sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tam sinh tam thế Chẩm thượng thư - Phần II - Chương 04 - Phần 3

Sự thể là thế nào, Phượng Cửu nửa mơ nửa tỉnh cũng hiểu ra, thì ra tất cả không phải giấc mơ, theo Tiểu Yến nhớ lại, đêm trước chàng ta đi thăm dò đường, giữa chừng bị lạc, loanh quanh mãi khi quay lại thì Phượng Cửu đã biến mất, chàng ta lo lắng tìm suốt đêm hôm đó và ngày hôm sau vẫn không thấy, lúc chán nản trở về Tật Phong Viện lại nhìn thấy một con hồ ly đỏ đang ngủ khò khò trên giường của Phượng Cửu, còn Đông Hoa Đế Quân, kẻ địch số một của chàng ta lại ngồi bên cạnh ngây người nhìn con hồ ly đỏ đang ngủ say đó, chăm chú đến mức chàng ta đến gần cũng không biết. Chàng ta lờ mờ cảm thấy chuyện rất kỳ lạ, vậy là nhân lúc Đông Hoa không biết ra ngoài có việc gì liền lẻn vào phòng. Nói đến đây, Tiểu Yến uyển chuyển nói rằng lúc đó chàng ta không hề biết hồ ly đỏ nằm trên giường chính là Phượng Cửu, cứ tưởng là con linh thú quý hiếm gì Đông Hoa vừa săn được. Chàng ta ghé lại gần nhìn, thấy con hồ ly này trông rất tinh nghịch đáng yêu, không kìm được liền bế lên thử nhấc nhấc xem có nặng không, sau đó bi kịch liền xảy ra.

Phượng Cửu liền nhìn củ cà rốt tươi run rẩy giơ bàn tay bị băng bó như cái móng lợn ra, bật cười: “Sau đó muội nằm mơ, thổi ra một quả cầu lửa làm bỏng tay huynh à? Muội rất lợi hại mà”.

Củ cà rốt tươi bối rối nói: “Ô, không”. Đột nhiên nổi giận nói: “Không biết Mặt lạnh xuất hiện từ lúc nào, đứng tựa cửa, mỗ chưa kịp phản ứng hắn đã làm tay mỗ thành ra thế này. Bởi tay mỗ bị như vậy nên đánh rơi muội xuống giường, vậy mà muội vẫn không tỉnh giấc, quả thật mỗ thấy rất khó hiểu. Sau đó mỗ đau khổ phát hiện nội trong ba bước xung quanh giường của muội, mỗ không thể vào được. Mỗ giận lắm đang định ăn miếng trả miếng, Mặt lạnh lại đột nhiên hỏi có phải mỗ đang sống cùng muội không, đã sống cùng bao lâu rồi”.

Phượng Cửu gãi đầu giải thích với củ cà rốt tươi: “Ồ, khi muội ngủ say nếu trời đột nhiên trở lạnh là vô thức biến lại nguyên thân, khi muội biến về nguyên thân, lúc ngủ chẳng có ưu điểm gì chỉ là không sợ lạnh và ngủ rất say”. Lại gãi đầu cũng băn khoăn như Tiểu Yến: “Có điều, Đế Quân, ngài ấy… ngài ấy như thế là thế nào?”.

Tiểu Yến nhún vai tỏ ý không hiểu, nói tiếp: “Là thế nào mỗ không biết, nhưng cụ thể chúng ta cùng sống bao lâu mỗ cũng không nhớ, trả lời đại khái là khoảng nửa năm. Bởi vì mỗ nhớ lại thời gian chúng ta sống chung nên để mất cơ hội tấn công trước, không để ý bị Mặt lạnh dùng phép định thân khiến mỗ không thể nhúc nhích. Mặt lạnh cau mày nhìn mỗ rất lâu, sau đó đột nhiên nói thích mỗ”.

Phượng Cửu đầu đập vào thành giường đánh “cốp”, Tiểu Yến lúng túng nói chữa: “Đột nhiên nói thích căn phòng mỗ đang ở”. Nói đoạn ngạc nhiên nhìn Phượng Cửu: “Sao muội lại đập đầu vào thành giường, có đau không? Ôi, một cái u to tướng!”.

Phượng Cửu xua tay tỏ ý bảo chàng ta nói tiếp, Tiểu Yến quan tâm bảo: “Muội xoa đi, cái u to thế, phải xoa để tránh máu tụ. À, đúng, Mặt lạnh thích căn phòng của mỗ. Hết”.

Phượng Cửu ngây người: “Hết rồi?”.

Củ cà rốt tươi đột nhiên lúng túng: “Hắn nói chỗ chúng ta ở gần tông học, chỗ hắn quá xa, chỗ chúng ta có ao cá chỗ hắn không có, chỗ chúng ta có muội là đầu bếp cao tay, cho nên hắn muốn đổi chỗ với mỗ. Mỗ với tinh thần vô tư giúp người liền vì người khác hy sinh bản thân đã bằng lòng đổi cho hắn, vậy là thu dọn đồ đạc xong mỗ đến đây chào muội một tiếng. Mặc dù mỗ rất không nỡ xa muội nhưng chúng ta là ma, là tiên, chẳng phải đều coi giúp người là niềm vui sao?”.

Phượng Cửu sững sờ một hồi, thành thật nói: “Muội nghe nói tiên quả thật rất trọng đạo lý coi giúp người là niềm vui, không thấy nghe nói ma cũng trọng đạo lý này”. Dừng một lúc, lại tiếp: “Huynh nhanh chóng bằng lòng đổi tẩm cư với Đế Quân vì biết rằng từ khi Đế Quân đến Phạn Âm Cốc, nữ vương Tỷ Dực Điểu đặc biệt phái Cơ Hoành đến tẩm điện của Đế Quân hầu hạ Đế Quân đúng không, thực ra mục đích của huynh là nhằm vào đó đúng chưa”.

Củ cà rốt tươi kinh ngạc nhìn Phượng Cửu rồi đưa tay gãi mũi: “Chuyện này… muội đoán trúng rồi, nếu nay mai sự thành, thế nào cũng mời muội uống rượu mừng”. Nghĩ một lát lại bổ sung: “Còn miễn cho muội khỏi phải tặng tiền mừng”.

Phượng Cửu bỗng thấy hơi đau đầu, xua tay: “Được rồi, ngọn nguồn đầu đuôi muội đã hiểu, lần này chúng ta hành động không thành, mười lăm tháng sau lại hẹn huynh, cho huynh lui”.

Tiểu Yến gật gật đầu đi đến cửa chợt quay lại nghiêm túc nói: “À, còn chuyện này nữa, đêm trước chẳng phải ta đã ôm nguyên thân của muội sao? Ăn không của muội ta vô cùng xin lỗi. Huynh đệ với nhau sao có thể ăn không như thế, khi nào tiện muội nói với ta một câu, ta sẽ để muội đòi lại”.

Phượng Cửu xoa cái u trên trán: “… Không cần đâu”.

Tiểu Yến bỗng dưng nhỏ nhẹ nói: “Muội khách khí gì với ta chứ, bảo muội đòi lại thì muội cứ đòi. Nhỡ đâu trí nhớ của ta kém, hai, ba ngày sau quên mất khiến muội thiệt thòi. Nào nào, chúng ta giao kèo trước bằng văn thư, ngày nào đòi lại, đòi bằng cách nào. À, đúng rồi, hay là muội đòi ta gấp đôi cũng được, nếu thời gian dài thì phải có lợi tức”.

Phượng Cửu: “… Cút!”.

Bên ngoài song cửa trời sáng lờ mờ, Phượng Cửu tay sờ cằm ôm chặt cái chăn, hai mắt trống rỗng lại ngồi ngây một lát, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ một cây quế thiên trúc xanh ngắt, xanh đến lạ thường giữa trời tuyết, bất giác lại chăm chú nhìn ra phía đó.

Phạn Âm Cốc tuyết rơi bốn mùa, thỉnh thoảng có nắng cũng chỉ là những tia trắng nhạt yếu ớt chiếu xuống bình nguyên tuyết, cảnh tượng này đã nhìn suốt nửa năm, nàng cũng bắt đầu nhớ hồng trần cuồn cuộn bụi bay. Nghe Manh thiếu gia nói hơn hai trăm năm trước Phạn Âm Cốc cũng có bốn mùa xuân hạ thu đông, biến thành thung lũng tuyết cũng chỉ gần hai trăm năm nay. Nguyên do phải truy về Trầm Diệp, thần quan trưởng của bộ tộc Tỷ Dực Điểu ẩn dật đã lâu. Nghe nói, vị thần quan trưởng này năm xưa không biết vì nguyên nhân gì khi lui về ở ẩn trong thần quan phủ liền dùng một thanh kiếm chém ba mùa, xuân, hạ, thu cất trong ống tay áo mang theo, suốt nhiều năm ngài không ra khỏi thần quan phủ, từ đó Phạn Âm Cốc cũng không có ba mùa kia nữa.

Manh thiếu gia còn loáng thoáng nói hành động đó của Trầm Diệp là để kỷ niệm sự ra đi của A Lan Nhược, bởi sau khi nàng ra đi, nữ vương lúc đó liền ra lệnh cấm người trong bộ tộc nhắc tới cái tên đó, từ đó ba chữ A Lan Nhược trở thành một từ cấm kỵ của cả tộc. Nghe nói hồi A Lan Nhược còn sống rất thích ba mùa xuân, hạ, thu tràn trề sinh khí, Trầm Diệp mang đi ba mùa đó là để nhắc nhở họ rằng dù bộ tộc vĩnh viễn không nhắc tới tên A Lan Nhược nhưng từng ngày từng khắc không thể quên được nàng ta. Trên bàn rượu, Manh thiếu gia sau khi miễn cưỡng nói xong mấy câu đó đột nhiên im bặt, dường như đã lỡ miệng nói lời không nên nói. Lúc đó Phượng Cửu vừa uống rượu vừa nghe rất hứng thú, tuy rất muốn biết A Lan Nhược rốt cuộc là ai, nhưng Manh thiếu gia dứt khoát không chịu nói thêm nữa. Nàng cũng không hỏi thêm.

Lúc này, cảnh đìu hiu tuyết trắng đột ngột đập vào mắt nàng, sau một cái hắt hơi vì lạnh, Phượng Cửu bỗng nhớ đến câu chuyện đã nghe từ nửa năm trước. Thực ra bây giờ giữa Trầm Diệp và A Lan Nhược có ân oán tình thù trắc trở gì, nàng đã không còn mấy hứng thú, lòng chỉ buồn bã thở than nếu năm xưa A Lan Nhược thích mùa đông lạnh buốt thì hay biết mấy, chỉ còn ba mùa xuân hạ thu ấm áp để lại Phạn Âm Cốc thì bây giờ mọi người đâu đến nỗi khổ sở như vậy. Nghĩ đến đây lại hắt hơi cái nữa, khi ngước mắt liền thấy giữa tuyết trắng cô liêu xuất hiện một góc áo tím.

Phượng Cửu ngẩn ra một lát, nghển cổ nhìn ra phía sau cây quế thiên trúc ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy Đông Hoa nhàn tản ngồi trên chiếc ghế gấp bên bờ ao câu cá. Ngồi trên ghế đểu bằng gỗ táo mà khí độ vẫn ngời ngời như vậy, Phượng Cửu không khỏi thầm khâm phục người này quả xứng là Đế Quân. Nhưng nàng nhớ trước đây mỗi khi chàng câu cá, luôn thích nằm dài sưởi nắng hoặc hiệu chú mấy cuốn kinh Phật cho đỡ buồn, lần này lại chăm chú nhìn mặt nước, tựa như tập trung tất cả tinh thần vào chiếc cần câu dài hơn hai trượng. Phượng Cửu nhìn một lát, cảm thấy bộ dạng đó của Đông Hoa thực ra có thể là đang suy nghĩ chuyện gì đó, bộ dạng chàng khi suy nghĩ khách quan mà nói luôn rất đẹp.

Tại sao Đế Quân bỗng dưng muốn đổi chỗ ở với Tiểu Yến, Phượng Cửu lúc này cũng suy nghĩ một chút. Vừa rồi Tiểu Yến nói gì nhỉ? Nói là hình như Đế Quân cảm thấy Tật Phong Viện ở gần tông học, có ao cá lại có đầu bếp cao tay là nàng? Nếu trước đây không được Tiểu Yến chỉ dạy, hôm nay chưa biết chừng nàng đã tin những lý do vớ vẩn này của Đông Hoa. Nhưng may nàng đã được Tiểu Yến chỉ bảo, vậy là những vòng vo rắc rối của chuyện phong nguyệt nàng đã hiểu được chút ít, nhận ra hành động đó của Đế Quân nhất định có ẩn ý sâu xa. Cau mày nghĩ trước nghĩ sau một hồi, nàng đột nhiên vỡ lẽ, hành động này của Đế Quân lẽ nào là để kích thích Cơ Hoành hơn nữa?

Mặc dù Đông Hoa đã bằng lòng để Cơ Hoành qua lại với Tiểu Yến, nhưng khi hai người đó qua lại với nhau thật chắc chàng lại tức. Hồi đầu Đông Hoa cứu nàng cho nàng nằm lên giường của chàng đó là lần trả đũa đầu tiên, cuối cùng lại bị nàng phá hỏng. Lúc trừ yêu nữ Diểu Lạc, Cơ Hoành cũng có mặt, có khi Đông Hoa lợi dụng cơ hội này để thử Cơ Hoành lần nữa cũng nên, cuối cùng Cơ Hoành ghen tuông chạy mất, phản ứng đó có lẽ khiến Đông Hoa hài lòng, bởi nàng nhớ sau khi Cơ Hoành bỏ chạy, nàng ở lại giúp chàng, rồi khi nàng hầu hạ chàng ngủ, Đông Hoa hình như luôn rất vui. Vậy thì Đế Quân lúc này nhất quyết muốn chuyển đến ở chỗ nàng, còn cho Tiểu Yến đến tẩm cư của chàng, nhất định là muốn lợi dụng nàng kích thích Cơ Hoành lần nữa. Kích thích đến khi Cơ Hoành chủ động nhận ra từ nay về sau không nên qua lại với Tiểu Yến nữa, đồng thời vội vàng đến nhận lỗi xin chàng quay lại, đến lúc đó chàng sẽ giả bộ từ chối, khiến Cơ Hoành mặt đầy nước mắt thổ lộ nỗi lòng với chàng, rồi điểm chỉ vào giao ước chàng mới làm lành với nàng ta, từ đó trở đi cho dù Ti Mệnh dùng dao khắc thành sổ nhân duyên của Cơ Hoành và Yến Trì Ngộ thì chắc chắn hai người đó cũng không thể thành đôi.

Sau khi Phượng Cửu ngộ được đến đây liền cảm thấy tâm tư Đế Quân quả nhiên là sâu xa, có điều những ẩn tình ngoắt ngoéo như vậy lại cũng bị nàng nhìn thấu, dạo này nàng nhìn mọi sự đúng là quá sáng suốt. Nàng không kìm được tự khen mình một hồi, nhưng khen xong trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc tê liệt mà không hiểu vì sao, sau đó là cảm giác trống rỗng vô cùng. Nàng cảm thấy thực ra Đông Hoa rất quan tâm Cơ Hoành.

Gió lạnh lùa qua cửa sổ, Phượng Cửu lại hắt hơi lần nữa, cuối cùng nhớ ra bên cạnh giường có một cái áo choàng liền choàng lên vai, kéo chăn xuống giường, bỗng chếch phía trước có tiếng nói như tự nói một mình: “Nếu có Trọng Lâm thì trà đã pha xong lâu rồi”.

Phượng Cửu ngạc nhiên, ngước mắt nhìn về phía tiếng nói, quả nhiên là Đông Hoa đang mở nắp ấm trà, nhìn chiếc ấm không. Chàng vào phòng từ lúc nào nàng hoàn toàn không hay biết, nhưng đã ở nhờ nhà người khác mà cũng dám không khách sáo như vậy kể ra cũng là một bản lĩnh.

Phượng Cửu nhìn chàng một lúc lâu, trải qua vụ yêu nữ Diểu Lạc, muốn tỏ ra xa cách chàng nửa khắc cũng khó, buột miệng bật lại luôn: “Vậy sao khi vào cốc ngài không mang Trọng Lâm theo?”.

Đông Hoa đặt ấm trà không xuống, thản nhiên nói: “Có ngươi ở đây tại sao ta phải mang ông ta đến?”.

Phượng Cửu ấn tay vào đường gân xanh nổi trên trán: “Tại sao có tiểu bối ở đây ngài lại không thể mang ông ta đến?”.

Đông Hoa trả lời rất tự nhiên: “Ông ta đến ta không tiện sai ngươi”.

Phượng Cửu ngẩn ra, định dùng một câu phản vấn khiến chàng xấu hổ, vốn định nói: “Ông ta không đến thì ngài tiện sai tiểu bối à?”. Trong lúc vội lại nói thành: “Tại sao ông ta đến ngài lại không tiện sai tiểu bối?”.

Đông Hoa nhìn nàng một lúc rồi đột nhiên gật đầu: “Nói cũng phải, ông ta đến ta vẫn có thể sai ngươi”. Nói xong, thuận tay nhấc giỏ cá trên bàn đưa cho nàng: “Đi nấu cơm đi”.

Phượng Cửu ngây ra mãi mới hiểu vừa rồi mình nói gì, Đông Hoa trả lời thế nào, bỗng thấy cái u trên đầu đau âm ỉ, nàng giơ tay xoa vết máu tụ, nhìn giỏ cá: “Tiểu bối cảm thấy, có lúc Đế Quân hơi mặt dày”.

Đế Quân vẫn thản nhiên: “Cảm giác của ngươi rất chuẩn”. Lại chìa giỏ cá ra trước mặt nàng: “Cá này đem hấp”.

Đông Hoa thẳng thắn như vậy khiến Phượng Cửu mãi không thể tiếp lời, nàng cảm thấy có thể lúc nãy đầu mình bị va đập vẫn chưa trở lại bình thường, nhất thời không nghĩ ra lời nào có thể chọc tức, từ chối chàng. Giằng co một trận, lại ngao ngán nghĩ quả thực bất lực, thôi nấu giúp chàng bữa cơm cũng chẳng sao. Nàng ngó nhìn vào giỏ, thấy một con cá diếc Tương Vân nhảy lên đến miệng giỏ rồi lại rơi xuống, nàng lùi lại: “Thế này là… phải sát sinh?”.

Đông Hoa đang đứng trước mặt nàng liếc nhìn con cá diếc tươi roi rói trong giỏ: “Ngươi thấy ta như đang bảo ngươi đi phóng sinh sao?”.

Phượng Cửu than thở: “Tiểu bối tưởng là thần tiên ở Cửu Trùng Thiên xưa nay không sát sinh”.

Đông Hoa chậm rãi nhét giỏ cá vào tay nàng: “Ngươi hiểu lầm chúng ta quá lớn”. Thấy nàng có vẻ rất miễn cưỡng ôm giỏ cá, chàng nhìn ra xa, đột nhiên nói: “Ta còn nhớ láng máng, đêm hôm trước ngươi nói rằm tháng sau...”.

Phượng Cửu giật mình, cơn ngái ngủ lập tức tiêu tan, đầu óc trở nên tỉnh táo, ngắt lời Đông Hoa: “Đâu có, đâu có, ngài mơ ngủ rồi, tiểu bối không nói gì hết, ngài cũng không nghe thấy gì hết”. Phượng Cửu bắt được ẩn ý trong ánh mắt Đông Hoa, cúi đầu nhìn giỏ cá chàng đặt trong lòng, vội nói: “Có thể làm món cá hấp cho Đế Quân thưởng thức là vinh hạnh của Phượng Cửu, trước kia luôn muốn làm cho ngài nếm thử nhưng mãi không có cơ hội. Đế Quân khẩu vị thế nào, phải biết món hấp đơn giản cũng có nhiều kiểu, ngài thấy rạch hình hoa mẫu đơn trên mình cá, thái lát nấm hương, ngọc lan đặt lên đó đem hấp, hay là Đế Quân thích nhét nấm hương, măng non vào bụng cá đem hấp hơn?”. Những lời này nàng nói liền một mạch rất tha thiết chân tình, thực ra ngay nàng cũng không để ý, tuy chỉ là nhất thời nói vậy để nịnh Đông Hoa nhưng từng lời đều là sự thật. Ngày trước khi còn ở cung Thái Thần, nàng không có gì để so sánh với Cơ Hoành, quả thực thâm tâm rất muốn thể hiện tài nấu ăn của mình với Đông Hoa, nhưng cũng quả thực không có cơ hội đó.

Con cá diếc trong giỏ lại nhảy lên làm tay Phượng Cửu trượt theo, may Đông Hoa nhanh tay đỡ được, nàng cảm thấy ngón tay hơi lạnh, thì ra là tay Đông Hoa chạm vào, có tiếng chàng phía trên đầu: “Cầm chắc chưa?”. Dừng một lát lại tiếp: “Hôm nay làm kiểu thứ nhất trước, ngày mai làm kiểu thứ hai, những bữa sau có thể đổi thành cá xào tỏi hoặc cá dim”.

Phượng Cửu thầm nghĩ sao mà chàng tính xa như thế, cúi đầu ánh mắt dừng trên tay áo bàn tay phải của Đông Hoa, chợt thấy đoạn tay áo ở cánh tay có một vệt máu, nàng ôm chắc giỏ cá, hất hàm hỏi: “Tay ngài sao vậy?”.

Ánh mắt Đông Hoa hơi xao động, hình như không ngờ nàng lại chú ý đến chỗ đó, rất lâu sau ôn tồn nói: “Vết thương bị toác ra lúc bế ngươi về”. Sau đó đăm đăm nhìn nàng.

Phượng Cửu sững ra: “Nói bừa, tiểu bối đâu có nặng đến vậy!”.

Đế Quân trầm ngâm một lát: “Ta nghĩ trọng điểm cần quan tâm của ngươi nên là cánh tay của ta chứ không phải là cân nặng của ngươi”.

Phượng Cửu ôm giỏ cá thò đầu lại gần một chút: “Ồ, vậy tay ngài sao lại yếu thế?”.

Đế Quân trầm ngâm rất lâu: “… Bởi vì ngươi quá nặng”.

Phượng Cửu tức điên lên: “Nói bừa, tiểu bối đâu có nặng đến vậy”. Lời vừa dứt liền cảm thấy câu này vô cùng quen thuộc, hình như lại vòng lại điểm xuất phát, đang suy nghĩ thì bỗng thấy Đông Hoa giơ tay lên, nàng vội né sang một bên: “Khi tiểu bối không nói lại được ngài cũng không đánh ngài, ngài không nói lại được tiểu bối cũng không được động thủ!”. Bàn tay đó lại đặt lên đầu nàng. Phượng Cửu cảm giác nhồn nhột nơi chân tóc, không khí trong phòng đột nhiên yên tĩnh lạ thường, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi trên cây quế thiên trúc ngoài cửa sổ. Tất cả tâm trí nàng chìm nghỉm trong mơ màng ngơ ngẩn, không hiểu Đế Quân đang diễn trò gì, thận trọng ngước lên, bắt gặp ánh mắt nhẫn nại chăm chú của Đông Hoa: “Có món tóc rối, Tiểu Bạch, ngươi ngủ dậy chưa chải đầu sao?”.

Chủ đề chuyển quá nhanh, đây là lần thứ hai nghe chàng gọi mình là Tiểu Bạch, mặt Phượng Cửu bất chợt đỏ lựng, lắp bắp: “Ngài… ngài… chẳng hiểu gì cả, đây là kiểu tóc đang thịnh hành năm nay”. Nói đoạn ôm giỏ cá chạy biến ra khỏi phòng. Trên sân tuyết phủ một lớp dày, Phượng Cửu vừa chạy vừa giơ tay sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, lòng băn khoăn tại sao mình lại đỏ mặt, lại còn nói lắp? Lẽ nào do Đông Hoa gọi mình là Tiểu Bạch, cái tên chưa ai gọi, có phải vì nàng vốn hơi tự ty về cái tên này của mình nên khi Đông Hoa gọi lại thấy hay, cho nên mới cảm động, cho nên mới đỏ mặt? Làm rõ nguồn cơn đó, nàng cảm thấy mình thật quá dễ xúc động, dễ mềm lòng như vậy, sau này chịu thiệt thòi thì sao…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx