sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 31 - 32

Chương 31: Chung quy vô duyên

Bạch Mạn Điệp đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, “Chấn Hiên, có chuyện gì cứ việc nói thẳng.” Nàng cũng không phải ngu ngốc, sao lại nhìn không ra hắn có tâm sự.

Phương Chấn Hiên đưa lưng về phía nàng, hít sâu một hơi, “Ngâm Ngâm… Nàng có yêu ta không?” Hắn không có dũng khí xoay người, hắn không dám nhìn nàng.

Bạch Mạn Điệp ngẩn người, không ngờ hắn lại hỏi như vậy. Chẳng lẽ hắn thích nàng sao? Bọn họ lúc trước chỉ là diễn kịch, sao lại có thể?

“Ta…”

“Có hay không?” Hắn nặng nề hỏi thêm một lần.

Bạch Mạn Điệp suy nghĩ một chút, chách chắn trả lời, “Có.”

Phương Chấn Hiên cười khổ, “Thực sự có sao?” Nàng đã là thê tử người ta rồi, không phải sao?

“Nói thật lòng, khi mới gặp ngươi ta thật sự có chút động lòng. Nhất là khi ta bị Dương Uy bắt đi, lúc ngươi chạy vụt tới ôm lấy ta, ta thật sự động lòng. Tuy rằng lúc đó ta không biết cảm giác trong lòng biểu thụ cái gì, thế nhưng bây giờ ta đã biết, đó là cảm giác động lòng.” Ngay khi Bạch Mạn Điệp hiểu rõ cảm giác của mình, nàng đối với hắn đã không còn hảo cảm nữa rồi.

“Vốn dĩ ta thật sự đã động lòng, đáng tiếc hôm đó nói chuyện với phụ thân ngươi đã khiến ta thất vọng. Hắn khinh thường ta, cho rằng ta không có tư cách ở bên cạnh ngươi. Khi biết được võ lâm đệ nhất mỹ nữ là vị hôn thê của ngươi, ta càng thêm thất vọng. Nói thật, trong lòng ta có chua xót. Ta thất vọng, rời khỏi Phương gia. Gặp Sáo Ngọc Công Tử, vô duyên vô cớ mất đi trinh tiết, vô duyên vô cớ bị hắn lôi kéo đồng hành. Hắn căn bản không biết ta là Vô Ảnh La Sát, trên đường đi luôn bảo vệ ta, chăm sóc ta, che chở cho ta, quan tâm đến cảm nhận của ta. Hắn lúc nào cũng lạnh lùng, thế nhưng ta biết hắn thật sự rất quan tâm ta. Dần dần, hắn thâm nhập vào lòng ta. Kỳ thực ta vẫn không biết mình có thích hắn không, luôn luôn nghĩ biện pháp để rời khỏi hắn. Khi hắn nói hắn muốn đi kinh thành, không thể mang ta theo, ta rất thất vọng. Lúc ta quyết định rời xa hắn, ta thật sự rất khổ sở. Ta chưa bao giờ biết cái gì gọi là khóc, nhưng lần đó, ta thật sự đã khóc. Những ngày rời xa hắn, ta nhớ hắn, lo lắng cho hắn. Rời khỏi ngươi, ta không nhớ ngươi, rời khỏi hắn, ta lại ăn ngủ không yên. A, nếu như không có những lời phụ thân ngươi nói với ta, có thể ta sẽ ở lại bên cạnh ngươi, sẽ thích ngươi. Thế nhưng ta khi ta chạy đi rồi gặp hắn, tất cả mọi thứ đã không còn như xưa nữa. Ta cũng không biết cảm giác của mình đối với hắn là gì, nếu nói thích, dường như chưa tới. Nói không thích, nhưng sao hết lần này đến lần khác lại nhớ nhung da diết. Nhân duyên là do trời định, không thể cưỡng cầu. Có lẽ, một ngày nào đó, ta sẽ hiểu rõ lòng mình.” Bạch Mạn Điệp lần đầu tiên nhận định rõ tình cảm của nàng và Đông Phương Vũ, lần đầu tiên nghiêm túc xem xét.

Phương Chấn Hiên nghe xong lời nàng, ngoại trừ kinh ngạc còn có chua xót, thì ra nàng và Sáo Ngọc Công Tử quen biết nhau không bao lâu, thì ra là hắn tự tay đem nàng nhường cho kẻ khác.

“Nàng là sau khi rời khỏi Phương gia mới quen biết hắn?” Bạch Mạn Điệp phóng khoáng thừa nhận, “Không sai, sau khi phụ thân ngươi chọc giận ta, ta mới chạy ra ngoài, nên quen biết hắn.”

“Nàng nói nàng không rõ tình cảm của mình, không xác định được có thích hắn hay không.” Phương Chấn Hiên ôm hi vọng hỏi.

“Ừ, ta cũng không biết mình đối với hắn là cảm giác gì. Vượt qua bằng hữu, nhưng chưa tới tình yêu nam nữ.” Kỳ thực nàng cũng suy nghĩ cẩn thận, thế nhưng không ai nói cho nàng hiểu rõ lòng mình.

“Hắn đoạt trinh tiết của nàng?” Nghe nàng nói thì chính là ý này. Đường đường Vô Ảnh La Sát cư nhiên bị đoạt trinh tiết? Cho dù là Sáo Ngọc Công Tử cũng không dễ làm được a?

Bạch Mạn Điệp gãi gãi đầu, “Cũng không phải, chính là… rất phức tạp, thế nhưng ta chưa từng trách hắn.” Đều là do nàng gây ra, không có tư cách trách cứ người khác.

Phương Chấn Hiên thật sâu thở ra một hơi, “Thật sự ngưỡng mộ hắn.” Nếu như có thể, hắn cũng muốn phạm tội cưỡng gian một lần.

Bạch Mạn Điệp vui vẻ đi tới phía sau hắn, vui vẽ vỗ vỗ vai hắn, “Ngươi cũng không cần ngưỡng mộ, ngươi sẽ tìm được nữ tử thích hợp với mình.”

“Ngâm Ngâm, so với Sáo Ngọc Công Tử, ta kém hắn chỗ nào?” Luận gia thế hay tướng mạo, hắn có chỗ nào kém tên kia?

Bạch Mạn Điệp cười nhẹ, “Thứ ta nói thẳng, ngươi quá cuồng vọng. Bởi vì ngươi từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh sung túc, nên trên người ngươi luôn phảng phất vị đạo ăn chơi trác táng. Mà hắn tương đối bá đạo, chủ nghĩa đại nam nhân. Kỳ thực các ngươi hai người thật đúng là không có cách nào so sánh được, cũng khác nhau lắm.” Hai người không khác nhau lắm nhưng nàng tại sao lúc nào cũng có hảo cảm với Đông Phương Vũ? Không hiểu.

“Nếu mỗi người một vẻ, nàng tại sao lại có hảo cảm với hắn?” Từ lời nói của nàng suy ra, hắn làm sao không nghe được nàng thích Đông Phương Vũ?

Nàng xấu hổ cười cười, “Kỳ thực ta cũng không biết, chính là như vậy.”

“Ngâm Ngâm, nàng thật sự rất đặc biệt.” Nàng quả thật là kẻ hai mặt, lúc đàm phán với phụ mẫu hắn, nàng lãnh tĩnh đến khiến người ta phát sợ. Khi hai người đơn độc gặp nhau, nàng hoàn toàn biểu lộ tư thái của một tiểu nhi nữ, bất luận nhìn thế nào, nàng đều là một nữ tử rất khả ái.

Bạch Mạn Điệp thản nhiên nhún vai, “Ta không biết mình đặc biệt chỗ nào.”

“Ngâm Ngâm, là ta hiểu lầm Độc Nương Tử, thay ta xin lỗi.” Hắn nhanh chóng đổi chủ đề, không muốn tiếp tục bàn luận chủ đề có thích hay không đó.

“Ừ, được. Tam muội ta đã thủ hạ lưu tình với ngươi, thể hiện muội ấy không muốn giết ngươi. Bằng không, ngươi có mười cái mạng cũng không đủ chết. Nếu như thực sự muốn cảm ơn tam muội thì đừng truy giết tỷ muội bọn ta nữa. Kỳ thực tỷ muội ta cũng chỉ là người thường, đừng nghĩ chúng ta xấu xa như vậy.”

“Được.” Cho dù nàng không nói, hắn cũng sẽ làm vậy. Ngâm Ngâm là nữ nhân hắn từng yêu thương, hắn sao có thể tiếp tục truy sát nàng?p>

Nàng ung dung vẫy vẫy tay, “Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, ta đi nghỉ ngơi trước.”

Phương Chấn Hiên trầm mặc một hồi, khó khăn mở miệng, “Nếu có một ngày nàng phát hiện rằng ta tốt, tùy thời có thể đến tìm ta.” Nàng sẽ hồi tâm chuyển ý sao? Ngày đó liệu có đến không?

Bạch Mạn Điệp cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe được hàm ý trong lời của hắn, nàng nặng nề gật đầu một cái, “Được.” Nàng không hi vọng ngày đó sẽ đến.

“Đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi.”

Trong lòng Phương Chấn Hiên có một tư vị nói không thành lời, thất vọng có, đau thương có, hối hận có. Nếu như có thể bắt đầu lại, hắn sẽ che chở nàng, không để phụ thân nói những lời đả thương nàng. Nếu như có thể bắt đầu lại, hắn sẽ không cuồng vọng như vậy. Nếu như có thể bắt đầu lại, hắn sẽ đối xử với nàng thật tốt, chậm rãi hòa vào lòng nàng. Chỉ tiếc tất cả đều đã quá muộn, quá khứ đã là quá khứ.

Bạch Mạn Điệp trong lòng cũng không dễ chịu gì, nàng nhìn theo bóng lưng Phương Chấn Hiên, thật sâu thở dài, thì ra, hắn yêu nàng. Tình cảm của hắn, nàng đã định trước là nhận không nổi. Bạch Mạn Điệp nàng cũng đã định trước là phải phụ lòng hắn.

Chương 32: Quyết định

Khi Bạch Mạn Điệp trở về phòng, Đông Phương Vũ đang ngồi trước bàn, đưa lưng về phía nàng, “Chúng ta tâm sự đi.”

“Hả?” Bạch Mạn Điệp ngây cả người, tự nhiên sao lại muốn nói chuyện với nàng? Tối nay có nhiều người mất ngủ lắm hay sao, sao ai cũng tìm nàng nói chuyện phiếm hết vậy.

“Ngồi đi.” Hắn chỉ chỉ vị trí trước mặt. Bạch Mạn Điệp ngồi xuống, nghi hoặc nhìn hắn, “Đông Phương Vũ, muốn nói cái gì?”

“Tiểu Điệp, ta là thật sự thích nàng.” Trong giọng nói của hắn còn hàm chứa một chút gì đó bất đắc dĩ. Tại sao nàng không rõ tình cảm của hắn chứ?

Bạch Mạn Điệp xòe tay, “Không cần thiết.” Nếu như hắn thật lòng thích nàng, tại sao nàng không thể quay về hiện đại?

Đông Phương Vũ nói giọng chách chắn, “Tiểu Điệp, ta nhất định lấy nàng.”

Bạch Mạn Điệp cúi đầu cười ra, “Trước tiên phải nói rõ ràng, ta không muốn đi theo ngươi.” Hiện đại mới là nhà của nàng, nàng tại sao phải ở lại đây chứ? Hắn thở dài một tiếng, “Tiểu Điệp, theo ta đi, xác định rõ tình cảm của nàng.” Hắn thích nàng, sớm đã thích nàng đến khách cốt ghi tâm. Mà nàng lại nói, không biết cảm giác của nàng với hắn là gì.

Á! Hắn có phải đã nghe được gì không?p>

Nàng ngây cả người, “Ngươi… nghe được ta cùng Phương Chấn Hiên nói chuyện?”

“Không phải ta cố tình.” Ai kêu hắn nhĩ lực tốt như vậy.

Bạch Mạn Điệp ngu ngốc “a” một tiếng, còn nói không phải cố ý, chẳng phải đã nghe hết rồi sao?

Nàng lách đầu, “Ta… ta còn phải suy nghĩ một chút.” “Ta muốn hỏi nàng…” Đông Phương Vũ rốt cuộc đem hết dũng khí hỏi, “Vị cô nương kia là người như thế nào?” Vị cô nương mà hắn nói, đương nhiên là thê tử hắn rồi. Cũng khó trách sau khi Bạch Mạn Điệp biết được thân phận thật sự của hắn lại kinh ngạc như vậy, thì ra là nàng quen biết lão bà hắn.

“Nàng a…” Bạch Mạn Điệp cười cười, “Nói thật, ta cũng không biết. Nàng nghe nói ngươi cùng Ngọc Phượng cô nương bỏ đi, tức giận muốn chết. Còn thề nhất định đem ngươi trở lại, sau đó khiến ngươi khăng khăng nhất mực yêu nàng.”

“Là ta có lỗi với nàng.” Kỳ thực hắn cũng biết mình có lỗi với người ta.

Thấy biểu tình xấu hổ của Đông Phương Vũ, Bạch Mạn Điệp cũng khó tránh hổ thẹn vài phần. Thế nhưng hổ thẹn thì hổ thẹn, nàng cũng không nói ra thân phận thật sự của mình. Tên kia cư nhiên không biết đến tên lão bà mình, thậm chí trong lòng còn có một nữ nhân khác, ách, còn tùy tiện nói chịu trách nhiệm với một nữ nhân. Đông Phương Vũ thật sự là một trượng phu thất bại, làm lão bà đương nhiệm của hắn, nàng quyết định phải chơi đùa với hắn thật tốt.

“Không có, hiện tại nàng cũng không trách ngươi. Nếu như biết chúng ta ở chung một chỗ, nàng nhất định hai tay tán thành.” Vì không để bản thân xấu hổ, nàng tìm một cách nói tương đối uyển chuyển.

“Tại sao?” Có nữ nhân nào lại hào phóng như vậy?

“Bởi vì nàng không thích ngươi. Hơn nữa, nàng đã từng muốn hợp tác cho hai chúng ta, nàng nói chúng ta đều là người trong giang hồ, rất hợp.” Nàng dùng ngữ khí so với trân châu còn thật hơn, khiến kẻ khác tin tưởng. Cặp mắt ma quỷ đầy tội ác của nàng a, không biết còn muốn lừa dối bao nhiêu người.

“Phải không? Nàng không phải muốn bắt ta trở về, khiến ta khăng khăng một mực yêu nàng?”

Bạch Mạn Điệp xòe tay, “Đó là do nàng không cam tâm, ai lại chịu được trượng phu của mình ngay đêm tân hôn lại bỏ trốn? Nàng không rộng lượng đến như vậy?” Nàng tuyệt đối nhớ rõ lúc đó mình đã tức giận đến mức nào. Nếu như lúc đó hắn dám xuất hiện trước mặt nàng, nàng nhất định trước tiên cho hắn ăn vài cái tát.

Nàng đứng lên, đi thẳng tới bên giường, “Đi ngủ sớm chút đi.” Nàng thật sự cần suy xét cho cẩn thận.

Trải qua một đêm suy nghĩ, Bạch Mạn Điệp quyết định đi theo Đông Phương Vũ. Vì hoàn thành nhiệm vụ quay về hiện đại, cũng vì khảo nghiệm tình cảm của mình.

Đông Phương Vũ luôn miệng nói yêu nàng, nàng xác thực cũng có cảm nhận được một chút tình cảm của hắn. Thế nhưng nàng vẫn chưa quay về hiện đại được, cho thấy thời cơ chưa tới. Hắn rốt cuộc yêu nàng được bao nhiêu phần, còn cần phải kiểm chứng. Nàng nghĩ mình cũng có một chút thích hắn, chỉ là bây giờ chưa tới mức độ yêu mà thôi. Nàng muốn đi theo bên cạnh hắn, gần quan được ban lộc, nắm bắt lòng của hắn. Nếu đến cuối cùng nàng vẫn không yêu hắn, nàng có thể tiêu sái quay về hiện đại, còn nếu yêu hắn, xin bà ngoại giúp đỡ ở lại đây có thể chứ? Ách, nàng làm vậy có phải rất ích kỷ không, ai kêu bản chất của nhiệm vụ này là tình cảm chứ, nàng cũng không còn cách nào. (Khục, nữ chính có phải rất xấu xa không?)

Sáng sớm hôm sau, nàng dùng hai mắt gấu mèo, đem Lưu Ly từ trong ổ chăn đào ra.

Mới sáng sớm, không ngủ được quả thực là lãng phí!

Lưu Ly vẻ mặt đau khổ ngồi ở trong chăn, “Tiểu thư, có gì sai khiến.” Bây giờ vừa mới hừng đông, tiểu thư nhà nàng rốt cuộc muốn làm gì a?

Bạch Mạn Điệp lách lách vai nàng, “Ngươi nghe đây, ta muốn theo Sáo Ngọc Công Tử đến Thiên Sơn, ngươi đến chỗ tam tiểu thư đi. Thuận tiện nói muội ấy biết, ta không tìm Đông Phương Vũ nữa.” Tốt nhất là đừng tìm ra tên kia, tra ra hắn có hai thân phận thì sẽ phiền phức lắm. Lưu Ly có chút tỉnh táo trở lại, “Tiểu thư, ngài thực sự muốn đi theo hắn?” Tiểu thư đã thành thân rồi, không phải quên rồi chứ?

Bạch Mạn Điệp trịnh trọng gật đầu, “Phải, ta muốn theo hắn đi Thiên Sơn.” Đi thực hiện kế hoạch vĩ đại mà độc ác của nàng.

“Nhưng mà… ngài đã thành thân.”p>

Bạch Mạn Điệp trợn mắt, “Ta mặc kệ.” Dù sao đi nữa cũng là gả cho tên kia mà.

“Tiểu thư, em không muốn đến chỗ của tam tiểu thư.” Chỗ của tam tiểu thư khắp nơi đều là độc, nàng không muốn đi. Chỉ cần không cẩn thận một chút, liền có thể trở thành công cụ thí nghiệm.

Bạch Mạn Điệp hừ lạnh, ”Tùy tiện, đi đến chỗ nhị tiểu thư ở nhờ cũng được. Về nhà cũng được, tới chỗ chúng ta ở ngày xưa cũng được, xin lỗi, ta không biết là ở đâu. Được rồi, ngươi nếu không muốn làm nha hoàn, muốn đi đâu thì đi.” Ngay cả nhà mình ở đâu cũng không biết, người như vậy thật đúng là ngoại tộc.

Lưu Ly bất đắc dĩ lầm bầm, “Lúc đó em đã bảo ngài đừng gả mà, bây giờ hối hận rồi chứ gì.”

“Đi đi đi, không biết thì đừng nói lung tung.” Cổ nhân cùng người hiện đại thật sự khó hiểu nhau quá, khác biệt quá nghiêm trọng. Bất quá… chuyện này đâu có liên quan tới khác biệt hay không đâu?

“Tiểu thư, thật sự muốn đi?” Lưu Ly vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại một lần.

“Vô nghĩa.” Bạch Mạn Điệp suy nghĩ một chút, “Ách… nói với hai muội ấy, nửa tháng dùng bồ câu đưa thư cho ta một lần.” Nàng không biết làm sao dùng tiểu bồ câu đưa thư, chỉ đành trông cậy người khác liên hệ với nàng. Tủy thời bảo trì liên hệ với hai vị muội muội lợi hại, lỡ có chuyện gì cũng có người giúp đỡ.

Lưu Ly lười nhác gật đầu, “Nô tỳ tuân mệnh.”

“Được rồi, ngươi xem ngươi như vậy, giống nô tỳ sao?” Nàng thấy Lưu Ly càng giống tiểu thư hơn.

Lưu Ly le lưỡi, “Tiểu thư, ngài bảo trọng a.” Sáo Ngọc Công Tử cùng Vô Ảnh La Sát dắt tay đi dạo giang hồ, thật là một câu chuyện khiến mọi người ca tụng. Bọn họ cũng không phải người bình thường, võ công cao đến dọa người ta, nàng căn bản không cần lo lắng. Ai, điểm không được hoàn mỹ chính là tiểu thư đã lập gia đình rồi, như vậy có tính là hồng hạnh xuất tường không?

Bạch Mạn Điệp vỗ vỗ đầu Lưu Ly, “Nha đầu ngốc, yên tâm đi, lấy nhân phẩm của ta thì  có thể xảy ra chuyện gì? Được rồi, bảo nhị tiểu thư, tam tiểu thư bảo trọng.” Hai nha đầu kia quá tàn nhẫn, một ngày nào đó nhất định gặp thiết bản. Đương nhiên, nàng cũng không biết vị nhị muội tinh linh cổ quái, dã man kiêu ngạo của mình đã thích một cây thiết bản rất lớn rồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx