Thứ mà Doanh Thừa Phong cầm trong tay, chỉ là hai chiếc hộp.
Hai chiếc hộp lớn nhỏ xấp xỉ nhau, mà đồ vật đựng ở bên trong lại càng vô giá. Đá Nhuệ Kim tuy rằng quý báu, nhưng nếu như so với vật trong hộp này, thì lại là kiến gặp voi rồi.
Nhẹ nhàng mở một chiếc hộp trong đó ra, đây là một viên cầu màu đen nho nhỏ.
Xung quanh viên cầu này, quanh quẩn một tầng sương mù nhàn nhạt, những sương mù này lấy viên cầu làm trung tâm chậm rãi lăn ra.
Đá Định Vị, đây là một viên đá Định Vị mà Doanh Thừa Phong nắm giữ trong tay. Tuy nhiên, trong tiểu thế giới kia, cũng không phải là thế giới băng tuyết ngập trời, mà là một tử địa ngập tràn khí hung ác nồng đậm.
Ở nơi đó, phảng phất như trải qua sự chết chóc vô tận, vô số hài cốt tồn tại hùng mạnh lẳng lặng nằm trên mảnh đất hắc ám hoang vắng. Mà càng làm người ta hoảng sợ là: ở khu vực trung tâm của thế giới đó, không ngờ lại có một ao máu khổng lồ.
Máu màu nâu đen chứa trong ao, lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong thoáng thăm dò đi vào, liền lập tức bị một luồng uy áp dũng mãnh tới cực điểm áp bức để trở về.
Doanh Thừa Phong ở trong ảo cảnh khôn cùng tổng cộng chiếm được ba mươi lăm viên đá Định Vị, thêm một viên đầu tiên kia, vừa vặn góp đủ ba mươi sáu viên.
Không gian mà những đá Định Vị này thông nhau cũng không giống nhau, có cái hàn ý bức nhân, có cái gió mạnh như đao, cũng có cái là núi lửa bùng nổ, khói đặc cuồn cuộn. Nhưng, trong tất cả đá Định Vị, lúc này một viên được hắn cầm trên tay chắc chắn là một viên kỳ dị và hùng mạnh nhất.
Tuy bên trong không gian này tử khí trầm lặng, cũng không có hoàn cảnh tự nhiên ác liệt gì. Nhưng, trong mảnh tử địa này, lại ẩn chứa uy áp khủng bố khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.
Những hài cốt rơi trên mặt đất tuy không biết đã chết bao nhiêu năm, nhưng, đến cả tu vi của Doanh Thừa Phong lúc này cũng không thể tới gần chúng.
Nếu bọn người này vẫn còn sống trên đời, Doanh Thừa Phong thậm chí còn hoài nghi, chúng chỉ dựa vào một ánh mắt, là có thể lấy được mạng người ta rồi.
Theo lý mà nói, loại đá Định Vị khủng bố này căn bản không thể bị con người khống chế.
Nhưng, trời sinh vạn vật, tất có đạo tương sinh tương khắc.
Bá Vương thương từ khi sinh ra đến nay, luôn luôn không đi đường tầm thường. Sự trưởng thành của nó luôn dựa vào chết chóc và biển máu. Là một sự tồn tại hoàn toàn như một sao hạn.
Nếu như nói trên thế giới này thật sự có đá Định Vị nào hợp với Bá Vương thương, như vậy vật khủng bố này, chắc chắn là phù hợp nhất.
Đương nhiên, năng lực mà Bá Vương thương khí linh có được lúc này còn kém vật này quá xa, ngay cả thuộc tính gần, cũng chưa chắc có thể điều khiển được.
Cho nên, Doanh Thừa Phong còn chuẩn bị cho nó một bảo vật dũng mãnh khác.
Cổ tay vừa lật, một hộp khác mở ra.
Ở bên trong này, chứa đựng một hạt trân châu trong sáng óng ánh, ngoài mặt hạt trân châu đó nước gợn nhộn nhạo, vào thời khắc mở hộp ra, một luồng uy nghiêm quang minh chính đại khó có thể hình dung được lập tức tràn ngập ở trong tiểu thế giới này.
Lực lượng ẩn chứa trong hạt trân châu này không ngờ lại hùng mạnh và khoa trương như thế, đến cả tiểu thế giới này dường như cũng dung nạp không nỗi.
Uông Kiệt ở một bên sớm đã trợn tròn hai mắt.
Ngay lúc Doanh Thừa Phong mở chiếc hộp đầu tiên ra, y đã cảm thấy thân thể mơ hồ phát lạnh, không hiểu sao toàn thân nổi da gà.
Dường như bên trong hộp này, là quái vật gì đáng sợ đến cực điểm, khiến y đột ngột sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.
Phải biết rằng, Uông Kiệt vừa thăng tiến lên cấp Vương, hơn nữa tay y cầm trường kiếm, lực bổ Thiên Lôi, bất luận là tin tưởng hay là thực lực, đều đạt đến thời khắc đỉnh cao nhất.
Có thể coi là như thế, lúc y đang nhìn viên cầu này, lại vẫn là có cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ chết.
Loại cảm giác này đáng sợ khủng khiếp như thế, phát hiện này khiến y sinh ra kính sợ đối với Doanh Thừa Phong.
Nhưng, khi Doanh Thừa Phong mở chiếc hộp thứ hai, ánh mắt của y lập tức bị ánh hào quang rực rỡ kia làm chói mắt.
Đồng thời, y cũng cảm ứng được luồng lực lượng chính diện khổng lồ kia.
Tuy luồng lực lượng này khi tiếp cận viên cầu màu đen kia, cũng sẽ tan rã mất dấu vết, nhưng, sự tồn tại của luồng lực lượng khổng lồ kia lại làm cho cảm thấy khiếp sợ.
Chủ nhân của luồng lực lượng này, tuyệt đối so với y hiện tại hùng mạnh hơn rất nhiều.
Hơn nữa, y cũng mơ hồ phát hiện, viên tinh thạch mỹ lệ này dường như cực kỳ tương tự so với một loại thần vật nào đó trong truyền thuyết.
Như thể là nhìn thấy sự nghi hoặc của Uông Kiệt, Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Uông huynh, đây là viên tinh hạch của Thánh Long hệ.
- Hí…
Dù là định lực của Uông Thạch, lúc này cũng đảo hít một hơi khí lạnh, y trầm giọng nói:
- Đại sư, việc này còn có ai biết?
Tinh hạch của Long tộc, đó có lẽ là thứ hùng mạnh nhất, cũng là thứ quan trọng nhất trên người Thánh Long. Đối với Long tộc mà nói, tinh hạch của bọn họ không cho phép người ngoài khinh nhờn.
Cho nên, chỉ cần sự tồn tại của viên Long Tinh này bị Long tộc biết được, bọn họ nhất đinh sẽ không tiếc trả giá để đoạt thứ này lại.
Doanh Thừa Phong khẽ cười một tiếng, nói:
- Uông huynh yên tâm, ngoài ta ra, đến cả Kim Cương Vương và Khấu Minh cũng không biết.
Ánh mắt của Uông Kiệt khẽ nhúc nhích, y nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói:
- Một khi đã như vậy, ta yên tâm rồi.
Trong lòng y có chút cảm kích, bởi vì Doanh Thừa Phong nói như vậy, rõ ràng đã đối đãi với y như tâm phúc.
Doanh Thừa Phong than nhẹ một tiếng, nói:
- Thứ này ở trong tay của ta cũng là một sự phiền phức, cho dù muốn rèn Thánh Khí, cũng khó che dấu hơi thở của rồng ơ phía trên, có điều, bây giờ lại là một cơ hội…
Hắn thì thào nói:
- Hy vọng Bá Vương thương khí linh có đầy đủ tạo hoá.
Tâm niệm vừa chuyển, Đan Lô Khí Linh lập tức mở nắp ra.
Doanh Thừa Phong cong ngón tay búng ra, Long Tinh kia lập tức biến mất vào trong lò luyện đan.
Ngay sau đó, phía dưới lò luyện đan sáng lên, lượng lớn linh lực thiên địa bị lò luyện đan hấp thu, và chuyển hoá thành lực lượng tinh tuý bắt đầu rèn luyện hết thảy sự vật trong lò luyện đan.
Viên Long Tinh này tuy sở hữu năng lượng khổng lồ, nhưng dù sao cũng đã là một vật chết, dưới sự đốt cháy của lò luyện đan, bắt đầu tan rã ra.
Mà lúc này, Bá Vương thương trong không gian của lò luyện đan lại hơi nhoáng lên một cái, chỗ đầu mũi thương xuất hiện ra một mảnh huyết quang, bao vây Long Tinh lại.
Một màn quỷ dị xảy ra, Long Tinh kia không ngờ lại không kháng cự sự vờn quanh của huyết quang, hơn nữa hoàn toàn phối hợp bắt đầu tan rã, dường như nó cũng muốn trở thành một bộ phận của Bá Vương thương.
Hai hàng lông mày Doanh Thừa Phong giương nhẹ, trên mặt hắn cũng lộ ra một tia kinh ngạc.
Trước khi bắt đầu luyện Long Tinh, hắn đã tính toán đến trường hợp xấu nhất, dù là tổn thất uy năng của một bộ phận trong đó, cũng phải đánh lực lượng của long tức vào trong Bá Vương thương.
Bởi vì chỉ có sát nhập vào Long Tinh, sau khi khiến Bá Vương thương có được tiến bộ khổng lồ, nó mới có tư cách luyện ra đá Định Vị tử vong quỷ dị mà hùng mạnh kia.
Nhưng, viên Long Tinh này sau khi bị biển máu bao vây, lập tức từ bỏ chống cự, dường như y cũng không bài xích Bá Vương thương.
Biến hoá như thế khiến y cảm thấy cực kỳ kinh ngạc và khó hiểu.
- Ha ha, ta rõ rồi. Người này đã từng hấp thu long huyết số lượng lớn.
Đan Lô Khí Linh đột nhiên cười nói:
- Hơn nữa số long huyết này nhất định lai lịch không tầm thường, có lẽ địa vị lúc sinh thời còn trên cả chủ nhân của Long Tinh, cho nên dưới sự áp chế của cấp bậc, Long Tinh mới không phản kháng.
Trong mắt Doanh Thừa Phong hiện lên một tia chợt hiểu.
Tuy nhiên ngay cả hắn cũng thật không ngờ, long huyết được phát hiện ở nơi âm phong quỷ chi, không ngờ lại hùng mạnh như thế.
Xem ra sau này có cơ hội, còn muốn đi xuống một chuyến, thu thập toàn bộ long huyết ở đó lại.
Nếu là Bá Vương thương có long huyết này, kỳ thực thực lực thật sự mới có thể lại nâng cao hơn nữa.
Một tia chấn động mắt thường có thể nhìn thấy lờn vờn trên Bá Vương thương, năng lượng khủng bố đó phân bố từng chút trên mỗi tấc của Bá Vương thương.
Tiếng gầm rú quỷ dị như nước biển thuỷ triều dâng lên mà Bá Vương thương phát ra, cây trường thương đó trong thời khắc này dường như biến thành một hồ nước cực lớn, bên trong chứa đầy máu màu đỏ, mà bên trong hồ này, có một thân thể ác long cuồn cuộn, trào dâng lên sóng gió động trời.
Lượng lớn linh lực thiên địa tuôn tới hướng lò luyện đan, trong này dường như biến thành một cái động không đáy, bất kể có bao nhiêu linh lực tuôn vào, cũng đừng mơ tưởng làm nó đầy.
Uông Kiệt từ từ lui về phía sau một bước, sắc mặt của y trở nên ngưng trọng.
Lúc này, Bá Vương thương vẫn chưa rèn xong, nhưng sự dao động mà linh lực gây ra đã đáng sợ như thế rồi.
Như vậy, khi Bá Vương thương rèn hoàn toàn thành công, Thiên Địa chi Kỵ gây ra lại đạt tới bước đáng sợ như thế.
Chỉ cần suy nghĩ một chút, thì sẽ khiến người ta không rét mà run.
Trên mặt nổi lên một nụ cười khổ lờ mờ, Uông Kiệt nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm hẹp dài, trong lòng lại không hề do dự tính toán đến trường hợp xấu nhất.
Ngay cả là thân chết tại chỗ dưới tay Thiên Lôi, y cũng tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn, cũng không bứt ra mà chạy.
Đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của một người tuỳ tùng, cũng là quy tắc mà một Kỵ Sĩ hùng mạnh mà chính trực.
Cho dù là cái giá phải bỏ cả sinh mạng, Uông Kiệt cũng sẽ không phá hoại danh dự của chính mình.
Tuy làm như vậy có chút cổ hủ, nhưng đây lại là bổn phẩn của Kỵ Sĩ.
- Ầm…
Rất xa, phía cuối của tiểu thế giới này dường như tuôn hiện ra một tầng mây mù mỏng manh.
Tầng mây mù này cũng không phải là bản thân tiểu thế giới sinh ra, mà là từ bên ngoài tuôn vào trong đó.
Sắc mặt của Uông Kiệt hơi đổi, trong lòng y âm thầm hoảng sợ. Doanh đại sư rốt cuộc thi triển ra thủ đoạn gì, lực lượng mà Thánh Khí lúc rèn phát ra, không ngờ lại vượt ra khỏi cực hạn mà tiểu thế giới có thể cất chứa.
Tuy rằng làm như vậy nói rõ sự hùng mạnh của Thánh Khí, một khi thành hình, tất sẽ sở hữu uy năng không gì so sánh nổi.
Nhưng, đối với y một cường nhân sắp lấy Thánh Khí để chống cự lại Thiên Kiếp, đây lại là một tin tức không thể gay go hơn nữa.
Khi tầng mây kia vừa bắt đầu tuôn vào, còn thưa thớt không thể thấy, nhưng chỉ trong một lát, độ dày của tầng mây không ngừng gia tăng, và vọt tới khu vực trung tâm.
Doanh Thừa Phong yên lặng ngẩng đầu nhìn không trung, hắn chậm rãi nói:
- Sắp đến lúc rồi!
Nắp lò luyện đan tự động xoáy mở, trong mắt Doanh Thừa Phong hiện lên một tia kiên quyết, nhập đá Định Vị tử vong khủng bố kia vào trong đó.
Lập tức, một luồng lực lượng kỳ dị đến cực điểm liền khuếch tán ra.
Luồng lực lượng này dường như bao phủ lên khu vực này, hàn ý âm trầm kia tuôn vào tận đáy, khiến người ta giật nảy mình.
Tuy nhiên, khi luồng lực lượng này bắt đầu khuếch tán, tầng mây chỗ góc của tiểu thế giới đang ngưng tụ lại đột ngột dừng lại.
Chúng nó cuồn cuộn, lăn lộn, dường như là đang tìm kiếm cái gì đó.
Nhưng một lát sau, chúng lại không thu được gì.
Vì thế, tầng mây kia dần dần trở nên nhạt, và tiêu tan ra.
Sắc mặt của Uông Kiệt ngưng trọng, y nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng kinh hãi muốn chết.
@by txiuqw4