sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 160: Ta Rất Xấu Ta Cũng Không Ôn Nhu

Mười lăm loại linh kiện bày ra trước mặt Trần Mộ, loé lên ánh kim của đồ vật mới được gia công. Mỗi kiện đồ vật Trần Mộ đều kiểm tra một chút, từ kiện đầu cho đến kiện cuối cùng, trên mặt hắn lộ ra vẻ hài lòng.

Tất cả mọi người đều thở dài một hơi, nếu như đã bỏ ra công sức lớn như vậy để chế tạo những linh kiện này mà không phù hợp với yêu cầu của tiên sinh thì tất cả các thiếu niên ở đây sẽ buồn bực mà thổ huyết mất thôi. Tuyệt đại đa số bọn họ không phải là những người trong nghề gia công, lần này chủ yếu là do bất đắc dĩ. Cũng may dụng cụ làm tương đối cao cấp nhưng được Alfonso truyền thụ nên mới miễn cưỡng làm được ra thứ này. Hai ngày nay kẻ mệt nhất chính là Alfonso, người hắn gầy đi trông thấy.

Trần Mộ không lập tức lắp ráp các linh kiện đó mà ngay tại chỗ bắt đầu chế tạo các tạp phiến. Nguyên liệu được yêu cầu cho mỗi phòng thí nghiệm đều đã có trong kế hoạch ban đầu. Hiện tại vô luận là thời gian hay nhân lực đều phi thường quý giá, không còn thời gian cho hắn đi tìm tài liệu mới nữa.

Đây là lần đầu tiên Trần Mộ ở trước mặt những thiếu niên chế tác tạp phiến ngoại trừ nhất tinh năng lượng tạp.

Lấy lại bình tĩnh, hắn đối với tình trạng của bản thân lúc này rất hài lòng. Sớm chuẩn bị tốt các tài liệu, lấy ra Nhược Thuỷ sáo bút, dưới ánh mắt của mọi người Trần Mộ bắt đầu chế tạo tạp phiến.

Bút phong êm ái, động tác của Trần Mộ như nước chảy mây trôi, lưu loát đến nỗi làm cho các thiếu niên cơ hồ quên mất hô hấp. Đầu bút mảnh khảnh giống như các vũ giả cao siêu.

Đầu bút hơi hơi tản ra quang mang, bề mặt tạp phiến biến ảo.

Một màn này nhìn qua thật là thần kì, trong lòng các thiếu niên giờ phút này hoàn toàn đã bị chinh phục, cả đời bọn bọ sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên khoảnh khắc này.

Nét bút cuối cùng và nét khởi đầu hoàn mĩ ăn khớp với nhau, đồ án trên tạp phiến tản ra quang mang phảng phất giống như hơi thở của nhân loại, khi tối khi sáng thay đổi trong chốc lát, điều này khiến cho các thiếu niên kinh ngạc hô lên. Minh ám lặp đi lặp lại biến hoá ba lần, trương tạp phiến (1) này mới tán ra hết tất quang mang, an tĩnh nằm ở trên bàn.

Hắn chế tạo ra tấm tam tinh trương tạp phiến, khi mở ra phi thường khác biệt so với các tam tinh tạp phiến khác. Chính xác hơn thì nó không hoàn toàn là tam tinh tạp phiến.

Nếu như Trần Mộ đem bất cứ một trương tạp phiến nào đi cấp cho một vị tạp tu. Nó chính là thứ mà các tạp tu khinh thường nhất, số phận của nó sẽ bị ném vào trong thùng rác mà thôi. Không có một vị tạp tu nào sử dụng loại tạp phiến này, bất quá Trần Mộ vốn cũng không muốn đem nó cho tạp tu sử dụng.

Trương tạp phiến này có thể hình thành nên các sóng nhưng Trần Mộ lại đem tất cả tính đàn hồi bỏ đi. Nói cách khác, trương tạp phiến này phóng xuất ra sóng năng lượng hoàn toàn cố định, không cách nào sử dụng cảm giác để tiến hành điều chỉnh kết cấu năng lượng được. Trên thực tế, trương tạp phiến này đối với cảm giác không có bất cứ mẫn cảm gì đáng kể. Không cách nào dùng cảm giác thao túng tạp phiến, không có một vị tạp tu nào sẽ sử dụng nó.

Nhưng Trần Mộ đã tạo ra những tấm tạp phiến như vậy.

Hi sinh độ co dãn, cũng bởi vậy mà trương tạp phiến thu hoạch được này cũng không có tính đặc biệt, kết cấu của nó càng thêm đơn giản. Chỉ cần có năng lượng, nó sẽ tạo thành một kết cấu đặc biệt là sóng năng lượng. Nó tựa như một đoạn trình tự cố định, cứng nhắc đến rối tinh rối mù nhưng lại phi thường ổn định. Uy lực của nó từ khi chế tạo sẽ cố định không suy giảm. Mỗi đợt sóng hình thành đều hoàn toàn giống nhau.

Vì để đề cao uy lực của nó, Trần Mộ đã rất cố gắng. Dưới tình huống cảm giác không thể cung cấp trợ giúp, uy lực của nó đối với năng lượng sử dụng có quan hệ trực tiếp, điểm này phải thông qua tính toán làm tối ưu hoá.

Có kết cấu nào tốt hơn có thể so sánh với kết cấu trong trường hợp này, phát huy được tác dụng lớn hơn nữa đây?

Kết cấu trù phảng phất là loại tình huống trời sinh. Trần Mộ mơ hồ cảm thấy như có một chiếc cửa sổ ở trước mặt hắn đang cần được mở ra. Nhưng là mỗi khi hắn ngẫm nghĩ thì luôn luôn không bắt được tia linh quang này. Trong tình huống hiện nay, tĩnh tâm suy nghĩ về những việc không có chút nào liên quan đến trận tai nạn này là chuyện vô cùng xa xỉ. Cũng may chúng là “bạn học” của Trần Mộ nên không có thói quen xa xỉ này.

Tất cả những ý nghĩ không liên quan vào lúc này đều bị hắn coi là tạp niệm, nhanh chóng loại bỏ ra khỏi đầu.

Trong ánh mắt sùng kính của các đệ tử ở chung quanh, Trần Mộ bắt đầu lắp ráp các linh kiện kim loại, mỗi kiện đều phi thường tinh xảo, đương nhiên, đây chỉ là giới hạn của Trần Mộ. Trong mắt Alfonso độ chính xác của mỗi phối kiện kim loại phải có độ thô. Cũng may là độ thô thấp, nếu như cần có độ chính xác cao thì hắn cũng không có biện pháp trong thời gian ngắn ngủi như vậy lĩnh hội được nhiều.

Từ điểm đó liền có thể nhìn ra được trình độ chế tạo giữa Thiên Du liên bang so với thôn chênh lệch như thế nào.

Động tác của Trần Mộ rất chậm, có khi hắn còn dừng lại.

Mọi người như ngừng thở, tập trung tinh thần chăm chú nhìn từng động tác của Trần Mộ dù chỉ là chút âm thanh. Cả phòng thí nghiệm trong đại sảnh chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm ma sát với nhau.

Trương tạp phiến này được Trần Mộ đặt ở trong những chiếc hộp nhỏ như các linh kiện khác, lúc này mọi người mới hiểu được những kiện kim loại này được thiết kế sẵn những rãnh nông để đặt tạp phiến vào. Một tiếng vang nhỏ, chiếc hộp bằng kim loại đã được khoá lại. Trần Mộ cúi đầu từ trên bàn lấy những linh kiện mà hắn muốn.

Một lát sau mọi người mới hiểu được bọn họ tại sao không cách nào có thể lắp ráp thành công, bởi vì linh kiện này căn bản không phải là vũ khí mà là hai thậm chí vài món vũ khí. Alfonso từng rất nhiều lần lắp thử khiến hắn buồn bực không thôi.

Kiện đầu tiên đã hoàn thành trên tay Trần Mộ!

Chứng kiến thành phẩm cuối cùng này, mọi người không khỏi nhìn nhau, đã có người không thể nhịn được khẽ cười. Cái này là vũ khí sao! Trời ạ, nếu như nó có thể gọi là vũ khí thì thật sự là quá mức xấu!

Làm cho người ta có ấn tượng đầu tiên là hai khối kim loại được đính vào cùng một chỗ tạo nên một đồ vật kì quái, tấm kim loại này ước chừng chiều ngang khoảng một thước, dầy khoảng mười li, đuôi của nó dài khoảng ba mươi li gắn liền với khối kim loại. Cả hai hợp thành một cái trông như chiếc “sừng thẳng”, mà bên trong chiếc “sừng thẳng” vươn ra một cây kim loại ngắn ngủn.

- Này, đây là cái gì?

Alfonso lắp bắp hỏi, hắn không nghĩ tới, hắn rất sùng bái Trần Mộ nhưng không thể ngờ gã lại làm ra một đồ vật xấu xí như vậy. Cái tạo hình kì lạ làm cho Alfonso có ấn tượng quá mức mãnh liệt, điều này làm cho hắn khi nói chuyện có chút lắp bắp.

- Vũ khí a!

Trần Mộ có chút kì quái liếc mắt nhìn Alfonso, đây không phải rõ rồi còn hỏi sao? Lúc này không tạo vũ khí còn có thể tạo đồ vật gì khác chứ?

Tất cả mọi người không nói gì.

Trần Mộ cũng không để ý tới bọn họ, đây là kiện vũ khí đầu tiên hắn tự mình thiết kế, điều này thật rất tốt a! Bất quá, nghĩ một chút đến những thôn dân tràn ngập man lực, hắn bỏ qua ý nghĩ cải tiến.

Phòng thí nghiệm này không phải là nơi thử nghiệm vũ khí, Trần Mộ không thể làm gì khác hơn là đi ra một nơi hoang vắng để thử nghiệm.

Trong phòng mọi người nhìn nhau, nhất thời toàn bộ trở nên nhạt nhẽo. Ở phía sau, đi theo Trần Mộ đi ra bên ngoài là thực sự phải có rất nhiều dũng khí. Alfonso là người thứ nhất đi ra khỏi phòng thí nghiệm, vẻ mặt khẳng khái chịu chết đầy bi tráng. Những người còn lại thấy thế cũng đổ xô ra ngoài đi phía sau Alfonso.

Thật là xấu hổ, doạ người a!

- Chao ôi! Các ngươi nhiều người như vậy là chuẩn bị đi làm sao?

Đám thôn dân nhìn thấy tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đi ra đều tò mò dò hỏi.

Trên trán Alfonso hắc tuyến ứa ra, tất cả mọi người bảo trì trầm mặc.

Trần Mộ không có chú ý đến vẻ mặt quái dị của đám người phía sau Alfonso, hắn đi tới trước mặt một gốc cây đại thụ, đường kính cây đại thụ này vượt quá ba thước, tán cây rậm rạp tạo thành một chỗ râm mát. Hắn đi tới cách cây đại thụ khoảng mười lăm thước thì dừng lại.

Đám thôn dân lúc này mới chú ý đến trên tay Trần Mộ bưng cái gì đó, vẻ mặt mọi người trở nên quái dị, rất nhanh, chung quanh trở nên an tĩnh dị thường.

Đám người Alfonso hận trên mặt đất không có lỗ nào để chui vào. Rất doạ người! Rất doạ người! Alfonso trong lòng cảm thấy rất xấu hổ, hắn ở trong thôn hô phong hoán vũ vẫn chưa bao giờ gặp qua nhiều người tập trung như vậy.

Ngay lúc này, Trần Mộ nhẹ nhàng di chuyển thanh kim loại ngắn ngủn.

- Hưu hưu hưu hưu hưu!

Ngay phía trước thanh kim loại xấu xí kia tán xuất ra quang mang kinh người, từng đạo sóng màu lam điên cuồng từ phía trước thanh kim phóng ra, nhìn qua tựa như sóng màu lam dày đặc.

Alfonso cùng các thiếu niên trợn mắt há mồm nhìn chăm chú vào Trần Mộ. Mặc dù bây giờ là ban ngày nhưng cũng không thể nào che mất được quang mang màu lam của các đợt sóng! Đám thôn dân với vẻ mặt ngạc nhiên bỗng chốc hoá thành hoảng sợ, lúc này đây vẻ mặt của bọn họ chuyển biến nhìn qua càng thêm quái dị.

- Ba ba ba ba ba!

Tất cả sóng đều đánh trúng vào cùng một vị trí cành cây, vụn gỗ bay tứ tung! Vụn gỗ bay tứ tung thậm chí còn đánh trúng mặt một số thôn dân cùng đám đệ tử. Các vụn gỗ nhỏ nhưng lực đạo rất lớn đánh vào khiến mặt họ đau nhức. Một số người nhanh chóng lấy tay che mặt, bọn họ không nhúc nhích, nhìn như một pho thạch điêu, không có bất cứ động tác gì.

Ngoại trừ sóng đánh trúng cành cây làm cho các vụn gỗ văng ra tung toé còn tạo thành những âm thanh “hưu hưu”, nội trường trở nên yên lặng dễ sợ.

Mọi người kinh hoảng đến ngây ngốc!

---------------

Chú thích:

1. Trương tạp phiến: (張): Một loại tạp phiến có khả năng tạo năng lượng có sức đàn hồi, khi căng khi chùng như dây đàn vậy


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx