Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, nhìn Tiểu Vũ Điểm đang yên lặng chơi búp bê ở một góc, trên khuôn mặt nhỏ không có lấy một nụ cười, chỉ ôm búp bê chơi, mà con búp bê ấy cũng là món đồ chơi duy nhất của bé, ngoại trừ nó ra, bé chẳng thích gì cả.Cô cũng không muốn để con chỉ biết chơi búp bê.Nhưng hiện tại không được, thật sự không được."Nhược Tâm, cho anh biết lý do?" Hàng lông mày Cao Dật nhăn lại thành hình chữ 'xuyên' (川), cô có chuyện không nói cho anh hay.* hình chữ xuyên ( ảnh mình họa lấy ở mạng)
Anh không biết cô đã trải qua những gì, anh cũng chưa từng hỏi cô, mà cô lại không tự nói ra. Nhưng chuyện để Tiểu Vũ Điểm đi học này, anh vẫn kiên trì.Hạ Nhược Tâm nhắm mắt, sau đó chậm rãi mở ra, cô thở nhé một hơi, tay nắm chặt."Lúc em bốn tuổi, em có một người mẹ, em rất yêu mẹ, cuộc sống hệt như em với Tiểu Vũ Điểm vậy, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều."Đau thương trong mắt cô càng ngày càng nặng, Cao Dật vẫn đặt tay lên vai cô, không buông không bỏ, mà anh có một loại cảm giác, tựa hồ, anh muốn gần gũi với con người chân thật của cô."Lúc ấy, mẹ rất thương em, có cái gì tốt cũng cho em, tuy em không có ba, nhưng có một người mẹ như vậy cũng đã thoả mãn lắm rồi.""Mặc dù cuộc sống không dư dả gì lắm, không có quần áo mới, cũng không được ăn thịt mỗi ngày, nhưng lại rất vui vẻ.""Nhưng sau đó mẹ gặp được một người đàn ông, người đó rất có tiền, sau đó nữa, mẹ lấy người kia, mà người kia lại có một đứa con riêng nhỏ hơn em nửa tuổi.""Em có một người ba mới, một đứa em mới, nhưng lại mất đi người mẹ mà em yêu nhất, trong mắt mẹ chẳng còn em nữa, mẹ yêu người đàn ông kia, sự quan tâm của mẹ dành hết cho người đó và đứa con, nà quên mất, kỳ thật bà còn có một đứa con gái, đó chính là em.""Bà quên mất sự tồn tại của em, không còn lo lắng em có ăn no, có mặc ấm hay không, thậm chí, quên mất luôn sinh nhật của em."Hạ Nhược Tâm nói, tầm mắt lúc rõ ràng, lúc lại mơ hồ, mà mà đôi tay đang đặt trên vai cô càng thêm dùng sức, như muốn tiếp thêm cho cô dũng khí."Lúc em sáu tuổi, bởi vì con của người kia bị bệnh nặng, cho nên phải cạo hết tóc, rồi thành một đứa đầu trọc, nó lúc nào cũng khóc, không muốn ăn cơm, cũng không muốn uống thuốc.""Mẹ em với người đàn ông kia sốt ruột lắm, cuối cùng mẹ nhìn thấy em, rồi kéo em lại, cắt trụi tóc em đi, bởi vì, bà nói, em phải chăm sóc cho em gái, cho nên em phải làm vậy.""Khi đó, em đã đi học, mấy đứa bạn đều cười em, bọn họ nói, Hạ Nhược Tâm, con xấu xí, cha không thương, mẹ không yêu, đầu trọc đầu trọc không ai cần. Đến tận bây giờ em vẫn nhớ rõ cảm giác ấy, rất thương tâm, rất khổ sở, em có cảm giác như mình thật sự là đứa trẻ chẳng ai cần, mà thực ra thì đúng là như thế."
@by txiuqw4