sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tàn bạo khốc nương tử - Chương 11 - 12

Chương 11: Trị giá con người đủ cao.

Phương Chấn Hiên hồ nghi liếc mắt, quan sát Bạch Mạn Điệp, “Bạch cô nương, sao cô nương lại tức giận như vậy?”

Bạch Mạn Điệp chột dạ ho khan một tiếng, “Không có a, ta chỉ nghĩ các nàng không xấu, thế nhưng các ngươi tại sao lại mắng các nàng như vậy? Có phải mỗi người trên giang hồ đều gọi các nàng là ba yêu nữ không?” Có lộn hay không, giả mạo không được hiệp nữ thì thôi đi chứ, sao lại còn biến thành yêu nữ, đầu năm nay, người tốt không có quả báo tốt. (Sở Sở: Bạch cô nương, ngài là người tốt sao?)

Phương Chấn Hiên cau mày, “Bạch cô nương có điều không biết, ba yêu nữ kia quả thực là rất độc ác. Những việc các ả làm đều khiến người người căm phẫn, nếu là người tốt ai lại dùng thủ pháp giết người tàn nhẫn đến như vậy?”

Bạch Mạn Điệp không phục trả lời, “Đâu có, các nàng bình thường đúng là giết người, nhưng ta nghe nói các nàng ít khi dùng thủ pháp tàn nhẫn như vậy. Dương Uy kia là một tên bại hoại, không biết đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu. Ngươi xem hắn cố ý bắt ta, còn có ý đồ cường bạo ta, đáng đời hắn a.” Họ Phương này quả nhiên là hạng “đứng nói không biết đau lung.” (1)

(1)  Đứng nói không biết đau lưng: bản gốc là “Trạm trứ thuyết thoại bất yêu đông”: dùng để hình dung một người không biết thông cảm cho hoàn cảnh người khác, chỉ thích nói mát.

Hắn thở dài một tiếng, “Bạch cô nương, ta biết cô hận Dương Uy. Có người giúp cô báo thù, cô đương nhiên vui vẻ. Thế nhưng, cô nương không thể không phân biệt trắng đen như vậy được.”

Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, “Ta làm gì mà không phân biệt trắng đen, trong mắt ta, các nàng không phải người tốt, nhưng cũng không phải người xấu. Chỉ là tương đối thích tùy tâm sở dục mà thôi. Các nàng thích tự do thì có gì sai chứ? Ta hỏi ngươi một vấn đề, nếu như Dương Uy có ý đồ cường bạo đại tỷ các nàng là Vô Ảnh La Sát, thậm chí còn tát Vô Ảnh La Sát một bạt tay, các nàng làm như vậy có hợp lý không? Ta biết thủ pháp giết người của các nàng rất tàn nhẫn, thế nhưng vẫn là do tức giận quá mức. Từ nhỏ đến lớn, không ai dám khi dễ Vô Ảnh La Sát. Đừng nói là đánh nàng, ngay cả mắng cũng không ai dám mắng, Hai vị muội muội vô cùng tôn trọng đại tỷ, tuyệt đối không cho phép có chuyện như vậy xảy ra. Nếu đại tỷ đối với ngươi ân trọng như núi bị khi dễ, ngươi sẽ làm thế nào? Đừng nói với ta ngươi sẽ đi nói lý lẽ với hắn. Ba người các nàng cho dù có tương đối tàn nhẫn, nhưng lúc giận phát điên thì làm như vậy cũng rất hợp lý. “ Bạch Mạn Điệp sắp bị cái tên bảo thủ chết tiệt này chọc tức chết rồi, nhịn không được nói năng thiếu suy nghĩ.

Một loạt câu nói của Bạch Mạn Điệp khiến Phương Chấn Hiên dở khóc dở cười, “Bạch cô nương, làm sao cô biết? Lấy võ công của Vô Ảnh La Sát, dễ dàng bắt được ả sao? Khinh công của ả có thể nói là độc nhất vô nhị trong thiên hạ, cũng có thể nói là thiên hạ đệ nhất.” Thiên hạ đệ nhất? Bạch Mạn Điệp nuốt nuốt nước bọt, bản thân mình lợi hại đến vậy sao? Ngoài trừ kim kiếm vô địch, khinh công cũng thuộc dạng thiên hạ đệ nhất, Bạch Mạn Điệp bây giờ trực tiếp muốn ngất xỉu.

Bạch Mạn Điệp bất đắc dĩ liếc hắn một cái, “Kỳ thực ta cũng không có ý gì khác, ta chỉ nghĩ các nàng quả thật đều là kỳ nữ.”

“Bạch cô nương, hình như cô nương rất hiểu các ả.” Hắn vờ như vô tình nói một câu. Cho tới bây giờ, tiểu nữ tử này luôn bảo vệ cho ba nữ nhân đó. Từ thái độ kích động vừa nãy của nàng phán đoán, cũng không hẳn các nàng thực sự có quan hệ. Nàng vừa nói cái chết của Dương Uy có quan hệ với Vô Ảnh La Sát, lại nói Vô Ảnh La Sát suýt chút bị cường bạo, còn bị đánh cho một bạt tay, Bạch Mạn Điệp trùng hợp cũng bị bắt, suýt chút bị cường bạo… chẳng lẽ… nữ nhân ngu ngốc này chính là võ lâm đệ nhất nữ sát tinh sao? Phương Chấn Hiên bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, tuyệt đối không thể nào. Nàng nếu đúng là Vô Ảnh La Sát thì hắn chính là phương trượng Thiếu Lâm.

Bạch Mạn Điệp thấy thái độ trầm tư của Phương Chấn Hiên, chột dạ không nói lời nào. Cái tật xấu lỗ mãng làm hư chuyện này sao lại bỏ hoài không được? Nếu như thân phận bại lộ thì không xong rồi, không chừng nàng đang muốn chết sớm. Hiện tại chỉ hy vọng tên Phương Chấn Hiên kia là một tên ngốc, không nghi ngờ cái gì. Thế nhưng với tài trí của Phương Chấn Hiên, không phải là kẻ dễ bị gạt như vậy.

“Ta chỉ nói là nếu như, ngươi cũng biết, Dương Uy đối với ta như vậy. Cho nên, ta chỉ là giả thiết mà thôi. Ta mới ra giang hồ, không rõ vì sao các nàng lại làm như vậy. Chuyện đêm qua đối với ta chính là sỉ nhục nhất lớn nhất trong đời, cho nên…” Bạch Mạn Điệp cúi đầu, vài giọt nước mắt bỗng dưng rơi xuống. Để lừa gạt tên kia, nàng đành liều mạng.

Bạch Mạn Điệp cắn môi quá chặt, dung nhan trắng bệnh, vừa nói đến chuyện đêm qua liền khóc, e là thực sự sợ hãi. Phương Chấn Hiên cố gắng đè nén cảm xúc muốn kéo nàng vào trong ngực, ôn nhu nói, “Đừng khóc, ta biết, cô nương là tức giận quá. Kỳ thực nữ tử trong chốn giang hồ, ai cũng có ba phần kính nể các ả, cô nương là một tiểu nữ tử, ngưỡng mộ các ả cũng không có gì đáng trách. Thế nhưng ta muốn nói cho côn nương biết, ba ả đều không phải người tốt.”

Bạch Mạn Điệp lau khô nước mặt, quật cường nói, “Hai năm trước nếu không nhờ Vô Ảnh La Sát, nạn dân ở Quảng Dương phủ không biết đói chết biết bao nhiêu người. Nàng mạo hiểm cứu nhiều người như vậy, mọi người nhất định sẽ cảm kích nàng. Ngươi tại sao lại hận nàng, nàng chọc gì tới ngươi sao?” Cả người một bộ dáng thê thảm như hoa lê còn đọng lại vài giọt mưa, điềm đạm đáng yêu. Nếu có người biết Vô Ảnh La Sát lại có biểu hiện này, nhất định có thể cười đến rụng răng.

Phương Chấn Hiên thở dài một tiếng, “Ngâm Ngâm, nàng quá đơn thuần. Cái kia bất quá chỉ là Vô Ảnh La Sát nhất thời ham vui, chưa hẳn thực sự muốn cứu người.”

“Đúng vậy, chính là muốn đem sinh mạng ra đùa.” Nàng dùng sinh mạng để cứu người, hắn còn nói là nàng ham vui, hắn có lương tâm hay không chứ.

Phương Chấn Hiên nói, “Ai, một năm trước gia phụ trúng độc, trùng hợp đi ngang qua Linh Các, tới cửa cầu Độc Nương Tử giải độc. Bởi vì gia phụ xuất môn lâu ngày, trên người căn bản không có nhiều tiền, ả thà mở to mắt thấy chết không cứu. Gia phụ nội trong ba canh giờ sau kiếm đủ nghìn lượng hoàng kim, cuối cùng ả mới chịu giúp gia phụ giải độc…”

“Đó là quy củ của người ta a.” Thủy Tịch Linh lập ra quy củ này, đương nhiên có nguyên nhân của mình.

“Phương gia chúng ta mặc dù không phải giàu nhất thiên hạ, nhưng nghìn lượng hoàng kim không phải không có. Bởi vì đến trễ, độc dù được giải, nhưng gia phụ phải chịu mất một cánh tay.” Thì ra là thế, chả trách hắn hận các nàng như vậy.

Bạch Mạn Điệp lẩm bẩm, “Xin lỗi, không phải nói nàng độc gì cũng giải được sao, tại sao lại mất một tay chứ?”

“Gia phụ bị thương ở tay, Độc Nương Tử nhất thời không chịu giải độc, chỉ có thể chặt một tay để giữ mệnh. Nếu không chặt một tay, cũng không đợi được đến khi ả chịu giải độc.” Nói đi nói lại cũng có phải Thủy Tịch Linh chặt tay hắn đâu, hà tất phải tính toán chi li như vậy.

Bạch Mạn Điệp khẽ cắn môi, “Có thể các nàng không phải là trời sinh tàn nhẫn, hẳn là đã trải qua gia biến.”

Phương Chấn Hiên cười cười, “Không nói nữa, nàng nghỉ ngơi trước đi, sách mặt nàng kém quá.”

“Thiếu gia, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Bị xem là không khí lâu như vậy, Phương Hãn cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện.

Phương Chấn Hiên không để ý đến hắn, nhìn Bạch Mạn Điệp nói, “Ba yêu nữ kia làm hại võ lâm, ra tay tàn nhẫn. Nếu các ả cùng nhau xuất hiện, ta muốn truy tìm hành tung của các ả.”

“Tìm người ta làm gì?” Bạch Mạn Điệp có một linh cảm, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt lành.

Hắn cười cười, “Mạng sống của Vô Ảnh La Sát trị giá một vạn lượng hoàng kim, ai không muốn bắt ả chứ. Hách bạch lưỡng đạo, rất nhiều nhân sĩ võ lâm đều muốn tra ra hành tung của ả.” Ai cũng nghĩ không ra, Vô Ảnh La Sát lại đói đến chết khiếp. Dựa vào cách hóa trang hiện nay của nàng, cả đời cũng không ai có thể tìm ra.

“Triều đình treo thưởng?” Bạch Mạn Điệp hỏi.

“Triều đình treo thưởng vạn lượng hoàng kim, võ lâm bát đại thế gia dùng mười vạn lượng treo thưởng bắt ba yêu nữ này, riêng Phương gia ta treo thưởng ba vạn để tróc nã Độc Nương Tử.” Mạng của các nàng đáng giá vậy sao? Cầm tiền thưởng, có thể ăn sung mặc sướng cả đời.

Bạch Mạn Điệp thở phì phỉ trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi muốn tìm Độc Nương Tử báo thù sao? Đó là quy củ của người ta, có trách thì trách lệnh tôn vận khí không được tốt.”

“Ba yêu nữ kia thủ pháp giết người quá mức tàn nhẫn, khiến võ lâm người người căm phẫn, lại không chút nhân tính. Bát đại thế gia muốn bắt các ả để giáo hóa nhân tâm, còn Độc Nương Tử…” Hắn cười cười, “Ta không có ý tứ gì khác, bất quá chỉ muốn hỏi ả, tại sao lại lập ra quy củ như vậy. Trang chủ Vạn Kiếm sơn trang, tại sao cũng không có ngoại lệ.” Giáo hóa? Đùa sao, ai cần giáo hóa chứ. Không cùng “thông đồng làm bậy” với đám chí sĩ võ lâm chính nghĩa các người thì nói các nàng là yêu nữ, quả thực là không có vương pháp mà.

Bạch Mạn Điệp cười nhạt, “Ngươi luôn miệng nói các nàng là yêu nữ, xem ra rất ghét các nàng đúng không? Còn nói cái gì điểm hóa, e rằng là muốn giết người ta, triệt để diệt trừ hậu hoạn thì có.” Nàng cũng không phải con ruồi, con gián, con chuột, con muỗi, thế nào lại thành “hậu hoạn” chứ?

Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, “Ngươi có còn là nam nhân không? Quy củ của người ta chính là như vậy, hoàng để lão tử cũng không có ngoại lệ.” Hôm nào phải hỏi Thủy Tịch Linh một chút, tại sao lại đặt ra loại quy củ này.

“Toàn bộ võ lâm, không ai không nể mặt Vạn Kiếm sơn trang, ả là người đầu tiên. Bởi vì chuyện này, Phương gia trở thành trò cười cho thiên hạ.” Thần sách hắn có chút không cam lòng.

“Thủy… Độc Nương Tử đang ở Linh Các, không phục cứ trực tiếp tới bắt người ta đi.”

“Linh Các cơ quan trùng trùng điệp điệp, độc trận vô số. Cho đến nay, đã có hơn 300 trăm người chết. Ngoại trừ cầu giải độc, không ai dám tới gần.” Thủy Tịch Linh, tỷ tỷ ta bây giờ rất bội phục muội.

Thực tế, những kẻ muốn bắt Độc Nương Tử rất nhiều, đáng tiếc tất cả đều thất thủ. Ngay cả Phương Chấn Hiên cũng từng thử qua hai lần, nhưng hai lần đều trúng phải kịch độc. Hai lần tìm được đường sống trong cái chết, bây giờ hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Từ sau sự việc của tên Phương nào đó, đến giờ không ai dám đến gần. Linh Các bây giờ, chính là nơi khiến võ lâm nhân sĩ vừa mừng vừa sợ. Mừng vì Độc Nương Tử có thể giải độc, nhưng sợ là sợ nàng hạ độc.

“Đi chết đi, các ngươi keo kiệt hết sức. Cho dù các ngươi có muốn tróc nã, nhưng ta có thể dùng đầu để đảm bảo, các ngươi vĩnh viễn cũng không bắt được các nàng. Cho dù nàng không ở trong Linh Các, các ngươi cũng không dám tới gần.” Bạch Mạn Điệp thở phì phì trừng mắt nhìn hắn, đúng là một nam nhân keo kiệt mà.

“Bạch cô nương có chỗ không hiểu rồi. Từ ngày Vạn Kiếm sơn trang thành lập đến nay, chưa ai dám tỏ ý khinh thị. Việc này liên quan đến danh dự Phương gia, Phương gia nhất định không bỏ qua cho ả.” Hắn thân là thiếu trang chủ, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai khinh thị Vạn Kiếm sơn trang.

“Ngươi cho rằng Độc Nương Tử chỉ biết giải độc thôi sao?” Nàng tự phụ cười, “Khinh công nàng cũng rất giỏi.” Nhìn nàng ban nãy xuất chiêu thì biết, hơn nữa Bạch Mạn Điệp có thể khẳng định, Thủy Tịch Linh không chỉ biết khinh công.”

“Bạch cô nương…”

“Ngươi cứ đi tra các nàng đi, ta về phòng nghỉ ngơi đã.” Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, kéo kéo y phục bước ra ngoài. Đúng là xú nam nhân, không có chút phong độ gì cả, xem hắn bắt người thế nào. Nàng dám lấy đầu ra bảo đảm, tuyệt đối không có ai bắt được ba tỷ muội các nàng.

Chương 12: Thì ra là thế.

Bạch Mạn Điệp vừa đẩy cửa phòng ra, đã thấy ai bóng người quỷ dị đang ngồi ở trong phòng. Vừa thấy các nàng, Bạch Mạn Điệp lập tức rùng mình. Nhớ tới thủ pháp giết người tàn nhẫn của các nàng, Bạch Mạn Điệp vô cùng hoảng sợ.

“Đại tỷ, tiểu muội đã giúp tỷ báo thù.” Thủy Tịch Linh lạnh lùng nói, cũng không biết là nói cho ai nghe.

Bạch Mạn Điệp uống một ngụm trà, “Đa tạ… Nhưng mà… Các muội có phải đã quá tàn nhẫn không?” Phương thức giết người quả nhiên tàn nhẫn.

“Đáng đời.” Thủy Tịch Linh lạnh như băng phun ra hai chữ.

“Đại tỷ, ai bảo hắn khi dễ tỷ? Đã lợi cho hắn lắm rồi.” Diệp Lăng Tương cũng hừ lạnh, tưa hồ như các nàng bất quá chỉ bóp chết một con kiến mà thôi. Giết nhiều người như vậy, nhìn các nàng xem, cả một hạt bụi cũng không bị dính, Bạch Mạn Điệp thật sự bội phục. Không hổ là Thiên Diện Tu La cùng Độc Nương Tử, đáng tiếc, Vô Ảnh La Sát này bây giờ chỉ là đồ giả.

Bạch Mạn Điệp ngây cả người, “Ách, nhưng mà… cũng không nhất thiết làm vậy a.” Trực tiếp giết không được sao, đâu cần ra tay tàn nhẫn như vậy.

Diệp Lăng Tương khẽ liếc mắt ra ngoài cửa sổ, “Đại tỷ từng nói, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình.” Kỳ thực lời này cũng rất có đạo lý.

Bạch Mạn Điệp bất đắc dĩ lách đầu, “Hừ, ta bây giờ mới phát hiện người trong giang hồ dường như rất ghét chúng ta.”

Thủy Tịch Linh thản nhiên nói, “Đại tỷ, võ lâm bát đại thế gia tróc nã ba tỷ muội chúng ta, đại tỷ lại chính là kẻ bị triều đình truy nã.” Nàng tiện đà cười nhạt, “Bọn chúng cả đời cũng đừng mong bắt được chúng ta.” Tróc nã các nàng lâu như vậy, cả cái bóng cũng không chạm được. Nói đến tróc nã, Thủy đại cô nương bắt đầu nhớ tới Phương gia đáng ghét kia. Nói thế nào cũng là thế gia danh môn vọng tộc, sao lại nhỏ mọn như vậy chứ? Nhất là cái tên Phương Chấn Hiên kia, nhớ tới hắn liền thấy đáng ghét.

Nàng vân đạm phong khinh nói sang chính sự, “Không nói cái này nữa, Tịch Linh, tại sao muội giải độc lại cần nghìn lượng hoàng kim chứ?” Bạch Mạn Điệp nghĩ Thủy Tịch Linh làm như vậy hẳn là có nguyên nhân.

“Đại tỷ, muội vẫn nhớ rất rõ, năm ấy muội được sáu tuổi, song thân vì cảm nhiễm phong hàn, bởi vì không có tiền chữa trị, muội phải trơ mắt nhìn họ dần dần chết đi. Khi ấy, muội chạy đi đến hiệu thuốc, khóc lóc nức nở cầu xin đại phu, hắn chỉ nói với muội một câu, “Ta không phải thánh hiền.” Nếu lúc đó không có đại tỷ cứu muội, e rằng muội cũng đã sớm chết. Chỉ là phong hàn cộng thêm vài đồng thuốc men nhưng đại phu đó cũng không chịu bố thí. Muội giải được kỳ độc trong thiên hạ, yêu cầu hoàng kim nghìn lượng thì có gì là sai.” Trong giọng nói của Thủy Tịch Linh vẫn như cũ không có chút độ ấm. Người không phải cỏ cây, ai lại có thể vô tình? Nàng cũng không phải là kẻ trời sinh vô tình. Bởi vì có người thấy chết không cứu, cha mẹ nàng đồng thời chết đi, nàng hiểu được cái gì gọi là thói đời. Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không quên, lúc đó nàng từng bi thảm thế nào. Vậy mà những người xung quanh không ai chịu nói giúp nàng, tựa hồ như nếu có tiền thì cứu được người đã là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Cái gì lương y như từ mẫu, nàng không thèm tin những thứ đó.

Chỉ có Thủy Tịch Linh tự mình hiểu rõ, nàng cũng không phải kẻ tham tiền, chỉ là nàng hận thế gian này, muốn tìm một chút cảm giác thoải mái. Năm đó đại phu kia đã nói cái gì, nàng vĩnh viễn nhớ rõ, “Ta cũng không thánh hiền”, Thủy tiểu thư nàng cũng không phải thánh hiền. Kẻ khác cứu người có thể lấy tiền công, nàng cũng có thể. Đại phu bởi vì bệnh nhân không có tiền thì không trị, dường như là việc thiên kinh địa nghĩa, nhưng nàng không chịu thay người khác giải độc không công lại bị xem là độc ác, trên đời này còn thiên lý hay không?

Bạch Mạn Điệp thở dài, “Tịch Linh, Vạn Kiếm sơn trang Phương gia muốn bắt muội.” Tự nàng nên cẩn thận kẻo bị bắt kìa.

Nghe xong lý do của Thủy Tịch Linh, Bạch Mạn Điệp bắt đầu đồng cảm với nàng. Bạch Mạn Điệp thậm chí còn nghĩ, nếu bản thân mình cũng trải qua chuyện giống như Thủy đại cô nương, e rằng cũng sẽ lập ra quy củ này.

Diệp Lăng Tương hừ nhẹ một tiếng, “Ai lại không muốn bắt ba tỷ muội chúng ta, chỉ sợ là không có năng lực đó.” Cho dù có, cũng rất khó bắt được các nàng. Ba người các nàng đều là sói đội lớp cừu, trà trộn trong đoàn người tuyệt đối không ai có thể tìm ra. Nhất là Bạch Mạn Điệp và Diệp Lăng Tương, nhìn qua chỉ là những con thỏ trắng nhỏ ôn hòa.

Thủy Tịch Linh hung ác nói, “Đại tỷ yên tâm, ai tự ý xông vào Linh Các đều phải chết.” Nàng đã giết hơn n đồng chí tự tìm đường chết rồi.

Bạch Mạn Điệp khoát khoát tay, “Ta không muốn bàn luận vấn đề này nữa, các muội biết mấy ngày nay ta ở cùng một chỗ với ai không?”

“Phương Chấn Hiên.” Thủy Tịch Linh vẻ mặt tỏ ý khó chịu, nàng thật đúng là khinh thường Phương Chấn Hiên. Cái tên nam nhân kia, tự tìm chỗ chết xông vào Linh Các đúng hai lần. Nàng cũng không muốn cùng Phương gia đối nghịch, bằng không hắn có tám cái mạng cũng không đủ chết. Thủy Tịch Linh tuy rằng băng lãnh cuồng ngạo, nhưng cũng biết cái gì gọi là khôn khéo.

“Đúng vậy, ta đồng ý giả mạo vị hôn thê của hắn. Có lẽ ngày mai chúng ta sẽ lên đường, các muội có tính toán gì không?” Nàng nghiêm túc hỏi.

“Tùy đại tỷ sai khiến.” Thủy Tịch Linh lúc nào cũng nghe lời vậy sao?

“Không có gì sai khiến hết, ta chỉ muốn biết dùng bồ câu đưa tin thế nào, làm sao liên lạc được với các muội. Ý ta chính là chúng ta phải tạm thời chia tay, cần gì thì tiếp tục liên hệ.” Cùng hai người này ở chung một chỗ thực sự không an toàn lắm.

Diệp Lăng Tương cười cười, “Muội cũng nên trở về rồi, Tiểu Sai giả dạng muội lâu như vậy, cũng làm khó Tiểu Sai quá, không biết đại ca có tìm Tiểu Sai gây phiền phức hay không.”

“Mỗi người có một mùi vị khác nhau, bồ câu đưa thư chúng ta nuôi có thể nghe thấy mùi vị trên người. Bất cứ con bồ câu nào ở Điệp Trúc đều có thể tìm được chúng ta.” Thủy Tịch Linh gật đầu, nhìn thẳng vào nàng, “Nếu đại tỷ bình an vô sự, chúng ta cũng nên đi.” Ngửi được mùi vị trên người? Bạch Mạn Điệp tặc lưỡi, thực sự là lợi hại quá nha, không biết các nàng đã huấn luyện thế nào. Bồ câu trong phim truyền hình, tùy tiện phóng một cái là dù biết hay không cũng có thể tìm được chủ nhân hay chỗ được chỉ định, quả nhiên là gạt người ta mà.

Bạch Mạn Điệp gãi gãi đầu, không có ý tứ gì, nói, “Điệp Trúc ở đâu?” Nàng căn bản chưa từng trở về nhà, đương nhiên không biết.

Thủy Tịch Linh có chút suy tư, “Đại tỷ mất trí nhớ rồi, có rất nhiều việc không biết. Lưu Ly hiện đang ở nhờ tại Linh Các, muội lập tức bảo Lưu Ly quay về hầu hạ tỷ.” Đến lúc này, Bạch Mạn Điệp mới nhớ tới vị tiểu nha hoàn kia.

Nàng gật đầu, “Vậy cũng tốt, ta muốn về nhà cùng họ Phương kia, muội bảo Lưu Ly đến Phương gia tìm ta.” Có người thân bên người đúng là tốt thật.

“Đại tỷ, có cần mang Phỉ Thúy theo không?” Phỉ Thúy là ai a? Ở đâu nhảy ra một nữ hài nữ nữa rồi, quan hệ không phải phức tạp vậy chứ.

Nhìn thấy biểu tình ngu ngốc của Bạch Mạn Điệp, Diệp Lăng Tương nói, “Đại tỷ, nha hoàn bên cạnh tỷ tên là Lưu Ly, còn bên cạnh muội là Tiểu Sai, bên cạnh tam muội là Phỉ Thúy. Ba nha đầu này đều là cô nhi do sư phụ nhặt về. Trên đời này, cũng chỉ có ba nha đầu đó biết thân phận thật sự của chúng ta.” Thì ra là thiếp thân nha hoàn a.

“Ra vậy, không cần, chỉ cần Lưu Ly là đủ rồi.” Đem theo nhiều người như vậy phiền phức lắm.

“Đại tỷ.” Thủy Tịch Linh từ trên người lấy ra hai bình sứ, chỉ tay vào bình sứ màu trắng, bên trái, “Đây là giải độc hoàn, có thể tạm thời áp chế độc tính.” Sau đó lại chỉ vào bình sứ màu lam bên cạnh, “Đây là cửu chuyển hoàn hồn đan, có thể bảo vệ tâm mạch.” Bạch Mạn Điệp mất trí nhớ, không thể sử dụng võ công, Thủy Tịch Linh thật sự rất lo lắng. Nàng tuy rằng tính tình lãnh đạm, nhưng thập phần coi trọng tình tỷ muội xưa nay của các nàng, thật lòng, nàng không hy vọng Bạch Mạn Điệp phải chịu bất cứ tổn thương nào.

Diệp Lăng Tương ôm quyền nói, “Đại tỷ, tiểu muội đi trước. Nếu có ai dám khi dễ tỷ, cứ nói cho muội biết.” Nàng cũng nên đi rồi, Diệp Lăng Tương không phải kẻ không người thân thích, nàng còn có lão mẫu phải bảo vệ a.

“Ừ, có Lưu Ly bên cạnh ta, muội yên tâm đi. Cố gắng chăm sóc tốt bản thân mình, đừng để bị bắt.” Bạch Mạn Điệp từ tận đáy lòng căn dặn, tuy rằng mới “quen biết”, nhưng nàng đã sớm xem hai nữ tử trước mặt là muội muội của mình.

“Đại tỷ, cáo từ. Nếu có chuyện cần tiểu muội giúp đỡ, Tịch Linh có chết vạn lần cũng không chối từ.” Nàng vẫn lạnh như băng, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều xuất phát từ nội tâm của nàng.

Bạch Mạn Điệp mỉm cười gật đầu, “Đi thôi, Tịch Linh, cố gắng chiếu cố tốt bản thân mình. Hiện tại có rất nhiều kẻ muốn bắt chúng ta, chú ý an toàn.” Người nên chú ý chính là Bạch Mạn Điệp nàng mới đúng, nàng ngay cả khả năng tự vệ cũng không có mà.

“Đại tỷ bảo trọng.”

“Đại tỷ bảo trọng.”

Vừa nói dứt lời, sớm đã là một cái bóng cũng không thấy. Bạch Mạn Điệp cảm thán, khinh công thật là lợi hại.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx