sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 1196

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ TrướcChương 1196: Tỉnh lại là có thể gặp mẹ

Dù giọng có vẻ nói đùa nhưng sắc mặt của cô lúc này lại không giống, cô đang cười nhưng mắt lại không có một tia ý cười, không phải cô lạnh nhạt mà là thất vọng.

“Vậy là tốt rồi.” Cao Dật buông điện thoại, cuối cùng cũng yên tâm. Bạch Lạc Âm lại nắm chặt tay anh, chỉ cần anh rời đi cô lại thấy bất an. Anh thật sự muốn nói chuyện với Lục Tiêu Họa một chút nhưng cuối cùng vẫn phải ở nơi này.

Trong một phòng bệnh khác, Lục Tiêu Họa ném điện thoại sang một bên, cô ngẩng mặt lên hỏi Sở Luật: “Sao anh lại tới, không nghĩ rằng tôi đùa sao?”

“Cô sẽ không đùa như vậy.” Sở Luật ngồi dậy, cũng vắt chéo hai chân. Tính tình Lục Tiêu Họa đương nhiên anh không biết nhưng tính tình Hạ Nhược Tâm anh lại rất hiểu, nếu thật sự không còn cách nào khác thì cho dù thế nào cô cũng sẽ không làm phiền người khác.

Mạc kệ là Lục Tiêu Họa hiện tại hay Hạ Nhược Tâm trước kia thì bản chất của cô đều không thay đổi.

“Hạ Minh Chính sao rồi?” Lục Tiêu Họa hỏi anh, cô nhìn cái chai treo trên đầu mình còn nửa bình, cô thật sự không bị thương, chỉ có cổ bị siết một chút, bác sĩ nói sau khi truyền dịch xong kiểm tra lại một chút, nhiệt độ cơ thể bình thường là cô có thể về nhà.

“Còn khỏe, không chết.” Sở Luật kéo chăn cho cô một ít. “Con dao cắm vào ngực ông ấy không chạm vào tim, chỉ thương một chút ở phổi, hiện tại đã phẫu thuật xong, có lẽ phải nằm viện một thời gian nhưng không chết được.”

“Lát nữa có cảnh sát tới đây cô muốn nói thế nào.” Sở Luật hỏi Lục Tiêu Họa, đây là điều tất yếu, phải xem cô lựa chọn thế nào.

“Tôi không nhớ rõ.” Lục Tiêu Họa không muốn nói điều gì.

“Được.” Anh đưa tay vỗ vai Lục Tiêu Họa. “Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt giúp cô, nếu cô không muốn quan tâm thì sẽ không làm phiền tới cô.”

Lục Tiêu Họa kéo chăn, nằm im không nói chuyện. Chuyện của Hạ gia cô không muốn quản, còn chuyện cuối cùng kết thúc thế nào, giải quyết như thế nào đều là chuyện của Hạ gia, không phải vẫn còn Thẩm Ý Quân, còn Hạ Minh Chính vẫn chưa chết sao.

Cô chỉ có thể nghĩ đến một câu.

Đáng thương thiên hạ cha mẹ tâm*. (*không biết dịch thế nào luôn).

Đúng vậy, lúc này cô mới nhớ lại Sở Luật cũng là một người cha, còn cô lại là một người mẹ không nhỡ rõ con mình.

Cô lại mở hai mắt, lặt người qua liền thấy Sở Luật vẫn đang ngồi đó, đôi mắt anh đang nhìn cô chằm chằm khiến cô nhất thời thấy xấu hổ. Ánh mắt anh quá mức chăm chú, cũng quá mức nghiêm túc, cô nghĩ sợ là mọi người đều không thể giấu giếm điều gì dưới đôi mắt này.

Cô vén tóc của mình, trong phút chốc không biết phải nói gì.

“Con gái anh đâu, tối bé có sợ hãi không?”

Lục Tiêu Họa lại kéo ăn về phía trước một ít, trong trí nhớ của cô thật sự không có con gái, thậm chí cô còn không biết con gái mình có đá chăn không, đêm không tìm thấy ba có ngủ bất an không.

“Bé rất nghe lời.” Sở Luật nhớ tới con gái liền có vẻ dịu dàng, lúc này ở trước mặt Lục Tiêu Họa không phải tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị mà là một người cha bình thường lo lắng yêu thương con gái.

Lục Tiêu Họa cũng cười một chút, sau đó lật người qua tiếp tục ngủ. Thật ra cô ngủ không được, một là bởi vì cô hay bị mất ngủ giờ này, hai là bởi vì bất an, ba là bởi vì ở đây còn có một người đàn ông.

Điện thoại Sở Luật đột nhiên vang lên, anh lấy điện thoại đưa lên tai.

Là bảo mẫu ở nhà gọi tới.

Anh vừa bấm nhận cuộc gọi liền nghe thấy tiếng khóc của con gái.

“Làm sao vậy?” Anh đứng lên, sau đó nhìn đồng hồ trên tay, hiện giờ mới hơn 5 giờ sáng, đứa nhỏ này làm sao vậy? Ngày thường giờ này đều gọi cũng không tỉnh.

“Tiên sinh, tiểu thư vẫn luôn khóc.” Bảo mẫu cũng muốn khóc theo. “Bé tỉnh dậy không thấy anh liền khóc, tôi dỗ thế nào cũng không được.”

“Đưa điện thoại cho bé.” Sở Luật ngồi xuống muốn nói chuyện với con.

Tiểu Vũ Điểm ôm lấy điện thoại, sau đó bé co người lại, thỉnh thoảng tủi thân sụt sịt.

“Ba, Tiểu Vũ Điểm nằm mơ, sợ quá. Ba đang ở đâu, Tiểu Vũ Điểm nhớ ba.”

“Ba đang ở ngoài, một lát sẽ về nhà.” Sở Luật an ủi con gái, mà anh thật lâu không thấy con gái khóc như vậy, anh lo lắng cho con gái nhưng lúc này lại không đi được.

Điện thoại của anh bỗng nhiên không còn trong tay, không biết Lục Tiêu Họa đã ngồi dậy lúc nào, tay cô cầm lấy điện thoại của anh.

“Tiểu Vũ Điểm?” Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Tiểu Vũ Điểm dụi hai mắt của mình: “Mẹ, là mẹ sao?”

“Ừ, đúng vậy, là mẹ đây.” Trong lòng Lục Tiêu Họa có chút chua xót, cô không biết con gái, cũng không nhớ rõ chuyện về con gái nhưng tình máu mủ ruột già đến tự nhiên không dứt bỏ được.

“Mẹ, mẹ ở bên cạnh ba sao?”  Tiểu Vũ Điểm đã ngừng khóc, bé từ trong chăn bò ra. “Mẹ mang Tiểu Vũ Điểm đi cùng được không?”

“Được.” Lục Tiêu Họa đồng ý. “Nhưng con phải ngủ ngon, chờ khi tỉnh dậy trời sẽ sáng.”

“Lúc đó có thể nhìn thấy mẹ ạ?” Tiểu Vũ Điểm dùng hai tay cẩn thận cầm lấy điện thoại.

Lục Tiêu Họa nhìn bình dịch thỉnh thoảng nhỏ giọt, truyền hết bình này có lẽ cũng phải hơn một giờ.

“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm tính giống ba, nhất định phải có được câu trả lời, bằng không bé sẽ không ngủ.

“Bảo bảo ngủ trước.” Lục Tiêu Họa nhẹ nhàng thở ra, khóe mắt cũng cay cay. “Mẹ truyền nước xong sẽ cùng ba trở về, chờ đến khi bảo bảo tỉnh lại là có thể nhìn thấy mẹ.”

“Bảo bảo chờ mẹ.” Tiểu Vũ Điểm hít hít mũi nhỏ, bé đưa điện thoại trả cho bảo mẫu, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống ngủ. Tuy rằng ba mẹ đều không ở đây nhưng bé rất nghe lời, chờ đến khi bé tỉnh lại thì sẽ thấy mẹ về.

Lục Tiêu Họa tắt điện thoại, sau đó trả lại cho Sở luật.

Sở Luật nhận lấy nhét lại vào túi của mình, cũng không muốn gọi lại, bằng không sẽ khiến con gái tỉnh.

“Mặc kệ có phải là thật hay không tôi cũng cảm ơn cô.” Sở Luật cũng không nghĩ Lục Tiêu Họa sẽ thật sự tới gặp Tiểu Vũ ĐIểm, rốt cuộc hiện tại Tiểu Vũ Điểm không phải con của cô.

Lục Tiêu Họa không nói lời nào, cô nằm an tĩnh chờ bình nước truyền xong. Vốn dĩ cô cũng không nghĩ sẽ ở lại bệnh viện làm gì, nơi này cô vốn cũng không thích, nhưng có lẽ cũng không có ai thích tới bệnh viện.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx