sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tàn bạo khốc nương tử - Chương 51 - Phần 2

Bất quá chỉ là một vết thương nhỏ, Bạch Mạn Điệp dường như lại rất sốt ruột. Nhìn nàng giống trẻ con như vậy, Đông Phương Vũ không khỏi cười ra thành tiếng, nhẹ nhàng nói, “Nàng không cần khẩn trương như vậy.”

“Sao lại không khẩn trương a.” Nàng nói một là một, đem tay hắn tiến vào trong miệng, nhẹ nhàng mút vào. Đông Phương Vũ thân thể cứng đờ, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay tê dại truyền khắp thân thể.

Lãnh Tuyệt Cuồng cùng Diệp Lăng Tương ngơ ngác nhìn cảnh này, ngây ngốc nói không thành lời.

Đại ca lại cười? Hơn nữa còn nói lời ôn nhu như vậy? Lỗ tai hắn có phải bị hư rồi không? Hẳn là phải thỉnh nhị ca đi điều tra một chút kẻ này đúng là đại ca hắn hay là giả mạo.

Đại tỷ cư nhiên lại đem ngón tay của một nam nhân tiến vào trong miệng, biểu hiện nhu nhược đó chách chắn là của một tiểu nữ nhân. Tỷ tỷ vốn là nữ nhân không sai, nhưng động tác giống tiểu nữ nhân như vậy tới giờ mới xuất hiện. Ai, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn a.

Vào thời điểm hai người kia còn ngây ngốc nói không thành lời, Bạch Mạn Điệp đã giúp Đông Phương Vũ băng bó vết thương, “Ngu ngốc, chảy máu sẽ đau lắm, thiếu máu nhiều quá sẽ chết người. Ngươi muốn chết a? Hỏi ta trước đi, ngươi muốn ta làm quả phụ à?”

Đông Phương Vũ khẽ cười, “Tiểu Điệp, nguyện ý gả cho ta sao?”

“A?” Bạch Mạn Điệp ngây cả người, nàng đang nói thứ ngu ngốc gì vậy, cư nhiên thừa nhận là lão bà của hắn.

“Hay là không muốn?” Đã là người của hắn rồi, hơn nữa lưỡng tình tương duyệt, còn kỳ quặc nháo cái gì.

Đại ca khóe môi hơi giương lên a, tuy là che mất nửa khuôn mặt, nhưng hắn biết đại ca đang cười. Đại tẩu này quả thực rất giỏi a, đại ca chờ bị áp bức đi.

Diệp Lăng Tương thấy hai người kia nồng tình mật ý, hai người họ thực sự không muốn làm kỳ đà cản mũi nữa, “Bọn muội đi trước.”

“Ách, đại ca, đệ đi trước.” Hắn thu hồi hạt tuyết, kéo Diệp Lăng Tương cấp tốc rời khỏi hiện trường.

Nàng trên ngón tay hắn thắt một cái nơ con bướm, vỗ vỗ tay, “Được rồi, đẹp lắm.” Kỳ thực xấu chết đi được.

“Hoàn hảo.” Hắn cười cười. Hắn là một đại nam nhân, cư nhiên băng bó ngón tay, còn thắt nơ con bướm, đồn ra ngoài sẽ khiến người ta cười chết mất.

“Đại ca, thương lượng một chút, ngươi mang mặt nạ thực sự rất xấu xí a, khi chỉ có hai chúng ta, có thể bỏ ra không?” Mặc khác là để đổi đề tài, nàng biết con bướm kia thực sự rất khó nhìn.

“Được” Hắn thực sự bỏ chiếc mạ nạ xuống, thỏa mãn mỉm cười.

“Ngươi đừng có cười như vậy.” Khiến nàng nghĩ hắn không có hảo ý.

Đông Phương Vũ lại dịu dàng cười, “Tại sao không được cười?” Hắn vung đầu ngón tay tới trước mặt nàng quơ quơ, “Nàng không cảm thấy cười tốt lắm sao?”

Bạch Mạn Điệp bất mãn mở miệng, “Cười không tốt, ngươi như vậy khiến ta nghĩ ta thắt nơ bướm hình như rất xấu, rõ ràng rất đẹp mà.” Chỉ là không hợp với hắn thôi.

Đối diện với vẻ giận dỗi đáng yêu của nàng, Đông Phương Vũ chỉ có một ý nghĩ: môi nàng vẫn đỏ tươi như vậy, có nổi lên hứng thú cũng không sai.

Đông Phương Vũ một phen kéo lấy nàng, chuẩn xác trụ lại trên môi nàng, chậm rãi cắn cắn. Tiểu nha đầu này, tổng có khả năng khơi mào dục hỏa của hắn. Đem tay hắn bỏ vào miệng mút thì thôi, còn cong cái miệng nhỏ nhắn lên mê hoặc hắn, tất cả đều do nàng tự tìm đến.

Một nụ hôn nhẹ tựa hồ không thỏa mãn được hắn, thừa dịp nàng thở dốc, ôm chặt lấy thân thể của hắn mà đưa đầu lưỡi thâm nhập vào trong miệng nàng, cùng cái lưỡi nhỏ thơm ngọt dây dưa không dứt.

Bàn tay ban đầu đặt trên lưng bỗng trượt xuống, hoạt tới cái mông mềm mại của nàng. Nàng kinh hô một tiếng, muốn đẩy hắn ra, đáng tiếc một điểm khí lực cũng không có. Bàn tay nhỏ bé đặt trên lồng ngực hắn không đẩy được hắn ra, trái lại càng thành công khiêu khích dục vọng của hắn.

Bàn tay thô ráp chiếm trụ nơi căng tròn của nàng, cách lớp y phục tùy ý xoa bóp. Bạch Mạn Điệp nhẹ nhàng thở dốc, nhịn không được rên rỉ.

Trên người mát lạnh, Bạch Mạn Điệp rùng mình một cái, lập tức thanh tỉnh lại. Y phục trên người nàng đã sớm thoát chỉ còn mỗi cái yếm, chả trách là lạnh a.

Nàng vội vàng đẩy hắn ra, bí quá khiến nàng muốn tìm một cái cái lỗ chui vào. Đừng hoài nghi, nếu như trên mặt đất mà có lỗ, nàng nhất định không do dự mà chui, đáng tiếc là không có.

Nàng không biết làm sao để hóa giải được bầu không khí ám muội, ngay cả không khí cũng tràn đầy ám muội đây. “Cái này… Ta lạnh a, ngủ.” Nàng hoảng loạn phóng lên giường, kéo chăn che kín cả người.

Đông Phương Vũ nhìn nàng, lại nhìn cái nơ con bướm buồn cười kia, tiếu ý càng sâu.

Bạch Mạn Điệp cả đầu để trong chăn, len lén hé ra một góc nhìn hắn. Hắn cư nhiên ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn nơ hồ điệp cười khúc khích. Nàng công nhận, nàng thắt cái nơ rất buồn cười, nhưng cũng không cần phải… cười thành như vậy a. Khí trời lạnh thế này, hắn không thể ngủ tiếp ngoài ghế á? Sẽ cảm mạo đấy? Giường rất rộng, rõ ràng là giường đôi, chia hắn một nửa được chứ? Không nên không nên, nam nữ thụ thụ bất thân. Nếu hắn lại như vừa nãy thì… Nhưng mà… Hắn đang mặc rất ít, bị cảm thì ai chiếu cố đây? Nếu hắn thực sự sinh bệnh, nàng còn phải lo cho hắn, thật sự có hại a.

“Đại ca, ngươi sao lại ngủ.” Nàng nhỏ giọng hỏi.

“Nàng ngủ trước đi.” Trời vẫn còn sớm, hắn làm sao ngủ được? Dục vọng của hắn đã bị nàng khơi dậy, xem ra tối nay nhất định phải chịu hành hạ rồi.

“Nhưng ngươi không thấy lạnh hả?” Nàng nhỏ giọng, “Ngươi nếu thấy lạnh có thể cùng nhau ngủ.” Âm thanh đó nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn, một nữ hài từ mời một nam nhân đồng sàng, thực sự quá mất mặt. Nhất là khi vừa phát sinh cái loại sự tình kia.

Đông Phương Vũ thụ sủng nhược kinh. Nàng cư nhiên muốn hắn đồng sàng? Vậy có nghĩa là nàng đã tiếp nhận hắn? Hắn có thể tiếp tục chuyện dở dang ban nãy?

“Không ngủ thì thôi.” Nàng chạm phải ánh mắt của hắn, giống như hài tử làm sai sự, tiếp tục dúi đầu vào trong chăn. Nữ nhân như nàng đã không màng tới ngại ngùng liêm sỉ mời hắn, hắn lại cư nhiên ra sức khước từ, quả là không còn thiên lý mà.

Hắn bạc môi khẽ nhếch, tự tiếu phi tiếu, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại tăng thêm mê hoặc trí mạng, “Chỉ là ngủ, không làm gì khác.” Nếu như ngủ cùng nhau, hắn mới có thể hóa thành cầm thú ăn nàng, còn không ăn hắn sẽ bị dục hỏa thiêu đốt mà chết.

Hắn như vậy đã đủ mê hoặc, lời nói càng rõ ràng, Bạch Mạn Điệp đã sớm đỏ mặt tía tai, tim đập thịch thịch liên hồi. Nàng đỏ mặt với hắn mà nói, chính là một loại mê hoặc.

Đông Phương Vũ dùng đôi mắt thâm thúy sách bén nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ nhìn thấy được ý đồ bất chính đó. Hắn chậm rãi đi tới, nửa quỳ trên giường, từ trên cao bao quát nhìn nàng.

Bạch Mạn Điệp trong lòng cảm thấy kinh hoàng, chỉ cần bất cẩn, tim có thể thực sự nhảy ra. Nàng bị hắn nhìn đến miệng lưỡi khô rát, toàn thân nóng lên…

Nàng nắm chặt chăn, “Ngươi muốn làm gì?” Ánh mắt hắn rất nham hiểm, tựa hồ xem nàng là nhân gian mỹ vị, tùy thời đều có thể ăn.

Xong rồi, nếu như hắn thực sự muốn làm gì, nàng tuyệt đối không có khả năng chống cự. Bạch Mạn Điệp là loại nữ nhân có thể mặc cho người ta xâm phạm á? Sao gặp phải hắn một chút năng lực chống cự cũng không có?

Hắn cũng không làm gì nữa, chỉ tham lam nhìn chằm chằm nàng, tự hỏi có nên ăn nàng hay không. Là nàng mời hắn, nàng hẳn sẽ không tức giận chứ?

“Đại ca chàng phát dục rồi.” Diệp Lăng Tương hơi giật mình mở miệng, nam nhân kia sách mị nhìn đại tỷ, rõ ràng là muốn ăn nàng.

“Ai.” Đông Phương Vũ đột nhiên cảm thấy bên ngoài có người, dục hỏa lập tức bị tiêu diệt.

“Sao huynh ấy biết chúng ta ở bên ngoài.” Huynh ấy rõ ràng đang sách mị nhìn đại tỷ, trong mắt không hề chứa những thứ khác, cư nhiên lại phát hiện bọn họ vừa đến trước cửa, không hổ danh thiên hạ đệ nhất Sáo Ngọc Công Tử.

“Võ công đại ca rất cao.” Kỳ thực hắn cũng vô cùng kinh ngạc.

“Hai vị xin cứ tiếp tục, chúng ta cái gì cũng không nhìn thấy.” Chỉ là theo khe hở thấy được một chút. Trong truyền thuyết nói Sáo Ngọc Công Tử không mang mặt nạ, nhìn rất tuấn tú, cụ thể thì không rõ.

“Chuyện gì?” Đông Phương Vũ quay mặt về phía cửa hỏi. Nếu không phải bọn họ xuất hiện, hắn sớm đã thành ăn tiểu hồ điệp.

Diệp Lăng Tương nghe ra khẩu khí của tỷ phu mình rất xấu, cẩn thận trả lời, “Không có gì, muội chỉ muốn cùng đại tỷ một mình tâm sự” Xem tình hình này, vấn đề kia tốt hơn là đừng hỏi.

“Vào đi.” Bạch Mạn Điệp cố sức đánh đuổi bất an trong lòng, bình tĩnh ngồi dậy. Vừa chạm phải ánh mắt của Đông Phương Vũ, tim lại bắt đầu đập mạnh.

“Ưm.” Diệp Lăng Tương mở rộng cửa, thẳng tới bên giường, không dám nhìn Đông Phương Vũ.

“Ta ra ngoài trước.” Đông Phương Vũ tức giận phất tay bỏ ra ngoài.

“Đại ca, huynh làm sao vậy?” Vừa nhìn hình như rất tức giận.

Diệp Lăng Tương bĩu môi, “Nhu cầu không được thỏa mãn.” Hơn nữa là do nàng quấy rối.

“Nhảm nhí.” Đông Phương Vũ mãnh liệt quay đầu, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Tương. Không làm hắn khó xử không chịu được sao?

Vừa nhìn rõ khuôn mặt hắn, Diệp Lăng Tương nhất thời ngây dại. Lão Thiên a, quá tuấn mỹ. Võ lâm đệ tam mỹ nam, quả nhiên danh bất hư truyền, Diệp Lăng Tương nàng sao lại không được tốt số như vậy có thể gả cho hắn? Lãnh Tuyệt Cuồng cũng không tệ, nhưng so với Sáo Ngọc Công Tử vẫn còn kém một chút.

“Khụ…” Bạch Mạn Điệp giật nhẹ y phục của nàng, “Này, hắn là của ta, không được có ý đồ.” Quả là sách nữ điển hình, nàng sao lại có muội muội như Diệp Lăng Tương vậy chứ?

Diệp Lăng Tương nuốt một ngụm nước bọt, “Thực sự quá đẹp mà.”

Đông Phương Vũ cau mày, đẹp? Có thể dùng để hình dung nam nhân sao?

“Đại ca, chúng ta ra ngoài trước đi.” Lão bà đại nhân gặp rách rối rồi, không những quấy rối chuyện tốt của hai người, còn to gan mơ ước “mỹ sách” của đại ca, đại ca thật có thể bóp chết nàng. Hắn đối với chuyện lão bà đại nhân tùy tiện mơ ước mỹ sách của người khác cũng cảm thất bất mãn, bất quá chuyện cấp bắc trước mắt là giải trừ nguy cơ cho lão bà đại nhân, còn ý tưởng ngoại tình của nàng cứ từ từ xử lý.

Đông Phương Vũ hừ lạnh, bất mãn bước ra ngoài.

“Oa, thật xinh đẹp.” Diệp Lăng Tương sách mị nâng cằm, hoàn một bộ dáng lưu manh.

“Ngu ngốc.” Bạch Mạn Điệp vỗ mặt nàng một cái, “Đó là nam nhân của ta, không được có ý đồ.”

Diệp Lăng Tương cười gượng, “Đại tỷ, nam nhân của muội cũng đâu có tệ đâu, không thèm đoạt của tỷ.” Chuộng cái đẹp là đặc tính chung của con người mà.

“Thôi thôi thôi, rốt cuộc có chuyện gì nói mau.” Không biết vì sao, Diệp Lăng Tương đột nhiên quấy rối chuyện tốt của hai người khiến nàng bất mãn, lẽ nào trong tiềm thức của nàng muốn cùng hắn lên giường?

Diệp Lăng Tương ám muội chớp mắt, “Đại tỷ, xin lỗi, ai biết hai người đang làm… cái kia.” May mà tới sớm, nếu tới chậm một bước tuyệt đối sẽ phải một màn xuân sách rồi.

Bạch Mạn Điệp mặt lập tức đỏ bừng, “Rốt cuộc nói hay không?”

“Được được, muội nói. Kỳ thực muội muốn hỏi tỷ, tỷ không phải đã gả cho Đông Phương Vũ rồi sao? Thế nào lại có quan hệ với Sáo Ngọc Công Tử?”

Bạch Mạn Điệp hạ giọng, “Ta nói muội nghe một bí mật, Đông Phương Vũ cũng chính là Sáo Ngọc Công Tử, nên hắn chính là lão công đã bái đường với ta, hiểu chưa?”

Diệp Lăng Tương kêu lên sợ hãi, “Cái gì?”

“Đừng có la, hắn không biết ta là thế tử của hắn. Nam nhân chết tiệt kia, ngay cả nữ nhân mình lấy về tên gì cũng không biết. Ta đây là đang trả thù hắn ngoại tình, tuy rằng đối tượng là ta. Nhỡ kỹ, đừng đem bí mật này tiết lộ ra ngoài.”

Diệp Lăng Tương mãnh liệt gật đầu, “Yên tâm, muội sẽ không nói.” Đại tỷ có thể gả cho nam nhân mình yêu mến, nàng cũng mừng thay.

“Nhất định phải bảo tam muội tận lực điều chế giải dược, không thể chối từ, biết không?”

“Biết mà, biết mà.”

“Tự chiếu cố tốt bản thân, họ Lãnh kia nếu như dám khi dễ muội, ta làm chủ.” Đông Phương Vũ cùng Quân Tùy Phong đều bị Bạch Mạn Điệp bắt buộc phải vâng lời, Lãnh Tuyệt Cuồng mà không nghe Bạch Mạn Điệp nói là khiến người người xa lánh.

“Vâng.” Lại câu này, tỷ ấy không có gì khác để nói sao?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx