hải nhị hoàng tử có thể bảo vệ nàng tốt hơn chàng.

Trong khoảnh khắc tiếng nhạc đuổi rắn dừng lại, một con mãng xà bỗng nhe nanh nhọn lao về phía đám mây, cây kim nhỏ chuyên dùng để đối phó với những con mãng xà này bay ra từ đầu ngón tay chàng. Con mãng xà hung tợn khựng lại, rơi mạnh xuống đất. Chàng lặng lẽ thu tay vào trong tay áo, nhân lúc quần thần trầm trồ kinh ngạc, chàng lặng lẽ rời xa suối Giải Ưu. Chàng nghĩ khi nàng chào đời, vận mệnh của nàng không được may mắn, lúc này cũng coi như đã gặp được vận may, đây là một chuyện tốt đẹp.

Hai mươi năm tu luyện gian khổ, trong những ngày tháng vô vị trong núi, chàng thường hay nhớ tới nàng. Chàng là Thần Quan Trưởng do trời định, mẫu thân coi việc hoài thai chàng là một vinh quang, chưa từng coi chàng là con của mình, sự tôn kính dành cho chàng còn lớn hơn cả tình yêu thương của một người mẹ, chàng chưa từng được nếm trải dư vị của tình thân. Chàng từng nói với nàng, ta là người thân duy nhất của muội, nhưng thực ra nàng cũng là người thân duy nhất của chàng. Chàng đã cứu nàng trở về từ ranh giới giữa sự sống và cái chết, đặt tên cho nàng, dành cho nàng tất cả mọi tình thân.Chàng có chấp niệm, chấp niệm của chàng là nàng. Nhưng giờ đây, nàng đã có nơi nương tựa tốt hơn. Chàng nghĩ, nếu muốn chấp niệm không thành ma chướng, đã từ bỏ phải từ bỏ một cách triệt để, như vậy mới có thể bình tâm được.

Mười năm, chàng vẫn thường nhớ tới nàng, nhưng chưa từng nhắc tới nàng dù chỉ một câu, chưa từng lại gần nàng dù chỉ một chút.

Trong thời gian chàng trường tu, Khuynh Họa phu nhân đã sinh hạ Thường Đệ, chắc lúc đó, lòng căm hận của bà đối với Tương Lý Khuyết đã giảm đi không ít, so với A Lan Nhược, Thường Đệ được làm công chúa một cách thuận lợi. Mỗi lần vào cung, Quất Nặc và Thường Đệ thường thích bám lấy chàng, hai tỷ muội cũng thi thoảng nhắc tới A Lan Nhược trước mặt chàng. Quất Nặc bản tính trầm lặng, thường không thích nói nhiều về chủ đề này, mặc dù vậy nhưng cũng đã quên mất lòng tốt của mình đối với A Lan Nhược khi còn nhỏ. Còn Thường Đệ, lần nào cũng nói một cách hăng say nhất, khiến chàng rất khó chịu.

Một hôm Thường Đệ lại nhắc tới nàng: “Hôm nay muội nghe một lão cung nữ nói, khi A Lan Nhược ở trong xà trận đều phải ăn thịt chuột, uống máu chuột để sống, mọi người có thể tưởng tượng được không, uống nhiều máu chuột như vậy, máu chảy trong người của nó, chắc phần lớn đều biến thành máu chuột rồi nhỉ, chậc chậc… Bẩn thỉu thấp hèn như vậy, không hiểu sao phụ quân lại đồng ý cho nó quay trở lại tộc, còn ngồi lên ngôi vị công chúa nữa chứ, nó đâu có xứng đáng! Trầm Diệp biểu ca, huynh nói xem muội nói có đúng không?”.

Chàng nghĩ nếu nàng đã uống máu chuột, trong người liền có máu chuột, vậy nàng cũng từng uống máu của chàng, liệu có phải giờ đây trong người nàng cũng đang chảy dòng máu của chàng không? Điều này khiến chàng có chút thất thần.

Thường Đệ còn thúc giục chàng: “Biểu ca, huynh nói xem ban nãy muội nói có đúng không?”. Chàng mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Nếu phải bàn về huyết thống, ngươi có biết huyết thống duy nhất Kỳ Nam thần cung coi thường là gì không”. Khuôn mặt của Thường Đệ bỗng trở nên trắng bệch. Kỳ Nam thần cung rất coi thường huyết thống không trong sạch, nếu xét theo lý lẽ này, máu của Thường Đệ và A Lan Nhược không có gì khác biệt. Nhưng A Lan Nhược là do chàng nuôi dưỡng lớn lên, cũng đã từng uống máu của chàng, dù kế thừa dòng máu không trong sạch của mẫu thân nàng, vậy thì đã sao.

Tức Trạch mấy năm gần đây hầu như đã không quản việc nữa, dựng một trúc viên tinh xá(*) ở Kỳ Nam hậu sơn, nói rằng mình lâm trọng bệnh, cần chuyển tới đó để tĩnh dưỡng. Ban đầu, chàng đã tin ngay, tới tinh xá thăm ngài ấy, nhưng lại thấy Tức Trạch xắn quần, đi chân trần bắt cá dưới sông một cách rất hăng hái, khuôn mặt còn tươi tỉnh mà tràn đầy sinh lực hơn chàng.

(*) Tinh xá: ban đầu chỉ nơi dùng để dạy học của nhà Nho, sau chỉ nơi dành để tu luyện của người xuất gia.

Tức Trạch giả bộ ho hắng vài tiếng, nói với vẻ chân thành: “Bản quân quả thực đã bị nhiễm bệnh, nhưng chỉ vì bản quân là người kiên cường, không thèm xuất hiện trong bộ dạng đau ốm mệt mỏi, ngươi thấy bản quân giống như một người không mắc bệnh, không đau đớn nhưng thực ra bản quân bệnh sắp chết rồi”.

Chàng nói với Tức Trạch thần quân - người sắp chết bệnh rằng: “Rất nhiều đồng liêu hẹn nhau mấy ngày tới sẽ đến đây thăm ngài, ngài kiên cường như vậy nhất định sẽ khiến họ cảm động”. Nụ cười trên khuôn mặt Tức Trạch hơi cứng đờ.

Nghe nói sau đó mỗi khi có thần quan tới tinh xá thăm Tức Trạch, đều nhìn thấy Tức Trạch bệnh tật nằm trên giường trong bộ dạng tiều tụy.

Tức Trạch đã lâm trọng bệnh, mọi việc của thần cung đương nhiên đều dồn lên vai chàng. Năm đó, Thái Thượng Lão Quân trên Cửu Trùng Thiên mở Đạo hội dùng đạo pháp để bàn luận thiền cơ ở Bảo Nguyệt Quang Uyển trên Tam Thập Nhị Thiên, chàng đi dự hội thay cho Tức Trạch. Đạo hội kéo dài suốt chín chín tám mươi mốt ngày, dài lê thê lại vô vị, nhưng vì lần Đạo hội này đã mời rất nhiều chư tiên, vô cùng náo nhiệt. Do đó, sau khi Đạo hội kết thúc, nhân lúc đông vui, Bách Quả Tiên đã mở tiệc bách quả khoản đãi chư vị thần tiên, lại kéo dài thêm chín ngày nữa.

Đợi đến khi chàng quay trở về Phạn Âm Cốc, không ngờ rằng, chàng lại nghe thấy tiếng kèn hỷ.

A Lan Nhược đã xuất giá. Nàng được gả cho Tức Trạch.

Đó là một ngày trời trở gió, Kỳ Nam thần cung lơ lửng giữa không trung, biến hóa ra một chiếc cầu thang bằng mây vươn dài chạm đất. Trong tiếng tiên nhạc du dương, Tức Trạch thần quân trong bộ lễ phục bước xuống cầu thang, dắt tân nương áo đỏ của ngài ra từ trong chiếc kiệu đưa dâu, nắm lấy tay nàng, bước từng bước về phía cửa cung uy nghiêm. Chàng đứng phía sau một cây bồ đề không rễ bên cạnh cửa cung, thấy nàng khoác một chiếc áo choàng cùng màu ở bên ngoài hỷ phục, chiếc mũ tránh gió che lấp phần lớn khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi đỏ hồng cùng chiếc cằm nhỏ xinh trắng ngần. Chàng nhíu mày, lấy ra một chiếc lông màu đen trong tay áo, đặt vào lòng bàn tay, thổi khẽ, một trận cuồng phong bỗng nổi lên trên thang mây, lật tung mũ trùm đầu của nàng. Nàng dùng tay giữ mái tóc đang tung bay, ngẩng đầu lên, cặp lông mày thanh tú hơi nhướng lên. Đã lâu rồi chàng không gặp nàng. Trong trang phục như thế này, trông nàng thật xinh đẹp.

Chàng thất thần trong giây lát, đêm hôm đó hoa tứ quý rơi rụng lả tả như tuyết trắng, dưới cây hoa, chàng ôm nàng khi đó vẫn còn là một đứa trẻ trong lòng, khẽ hứa với nàng: “Ta là người thân duy nhất của muội, A Lan Nhược. Bọn họ không cần muội, muội còn có ta”.

Nhưng từ lần quay người bước đi trong đêm trăng của mười năm về trước, lời thề đã hứa đã không còn là lời thề nữa. Càng ngày nàng sẽ càng có nhiều người thân, sư phụ của nàng, phu quân của nàng, sau này còn có con cái của nàng nữa. Chàng nhìn nàng lần cuối cùng, trận cuồng phong đã dần biến mất, Tức Trạch đội lại mũ trùm đầu cho nàng, khóe môi đỏ thắm của nàng cong lên, nở một nụ cười bông đùa. Đó không phải là nụ cười mà chàng đã từng dạy nàng, nhưng chàng biết một người có điệu cười đó. Nhị hoàng tử của Tây Hải, Tô Mạch Diệp.

Thời gian như dòng nước chảy, trên người nàng không còn chút vết tích nào mà chàng từng lưu lại nữa, giống như chàng chưa từng xuất hiện trong cuộc đời nàng vậy. Tức Trạch dắt nàng bước vào trong thần cung, cánh cửa thần cung nặng nề khép lại. Chiếc lông vũ màu đen nhẹ tênh bay trở lại trong tay chàng. Mười năm trước chàng đã để mất nàng, đã mất đi rồi, còn nói gì tới chuyện mất mát thêm một lần nữa, chỉ là lần đi lướt qua nhau này, không hiểu sao, lại khiến chàng cảm thấy đau khổ nhiều hơn lần trước.

Hơn hai mươi năm sau, Tức Trạch thoái vị, chàng kế thừa ngôi vị Thần Quan Trưởng, trở thành vị Thần Quan Trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Phạn Âm Cốc. Tức Trạch làm ra vẻ bệnh nặng, không còn sống thêm được bao nhiêu ngày nữa, tránh về Kỳ Nam hậu sơn, chàng đích thân tiễn ngài ấy vào trúc viên, Tức Trạch còn trêu đùa chàng: “Vô cùng điển trai, vô cùng thông minh, nhưng suốt ngày nghiêm mặt, đương nhiên ngươi làm mặt lạnh sẽ tuấn tú hơn khi cười, nhưng tới đưa tiễn ta, tốt nhất vẫn nên cười một chút, ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn”.

Chàng đưa mắt nhìn khắp trúc viên, lại không hề nhìn thấy vật dụng nào của nữ tử, cuối cùng không kìm nén được, hỏi: “Thê tử của ngài đâu?”. Tức Trạch rũ tung một tấm chăn có phần ẩm ướt đem phơi dưới nắng: “Một tiểu cô nương, tuổi còn rất trẻ lại ẩn cư cùng ta ở đây thì có ý nghĩa gì, đương nhiên nên ở trong phủ của mình bên ngoài núi”.

Chàng đưa mắt nhìn cảnh vật hoang dã trong núi, lạnh lùng nói: “Ngài đối với nàng thật tốt”.

Tức Trạch mỉm cười, đắc ý tán đồng: “Nàng quả thực rất có phúc khi gặp được một người tốt như ta”.

Người đời đồn rằng vị Thần Quan Trưởng đời này có dung mạo tuấn tú vô song nhưng lại có tính cách lạnh lùng kiêu ngạo khiến người khác khó mà gần gũi. Hành động của chàng cũng giống như lời đồn, từ sau khi chàng tiếp quản Kỳ Nam thần cung, cách hành sự của thần cung ngày càng kín đáo, nếu không phải là đại lễ, rất khó thấy bóng dáng của Thần Quan Trưởng.

Năm thứ hai sau khi chàng kế vị, Khuynh Họa phu nhân xin Thượng Quân ban hôn, chọn chàng làm phò mã của Quất Nặc, năm đó căn cơ của chàng còn chưa vững, rất khó chối từ, nhưng lấy cớ rằng còn đang ở độ tuổi vị thành niên, cần trường tu trong thanh tịnh, chỉ tiến hành lễ đính hôn, thời điểm kết hôn thì được kéo dài vô tận. Sau lễ đính hôn, chàng lại càng ở nhiều trong thần cung, tập viết chữ, luyện kiếm, trồng cây chơi cờ, chỉ làm bạn với ngọn đèn và kinh thư. Trong khu vườn nơi chàng ở, năm A Lan Nhược thành hôn, chàng đã trồng một vườn hoa tứ quý, không dùng nước suối trời để tưới, do đó cây mọc rất chậm, trong suốt gần hai mươi năm, khi có chuyện xảy đến với Quất Nặc, cây mới đơm hoa kết trái lần đầu tiên.

Mặc dù hành động của Quất Nặc đã làm chàng vô cùng mất thể diện, nhưng Quất Nặc là huyết mạch duy nhất của Tương Lý Ân, không thể không cứu. Chàng cũng biết nếu cứu Quất Nặc sẽ dẫn tới một thế cục bế tắc, Thượng Quân chắc chắn sẽ nhân cơ hội này mà đuổi chàng ra khỏi thần tung. Nhưng có một vài việc, tưởng chừng như một thế cục chết, nếu nắm vững được thời cơ, lại là một con đường sống đầy bất ngờ.

Tương Lý Khuyết là một vị quân vương ngang ngược độc đoán, từ ngày kế vị đã dòm ngó thần cung như hổ đói rình mồi, có ý muốn thao túng thần cung trong tay mình. Tức Trạch đã nhìn rõ mọi chuyện, nhưng lại là một người ngại phiền phức, do đó khi Tương Lý Khuyết vừa lên ngôi, Tức Trạch liền hoan hỷ vứt hết mọi việc cho Thần Quan Trưởng kế nhiệm, người vẫn còn là một đứa trẻ là chàng, ung dung tự tại lui về ở ẩn trên Kỳ Nam hậu sơn. Thế lực trong thần cung phức tạp hỗn loạn, lại có không ít người vô cùng cố chấp, đồng thời chưa phát hiện ra dã tâm của Tương Lý Khuyết, mấy năm gần đây mặc dù chàng đã ngồi trên ngôi vị Thần Quan Trưởng, nhưng đôi khi hành sự vẫn bị gây cản trở, khó tránh khỏi khó khăn. Tuy nhiên, một khi thần cung mất đi Thần Quan Trưởng, với cá tính cố chấp của Tương Lý Khuyết, hắn sẽ không phải cố gắng kiềm chế dã tâm của mình đối với thần cung nữa. Nếu không may là mấy năm tới Tương Lý Khuyết hành sự cẩn trọng, chàng cũng có cách khiến hắn không còn kìm chế nữa.

Nội bộ Kỳ Nam thần cung dù có tranh đấu với nhau như thế nào, chung quy vẫn không thể chấp nhận thế lực bên ngoài khinh nhờn họ. Tương Lý Khuyết hạ thủ với thần cung sớm ngày nào, thì các thế lực trong thần cung sẽ có thể vứt bỏ khúc mắc, cùng hợp lực chống lại thế lực bên ngoài sớm ngày đó. Chàng là Thần Quan Trưởng do trời định, cho dù Tương Lý Khuyết phế truất chàng, một khi vương cung và thần cung thật sự đối đầu, người trấn thủ Kỳ Nam thần cung chỉ có thể là chàng, cho dù là những lão thần quan cứng đầu kia, ngoài việc nghênh đón chàng về cũng chẳng còn cách nào khác. Việc này chính là lùi để tiến.

Chàng ngồi trên ngôi vị cao như vậy, đại Thần Quan Trưởng trẻ tuổi mà thần bí, hưởng sự tôn kính của người đời, cuộc sống lại giống như một mảnh đất hoang, chỉ sừng sững một tòa Kỳ Nam thần cung, có thể khi gió Đông thổi tung cát bụi, vẫn có thể nhìn thấy vài hạt giống của cây hoa tứ quý, nhưng cũng chỉ là những hạt giống không thể nở hoa mà thôi.

Mà rốt cuộc là do nhân duyên gì lại khiến chàng gặp lại nàng trên đài hành hình Quất Nặc. Toàn thân nàng mặc đồ đỏ, giang rộng đôi cánh trắng muốt, đứng giữa lưng chừng không, hơi cúi đầu xuống nhìn chàng, nở một nụ cười trên khóe môi: “Huynh còn nhớ chứ, mặc dù không cùng huynh lớn lên như Quất Nặc, ta cũng là muội muội của huynh”.

A Lan Nhược, đây là tên của muội, sau này ta nói ba chữ này, tức là đang gọi tên muội.

“Nghe nói máu của thần quan có thể tịnh hóa những thứ ô uế, hôm nay nhờ ân trạch của thần quan đại nhân, không biết máu của ta liệu có sạch sẽ hơn nhiều không?”.

Muội còn nhỏ như vậy, khi ta quay trở lại, muội chắc chắn đã quên ta rồi.

“Chàng là do ta cứu, thì chàng là của ta”.

Ta sẽ quay trở lại, đợi khi ta lên làm Thần Quan Trưởng, sẽ có thể cứu muội ra ngoài.

“Ngươi xem, thời thế bây giờ, đang là như thế nào?”.

Ta là người thân duy nhất của muội, bọn họ không cần muội, muội còn có ta.

Làm sao có thể quên được. A Lan Nhược.

Nhưng chàng quả thực đã rời xa nàng quá lâu, không biết từ bao giờ, nàng cũng đã học được cách giam cầm và chiếm đoạt.

Trong những giấc mơ sâu thẳm, sâu thẳm nhất, chàng thực ra đã từng mơ thấy nàng, mơ thấy năm đó chính chàng đã cứu nàng ra khỏi xà trận, còn nàng giang cánh trong vòng tay của chàng. Không phải chàng chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ bị sa cơ, nhưng trên thế gian này, nếu nói có một người duy nhất mà chàng không muốn để người đó nhìn thấy chàng sa cơ, đó chỉ có thể là A Lan Nhược. Nhưng lúc này, chàng bị giam trong phủ của nàng, trong một khoảng trời nhỏ bé, giống như một tù nhân.

Không ai thích bị cầm tù.

Rồi sau đó nàng đã viết thư cho chàng, giả tên người khác để đùa cợt chàng.

Chàng là một người luôn biết cách che giấu cảm xúc, nếu người đó không phải là A Lan Nhược, chàng tuyệt đối sẽ không phẫn nộ đến như vậy.

Ánh nến lay lắt trong thư phòng, nàng biếng nhác ngồi dựa lưng trên chiếc giường thấp: “Huynh chưa từng nghĩ, ta không hề căm ghét huynh như huynh căm ghét ta, có thể ta còn rất thích huynh, làm những việc đó thực ra là muốn huynh vui”. Nếu muốn chàng vui, sao phải mượn danh nghĩa của người khác, tại sao không đề tên của nàng dưới mỗi bức thư? Chàng quả thực vô cùng tức giận, lần đầu tiên trong đời nói năng không suy nghĩ. Còn nàng lại bật cười: “Những lời ta nói có thể là thật, có thể là giả, có thể ta thật lòng thích huynh, có thể ta thật lòng muốn đùa giỡn với huynh”.

Khi nàng nói thật lòng thích chàng, nàng khẽ nghiêng đầu, trong điệu bộ có một nét ngây thơ mà đã lâu chàng chưa được nhìn thấy.

Trước khi nàng thốt lên những chữ này, những hạt giống hoa tứ quý không thể nảy mầm được chôn giấu trong sâu thẳm trái tim chàng, chàng chưa từng nghĩ có thể đó là yêu thích. Nhưng khi nàng nói ra những lời như vậy, lại giống như mở ra một chiếc hộp đã bị yểm chú đóng kín, những thứ được cất giấu trong đó đồng loạt lao ra ngoài.

Tại sao phải trường tu, tại sao phải cứu nàng, tại sao trong mộng cảnh sâu thẳm nhất bí mật nhất, lại chỉ xuất hiện duy nhất hình ảnh của nàng.

Trong thạch trận giam giữ khuyển nhân, chàng vào trận cứu nàng gần như là do bản năng, chàng ôm nàng lăn ra ngoài kết giới, nàng khẽ thì thầm bên tai chàng: “Huynh thật sự thích ta, Trầm Diệp”. Chàng ôm nàng trong lòng, thấy ánh mắt nàng long lanh, giống như trong đêm trăng hồi nàng còn nhỏ, chàng dạy nàng đọc tên của mình: “Diệp... Lan...”. Nàng bập bẹ đọc. Hai chữ bập bẹ đó có thể lại chính là một điềm báo.

Chàng đã được định là sẽ yêu nàng. Chàng thực ra chưa từng thôi khát khao nàng.

03.

Hai năm sau đó là một quãng thời gian tươi đẹp. Chàng trồng vài cây tứ quý trong Mạnh Xuân viện, mùa hè năm đó đã có một nửa số cây khai hoa kết trái. A Lan Nhược đứng dưới gốc cây như trầm tư suy nghĩ điều gì: “Trong xà trận cũng có cây tứ quý, hồi nhỏ muội luôn ăn thứ quả này, nghe nói trước đây trong xà trận không có loại cây này, nhưng chỉ trong một đêm, cây đã nảy mầm, mọc lên rồi đơm hoa kết trái, chắc là ông trời đã thương xót muội chăng”. Những chuyện đã xảy ra, vì nàng bị khí độc trong xà trận giam hãm, quả nhiên không còn nhớ lại được nữa. Vậy cũng không sao cả, chàng nghĩ, như bây giờ đã rất tốt rồi.

Đôi khi, vào những đêm trăng sáng, nàng mang giường mây ra ngồi hóng mát dưới gốc cây tứ quý. Đêm hôm đó, chàng từ phòng chế tác gương đi ra, từ xa chỉ nhìn thấy ánh trăng sáng vằng vặc, còn nàng đang nằm trên giường mây, dáng vẻ như đã ngủ say, tán cây tứ quý to lớn tỏa bóng râm trên đầu nàng, một tập thơ rớt xuống từ tay nàng.

Chàng thích được nhìn ngắm dáng vẻ nàng khi ngủ say, cho dù trong lòng có bao nhiêu điều phiền muộn, nhìn gương mặt nàng khi ngủ cũng có thể giúp chàng lập tức quên đi tất cả. Nàng vẫn ở bên chàng.

Những đóa hoa màu trắng rơi trên chiếc giường mây, chàng cúi người sát bên nàng, lặng ngắm hồi lâu, nhặt một đóa cài lên tóc mai của nàng, ngón tay khẽ vuốt ve tóc mai nàng rồi dừng lại, lướt qua hàng lông mày, sống mũi, khóe môi của nàng. Lần đầu tiên chàng cài hoa cho nàng cũng là dưới gốc cây tứ quý, hành động thân mật này giống như đang thực hiện một lời thề, muội còn có ta, A Lan Nhược, có ta là đã đủ rồi. Hồi lâu, chàng cúi xuống, hôn lên trán nàng. Nàng không hề tỉnh dậy.

Nhưng vận mệnh lại bắt đầu sai sót từ đó.

Khuynh Họa phu nhân mượn cớ tới kiểm tra tiến độ chế tác gương, tới phủ của A Lan Nhược nói chuyện với chàng. Trong phòng chế tác gương, khuôn mặt được trang điểm giống như một chiếc mặt nạ của Khuynh Họa phu nhân hiện lên trong những mảnh gương hai mặt vỡ vụn, cất giọng nhàn nhạt, nói: “Tương Lý Khuyết còn tại vị ngày nào thì ngày đó ngươi không thể quay lại Kỳ Nam thần cung, ta không biết ngươi có diệu kế gì, nhưng biết ngươi không muốn bị giam giữ ở đây. Từ trước tới giờ ngươi luôn kính trọng phu quân đã khuất của ta, mà tấm lòng muốn báo thù cho phu quân của ta cũng chưa một ngày phai nhạt. Tại sao ta và ngươi không cùng kết hợp lại, đôi bên cùng có lợi, nếu Quất Nặc kế vị, ta thay mặt nó thề với ngươi rằng, vương cung sẽ vĩnh viễn không mạo phạm tới thần cung”.

Theo kế sách trước đây của chàng, nếu lúc này chàng còn tự do, đã sớm có thể ép Tương Lý Khuyết phải động can qua với thần cung rồi. Nhưng hiện nay Tương Lý Khuyết quả thực đã không còn lỗ mãng như trước đây, vẫn áp dụng cách áp chế dần dần nuốt gọn thần cung. Nhìn bề ngoài, ở thần cung dường như vô sự, nhưng chắc chắn các thần quan trong đó đã bị Tương Lý Khuyết ngấm ngầm thay đổi rất nhiều rồi. Gần hai năm ẩn cư, không phải chàng không hề biết chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài. Chàng luôn đợi Khuynh Họa tới tìm chàng.

Khi chàng còn nhỏ, Tức Trạch thường giáo huấn chàng rằng, Kỳ Nam thần cung chúng ta, khi chưa đến mức vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không vướng vào vòng tranh chấp phàm trần, những việc đó sẽ làm mất phong cách của chúng ta. Chắc chắn Tức Trạch sớm đã dự liệu được rằng cuối cùng sẽ có một ngày bọn họ bị cuốn vào những chuyện mất phong cách như vậy, ngài ấy không muốn làm việc này, do đó mới dồn gánh nặng lên vai chàng. Nếu đã có sự hỗ trợ của Khuynh Họa, Tương Lý Khuyết chắc chắn sẽ chết. Cho dù mục đích của Khuynh Họa là đưa Quất Nặc lên kế vị, nhưng Quất Nặc kế vị hay thái tử Tương Lý Hạ kế vị thì có can hệ gì tới chàng? Kỳ Nam thần cung chỉ cần cái chết của Tương Lý Khuyết mà thôi.

Khuynh Họa ba lần tới phủ, tỏ rõ thành ý, chàng bấy giờ mới đặt mưu kế vào trong một túi gấm, giao cho bà ta. Từ trước tới giờ, hạ độc vốn không phải là diệu kế gì, nhưng lại là kế sách phù hợp với Khuynh Họa nhất. Tương Lý Khuyết bản tính đa nghi, do đó trước khi tiến hành bước cuối cùng, cần phải đi rất nhiều đường vòng. Mỗi chặng đường cần phải đi như thế nào, cần né tránh điều gì, có thể lôi kéo ai trong triều đình, có thể bắt đầu lôi kéo từ ai, có một số việc thành công rồi thì thế nào, không thành công thì ra sao, xếp lại thành một tệp giấy dày, chuẩn xác giống như que tính(*). Tương Lý Khuyết mặc dù sủng ái Khuynh Họa, nhưng lại giam cầm bà ta giống như chim trong lồng, trước đây bà ta không hiểu nhiều về chuyện triều chính, chính chàng là người đã đưa bà ta bước vào con đường tranh giành quyền lực.

(*) Que tính: Theo sử sách ghi lại, que tính được làm từ tre, trúc, gỗ, ngà voi, xương động vật, kim loại... với độ dài ngắn to bé giống nhau, thông thường có độ dài từ 13~14cm, rộng từ 0,2~0,3cm, thường được bó khoảng hơn hai trăm bảy mươi que thành một bó, bỏ trong túi vải, đeo bên mình, khi cần sẽ mang ra tính toán.

Hai đêm trước ngày Tương Lý Khuyết băng hà, Khuynh Họa lại một lần nữa tới phủ. Trong phòng chế tác gương, chàng đang cầm bút vẽ khung gương để sai người làm một cái khuôn theo bản vẽ đó. Mặc dù là cô mẫu của chàng, Khuynh Họa lại vẫn kính trọng gọi chàng là đại nhân, bàn luận với chàng về tình hình gần đây của Tương Lý Khuyết, đồng thời hứa hẹn rằng sau khi sự thành sẽ lập tức đón chàng về Kỳ Nam thần cung. Chàng cầm bút, chăm chú nhìn vào trang giấy, nói: “Nếu việc này thành, ta muốn có A Lan Nhược”. Khuynh Họa bỗng ngẩng đầu lên. Chàng tỏ thái độ lạnh lùng: “Tất cả những thứ nàng ta bắt ta chịu đựng, ta đương nhiên phải ‘đáp trả’ cho nàng ta không thiếu một phân”. Chàng ngước mắt nhìn Khuynh Họa đang nhíu mày: “Hay là nàng ta chung quy vẫn là cốt nhục của Quân Hậu, Quân Hậu thấy thương xót?”. Khuynh Họa trầm mặc giây lát, nói: “Ngày sự thành, A Lan Nhược sẽ là của đại nhân”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx