sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tam sinh tam thế - Chẩm thượng thư (Tập 2B) - Phần V - Chương 21 - Phần 1

Chương 21

01.

Diệp Thanh Đề chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ tu tiên, hơn nữa chỉ đợi ngày hôm nay làm lễ tẩy rửa bụi trần ở Dao Trì rồi tới điện Thanh Vân ở Đại La Thiên bái kiến Đế Quân, chàng sẽ trở thành tiên.

Diệp Thanh Đề còn nhớ, khi mình còn làm người đã là hơn bốn trăm năm trước.

Chàng sinh ra trong nhà họ Diệp của triều Tấn, là con trai trưởng của phủ Vĩnh Ninh Hầu. Phủ Vĩnh Ninh Hầu có truyền thống võ thuật, mỗi đời Vĩnh Ninh Hầu đều tử trận ở chiến trường, phụ thân chàng cũng tử trận nơi sa trường vào năm ba mươi lăm tuổi, khi kế thừa tước vị, chàng mới mười bảy tuổi.

Lúc đó triều Tấn đã đến hồi suy vong, con cháu nhà thế gia phần lớn đều là hạng chơi bời, con cháu của Diệp thị lại là những phần tử xuất sắc trong số những kẻ hủ bại đó, còn Diệp Thanh Đề lại là người xuất sắc nhất. Về lý mà nói Diệp Thanh Đề ngoại hình tuấn tú, tính cách tốt, môn đệ lại cao, sẽ là lựa chọn hàng đầu khi kén rể của các gia tộc danh giá trong kinh thành, nhưng từ khi triều Tấn được thiết lập, phủ Vĩnh Ninh Hầu đã nổi tiếng nhiều quả phụ, các đại tộc thế gia thật lòng thương con gái đều không muốn gả đích nữ của mình cho nhà họ Diệp, do đó đời nào Vĩnh Ninh Hầu cũng gặp khó khăn trong việc hôn phối, đành phải đặt hy vọng vào việc hoàng đế ban hôn.

Khi Diệp Thanh Đề kế thừa tước vị, chính vào lúc biên giới xảy ra chiến sự liên miên, Diệp Tiểu Hầu sau khi kế thừa tước vị, còn chưa kịp đợi hoàng đế ban hôn để cưới vợ đã phải ra chiến trường trấn giữ biên quan, trấn giữ suốt năm năm, đã hoàn toàn quét sạch được tộc Thát Thát quấy nhiễu vùng biên.

Diệp Thanh Đề lập được kỳ công, hoàng đế đương nhiên rất vui mừng, sau khi chàng về kinh, không chỉ ban thưởng hậu hĩnh cho phủ Vĩnh Ninh Hầu, còn ban hôn cho chàng với đại tiểu thư của phủ Tề Quốc Công, lại ban cho chàng một mỹ nhân làm thiếp. Trong số các hoàng đế đời trước của vương triều này, cũng có người thích ban tặng mỹ nhân cho thần tử, nhưng vị hoàng đế đã sống hơn bốn mươi năm và tại vị được hơn hai mươi năm này lại chưa từng ban tặng mỹ nhân cho thần tử, chàng mặc dù là võ tướng, không có tâm tư lươn lẹo như các quan văn trên quan trường, nhưng cũng cảm thấy việc này có phần kỳ lạ.

Sau một cuộc ngấm ngầm điều tra mới biết được, mỹ nhân được ban tặng cho chàng lại là một quý nhân họ Trần ở trong cung của hoàng đế, quý nhân này vốn dĩ không được sủng ái, chỉ vì bốn năm trước trong ngày sinh của Vi Đà Hộ Pháp đã cứu được hoàng thượng bị ngã xuống nước do bất cẩn, do đó nàng đã lọt vào mắt xanh của hoàng thượng. Nghe nói Trần quý nhân khi chưa được sủng ái ngưỡng mộ hoàng thượng đến chết đi sống lại, nhưng không biết tại sao, khi hoàng thượng có tình cảm sâu đậm với nàng, lại tỏ vẻ rất lạnh nhạt, liên tục chọc giận ngài. Còn có một chuyện bí mật hơn, nói rằng Trần quý nhân dù tỏ vẻ lạnh lùng, hoàng thượng cũng vô cùng sủng ái, sủng ái nàng suốt bốn năm, nhưng trong bốn năm đó, Trần quý nhân lại chưa đêm nào để hoàng thượng được đến gần nàng.

Lúc đó, Diệp Thanh Đề đang ngồi trên tường uống rượu ngắm trăng, nghe mật thám nói đến chỗ này, bình rượu trong tay rơi xoảng xuống đất, sững người hồi lâu mới nói: “Đúng là một bậc kỳ nữ, nàng ấy như vậy hoàng thượng cũng nhẫn nhịn được, nàng ấy còn có thể phạm phải sai lầm lớn như thế nào nữa mà hoàng thượng lại ban nàng ấy làm thiếp của ta”.

Mật thám đắn đo giây lát mới nói: “Nàng ấy đã... viết thư tình cho quý phi nương nương”.

Nạp thiếp không như cưới vợ, từ dẫn cưới tới đón dâu, tuần tự tuân theo sáu bước, tới khi đón nàng dâu mới vào cửa phải mất mấy tháng, muốn nạp thiếp về chẳng qua chỉ cần chọn một ngày rước vào bằng lối cửa sau là được. Diệp Thanh Đề từ nhỏ đã một lòng hướng về chiến trường, khó có cảm hứng gì với chuyện phong nguyệt, nhưng vị Trần quý nhân này lại khiến chàng có vài phần hiếu kỳ. Ngày Trần quý nhân vào cửa, mặc dù khi Diệp Thanh Đề rời thư phòng đã là lúc đêm khuya, chàng vẫn có dự định tới Bích Vân viện gặp vị kỳ nữ này.

Vì không muốn bắt đám người hầu phải ra mở cửa viện, Diệp Hầu gia liền nhảy qua tường để vào Bích Vân viện, khi chân còn chưa chạm đất, đã nghe thấy một tiếng cười nhẹ như tiếng chuông bạc, đưa mắt nhìn về phía có tiếng cười, một đầm sen xanh biếc trải rộng trước mắt, trong đầm lá sen xanh ngút ngàn, cách đó vài trượng, có một nữ tử áo trắng, bước chân nhẹ tênh, đang đạp nước điểm sen đuổi bắt lũ đom đóm trong đầm.

Dưới ánh trăng bạc, nữ tử đó thi thoảng quay mặt lại, giữa hai đầu lông mày đen nhánh có một bông hoa, đôi mắt sáng như sao, nụ cười nở trên môi khiến khuôn mặt tuyệt sắc lại càng thêm phần kiều diễm. Đầu óc Diệp Hầu gia nổ tung một tiếng, hai câu văn đã đọc từ thời còn niên thiếu bỗng ùa về trong tim, “Phảng phất như mây che bóng nguyệt/ Phiêu diêu như gió bay làn tuyết”(*).

(*) Hai câu trích trong bài Lạc thần phú của Tào Thực, bản dịch của Điệp Luyến Hoa trên trang thivien.net. Nguyên văn Hán Việt là: Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt/ Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết.

Khi chàng nhảy xuống đất từ trên bức tường, vừa hay nhảy xuống phía sau một gốc cây lê già, vô tình đã giẫm phải một cành cây khô dưới gốc cây, một tiếng gãy khô khốc vang lên trong đêm khuya lại rất chú ý. Quả nhiên trên khuôn mặt của nữ tử trong đầm sen xuất hiện vẻ kinh hoảng, một luồng ánh sáng trắng ấm áp bay thẳng về phía thủy đình trong đầm sen, sau luồng sáng trắng đó, không thấy bóng dáng của nữ tử đâu nữa.

Chàng vội vã chạy tới thủy đình, bên trong đình, một nữ tử áo xanh dụi dụi đôi mắt ngái ngủ đứng lên từ ghế đá, nữ tử áo xanh có một khuôn mặt tròn trịa, dáng vẻ chỉ có thể coi là thanh tú, ngây người nhìn chàng hồi lâu, nói: “Diệp Hầu gia?”. Chàng lại chú ý tới bông hoa giữa trán của nữ tử. Không, đó không phải là bông hoa trang điểm, nhìn giống một vết chàm trên da hơn, một đóa hoa rực rỡ, tựa như lông phượng trải rộng, giống hệt với bông hoa trên trán nữ tử áo trắng ban nãy.

Chàng đã nhiều năm trấn giữ ở vùng biên cương, chẳng có chuyện kỳ lạ nào chưa từng gặp phải, nhìn nàng giả bộ không hay biết gì một cách đáng yêu lại thấy buồn cười, nheo mắt hỏi thẳng: “Ngươi là yêu tinh?”.

Chàng thực ra vốn nghĩ rằng nàng sẽ phủ nhận, giống như năm chàng hai mươi tuổi, đã gặp một con rắn tinh kết hôn với một người thợ săn ở một thôn nhỏ vùng biên giới, dù đã lộ cả đuôi ra ngoài vẫn ấm ức biện giải cho mình. Nhưng nàng lại chỉ sững người lại trong giây lát, nhăn nhó mặt mày hỏi chàng: “Ta như thế này, trông lại giống yêu tinh sao?”. Không đợi chàng trả lời lại thở dài một tiếng: “Giờ đây càng ngày càng không ra thể thống gì nữa rồi, trước đây chỉ vì bông hoa ở giữa trán bị phán là một đóa yêu hoa, giờ đây ngay cả chân thân cũng bị người ta tưởng là yêu tinh rồi”. Than thở xong lại dồn hỏi chàng: “Ta quả thật giống yêu tinh sao? Ta có chỗ nào giống yêu tinh? Ngươi đã gặp yêu tinh nào xinh đẹp như ta chưa?”.

Chính bởi vì nàng xinh đẹp không giống người phàm nên chàng mới chắc chắn rằng nàng là yêu tinh, nàng lại hỏi chàng đã từng gặp yêu tinh nào xinh đẹp như nàng chưa, lòng chàng chợt nghĩ ra một giả thiết khác, mặc dù cảm thấy suy đoán này có phần viển vông, nhưng vẫn hỏi nàng với một nụ cười ẩn trong ánh mắt: “Lẽ nào ngươi là thần tiên ở trên trời?”.

Nàng mím môi: “Có phải người phàm các ngươi đều nghĩ rằng chỉ ở trên trời mới có thần tiên không? Ta không phải là thần tiên ở trên trời, ta là thần tiên của nước Thanh Khâu, ngươi đã từng nghe nói tới Đông Hoang chưa? Ta là thần nữ Phượng Cửu của Đông Hoang”.

Khi nàng nói những lời này, trong đôi mắt trong veo hấp háy chút bông đùa, mặc dù mang khuôn mặt tròn trịa của Trần quý nhân nhưng lại khiến người ta quên đi khuôn mặt đó mà chỉ nhìn thấy đôi mắt trong veo của nàng.

Trái tim trong lồng ngực chàng đập dồn dập.

Diệp Thanh Đề sống hai mươi ba năm, chưa từng biết tình là gì, lần đầu tiên nếm trải vị tình lại là khi đem lòng yêu một thần tiên. Vị thần tiên này thật xinh đẹp, tính cách sôi nổi hiền hòa, rất giỏi nấu ăn, thích múa thương đánh quyền, rất hợp với chàng, nghe nói lần xuống hạ giới này là để tạo tình kiếp cho hoàng thượng của bọn họ.

Nàng hỏi chàng: “Ngươi có hiểu thế nào là tạo kiếp nạn không? Thực ra ta không phải là người chuyên quản việc tạo kiếp nạn, nào ngờ lại xui xẻo như vậy, vốn xuống phàm giới để báo ân, kết quả lại gặp cô cô của ta tới thay đổi số mạng của con người, nhất thời bất cẩn đã bị cuốn vào trong đó”. Nàng trách móc hoàng đế với chàng: “Ti Mệnh nhất thiết bắt ta nước đến chân mới nhảy tới tạo tình kiếp cho ngài ấy. Ngươi có hiểu nỗi khó khăn vất vả của ta khi tạo kiếp nạn không, Ti Mệnh đưa cho ta một quyển truyện, ta đã dùng hết các cách mà các tiểu thư phụ bạc chà đạp tài tử trong đó dùng nhưng ngài ấy lại vẫn dành tình cảm sâu đậm cho ta”. Nàng rùng mình một cái: “Ta chẳng còn cách nào khác, đành phải đưa ra hạ sách, viết một bức thư tình cho quý phi của ngài ấy”. Nàng thở dài một tiếng: “Việc như vậy ta cũng đã làm rồi, ngươi thử nói xem lẽ nào không nên ban cho ta một dải lụa trắng hay một chén rượu độc sao, rốt cuộc ngài ấy nghĩ thế nào mà lại thưởng ta cho ngươi làm thiếp, làm ta lúc này đi cũng chẳng dám đi, còn sợ rằng nếu đi sẽ làm liên lụy đến ngươi nữa!”.

Nàng đã coi chàng là bằng hữu, thành thực trút bầu tâm sự với chàng, chàng cầm vò rượu trên tay, vừa uống từng ngụm từng ngụm vừa mỉm cười. Chàng không nhớ đã từng nghe câu nói thần tiên vốn vô tình ở đâu, làm thần tiên đã không có thất tình lại không có lục dục, chàng đem lòng yêu thần tiên, chắc chắn là không có kết quả gì. Đôi khi chàng hận rằng tại sao đêm hôm đó chàng lại rung động, lại hận rằng giây phút rung động đó sao lại có thể kéo dài suốt năm năm, cắm sâu vào trong tâm can chàng, khiến chàng muốn loại trừ cũng không được. Chàng từng băn khoăn do dự, từng giằng xé, từng đi nghe quốc sư giảng đạo, cũng từng theo cao tăng ngồi thiền, nhưng cuối cùng vẫn muốn đến bên nàng, cho dù chỉ là nhìn ngắm nàng từ xa thôi cũng tốt. Nàng nói nàng tới đây để tạo tình kiếp cho hoàng đế, thực ra cũng chính là tới để tạo tình kiếp cho chàng.

Chàng thực ra không muốn mang lại cho nàng gánh nặng gì, vốn nghĩ tình cảm này chàng sẽ mang theo mình vào đất khi nhắm mắt xuôi tay, nhưng thật sự tới lúc sắp chết, chàng lại không thể khống chế được bản thân mình.

Từ sau khi Trần quý nhân làm tổn thương trái tim của hoàng đế, hoàng đế bắt đầu thích nghiên cứu Đạo pháp, vô cùng tin tưởng trọng dụng một vị đạo sĩ già, còn phong cho đạo sĩ đó là quốc sư, cho xây dựng một Hoàng gia đạo quán, cứ đến ngày mười lăm hàng tháng đều vào trong đạo quán cùng quốc sư ngồi luận đạo.

Cũng chính vào đêm hôm đó chàng mới biết đạo sĩ đó là một con yêu tinh độc ác, muốn chiếm đoạt hồn phách của hoàng đế để luyện đan, đã âm thầm mưu đồ suốt năm năm, dự định sẽ nhân đêm nay, một đêm thiên tượng chí âm hiếm thấy trong mười năm trở lại đây để cướp đoạt tính mệnh của hoàng đế, do đó khi hoàng đế vào đạo quán luận đạo như thường lệ hắn đương nhiên đã cầm cây yêu đao Lam Vũ tấn công hoàng đế.

Chàng không ngờ rằng chiếc chuông bạc buộc ở cổ tay nàng quanh năm lại là một pháp khí có thể cảm nhận được hoàng đế gặp nguy hiểm, chàng cũng chưa từng nghĩ rằng thần tiên lại có thể có tình. Khi yêu đao Lam Vũ chém xuống người hoàng đế, sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch một cách rõ ràng, khi lao tới đỡ lưỡi đao cho hoàng đế đã hét lên hai tiếng “Đông Hoa” một cách đau đớn xé lòng, hoàng đế không tên là Đông Hoa, đó là lần đầu tiên chàng nghe thấy cái tên này.

Nàng chắn ngay trước mặt hoàng đế một cách không hề do dự, còn chàng cũng không hề do dự chắn ngay trước mặt nàng.

Mũi đao Lam Vũ cắm sâu vào lồng ngực chàng, lưỡi đao lại bị chàng nắm chặt trong tay.

Chàng sợ mũi đao sẽ xuyên qua tim mình mà khiến người ở phía sau chàng là nàng bị thương.

Yêu đạo đã chết ngay dưới lưỡi kiếm của nàng, đám thị vệ bên ngoài đạo quán chậm chạp chạy tới vây tròn lại bảo vệ hoàng đế, còn chàng cuối cùng đã không thể gắng gượng được, gục ngã trong vòng tay nàng.

Khi nàng kể lể với chàng, chàng thường rất hay cười, khuôn mặt trắng bệch của chàng trước lúc ra đi cũng vẫn mang theo một nụ cười: “Bọn họ nói... thần tiên vô tình, ta đã... tin họ, thực ra... thần tiên cũng có thể có tình, đúng... không?”.

Chàng thấy nàng bật khóc, gật đầu, liền nảy sinh suy nghĩ viển vông: “Kiếp này... đã vô duyên, liệu có thể... hẹn ước với nàng... vào kiếp sau?”.

Nàng vẫn khóc, nước mắt rớt xuống khuôn mặt chàng, nhưng lại không cho chàng câu trả lời mà chàng mong muốn, nàng nghẹn ngào nói: “Thanh Đề, ta nợ ngươi một mạng, nhất định sẽ trả lại cho ngươi”.

“Thanh Đề, ta sẽ thủ tiết ba đời vì ngươi”.

“Thanh Đề, ngươi hãy yên nghỉ”.

Chàng yêu nàng sâu đậm, không tiếc tính mạng vì nàng. Nhưng trên thế gian vốn không có đạo lý từ bỏ một mạng sống sẽ đổi lại được một mối tình.

Chàng nghĩ, nàng rõ ràng đã nói rằng thần tiên có thể có tình, nhưng lại không muốn dành tình cảm đó cho chàng. Nàng đã khóc mà nói rằng nàng sẽ trả lại cho chàng, mệnh có thể trả lại, tình cảm cũng có thể trả lại sao?

Hai trăm năm trước, khi chàng tỉnh dậy trong U Minh ty mới biết rằng thời gian đã trôi qua, thế sự đã khác nhiều, phàm giới cũng sớm đã thay đổi triều đại rồi. Bảy năm sau khi chàng qua đời, bộ tộc Biên Nhung Tây chinh, kinh thành bị chiếm đóng, triều Tấn diệt vong, thái tử dẫn theo tông thất đi về về phía Nam, xây dựng một triều đại mới, gọi là Nam Tấn, an phận một phương đã gần trăm năm.

Chàng vốn dĩ đã chết từ lâu rồi. Là nàng cho chàng một tiên thể, một nửa tu vi của nàng, một hồn phách vĩnh viễn không phải vào luân hồi, một tiên phẩm mà các bậc đế vương dưới phàm giới dù dốc hết tài sản đất nước cũng không thể có được. Nàng nói nàng sẽ trả lại cho chàng, nàng thực sự đã trả lại cho chàng.

Minh chủ Tạ Cô Châu cầm một bình rượu trên tay, lắc lắc: “Tình cảm của ngươi đối với Phượng Cửu, ta cũng đã được nghe nói qua một chút, nhưng đã tái sinh thành tiên, tình cảm trước đây giống như một giấc mộng, hãy quên đi thôi. Nàng ấy cho ngươi nhiều như vậy, cũng là vì muốn có thể trả hết tình cảm của ngươi đối với nàng. Ngươi đã từng cứu mạng nàng, Đông Hoa Đế Quân cũng đã từng cứu mạng nàng. Năm xưa để trả ơn cho Đế Quân, nàng đã cố gắng hết sức muốn dùng thân mình để báo đáp, còn với ngươi, lại liều mạng đi lấy trộm quả tần bà rồi độ cho ngươi một nửa tu vi của mình. Cách thức báo ân khác nhau như vậy, ngươi nói xem là vì sao?”.

Thấy chàng hồi lâu không trả lời, khẽ thở dài: “Không phải là vì Đế Quân là tôn thần còn ngươi lúc đó chỉ là người phàm, đó chẳng qua chỉ là vì một người là người nàng yêu, một người không phải là người nàng yêu mà thôi. Nàng và Đế Quân đã vương vấn với nhau suốt mấy nghìn năm, cũng đã nói không biết bao nhiêu lần từ bỏ rồi, nhưng chưa có lần nào thực sự từ bỏ được”. Lại rót rượu từ bình vào chén, cũng chẳng buồn để ý tới việc ban nãy mình lắc qua lắc lại chiếc bình sẽ làm hỏng cả khẩu vị của rượu, uống từng ngụm cạn chén rượu, nói: “Nàng ái mộ Đế Quân, bao nhiêu năm như vậy đã trở thành bản năng. Ngươi quên được nàng đối với ngươi mới là tốt”.

Tạ Cô Châu chỉ chủ động nhắc tới chuyện đó một lần như vậy, sau này không lần nào nói với chàng về chuyện của Phượng Cửu và Đông Hoa nữa, chàng cũng không chủ động hỏi, chỉ thi thoảng nhớ tới câu nói giống như một tiếng thở dài đó của Tạ Cô Châu. Nàng ái mộ Đế Quân, bao nhiêu năm như vậy đã trở thành bản năng. Ngươi quên được nàng, đối với ngươi mới là tốt.

Hai trăm năm sau, khi chàng gặp lại Phượng Cửu bên bờ Dao Trì, cuối cùng đã hiểu được hàm ý trong câu nói của Tạ Cô Châu năm xưa.

Nàng còn xinh đẹp hơn hồi còn ở dưới phàm giới, khi chàng gặp nàng, sắc mặt thể hiện rõ vẻ kinh ngạc mừng rỡ, nàng cũng mỉm cười nhìn chàng, gọi chàng là Thanh Đề như năm xưa, nhưng trong nụ cười đã ẩn chứa chút xa cách.

Bên bờ Dao Trì, chỉ có nàng và chàng đứng nhìn nhau, mấy năm gần đây, những thần tiên vì kỳ duyên mà được phi thăng chỉ có một mình chàng.

Lễ tẩy trần rất đơn giản, khi nàng đọc lời chúc tụng lại có vẻ không chú tâm. Khi buổi lễ kết thúc, một tiểu tiên tử nâng váy tới mời nàng, chớp chớp mắt nói với nàng: “Đế Quân mời điện hạ tới Lưu Ly các bên cạnh điện Thanh Vân trước”.

Chàng nhận thấy tiểu tiên tử chỉ nhắc tới hai chữ Đế Quân đã khiến nàng thất thần trong giây lát.

Không phải là chàng chưa nghe nói chuyện những năm qua nàng luôn trốn tránh Đông Hoa, không phải là chưa từng nghĩ rằng Tạ Cô Châu có thể đã nhìn nhầm rồi, lần này nàng đã thật sự từ bỏ Đế Quân.

Nhưng, dù đã thật sự từ bỏ thì sao, khi nghe thấy tôn hiệu của ngài ấy, nàng vẫn thất thần. Nếu không phải là bản năng, thì là vẫn còn có tình cảm, nếu là bản năng, lại càng khiến người ta kinh ngạc.

Khi nàng định thần lại từ biệt chàng, nói sau này cùng là thần tiên, hãy quan tâm chăm sóc cho nhau.

Chàng nhìn nàng hồi lâu, chỉ đáp lại một câu “Được”.

Đưa mắt nhìn theo bóng dáng nàng từ từ xa dần, chàng cũng quay đi. Có thể duyên phận của họ vốn là như vậy, gặp gỡ dưới phàm giới, chia ly trên thiên đình, chàng nghĩ, thực ra như vậy cũng đủ rồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx