sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cậu Hai Cứu Tinh

Thầy Cai Tổng Giáp giận đỏ mặt vỗ bàn hét:

- Nó cả gan dữ vậy hè?

Tên trùm giả hoảng sợ như chính nó đang bị quở, khép nép lại còn nhỏ xíu, và bẩm càng nhỏ xíu hơn:

- Bẩm thầy, ổng nói trả như vậy ức ổng lắm.

- Thì năm nào cũng trả như vậy, sao năm nay nó lại kêu oan kêu ức, ai xúi nó đó, mầy có biết không?

- Bẩm không.

- Mầy chạy đi kêu nó lên đây cho tao biểu.

Tên trùm giả dạ to, rồi dông lẹ ra khỏi nhà.

Nửa giờ sau, ông bang Duỳnh, người Phước-Kiến, chủ một tiệm tạp hóa lớn tại chợ Lạc

- Thiên, ăn mặc chỉnh tề, bước vào nhà thầy Cai-tổng Giáp.

- Hà bẩm thầy lớ!

- À, ông bang. Ngồi chơi. Trẻ bây a, pha nước cho ông bang uống coi... Nầy ông bang...

- Dạ...

- Thằng trùm giả của tôi nó nói cái gì mà lạ quá. Nó nói ông từ chối không chịu lấy đồ như mọi năm. Có thật như vậy hay không?

- Bẩm thầy, có, mà không có.

- Sao lại có mà không có?

- Dạ, cái lầy thầy trả như vậy ức cho ngóa quá mà.

- Ức làm sao?

- Bẩm thầy, liệu chát, liệu cỏ-nhác, liệu xâm-banh, ngoá bán tược, còn liệu Huýt-ky, Vóc-ka, ngóa bán cho ai bây giờ?

Thầy Cai Tổng cười ha hả:

- Mọi năm, làng xóm, dân tình họ chỉ mua rượu của ông mà đi Tết cho tôi. Năm nay họ làm bảnh đi Sài-gòn mua rượu lạ, nên mới có hai thứ kia. Mà ông lo gì bán cho ai. Cứ để đó đợi năm tới, họ mua đi Tết cho tôi nữa, rồi ra giêng, tôi lại trả cho ông mà lấy tiền như thường.

- Cái lầy khó quá mà thầy Cai, liệu để lâu hư chớ.

- Hư gì mà hư. Ông nhà quê lắm, rượu để lâu chừng nào còn quí chừng nấy, ở bên Tây, người ta-còn in cái năm sản xuất trên nhãn rượu nữa là khác, hễ rượu nào lâu năm thì mắc tiền.

- Phải rồi, mà đó là liệu chát, với liệu cỏ-nhác mà. Còn liệu huýt-ky với liệu Vóc-ka lạ quá, mình hỏng biết để lâu có được hay không.

- Mà cần gì được hay không được. Có ai uống ở đâu mà cần đậy nút kỹ lưỡng, họ cứ mua mà đi Tết cho tôi, tôi cứ nhận rồi trả lại ông, như vậy cho tới 400 năm nữa cũng không sao.

- Hà, thôi ngoá lấy liệu cho thầy Cai còn thuốc thơm Hoa-kỳ thì thôi xin thầy Cai tha cho ngoá.

- Sao lại không lấy thuốc thơm. Ông không nghĩ tình tôi chớ nhờ tôi mà ông làm ăn được. Nội cái rượu và bánh hộp đó mà ông lời không biết bao nhiêu mà nói. Chỉ trữ độ 100 chai rượu Tây, mà cứ bán đi bán lại mãi cho họ, rồi mua lại của tôi rồi bán lại cho họ, như vậy một chai rượu ông lời bạc trăm rồi còn muốn gì nữa.

- Dạ, ngoá cũng biết ơn thầy giúp ngóa buôn hán. Mà cái việc lấy liệu lại đi, lấy liệu lại nầy là ngoá giúp thầy mà.

- Ông giúp tôi à? Trời ơi chú giúp tôi chỗ nào đâu?

- Hà, ngoá không mua lại thì thầy phải uống. Họ cũng phải mua của ngoá nữa.

- Ông dại lắm mà làm ông bang cái gì. Nè nếu ông lấy của tôi, thì khỏi tốn tiền xe, tiền chở.

Nếu ông đi tỉnh mà mua cái khác để bán cho họ thì tốn tiền lộ phí có biết không?

- Chút lểnh mà. Ngoá không chở liệu, chở bánh thì chở cái khác, cũng phải mướn xe vậy mà.

- Thật là quá lắm. Thôi thì ông giúp tôi. Được rồi. Nhưng thuốc thơm sao lại không giúp?

Bang Duỳnh bấy giờ mới đặt gói lên bàn, mở ra. Độ vài mươi gói thuốc thơm ngoại quốc đủ hiệu bốc mùi lên nồng nực. Bang Duỳnh cầm một gói thuốc lên mà rằng:

- Cái lầy tể tới năm tới hỏng tược mà. Thuốc hút để lâu nó có sâu mà.

- Thì chú hút vậy.

- Cái lầy ngóa hút thuốc Tàu mà, ngóa hút ống tiếu pình lớ...

- À, ông không chịu giúp tôi, thì thôi, cái vụ trữ đồ sắt đó tôi cũng hổng giúp ông.

Bang Duỳnh gải đầu trọc lóc, cúi mặt xuống mà lẩm bẩm:

- Khó quá, thiệt khó mà.

Lúc ấy một thanh niên mặc âu phục thể thao bước vào.

Thầy Cai Tổng nói nhỏ mà có vẻ bối rối, vội vã:

- Gói lại, gói thuốc mau lên.

Bang Duỳnh ngơ ngác không hiểu gì nên chỉ ngồi yên.

Bỗng trong giây phút, chú ta chợt hiểu, bèn mở banh gói thuốc ra, cố ý đụng cho rớt xuống đất vài gói.

Người thanh niên bước tới hỏi:

- Ông Bang đem bán gì cho ba tôi đó?

Bang Duỳnh cười hì hì:

- Hổng phải páng mà, mô mà. Cái lầy Thầy Cai páng ngoá mô mà, páng dẻ lắm mà! Cái lầy ở Sài-gòn páng hai chục một gói, Thầy Cai chỉ páng cho ngóa mười tồng một gói thôi.

Chàng thanh niên cúi xuống lượm thuốc lên:

- Phi-líp, trời ơi, thứ nầy tôi ưa lắm. Sao ba bán làm chi ba. Để con hút cho.

Thầy Cai Tổng Giáp thở ra, vẻ nhẫn nại:

- Thì mầy hút, lấy mà hút. Tao cứ tưởng mầy không ưa.

Bang Duỳnh mặt tươi hẳn lên, cười khà khà và nói:

- Phải mà, cái lầy cậu Hai hút thuốc thơm coi sang quá mà! Cám ơn nhé, cậu Hai nhé, ngóa cám ơn cậu Hai quá mà...

Thầy Cai Tổng Giáp bậm môi tái mặt đi.

Truyện nầy xảy ra trước chiến tranh. Nói rõ thế để khỏi mích lòng người thời nay.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx