Chương 56: Ta không chấp nhận ông.
Bạch Mạn Điệp rốt cuộc cũng đẩy được Đông Phương Vũ ra, thoát khỏi số phận bị ôm quá chặt mà chết, sau đó đem toàn bộ sự tình kể cho hắn nghe, hắn nghe xong trong lòng run sợ, có một loại xúc động muốn bóp chết Tống phu nhân kia. Khi nghe đến ba chữ “Đoạn đại ca”, Đông Phương Vũ bắt đầu có ý định muốn gặp hắn. Họ Đoạn kia rốt cuộc là ai? Ở trong lòng Tiểu Điệp rất quan trọng sao?
“Họ Đoạn kia rốt cuộc là ai.” Hắn không vui hỏi.
Bạch Mạn Điệp hai mắt trợn trắng, “Nghĩa huynh của ta.” Chỉ biết hắn ghen.
“Hắn tại sao lại tới Tống gia?” Thực sự quá hối hận không theo sau Tiểu Điệp, nhường cơ hội cho họ Đoạn kia.
“Không rõ, chách là đi dò đường thôi.” Sẵn chuẩn bị một quyền đem Tống gia thu phục.
“Đoạn đại ca rốt cuộc là ai?” Dò đường? Lại một người có ý với Thánh linh châu sao?
Bạch Mạn Điệp tới gần hắn, hạ giọng, “Là một nhân vật truyền kì trên giang hồ, có khả năng cùng ngươi địa vị ngang nhau. Đương nhiên, ngươi không suất bằng hắn.”
“Ai?” Hắn đã được xem là thiên hạ đệ nhất rồi, ai lại có thể ngang hàng với hắn? Câu nói kia của Bạch Mạn Điệp khiến hắn nhớ tới một người, một người so với nữ nhân còn đẹp hơn, võ công xuất thần nhập hóa, nhưng chưa ai gặp qua hắn động thủ bao giờ – Minh Vương.
“Minh Vương?” Hắn nghi ngờ hỏi, lão bà hắn lợi hại vậy sao? Có thể cùng Minh Vương có chút giao tình.
Bạch Mạn Điệp trịnh trọng gật đầu, “Xem như ngươi thông minh.”
“Nàng thế nào quen biết hắn?” Minh Vương là một truyền kì nhân vật trên giang hồ, Đông Phương Vũ xưa này vẫn muốn giao hảo, đáng tiếc là không có cơ hội.
“Nói hắn có ý đồ xưng bá võ lâm? Đánh không lại người ta thì sau lưng mắng người ta là đại ma đầu hay gì gì đó đó?” Bạch Mạn Điệp liếc nhìn Đông Phương Vũ, “Có gì kỳ quái không? Cho dù hắn có ý định xưng bá võ lâm thì thế nào? Thắng làm vua thua làm giặc, là bọn chúng không có bản lĩnh thôi. Lấy võ công của hắn, hiện nay võ lâm cũng chỉ có ngươi là có thể cùng hắn đánh nhau, xem chừng là không phân thắng bại. Đương nhiên, ngươi sẽ không cùng hắn đánh nhay phải không? Nói thế nào hắn cũng xem như đại cửu tử (anh vợ) của ngươi. Võ công hắn lợi hại như vậy, thuộc hạ ai nấy cũng võ công cao cường, cho dù có xưng bá võ lâm thì sao? Còn nói cái gì bọn họ hoành hành ngang ngược, giết người không chớp mắt. Thế danh môn chính phái không giết người sao? Không bá đạo sao? Xem hành vi của Huyền Vũ sơn trang đi, bọn họ khi dễ ta, bắn lén ta.” Từ hiểu biết những điều xấu xa của Phương gia – võ lâm đệ nhất thế gia, Huyền Vũ sơn trang cậy thế hiếp người, Đỗ tiểu thư tự cho mình là đúng, nàng hận thấu xương cái gọi là võ lâm thế gia, thái sơn bắc đẩu. Đều chỉ là nói suông, ngụy quân tử treo đầu dê bán thịt chó. Nàng nhìn thế nào cũng thấy Đoạn Tiêu so với bọn chúng thuận mắt hơn nhiều.
Hắn cũng không phải lũ sâu bọ mới ra giang hồ, đối với những sự tình này đương nhiên thấu suốt, phải thừa nhận rằng Bạch Mạn Điệp nói cũng có lý, “Không biết Xích Tiêu kiếm của Minh Vương có lợi hại như trong truyền thuyết hay không.” Trở lại chính sự đi.
“Xích Tiêu kiếm? Là phối kiếm của đại ca sao?” Cái gì Tiêu? Đúng rồi, tới bây giờ hắn cũng không có hỏi Đoạn đại ca tên gì.
“Nghe đồn là Minh Vương khát máu, mỗi lần giết người là một kiếm chém người ta làm hai nửa, Xích Tiêu kiếm xuất ra, không ai có khả năng đỡ nổi. Từ khi hắn xuất đạo đến nay, không ai có thể tiếp được hai mươi chiêu của hắn” Minh Vương thủ pháp giết người tàn nhẫn là chuyện ai ai cũng biết, cùng Tam tỷ muội các nàng không thua gì nhau. Minh Vương và Vô Ảnh La Sát, thực sự thích hợp làm huynh muội, hai người tàn nhẫn như nhau. Lời này có đánh chết hắn cũng không dám nói ra, trừ khi hắn muốn bị lão bà hưu. May mà hắn cũng không phải cái gì nhà từ thiện, huynh đệ sát thủ kia của hắn cũng là biến thái sát nhân điên cuồng, miễn cưỡng cũng có thể chịu được bầu không khí bên nhà lão bà.
“Ê, các ngươi hai người đừng có đánh nhau. Tuy rằng ta cũng đó chút danh tiếng, nhưng về võ công thì kém hai vị tuyệt đỉnh cao thù các ngươi rất nhiều, nếu đánh nhau, ta khuyên không được. Một bên là trượng phu, một bên là đại ca, ta rất khó xử.”
Nghe thấy Bạch Mạn Điệp thừa nhận hắn là “trượng phu” của nàng, trong lòng hắn mừng đến hôn mê. “Ta sẽ không đánh nhau với hắn.” Chỉ là luận bàn mà thôi.
“Vậy thì tốt, ta đã nhờ Đoạn đại ca giúp đỡ tìm Quỷ Y.” Bạch Mạn Điệp cười thầm, ”Cũng đã đi tìm Tống phu nhân tính sổ.”
“Tống phu nhân trúng độc rồi.” Theo lời Bạch Mạn Điệp có thể nghe ra nàng không biết tình trạng hiện giờ của Tống phu nhân.
“Đáng đời,” Đoạn Tiêu đã nói sẽ trả thù cho nàng, đem nước trà Bạch Mạn Điệp uống qua đổ vào miệng Tống phu nhân, để Tống phu nhân tự trúng độc của mình.
“Là nàng hạ độc?”
Bạch Mạn Điệp khoát tay, “Không phải, nhưng mà đáng đời a, ai bảo bà ta làm điều xằng bậy. Bà ta hạ độc ta, không ngờ chính mình lại trúng độc.”
“Có muốn cứu bà ấy hay không?” Giải độc hoàn của nàng có thể cứu được.
“Không.” Tuyết trước cửa nhà ai nấy quét, sống chết của người ta nàng mặc kệ, nhất là người đã cướp đi hạnh phúc của nương nàng, còn muốn giết hại nàng, nàng không một kiếm chém chết đã là may lắm rồi.
“Nàng muốn thế nào?”
“Nếu chuyện đã đến nước này, đem toàn bộ sự tình nói ra, ta trực tiếp đòi Thánh linh châu.” Tốt xấu gì nàng cũng là nữ nhi của hắn, hắn sẽ không bỏ mặc sống chết của nàng chứ? Đương nhiên, tạm thời không xác định được, ai biết sinh nhật ở cổ đại và hiện đại có trùng nhau không.
“Nàng có định nhận lại ông ấy không?” Hắn đang lo làm sao thích ứng với chuyện tự dưng nhảy ra một nhạc phụ.
“Không nhận.” Bạch Mạn Điệp trả lời chách như đinh đóng cột.
Đông Phương Vũ hiểu rõ tính tình Bạch Mạn Điệp, hành xử có suy nghĩ riêng, cũng không nói thêm điều gì.
“Tống phu nhân vẫn chưa chết?”
“Tạm thời thì chưa.”
Bạch Mạn Điệp tròng mắt vừa chuyển, “Thế thì tốt, ta đổi ý rồi, ta sẽ cứu bà ta. Ta còn mấy viên giải độc hoàn, đem trao đổi với Thánh linh châu của Tống lão gia. Cho dù Tống lão gia không niệm tình nương ta, cũng phải suy nghĩ cho sinh mệnh của thê tử. Nếu hắn không giao ra, ta tuyệt đối khoanh tay đứng nhìn, mở to mắt nhìn Tống phu nhân chết cũng không hề lay động. Nếu không phải vì tìm được viên châu kia, ta thà ném giải độc hoàn cho chó ăn cũng không để nữ nhân kia ăn.” Có giải độc hoàn làm lợi thế, lấy được Thánh linh châu tỉ lệ sẽ cao hơn.
Đông Phương Vũ dở khóc dở cười, tiểu nữ nhân này, tâm tư đủ độc, sau này ngàn vạn lần đừng đách tội với nàng.
Tống Cảnh Nhân vì phu nhân đột nhiên trúng độc, sốt ruột đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, đại phu hết người này đổi sang người khác, tất cả đều thỉnh hắn chuẩn bị hậu sự. Chính hắn cũng biết sơ về y thuật, biết rằng phu nhân trúng độc, nhưng lại không biết là trúng phải độc gì, càng không có cách giải độc. Tuy rằng chỉ còn chút hơi tàn hắn cũng không thể buông tay, đang chuẩn bị đi tìm Độc nương tử.
Đương lúc tất cả mọi người đang vội vàng thu dọn đồ đạc, Bạch Mạn Điệp mất tích đột nhiên xin cầu kiến.
“Bạch cô nương, có chuyện gì?” Hắn đã bỏ qua mấy lời khác sáo, càng không kịp hỏi nàng đã đi đâu, bình an là tốt rồi. Tiết kiệm thời gian, trực tiếp nhập đề.
Bạch Mạn Điệp liếc hắn một cái, thình lình hỏi, “Tống lão gia, xin hỏi Thủy Phù Dung rơi xuống vực đã bao lâu rồi?” Nàng sẽ bất ngờ hỏi, nếu như hắn thực sự đối với Thủy Phù Dung có tình, nhất định sẽ nói ra, mà còn là đáp án chính xác.
“Hai mươi mốt năm lẻ một tháng.” Hắn hầu như không cần suy nghĩ liền thốt ra. Tình cảnh Phù Dung rơi xuống vực, hắn cả đời cũng không quên a. Hắn không nghĩ tới đột nhiên Bạch Mạn Điệp lại hỏi vấn đề này, nhất thời không có nhiều phản ứng lắm.
“Đa tạ.” Bạch Mạn Điệp sách mặc biến đổi.
Vô luận sinh nhật nàng là ngày nào, cũng tuyệt đối là nữ nhi của Tống gia. Trước khi nàng xuyên không, bà ngoại nói thân thể này đã hơn hai mươi tuổi, nàng ở cổ đại đã hơn năm tháng. Nói cách khác thân thể này ít nhất cũng hai mươi tuổi lẻ năm tháng, thậm chí còn có thể lớn hơn. Thùy Phù Dung hai mươi mốt năm lẻ một tháng trước rơi xuống vực, như vậy, sau khi Thủy Phù Dung rơi xuống vực bảy tháng, Bạch Mạn Điệp mới sinh ra, mới có thể là sáu tháng, năm tháng, tóm lại là chưa tới bảy tháng. Chỉ cần không phải kẻ ngốc, ai cũng nghĩ ra Thủy Phù Dung trước khi rơi xuống vực đã mang thai. Tình nhân của Thùy Phù Dung, Tống lão gia, rất có thể chính là cha của hài tử đó.
“Bạch cô nương, tại sao cô lại hỏi vấn đề này?” Trong lòng hắn có rất nhiều nghi hoặc.
“Tống phu nhân đang trong tình trạng rất nguy kịch?” Bạch Mạn Điệp cố ý đi thẳng vào chính sự, nếu đã xác định rồi, trực tiếp bàn bạc giao dịch.
“Thực không dám giấu giếm, chuyết kinh hiện đang bị đe dọa tính mạng. Độc nàng trúng thập phần kì quái, lão phu chỉ có thể đi cầu Độc Nương Tử.”
Bạch Mạn Điệp tự tiếu phi tiếu ngồi xuống, bắt chéo hai chân, “Khỏi cần tìm, tam muội ta sẽ không cứu bà ấy đâu. Ta đã dùng bồ câu đưa thư cho tam muội rồi, nhất định sẽ không cứu.”
Tống Cảnh Nhân mặt mày trắng bệch, nàng thực sự là Vô Ảnh La Sát sao? Vì sao không cứu thê tử của hắn? Hai người từng có thù hận gì.
Bạch Mạn Điệp cười lạnh, “Đừng hoài nghi, ta chính là Vô Ảnh La Sát trong truyền thuyết. Ta và phu nhân ngươi trước nay không thù không oán, nhưng bà ta đáng chết. Biết tại sao không? Bởi vì bà hạ độc ta. Trong hương liệu bỏ thêm “Mỹ Nhân túy”, trong trà của ta lại bỏ vào “Vô Tâm thảo”. May mà ta có dùng qua giải độc hoàn của tam muội, bắc độc bất xâm, may mắn chỉ ngất xỉu. Trong lúc ngất đi, tôn phu nhân tưởng ta đã chết, ý đồ dùng Hóa Cốt tán hủy thi diệt tích. Là một vị bằng hữu đi ngang đã cứu ta, sẵn tiện đem trà ta uống qua đổi ngược cho tôn phu nhân dùng. Nói đúng ra, bà ta tự làm tự chịu.” Mỗi khi xuất ra tư thế Vô Ảnh La Sát, trên người nàng luôn có một loại lãnh đạm trời sinh, khiến người người sợ hãi.
Tống Cảnh Nhân sách mặt càng chuyển xấu hơn, Vô Ảnh La Sát, Tống gia đách tội không nổi a. “Nàng vì sao lại muốn hại cô.” Không có lý do a.
Bạch Mạn Điệp làm như vô tình nói, “Không có gì, bởi vì nương ta trùng hợp tên gọi Thủy Phù Dung.” Cũng trùng hợp là lão tình nhân của ông.
“Cô nương nói…” Tống Cảnh Nhân toàn thân khẽ run, đứng dậy, “Nương cô đích thực là Thủy Phù Dung?” Nàng hỏi Thủy Phù Dung rơi xuống núi là khi nào, chẳng lẽ nàng thực sự là nữ nhi của Thủy Phù Dung?
Bạch Mạn Điệp khoát tay trả lời, “Đúng vậy, Thủy Phù Dung, cung chủ Hồng Nhan Cung của hơn hai mươi năm về trước, là… bằng hữu của Tống lão gia ông. Tống phu nhân không biết trùng phải tà thuật gì, sau khi biết sinh nhật của ta, kiên quyết nói ta với ông có quan hệ, không thể không giết ta.”
Tống Cảnh Nhân đã không còn đứng vững được nữa, tay vịn vào ghế, run rẩy hỏi, “Sinh nhật của cô là…” Hắn không biết Thủy Phù Dung mang thai, nhưng hai người đã làm cái gì hắn hiểu rõ.
Bạch Mạn Điệp lạnh nhạt trả lời, “Xin lỗi, không quan trọng, với ta mà nói, không quan trọng chút nào.”
Tống Cảnh Nhân ngã ngồi trên ghế, “Nói vậy… con thực sự là…” Phụ tử thiên tính a, hắn từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đã thấy nàng rất quen thuộc.
Bạch Mạn Điệp càng thêm lạnh lùng, “Đúng, nhưng trong lòng hiểu rõ là được rồi, không cần nói ra, ta cũng không muốn nói rõ ra như vậy.”
Bạch Mạn Điệp trong lòng cầu khẩn: Thủy Phù Dung ở trên trời linh thiêng đừng có trách ta, ta đã không vì người đòi lại công đạo. Nếu hắn thực sự yêu người như vậy, tại sao còn muốn kết hôn với kẻ khác? Hắn ban đầu là bỏ rơi mẹ con hai người, không có tư cách nhận lại nữ nhi. Nếu là nữ nhi chân chính đang ở hiện đại của người, nàng cũng phải làm như vậy thôi.
Nàng cũng không biết cái gì gọi là lão nhân nước mắt ngắn dài, đến nay coi như đã được chứng kiến. Dù là Tống lão gia khí độ ung dung, sau khi nghe xong lời nàng, nước mắt lập tức chảy ra, khóc đến như tiểu hài tử.
“Tống lão gia, chúng ta làm giao dịch đi.” Nàng quyết định ngắt lời hắn.
“Con muốn thế nào?” Chỉ cần hắn có, nhất định giao cho nàng.
“Ta muốn Thánh linh châu.”
“Thánh linh châu?”
Bạch Mạn Điệp lạnh lùng nhìn hắn, “Không sai, ta cũng như nương mỗi đêm mười lăm sẽ phát bệnh. Hai người năm đó có phải đã tìm được Thánh linh châu trong sơn động không, đưa ta đi. Đương nhiên, ta sẽ cứu tôn phu nhân.”
“Ta cho con.” Hắn thốt ra, chỉ cần có thể bù đắp cho nàng, cái gì hắn cũng tình nguyện cho.
“Tống lão gia, chúng ta ở đây là giao dịch, đưa hạt châu cho ta, ta giải độc cho tôn phu nhân.” Bạch Mạn Điệp nói xong mặt vẫn lạnh như băng, không mang theo một chút cảm tình.
“Ngâm nhi…”
“Bạch cô nương, ta họ Bạch.” Nàng cắn răng nói rõ.
“Bạch cô nương, cô thực sự hận ta vậy sao?”
“Không sai.” Bạch Mạn Điệp nghiêm túc nhìn hắn, “Ông nếu có thích nương ta, tại sao còn muốn kết hôn với người khác? Ông cùng nữ nhân khác ân ân ái ái, có từng nghĩ tới nương ta không? Cũng bởi vì nương ta là yêu nữ, là kẻ võ lâm chính đạo không thể dung chứa, nên ông mới kết hôn với một tiểu thư thế gia đúng không? Ban đầu là ông bỏ rơi mẹ con ta, ông không có tư cách quay đầu trở lại.”
“Không phải, là ta bị ép buộc.”
Bạch Mạn Điệp cười nhạt, “Có người lấy đao kề cổ ép ông lấy Tống phu nhân sao? Ông rõ ràng là nhu nhược, không dám phản kháng thôi. Quân Tùy Phong từng nói, cha mẹ ông ghét bỏ xuất thân của nương ta đúng hay không? Vậy thì ta nói cho ông biết, ta là Vô Ảnh La Sát, là yêu nữ trong truyền thuyết giết người không chớp mắt, ta so với nương còn độc ác hơn, ông làm ơn đừng theo ta nhận mặt họ hàng, làm nhục môn phong.” Nàng thậm chí hoài nghi Thủy Phù Dung đem Bạch Mạn Điệp đào tạo thành thế này là vì trả thù.
Hắn không nói gì thêm, không biết nên giải thích với nàng thế nào, đành phải thờ dài, “Huyết thống không thể chối bỏ.”
“Ông ngoại trừ sinh ta ra còn cho ta được cái gì. Ta họ Bạch, không phải họ Tống.” Bạch Mạn Điệp lại cười đùa, “Đương nhiên, Tống gia tổ tiên nếu biết ta là tiểu yêu nữ nhất định tức đến mức nhảy từ trong quan tài ra, thế nên tốt nhất là đừng nhận biết ta.”
Tống Cảnh Nhân bất lực đứng lên, “Đưa giải độc hoàn cho ta trước được chứ?”
Bạch Mạn Điệp cười nhạt, “Nhìn đi, không phải chính là đang quan tâm phu nhân ông sao?”
Tống Cảnh Nhân không nói gì. Phu nhân hận hắn, Phù Dung hận hắn, cả hai nữ nhi cũng hận hắn, hắn làm người thực sự quá thất bại a.
Sau khi dùng xong giải độc hoàn, độc trong người Tống phu nhân đã hoàn toàn được giải, chỉ là thân thể suy yếu, nhất thời chưa thể tỉnh lại. Để Tống phu nhân cho Tống Phù Dung tiểu thư chiếu cố, Tống Cảnh Nhân đưa Bạch Mạn Điệp cùng Đông Phương Vũ đến thư phòng, phái nhiều tâm phúc đứng canh gác.
“Là ở thư phòng sao?” Bạch Mạn Điệp âm thầm hỏi Đông Phương Vũ.
“Không biết.” Vật cả hai người được xưng là đại tặc đã gần như muốn lật tung thư phòng cũng không phát hiện được rốt cuộc được giấu ở đâu? Bạch Mạn Điệp bắt đầu hiếu kì.
Tống Cảnh Nhân cẩn thận đóng cửa sổ lại, từ trong góc tường lấy ra một chậu hoa đập xuống đất, chậu hoa lập tức vỡ ra. Trong đống đất đó tìm thấy một cái hộp, hắn chậm rãi lâu hết bùn đất, đặt ở trước mặt Bạch Mạn Điệp.
Bạch Mạn Điệp mở to mắt nhìn cái hộp đen ngòm, Tống Cảnh Nhân cũng quá khéo giấu, ai lại nghĩ đến hắn đem bảo vật bỏ vào chậu hoa? Uổng cho Đông Phương Vũ cùng ai kia được xưng là thần thâu có đẳng cấp, kể cả tiểu xảo này cũng nhìn không ra.
Bạch Mạn Điệp lấy tay đẩy đẩy cảnh tay Đông Phương Vũ, “Đại ca, nếu như ai cũng có cái kiểu giấu này, chúng ta hai người rửa tay gác kiếm, thoái ẩn giang hồ là được rồi đó, để khỏi phải mất mặt.” Hoàng cung đại nội ra vào như không, nhưng lại trộm không được một viên châu nhỏ xíu.
Đông Phương Vũ suy nghĩ một chút, cũng không quan tâm mấy, “Thế nên ta thích trộm đồ trong hoàng cung hơn.” Đồ trong hoàng cung căn bản là không có giấu, chách là do có quá nhiều.
Bạch Mạn Điệp liếc mắt nhìn hắn nghi hoặc, “Ngươi không phải luôn muốn có Thánh linh châu sao, tại sao bây giờ đặt trước mặt ngươi mà ngươi một chút hứng thú cũng không có?”
“Nếu đã có được, ta cũng không còn thích nữa.” Thứ không có mới là tốt nhất.
Bạch Mạn Điệp mắng một câu, “Thần kinh.”
“Thất Sách Dạ minh châu giao cho cô.” Tống Cảnh Nhân đem hộp đưa cho Bạch Mạn Điệp, “Cầm đi.”
“Thất sách dạ minh châu?” Bạch Mạn Điệp trừng to mắt, nghi hoặc nhìn họ Tống.
Tống Cảnh Nhân gật đầu, “Kỳ thực trên đời này không có cái gì là Thánh linh châu, chỉ vì hạt châu này ban đêm có thể phát ra bảy loại màu sách, nên bị lầm là linh châu, tên thật có nó phải là Thất Sách Dạ minh châu.”
Đông Phương Vũ lần đầu tiên hỏi, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?’ Năm đó sư phụ hắn vì Thánh linh châu mà bị trọng thương, Tống Cảnh Nhân lại nói Thánh linh châu không tồn tại.
Tống Cảnh Nhân đứng lên, hai tay chấp ở sau người, đưa lưng về phía họ.
“Năm đó, ta vừa mới ra giang hồ, gặp Phù Dung bị một đám đạo tặc chặn đường cướp bóc. Đang muốn ra tay hỗ trợ, đã thấy Phù Dung nháy mắt một cái, đem bọn họ toàn bộ giết sạch. Lúc đó ta tự xưng mình là danh môn chính phái, không thể để nàng giết chóc bừa bãi, nên nổi lên tranh chấp. Ta cùng Phù Dung võ công ngang nhau, khổ chiến được nửa ngày, nàng cuối cùng không cẩn thận mà rơi xuống núi. Lúc đó ta không đành lòng nhìn nàng chết, nhảy xuống cứu nàng, Lúc cứu được, nàng đã hôn mê bất tỉnh. Ta chỉ có thể tìm một sơn động trên vách đá, tạm thời để nàng ở lại. Đêm đó, chúng ta hai người phát hiện trong sơn động có một loại ánh sáng kì lạ phát ra, tựa hồ có rất nhiều màu sách. Theo ánh sáng, hai người chúng ta phát hiện ra cái hộp này, trong hộp đích thực là Thất Sách Dạ minh châu. Bên cạnh cái hộp, còn có một bộ hài cốt, trên một tảng đá lớn còn khách rất nhiều chữ. Những chữ viết đó được viết đã lâu, không nhìn rõ được, nhưng căn bản vẫn có thể hiểu được nội dung. Có lẽ là nói, chủ nhân bạch cốt kia là một châu bảo thương nhân dị quốc, hắn mang theo bảo vật quốc gia là Thất Sách Dạ minh châu đến nước ta buôn bán. Trên đường đi, hắn gặp một đám người trong giang hồ. Vị chau bảo thương nhân kia nhanh chóng cùng họ kết giao, trở thành bằng hữu. Vào một đêm nguyệt hách phong cao (1), bọn họ cùng qua đêm ở trong rừng, thương nhân kia xuất ra Thất Sách Dạ minh châu chiếu sáng. Những người trong giang hồ kia chưa từng gặp qua Thất Sách Dạ minh châu, liền cho rằng viên châu đó là thần vật. Trong đêm đó, đám người đó định giết chết vị thương nhân kia, cướp đoạt Thất Sách Dạ minh châu. Trong lúc bày mưu tính kế, sơ ý để thương nhân kia nghe được. Thế là hắn cả đêm chạy trốn. Còn những người giang hồ đồ là danh môn chính phái, trên giang hồ rất có danh tiếng, không thể để thương nhân kia đem chuyện xấu của bọn họ truyền ra ngoài nên đã trắng trợn phao tin trên người vị thương nhân kia có võ lâm chí bảo Thánh linh châu, dựng chuyện Thánh linh châu có thể cải tử hồi sinh, tăng cường công lực, quả nhiên đã khiến các đại môn phái tranh giành lẫn nhau. Vị thương nhân kia có chút võ công, nhưng rốt cuộc cũng bị dồn vào đường cùng. Hắn mang theo Thất Sách Dạ minh châu tự sát, được đại thụ che chắn, vào trong sơn động. Đáng tiếc hắn thân mang trọng thương, không lâu sau thì tạ thế. Trước khi chết, hắn viết lại bí mật của “Thánh linh châu”, không để thế nhân tiếp tục phạm sai lầm. Sau đó, ta đem Thất Sách Dạ minh châu giao cho Phù Dung làm vật đính ước. Có một lần chúng ta cùng nhau đi dạo, bị người ta trộm mất. Mười sáu năm trước, ta bắt gặp nó ở trong tay một vị châu bảo thương nhân, liền mua trở về.” Tống Cảnh Nhân thở dài một tiếng, trên đời này căn bản không có Thánh linh châu, toàn bộ đều là tưởng tượng.
(1) Nguyệt hách phong cao: trăng mờ, gió lớn, hiểu đơn giản là thời điểm tốt để làm chuyện xấu.
Chấn động, chấn động… Bạch Mạn Điệp cùng Đông Phương Vũ hoàn toàn bị chấn động, võ lâm chí bảo mấy trăm nay nay – Thánh linh châu, cư nhiên chỉ là âm mưu của một người? Chuyện này… cũng được sao?
“Có thể không?” Bạch Mạn Điệp hỏi Đông Phương Vũ.
“Ta không biết.” Hắn tìm Thánh linh châu nhiều năm như vậy, đột nhiên lại nói cho hắn biết chỉ là âm mưu của một người, hắn nhất thời vô phương tiếp nhận.
“Bất luận hai người có tin hay không, trên đời này thực sự không có Thánh linh châu. Trời cũng sắp tối rồi, hai người có thể tự mình xem vật trong hộp, lúc đó, sẽ tin tưởng lời ta.” Thất Sách Dạ minh châu thực sự rất đẹp, ánh sáng rực rỡ lạ kỳ, thảo nào có người hiểu lầm nó là bảo bối.
“Dù sao trời cũng tối rồi, trong phòng cũng không sáng lắm, tự mình xem đi.” Tuy rằng không phải tối hẳn, cũng có thể thấy được Dạ minh châu phát sáng.
Tống Cảnh Nhân không phản đối, Đông Phương Vũ cũng không ý kiến.
Bạch Mạn Điệp dùng tay lau vết đất trên hộp, cẩn thận mở ra. Nắp hộp vừa hé ra, nàng lập tức nheo mắt lại, trong hộp tỏa ra một thứ ánh sáng chói mắt đến nỗi nàng không thể nào mở to mắt được.
Nàng híp mắt, tiếp tục mở hộp, chiếc hộp từ tử mở ra, hào quang mỗi lúc một sáng, cho đến khi chiếc hộp hoàn toàn được mở, cả phòng sáng rực như ban ngày. Điều thần kỳ hơn chính là, hào quang đều là ánh sáng rực rỡ, sáng tựa như đèn nê-ông, có khi còn sáng hơn, đẹp hơn, khiến Bạch Mạn Điệp có ảo giác như đang ở trên mây.
Trong hộp, một viên Dạ minh châu lớn bằng cái trứng đang lẳng lặng nằm, xung quanh hạt châu hiện lên quầng sáng nhàn nhạt.
Nàng lấy tay nhẹ nhàng gõ một cái, cười tươi như hoa, trong lòng tán thán, “Đại ca, đẹp quá a.”
“Ừ, rất đẹp.” Đông Phương Vũ mặt vẫn không đổi sách.
Tống Cảnh Nhân đóng cái hộp lại, “Được rồi, giờ nó là của cô.” Loại đồ vật này không thể nhìn quá lâu, nếu bị người khác phát hiện, sợ rằng phát sinh tranh cãi.
“Đại ca, nếu nó nó là Thánh linh châu, ngươi có tin không?”
“Tin.” Đông Phương Vũ trả lời thật tình, có vật tỏa sáng vạn trượng thế này, ai cũng sẽ tin.
“Ta cũng tin.” Đẹp phi thường. Đã nói Dạ minh châu là đẹp, không ngờ lại có cả Dạ minh châu bảy màu.
“Vật này ngày xưa ta tặng cho Phù Dung, hôm nay tặng cô làm quà cưới.” Tống Cảnh Nhân kích động, khẩu bất trạch ngôn (2).
(2) Khẩu bất trạch ngôn: lời nói không có sự chuẩn bị, suy xét.
Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, “Tống lão gia, nếu chỉ là một viên Dạ minh châu thông thường chúng ta cũng không cần dùng nữa, trả lại cho ông.” Nàng đem cái hộp tới trước mặt Tống lão gia.
“Cô không cần?” Đồ tốt như thế cư nhiên không cần? Có phải trong đầu có bệnh không?”
“Ta đương nhiên không cần, ta nếu có thể chữa bệnh, cũng không cần dùng loại vật trang trí này.”
“Công tử…” Nữ nhi đã không cần, thôi thì âm thầm giao cho nữ tế (3).
(3) Nữ tế: con rể.
“Tống lão gia, nếu Tiểu Điệp không nhận, ta cũng không.”
“Đại ca, chúng ta đi thôi.” Bạch Mạn Điệp quay đầu nói với Tống lão gia, “Tống trang chủ, cảm tạ ngài khoản đãi trong thời gian qua, ta cáo từ.” Nàng nói xong kéo tay Đông Phương Vũ đi, tựa như bị sói truy đuổi.
Tống Cảnh Nhân quýnh lên, thốt ra, “Con thực sự không chấp nhận ta sao?”
Bạch Mạn Điệp dừng bước, đưa lưng về phía hắn, nói rõ từng câu, “Một ngày họ Bạch, suốt đời họ Bạch, ta không chấp nhận ông, vĩnh viễn cũng không chấp nhận.” Nàng là người xuyên không, không rảnh nhận mặt nhiều thân thích như vậy.
@by txiuqw4