sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 742

Ăn cơm xong Cao Dật liền cảm thấy có chút mệt mỏi, mới sáng sớm đã náo loạn làm anh ngủ không đủ giấc, cho nên bây giờ anh liền muốn ngủ ngay tức khắc mà thôi. Anh biết Sở Luật đến đây để đào góc tường anh nhưng anh hiện tại chuyện gì cũng không quản nổi, bây giờ đến một người bình thường anh cũng không bằng thì lấy gì để tranh đoạt cùng người khác đây.

Vệ Lan đến, ngồi ở một bên cũng giống như lúc nhỏ, bà đem tay đặt trên trán con mình.

“Tiểu Dật, người đàn ông kia có quen Nhược Tâm sao?”

Bà có thể cảm giác được, Hạ Nhược Tâm đối với Sở Luật cảm giác rất lạnh nhạt, nhưng bà đối với tính tình của Nhược Tâm cũng có hiểu biết chút ít, cô đối nhân xử thế trước nay không quá khắc nghiệt, nhưng đối với Sở Luật bây giờ lại có chút khác biệt, ánh mắt của Sở tiên sinh đối với Nhược Tâm cũng có chút bất đồng, cho nên bà cũng có thể đoán ra được cậu ta cùng Hạ Nhược Tâm có quen biết chứ không phải là con bà.

Cao Dật mở hai mắt, nắm chặt tay: “Vệ Lan, mẹ, cảm ơn.”

“Có cái gì mà cảm ơn?” Vệ Lan than nhẹ một tiếng: “Đều là mẹ không tốt, là mẹ lúc trước không biết nhìn người, gả cho Bạch Thần Phong làm khổ cho con cùng Cao Hân, hiện tại lại hại con ra nông nỗi này”.

“Mẹ, không có việc gì đâu, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi.” Cao Dật an ủi mẹ mình, kì thật chính anh cũng không biết mình bây giờ có thật sự ổn hay không, chỉ là anh tin tưởng, tương lai của anh thực sự sẽ khác bây giờ.

“Ài…” Vệ Lan thở dài một tiếng, trong lòng cũng âm thầm tự trách mình.

“Đều là tại mẹ không tốt, là mẹ hại con.” Bà hiện tại mới tự mình nhận ra rằng, quá yêu cũng sẽ hại người, cũng giống như bà hôm nay.

“Mẹ, là con sai.” Cao Dật nhắm mắt lại, anh thật sự sợ hãi nếu anh mất lý trí thêm một lần nữa thì sẽ lại làm ra chuyện gì, tổn thương tới người mà anh yêu thương và quý trọng nhất.

“Mẹ biết.” Vệ Lan xoa nhẹ mắt mình: “Lần sau sẽ không như thế nữa, cho dù con có bị dây thừng trói chết mẹ cũng sẽ không giúp con nữa.”

Cao Dật…

“Đúng rồi, tiểu Dật, Sở Luật kia là ai vậy?”

“Anh ta? Anh ta là chồng trước của Nhược Tâm, là cha ruột của Tiểu Vũ Điểm”

“Chính là người đàn ông không ra gì đó sao?”

Cao Dật sờ sờ trán chính mình, ‘người đàn ông không ra gì’ đó nhất định là Cao Hân đã chỉ cho bà, cái gì không nói, nói toàn mấy thứ vô ích.

Bên ngoài, Sở Luật đang cùng Hạ Nhược Tâm mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.

“Em yên tâm”, Sở Luật trong lòng thầm thở dài một tiếng, “anh không phải đến để tranh đoạt quyền nuôi con.” Anh một chữ con hai chữ con làm lòng anh không khỏi mềm mại hẳn lên, anh còn có một đứa con gái.

“Vậy anh tới làm gì?” Đây là lần đầu tiên cô cùng anh nói chuyện, tuy rằng cô thực sự không muốn chào đón anh.

“Chỉ là anh muốn tới thăm con gái một chút, vừa lúc thấy em cũng có việc.” Sở Luật nói dối nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, rõ ràng anh đến đây là để giúp cô nhưng anh lại cứ nói thành anh muốn đến thăm con gái.

“Ngày mai tôi mang anh đi gặp con.”

Hạ Nhược Tâm xoay người đi, xem ra bây giờ có vẻ như cô rất vội, cũng có vẻ như rất đề phòng anh, cô đề phòng anh còn hơn đề phòng cướp nữa, nhưng đối với cô thì anh cũng không khác gì cướp là mấy, anh luôn tìm cách cướp đi Tiểu Vũ Điểm, cũng cướp đi đứa con gái duy nhất của cô.

Sở Luật thu hồi cánh tay bỏ vào túi quần, đem hai tay mình cuộn chặt thành nắm đấm, tránh cho việc cô làm anh mất khống chế: “Anh không mang quần áo đến, anh muốn mua một ít quần áo.”

“Anh tự đi đi.” Hạ Nhược Tâm lớn giọng phản đối.

Anh ta muốn mua quần áo thì tự mình đi mua đi, nói với cô làm gì, chẳng lẽ còn muốn cô đi mua giúp anh nữa?

“Không phải.” Sở Luật đáp, anh cũng không phải trẻ con, anh hiện tại chỉ là có chút xấu hổ.

“Anh không biết nơi này có chỗ nào bán quần áo.”

Hạ Nhược Tâm thật sự muốn đi khỏi đây, đột nhiên mũi cô đột ngửi được mùi gì đó, mùi này phát ra từ trên người Sở Luật.

“Bốc mùi quá.”

Khuôn mặt Sở Luật bỗng chốc đen thêm vài phần.

Áo quần này đã mặc hai ngày rồi, có thể không bốc mùi sao?

Sau đó Hạ Nhược Tâm đành phải tự mình dẫn Sở Luật tới một tiệm bán áo quần, tuy không phải lớn nhưng bên trong bày biện đủ thứ phụ kiện, áo quần vật dụng của nam bày biện cũng không tệ lắm, Sở Luật từ trước đến nay đều mặc một thân âu phục, có phải hay không sẽ không quen mặc những loại bình thường này?

Sở Luật trước giờ đều mang quần áo thiết kế làm theo yêu cầu, sẽ có người đặc biệt qua giúp anh đo đạc kích cỡ, rồi may áo quần theo yêu cầu. Một người như vậy nhưng bây giờ lại phải đứng ở trong một cửa tiệm bán quần áo nho nhỏ này, quả là một điều hiếm thấy.

“Cái này thế nào?” Sở Luật cầm lấy một bộ quần áo rồi hướng Hạ Nhược Tâm hỏi, nhưng Hạ Nhược Tâm lại xoay mặt đi, cũng không để ý tới anh.

Được, chính anh sẽ lựa chọn, mặc lên trên người là được chứ gì, nhưng mà anh thực sự lại không để ý đến, chính mình như thế lại giống như một đứa trẻ đần độn, đi qua đi lại cũng không biết mình phải mua cái gì.

Cuối cùng anh ướm thử hai bộ âu phục, cảm giác cũng tạm được, không khó coi mấy, tuy nói là hai bộ nhưng ở nơi này lại mắc nhất, nhưng đối với anh, loại này cũng coi như bình thường mà thôi.

Đương nhiên, anh cũng không quên phải mua nội y cho mình.

Được rồi, đã mua xong, bây giờ có thể về.

Hạ Nhược Tâm đứng lên, chờ nhân viên bên trong cầm quần áo đi gói lại, kết quả khi áo quần được mang ra, cô vừa nhìn thấy những thứ bên trong thì lại có cảm giác xúc động muốn đánh người.

Người đàn ông này rốt cuộc có mắt thẩm mĩ không vậy?

“Anh ở nhà cũng mang âu phục sao?” Cô hỏi.

“Ừ,” Sở Luật gật đầu, “Cơ bản đều mặc như thế, thứ bảy chủ nhật cuối tuần là thời điểm tôi phải tăng ca nhiều, có khi còn phải đi xã giao nên đa số thời gian tôi phải mặc âu phục.”

“Anh muốn mặc những thứ này lúc ở nhà sao? Ở nhà mang cà vạt, âu phục, bây giờ là kiểu thời tiết gì chứ, cứ mặc như thế có ngày cũng sớm bị rôm thôi.”

Sở Luật sửng sốt, hình như có chút xấu hổ, anh hình như quên mất chuyện này, đây là ở nước ngoài, không phải là trong nước, anh cả ngày mang âu phục, đeo cà vạt xác thực là rất không bình thường.

“Anh muốn ở chổ này biến thành kẻ thần kinh sao?” Hạ Nhược Tâm hỏi anh.

“Nếu ở liền mấy ngày, anh lại muốn cứ mang bộ đó mà về sao?”

“Chờ tôi một chút.“ Mấy phút sau Sở Luật mới nói lại một câu rồi chính mình lại tiếp tục đi chọn quần áo.

Đi thăm bệnh tình địch, tình huống của anh hiện giờ đúng thật là rất lạ đời, nếu là trước kia anh đã không ngần ngại mà mặc kệ, nhưng hiện tại anh thế mà chính mình bỏ mặc hết việc công ty, đến đây để cứu tình địch của mình, nếu chuyện này mà lưu lại mấy năm về trước thì anh nằm mơ cũng không tin được anh sẽ làm như thế.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx