Sau khi Doanh Thừa Phong nhận lấy Thạch Định Vị hắc ám, hiển nhiên là sẽ im lặng, tuyệt đối sẽ không để cho ai biết được chuyện này. Cho dù là Ái Lệ Ti điện hạ, chủ nhân của chiếc thuyền này, cũng không biết trong tay Doanh Thừa Phong lại có thêm một bảo bối nữa.
Thật ra, Ái Lệ Ti điện hạ không hề nói sai, lúc Bá Vương phá nát không gian, sức lực cường đại lập tức phá hủy trang sức trang bị trên người Ngải Mạc Tác. Tuy nhiên, trang sức trang bị có thể phá nát, nhưng Thạch Định Vị lại tuyệt đối không thể bị hủy diệt như vậy.
Nếu ở tình huống bình thường, Thạch Định Vị hắc ám sẽ bị không gian chi lực hùng mạnh bài xích, nháy mắt liền trốn vào trong không gian, về phần xuất hiện từ nơi nào thì còn phải hỏi ông trời.
Nhưng Ái Lệ Ti lại không biết, trên người Bá Vương lại có được khí linh không gian chi lực, hơn nữa, một bộ phận trong khí linh này cũng được sinh ra từ trong không gian Thạch Định Vị. Cho nên, sau khi nhận lấy luồng sức lực này thu hút, hẳn là nên trốn vào trong không gian Thạch Định Vị, nhưng không hiểu sao lại chạy tới dưới chân Bá Vương.
Tuy rằng cường nhân Vương Cấp ở đây rất đông, nhưng bọn họ cũng không thế nắm giữ không gian trong tay, biến không gian thành phạm vi của mình, cho nên cũng không thể nhìn thấy mọi huyền ảo bên trong.
Doanh Thừa Phong ở trên chiến thuyền nghỉ ngơi một ngày thật tốt, mà ngay cả Bá Vương cũng khôi phục được đỉnh cao chi cảnh.
Ngay tiếp theo, Huyền Đức đại nhân tự mình đến mời bọn họ xuống thuyền.
Thật ra, sau khi tỷ thí chấm dứt, nhiệm vụ của Huyền Đức đại nhân đã hoàn thành. Chỉ địa điểm Linh Tuyền cho nhóm thánh thú chỉ là chuyện nhỏ nhặt, hoàn toàn không cần nhân vật cỡ lớn như hắn ra mặt tiếp đón.
Nhưng thân phận của Doanh Thừa Phong lại khác với cường nhân tước vị bình thường, cho nên lúc Huyền Đức đại nhân xuất hiện cũng không ai cảm thấy khó hiểu.
Sau khi xuống thuyền, Doanh Thừa Phong và Bá Vương lập tức thấy được một chiếc thuyền độc mộc nhỏ.
Tuy rằng chiếc thuyền này không thể so sánh với các chiến thuyền khổng lồ của Ái Lệ Ti và các điện hạ khác, nhưng chở vài người thì vẫn dư sức.
Huyền Đức đại nhân đưa bọn họ lên thuyền độc mộc, nhẹ nhàng phất ống tay áo, thuyền độc mộc lập tức trôi nổi, hướng về phía Hạp Cốc lớn phía trước.
Doanh Thừa Phong nhìn thấy vô cùng hâm mộ. Chiến thuyền của Ái Lệ Ti điện hạ lớn như vậy, hắn không thể trông cây vào việc có được nó chỉ trong một thời gian ngắn. nhưng con thuyền độc mộc nhỏ này, nếu hắn muốn có một chiếc cũng không khó.
Như thể nhìn thấu ý nghĩ của hắn, Huyền Đức đại nhân mỉm cười nói:
- Doanh đại sư, chiếc thuyền độc mộc này chính là do một vị Trận Pháp đại sư là một vị đại sư rèn liên kết rèn thành. Ha ha, theo lão phu được biết, một khi lấy được Thấu Cốt Ngọc Thủy trong Hạp Cốc ra, như vậy thì trong hội giao dịch lần này, hẳn là có thể đổi được thuyền độc mộc.
Chân mày Doanh Thừa Phong giương lên, nói:
- Đa tạ Huyền Đức đại nhân.
Nhiều cường nhân Vương Cấp tới chỗ này, cũng không chỉ là muốn xem linh thú chi tranh.
Ngoại trừ thịnh hội này ra, cách một trăm năm còn có một hội giao dịch vô cùng lớn. Thật ra, có hơn phân nửa cường nhân Vương Cấp đều đến vì hội giao dịch này.
Mặc dù Doanh Thừa Phong là đại sư rèn, nhưng cũng không phải là đại sư rèn toàn năng.
Cùng với trang bị làm ra loại thuyền độc mộc này, cũng cần hai vị Linh Sư liên kết phụ trợ lẫn nhau mới có thể rèn ra được.
Đương nhiên, nếu Doanh Thừa Phong muốn tự mình rèn cũng không phải không thể. Nhưng, ngoại trừ Trận Pháp Sư ra, những người khác muốn khắc linh văn vào trên thuyền độc mộc sẽ có hiệu suất rất thấp.
Thuyền độc mộc có nhỏ đi nữa cũng có thể chứa được mấy người, thể tích to lớn thế này hơn xa trang bị bình thường.
Hi vọng một Linh Sư Rèn có thể khắc linh văn vào đồ vật…..
Phỏng chừng sẽ không có người ngu ngốc làm chuyện tốn thời gian đến như vậy.
Có thuyền độc mộc thay đi bộ nên tốc độ của bọn họ tương đối mau lẹ. Rất nhanh đã tiến nhập vào trong Hạp Cốc lớn, và nhanh chóng đi về phía trong cốc.
Lúc đi qua một đoạn của Hạp Cốc, trong hư không đột nhiên sáng lên, dường như có một tầng ngăn cách, ngăn cản bọn hắn đi tới.
Luồng sức lực ngăn cản này nặng nề mà ngưng trọng, giống như núi cao không thể lay động.
Sức lực tinh thần của Doanh Thừa Phong và Bá Vương vừa mới tiếp xúc, lập tức liền cảm nhận được một luồng cảm giác áp bách kịch liệt. Trước mặt luồng sức lực này, hai người bọn họ chỉ giống như con kiến bình thường, nhỏ bé mà vô lực.
Thế nhưng, lúc luồng sức lực kia xuất hiện, trên thuyền độc mộc cũng phóng xuất ra một vòng sáng mỏng manh.
Vòng sáng này nhìn giống như không có sức lực, nhưng lại hòa làm một thể hoàn mỹ với áp lực bên ngoài. Vậy nên thuyền độc mộc vẫn yên ổn tiến vào trong Hạp Cốc.
Doanh Thừa Phong thở dài một hơi, kinh hãi nói:
- Đây là sức lực gì thế?
Huyền Đức đại nhân trầm giọng nói:
- Đây là trận pháp do các đại tông môn liên kết bố trí. Một khi có người ngoài xâm nhập, trận pháp sẽ phát động. Ha ha, đừng nói là lão phu, cho dù là…. Cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, Huyền Đức đại nhân và Ái Lệ Ti điện hạ giống nhau, đều là cường nhân Vương Cấp. Nhưng nghe khẩu khí của hắn, dường như bọn hắn còn hùng mạnh hơn thế nữa.
Nháy mắt, Doanh Thừa Phong liền nghĩ tới khuôn mặt già nua của người kia, dường như bất cứ lúc nào đều có thể qua đời vì tuổi già, Giáo Tông Bệ Hạ.
Có thể thống trị nhiều cường nhân Vương Cấp như thế, phải là cấp bậc cường nhân trong đám người như Huyền Đức đại nhân.
Qua nửa canh giờ sau, rốt cục thuyền độc mộc đã chậm rãi ngừng lại.
Dưới sự dẫn dắt của Huyền Đức đại nhân, Doanh Thừa Phong và Bá Vương đi xuống khỏi thuyền độc mộc.
Nơi này là một tòa núi cao vô cùng lớn, cũng là chỗ trung tâm trong Hạp Cốc.
Huyền Đức đại nhân ngửa đầu nhìn lên, ánh mắt của hắn dường như có chút hốt hoảng.
Doanh Thừa Phong và Bá Vương liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ đều giữ im lặng.
Trước khi phát hiện Thấu Cốt Ngọc Tủy trong Hạp Cốc, nơi này vẫn là nơi dừng chân của gia tộc Huyền Đức đại nhân. Nhưng, bởi vì có kỳ trân có một không hai này, cho nên Hạp Cốc này không còn thuộc về bọn họ nữa.
Nếu không phải là bởi vì các thế lực lớn khó khăn hòa giải, như vậy thì ngay cả gia tộc của bọn họ cũng không chắc có thể giữ lại.
Huyền Đức đại nhân nhất định là nhớ tới một số việc nên mới thất thần trong giây lát.
- Aiz.
Một lúc lâu sau, Huyền Đức đại nhân thở dài một tiếng, nói:
- Doanh đại sư, các người đi theo con đường nhỏ tiến về phía trước, ở lưng chừng núi ó thể thấy được một Đạo Linh Tuyền.
Hắn dừng một chút, nói:
- Các ngươi có thể thi pháp hấp thu Ngọc Tủy ở phía trên Linh Tuyền, nhưng bất kể thế nào cũng không thể đụng chám lấy Linh Tuyền Chi Thủy.
Doanh Thừa Phong và Bá Vương liên tục gật đầu, thật ra Ái Lệ Ti đã nói trăm ngàn lần về phương pháp hấp thu rồi, bọn họ đương nhiên biết được.
Nhưng sắc mặt của Huyền Đức đại nhân tương đối ngưng trọng, hắn nói:
- Thời gian các ngươi hấp thu nhiều nhất chỉ có sáu canh giờ, vừa hết thời gian, lão phu sẽ đưa các ngươi trở về.
Ánh mắt của hắn đao qua trên thân thể hai người, thoáng nhấn mạnh nói:
- Nhớ kỹ, không nên đụng vào Linh Tuyền Chi Thủy.
Đây đã là lần thứ hai hắn nhắc nhở, vậy nên có thể thấy được việc này vô cùng kiêng kị.
Doanh Thừa Phong nghiêm nghị nói:
- Huyền Đức đại nhân yên tâm, chúng ta cũng không muốn chưa đánh mà đã lui.
Lúc này Huyền Đức đại nhân mới mỉm cười gật đầu, nói:
- Hai vị mau đi đi, chúc các ngươi may mắn.
Doanh Thừa Phong và Bá Vương chắp tay từ biệt. Thân hình nhoáng một cái, lập tức đi nhanh hướng lên núi.
Sau lưng bọn họ, Huyền Đức đại nhân lại ngẩng đầu nhìn trời. Ánh mắt của hắn trống rỗng vô thần, dường như là đang nhớ lại một số việc.
※※※※
Tuy đường núi gập gềnh, nhưng đối với Doanh Thừa Phong và Bá Vương thì nơi này cũng không khác gì so với đường bằng phẳng.
Ở trong này chỉ có một con đường, bọn họ liền theo con đường này tiến về phía trước.
Bởi vì trên núi có cấm chế đặc thù, cho nên bọn họ không dám bay lên, chỉ có thể dựa vào hai chân mà đi. Nửa canh giờ sau, bọn họ mới nhìn thấy Linh Tuyền.
Nơi này là một mảnh đất trống trải, cũng không biết là thiên nhiên hình thay hay là do con người tạo nên. Ở trung tâm có mảnh đất có một con suối phạm vi mười trượng, sâu không thấy đáy.
Mặc dù chỉ liếc nhìn một cái, nhưng Doanh Thừa Phong và Bá Vương đều biết, đó chính là nơi bọn họ đang tìm.
Linh Tuyền.
Sau khi gặp được suối nước, bọn họ liền hiểu được vì sao suối nước này lại tên là Linh Tuyền.
Bởi vì ở phía trên suối nước, không ngờ lại quanh quẩn một luồng linh khí nồng đậm khiến người ta khó có thể tưởng tượng.
Doanh Thừa Phong hít một hơi thật sâu, trên mặt toát ra vẻ kinh ngạc. Lính khí nơi này rất nồng đậm, quả thực có thể nói không gì so sánh nổi.
Bọn họ đi vào Thánh Vực cũng đã một thời gian, hơn nữa thế lực dựa vào cũng không nhỏ, Quang Minh Thánh giáo tuyệt đối là một trong những thế lực hùng mạnh nhất ở Thánh Vực.
Nhưng, cho dù bọn họ ở bên trong Quang Minh Thánh giáo, cũng chưa từng gặp được nơi có linh khí nồng đậm như thế này.
Liếc mắt nhìn nhau, Bá Vương tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc, nếu có thể mang một chút nước suối ở nơi này trở về, sẽ có tác dụng trọng đại.
Doanh Thừa Phong tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Đừng có mơ, chỉ cần nước suối nơi này lây dính không khí từ bên ngoài đến, như vậy cũng đừng nghĩ có thể hấp thu được một giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy nữa.
Mục đích bọn họ tới đây, dĩ nhiên là Thấu Cốt Ngọc Tủy có thể làm thánh thú thay da đổi thịt.
Nghe nói vật ấy chính là tinh hoa của thiên địa, chỉ sinh ra ở nơi có linh khí nồng nặc, hơn nữa còn không chấp nhận được một chút dơ bẩn.
Nếu bọn họ đụng chạm một chút, vậy thì không chỉ bọn họ không thể có được Thấu Cốt Ngọc Tủy, mà ngay cả những người khác cũng đừng mong có thể thu được một nửa giọt.
Loại sự tình có thể gây sự căm phẫn chung thế này, Doanh Thừa Phong tuyệt đối không dám làm.
Bá Vương cười ha hả nói:
- Chủ nhân, ta chỉ là nói mà thôi, cũng không có lá gan lớn như vậy đâu.
Doanh Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, nói:
- Không có can đảm là tốt, nếu ta nhwos không lầm, trước kia có thánh thú không thể khống chế, đùng chạm Linh Tuyền Chi Thủy làm khuấy động cấm chế, kết quả chẳng những bị phế bỏ tư cách, hơn nữa còn bị rút gân lột da.
Hắn nghiêm túc nói:
- Ta không muốn nhìn thấy ngươi có kết cục như vậy.
Bá Vương lập tức rùng mình, gật đầu liên tục, gạt bỏ một chút hiếu kỳ cuối cùng trong lòng.
Doanh Thừa Phong nhìn về bốn phía, chậm rãi nói:
- Chúng ta bắt đầu đi, năm canh giờ, không biết có hấp thu được một giọt nào không?
Lồng ngực của Bá Vương lập tức nhô lên, nói:
- Nhất định là có thể.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng khoác lên trên vai Bá Vương, một luồng chân khí lập tức đi tới.
Bá Vương gầm nhẹ một tiếng, từng sợi gió đao từ trên người hắn phóng thích ra ngoài. Nhưng mà, lúc gió đao này sắp bay tới hướng Linh Tuyền, sắc mặt của Doanh Thừa Phong lại khẽ đổi, hắn trầm giọng nói:
- Đợi đã.
Bá Vương lập tức dừng tay, nghi ngờ nói:
- Cái gì vậy?
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát, cổ tay khẽ chuyển, lấy Hàn Băng trường kiếm ra, nói:
- Ta có một chủ ý, có thể thử nhìn một chút.
@by txiuqw4