sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 230

Chương 230: Sẽ quan tâm sao?

"Cô không được khóc, không người nào có thể giúp cô đâu, chỉ có cô mới giúp cô được thôi."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cô, cô quay đầu lại thì đã thấy Thẩm Vi đã đứng đấy không biết từ lúc nào, cô ấy giống như xuất quý nhập thần vậy, mà tức thời lại nói ra một câu, mà những câu này khiến người ta đau đớn, rồi lại cũng hiểu được đó chính là sự thật.

Cô ấy dựa vào trên cửa, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt tựa như đang nhớ về quá khứ.

"Thẩm..."

Hạ Nhược Tâm trong lúc nhất thời không biết xưng hô thế nào với cô ấy cho phải.

"Cô cứ gọi tên là được rồi."

Thẩm Vi đứng thẳng người lên, đi ra ngoài, nhưng bước được vài bước lại quay đầu lại nói: "Đi trang điểm lại một chút đi, cứ như vậy mà làm, cô rất thông minh đấy, như vậy cũng có thể chịu được ít nhiều đau đớn."

Hạ Nhược Tâm cứ thế nhìn Thẩm Vi đi ra ngoài, đôi môi cô khẽ run.

Một câu cám ơn bị nghẹn lại trong cổ họng, không biết phải mở miệng như thế nào.

Cô lau nước mắt trên mặt. Miễn cưỡng nở một nụ cười, đúng vậy, không thể khóc, chỉ có thể cười, cô không còn phải là hạ nhược tâm nữa, cô chỉ là một nữ tiếp rượu thấp kém, cô không còn danh dự, cũng không cần đến danh dự nữa, cô muốn chỉ có tiền, có thuốc men cho con gái cô.

Lại một lần nữa đi ra ngoài, cô biết mình còn có thể chịu đựng được thêm nữa, thêm nữa.

Khi cô về đến bệnh viện, từ rất xa đã thấy bóng dáng bé nhỏ của đứa trẻ cô đơn trên bậc thềm, Tiểu Vũ Điểm ôm lấy búp bê, thỉnh thoảng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía xa, khi thấy cô liền vội vàng đứng lên, đôi chân bé nhỏ chạy đến phía cô.

"Mẹ..."

Hạ Nhược Tâm vội vàng cúi xuống ôm lấy con gái.

"Mẹ..."

Tiểu Vũ Điểm ôm cổ Hạ Nhược Tâm, thỉnh thoảng cọ vào cổ cô, ngón tay nho nhỏ cũng nắm chặt lấy áo mẹ không muốn buông ra.

"Thật xin lỗi cô Hạ, nói thế nào Tiểu Vũ Điểm cũng không chịu ngủ."

Người hộ sĩ cảm thấy có lỗi rồi nói, đứa bé này thật sự rất nghe lời, nhưng mà, đôi khi cũng cố chấp mà người khác không thể thuyết phục được.

"Thực xin lỗi, làm phiền các cô rồi."

Hạ Nhược Tâm cười cười nói với người hộ sĩ, sau đó cô đưa tay vuốt đầu con gái, cô biết rằng buổi tối nếu không có cô thì cô bé sẽ không chịu đi ngủ, cuộc sống hai mẹ con cô luôn như vậy đấy, không thể thiếu đi một người được.

Cô đem con gái đặt lên giường, Tiểu Vũ Điểm cũng mệt lả lăn ra ngủ rồi, cô nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, ánh mắt mệt mỏi của cô bây giờ cũng dường như không mở ra được.

"Không phải sợ, mẹ ở đây rồi."

Cô nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, mà mỗi lần thấy được mặt con bé cô lại có cảm giác chua xót không nói thành lời.

"Bảo bối không phải sợ, mẹ ngày mai sẽ đến tìm bố của con, mẹ nhất định sẽ bảo ông ấy cứu con, dù có lấy tính mạng mẹ ra đổi đi nữa."

Cô đưa tay đặt trên trán Tiểu Vũ Điểm giống như cam đoan với con bé, nhưng thật ra là vẫn có chút bất lực.

Người đàn ông kia quá mức vô tình, cho tới bây giờ đều đều coi sinh mạng của cô là gì cả, mà đứa con àm cô sinh ra, anh sẽ quan tâm sao?

Nhưng mà, cô chỉ có thể liều mình đi thử một lần thôi, nếu như đây là cách suy nhất để cứu lấy con gái.

Phía dưới tòa cao ốc của tập đoàn Sở thị, cô ngẩng đầu nhìn lên, một cảm giác quen thuộc kéo đến, cô vẫn rất sợ nơi đây, có lẽ cũng có thể nói là sợ người đàn ông kia, lúc này, trên mặt cô nhợt nhạt, ánh mặt trời rọi thẳng vào người cô, mơ hồ trong đó dường như có thể nhìn thấy những mạch máu li ti trên làn da của cô.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx