Toàn thân Lô Tiểu Như đều chôn vùi ở trong tuyết, không khí bên ngoài lạnh đến nỗi có cảm giác dường như hơi thở thoát ra liền lập tức bị ngưng tụ thành băng. Nhưng giờ phút này giá rét dường như đã bị nàng quên mất, nàng nheo nheo cặp mắt, gắt gao nhìn về phía những kẻ đang tiến tới gần.
Nàng không có sử dụng cảm giác, không riêng gì nàng, tất cả mọi người ở đây đều không sử dụng cảm giác. Bí quyết này là học được từ ông chủ và Weah. Không dùng cảm giác sẽ khiến cho đối phương không dễ dàng phát hiện ra, trừ phi ở trong đội ngũ của đối phương cũng có kẻ có cảm giác đặc biệt như ông chủ.
Song điều này gần như là không thể.
Thị lực của nàng cũng không tính là vượt trội hơn người khác. Trong bóng đêm, dựa vào ánh sáng phát ra ở phía bên kia ngọn núi cũng chỉ có thể nhìn thấy những bóng dáng lờ mờ. Những người khác cũng không có tốt hơn, ngoại trừ Weah và ông chủ. Weah vốn là thân phận vô tạp lưu còn ông chủ thì sao? Cũng là tạp tu tại sao lại lợi hại như vậy?
Nàng lắc đầu, đem những ý nghĩ vu vơ trong đầu bỏ qua. Những bí ẩn của ông chủ có thể nói ra một cách rõ ràng hay sao? Dù sao đây cũng là theo thói quen. Vô luận ông chủ làm ra những việc gì ngoài dự đoán thì bọn họ cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc
Nhóm bọn họ gồm có mười người, Hertha được điều động ở lại Hải Tinh bảo, hắn không am hiểu chiến đấu trong hoàn cảnh như thế này. Ở một nơi không xa, Nhất Tự Mi ẩn giấu vô cùng tốt, hai người cách xa nhau không đến hai mét nhưng mà nàng lại không cảm nhận được bất cứ hơi thở nào của hắn, quả nhiên hắn không thẹn là trước kia chuyên môn thực hiện những công việc như thế này.
Tốc độ của đối phương cực nhanh, lặng yên không một tiếng động, giống như những cái bóng.
Một đám người lợi hại! Lô Tiểu Như lòng thầm cảm thấy run sợ. Đối phương phi hành sát nhau trên mặt đất như là đang trượt trên băng tuyết thông thường. Lợi thế của phi hành sát mặt đất là có thể ẩn đi thân hình. Mặc dù những người này đang phi hành nhưng khoảng cách giữa bọn họ được duy trì rất tốt.
Tính toán một chút khoảng cách giữa hai bên, lúc này nàng không khỏi âm thầm cảm thấy đáng tiếc. Khoảng cách đội ngũ của bọn họ quá rộng, sóng âm của mình không cách nào đặt tất cả vào trong phạm vi công kích.
Bất quá......
Thoáng nhìn về phía Weah và ông chủ đang mai phục, nàng cũng không cảm thấy lo lắng.
La Bá Đặc mang theo mọi người bay về phía trước dọc theo ngọn núi. Từ trong ánh mắt của hắn hiện ra một chút đắc ý. Chính diện giao tranh đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng, lâm vào trạng thái giằng co quyết liệt. Trách nhiệm của bọn họ rất lớn, có thể nói thành hay bại đều nằm trong hành động này.
Đối với việc này hắn cảm thấy tương đối hài lòng. Bọn họ đều là tinh nhuệ, làm sao có thể lấy một đám tạp tu bình thường ra để so sánh cơ chứ? Nhớ tới những biểu hiện vụng về của những tạp tu kia, hắn lại càng thêm quyết tâm biểu hiện thật tốt trong lần hành động này.
Hắn muốn cho ông chủ biết, ai mới là người có thể tin cậy được! Nếu như biểu hiện tốt thì sau này tiền lương và thù lao nhất định sẽ tăng lên rất nhiều.
“Mọi người chuẩn bị tinh thần a! Lần này phải làm cho thật hoàn hảo. Tiền lương có tăng hay không là do lần hành động này quyết định!”
“Ha ha! Tất cả vì tiền lương! La Bá Đặc, ngươi cũng phải cẩn thận kẻo bị rơi rụng vào lúc mấu chốt a!”
Lời nói của bọn họ lúc này cực kì ung dung. Phía trước đang chiến đấu kịch liệt như thế cho nên không người nào tin tưởng là đối phương vẫn còn bảo toàn lực lượng. Bất quá bọn họ vốn kinh nghiệm phong phú, mặc dù không lo lắng nhưng mà vẫn bảo trì cảnh giác như cũ.
Không ai muốn bị lật thuyền trong mương.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, đỉnh núi hiện tại cách bọn họ không tới một km. Bọn họ chỉ cảm thấy tinh thần rung lên, từ ngọn núi bay qua là có thể tiến vào sơn cốc. Chờ đợi bọn họ phía trước là vô tận công lao, nhiệt huyết của mọi người đều bùng lên.
Đột nhiên tên tạp tu đi ở phía trước thần sắc chợt biến đổi, thân hình ngừng lại, hô lên một cách hoảng hốt: ”Cẩn….”
Chữ ”Thận” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì có một thanh âm vang lên. Hắn vội ôm lấy yết hầu, hai mắt mở to, khuôn mặt ngập tràn sự sợ hãi.
Phốc phốc phốc!
Âm thanh do những vật thể bén nhọn tiến vào cơ thể người nhất thời vang lên không ngớt. Những âm thanh hỗn loạn cũng vang lên. Á á á! Vài tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong gió, so với gió lạnh thì những âm thanh này khiến người ta cảm thấy tê tái đến thấu xương.
Lúc này, tên tạp tu đi đầu mặt ngửa về phía sau, nặng nề ngã vào trong tuyết.
“Có mai phục!”
Đầu óc của La Bá Đặc như muốn nổ tung! Làm sao lại có thể? Đối phương tại sao vẫn còn có lực lượng để mai phục?
Những tên tạp tu còn lại phản ứng cực nhanh, khi gặp phải mai phục việc đầu tiên phải làm là nhanh chóng lui về phía sau. Cả đội ngũ giống như một cây quạt, nhanh chóng tản ra xung quanh. Một số tạp tu cũng đã chuẩn bị tốt để tiến hành phản kích.
Vào lúc này thì mấy người ở phía trước chỉ cảm thấy màng nhĩ đau đớn, chân không làm sao nhúc nhích được. Hình ảnh trước mắt chợt rung lên, thoáng cảm thấy phát sinh rối loạn. Mấy tên tạp tu đồng thời biến sắc mặt. Sóng âm!
Lô Tiểu Như chớp thời cơ ra tay cực kì đúng lúc, mạnh mẽ cắt đứt sự phản kích của những tên tạp tu này.
Đồng thời từ trong bóng tôi xuất hiện hai chữ thập màu vàng, không một tiếng động xuất hiện ở trước ngực của hai tên tạp tu. Hai chữ thập giống như là được khắc ở trên ngực bọn họ.
Hai chữ thập này lặng yên xuất hiện không một tiếng động, không có một dấu hiệu, dường như là đột nhiên xuất hiện ở trong hư không mà ra. Phía bên ngoài chữ thập có thể thấy được ánh sáng chuyển động cực kì đẹp mắt, hai chữ thập vừa vặn khắc đúng vào vị trí nơi trái tim của hai người.
Tuyệt kĩ ám sát Thập tự, truyền thừa của Thập Tự Dạ!
Thân thể của hai người cứng đờ, trên mặt hiện ra vẻ thống khổ. Bọn họ muốn dùng tay sờ vào chữ thập vẫn còn trên ngực, cử động mặc dù có vẻ đơn giản nhưng không sao làm được.
Ánh sáng trong mắt nhanh chóng biến mất, cặp mắt trở nên trống rỗng. Ùm, hai người đồng thời ngã xuống đất, hơi thở biến mất. Làm cho người khác cảm thấy khó tin là ánh sáng hình chữ thập vẫn tồn tại như cũ, trông cực kì chói mắt trong bóng đêm.
Thực lực của tên này lại tiến bộ a! Vừa ra tay xong liền nhanh chóng lùi về phía sau, nhìn thấy cảnh tượng này Lô Tiểu Như thầm nghĩ trong lòng. Bất quá nàng cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm, không riêng gì Nhất Tự Mi, mọi người bao gồm cả nàng đều đã tiến bộ so với trước kia nhiều lắm.
Nàng còn nhớ rõ lần đó gặp phải Hi Điểu, phóng thích sóng âm liên tiếp ba lần hầu như khiến cho nàng tiêu tốn toàn bộ cảm giác, nhưng bây giờ nàng thực hiện điều này một cách dễ dàng.
Số tạp tu chịu sự quấy nhiễu của nàng tổng cộng có năm người, năm người này không có ai sống sót. Đây là chiến thuật mà bọn họ đã vạch ra trước đó, khi huấn luyện bọn họ đã sớm phối hợp ăn ý vô cùng. Yêu cầu cực kì nghiêm khắc của Ba Cách Nội Nhĩ đối với huấn luyện hàng ngày lúc này hiện ra ưu điểm không thể nghi ngờ.
Bất quá nàng cũng không dám so sánh với ông chủ và Weah. Hai người kia quả thực là giết người giống như cắt cỏ. Mới vừa rồi Weah và ông chủ đã giết chết tám người, Weah giết sáu người còn ông chủ giết hai người. Bọn họ sử dụng chẳng qua là dao găm mà thôi, những dao găm này vốn được ông chủ chế tạo một cách vội vàng từ những mảnh kim loại bị vứt đi. Thật không ngờ là ở trên tay bọn họ lại trở thành vũ khí giết người kinh khủng như thế!
Cao thủ vô tạp lưu thật sự là đáng sợ!
Kết quả của bảy tên tạp tu còn lại cũng không tệ lắm, giết chết hai người, làm trọng thương hai người.
Vừa đối mặt trong giây lát liền bị chết hơn mười lăm người, bọn La Bá Đặc bị hù dọa cơ hồ muốn ngã nhào!
Cảm giác phát ra từ phía đội ngũ của Trần Mộ khiến cho bọn họ cảm thấy hoảng sợ.
Chín người!
Con số này khiến cho bọn họ cảm thấy an tâm hơn một chút, khoảng cách giữa hai bên được rút ngắn lại. Đối phương đánh lén thực sự quá lợi hại! Bằng chín người mà có thể đạt được kết quả như thế, cho dù là đánh lén, cũng có thể nói là huy hoàng!
Nhưng mà lúc này khoảng cách giữa hai bên đã tương đối an toàn, kế tiếp chính là lấy cứng đối cứng. La Bá Đặc liền lấy lại bình tĩnh, không ngờ rằng đối phương lại đoán trước được hành động của bọn họ và tiến hành mai phục, thật là đáng sợ!
Hai bên lâm vào tình trạng giằng co trong giây lát.
Chỉ hai giây, chiến đấu lại bắt đầu nổ ra. Bọn La Bá Đặc cảm thấy giận dữ vô cùng. Vừa mới đối mặt liền bị tổn thất gần một nửa lực lượng, nếu như không cảm thấy tức giận thì mới là lạ.
Bọn họ hiện tại hận không thể đem chín người này đánh tan xương nát thịt. Từ mặt lí trí mà nói, bọn họ phải chiến thắng những tạp tu này mới có thể đạt được mục đích cuối cùng.
Không cần có bất cứ dò xét nào, lần này ra tay nhất định phải dốc hết toàn lực!
Hơn hai mươi tên tạp tu may mắn còn sống sót toàn bộ phát ra năng lượng thể. Chỉ thấy bầu trời lúc này tràn ngập năng lượng thể, màu xanh, màu vàng, màu đỏ, màu hồng…. Tất cả hiện lên thật rực rỡ.
Bọn họ tức tối hướng về phía chín tên tạp tu phóng ra công kích, hận không thể đem bọn họ đánh cho nhừ tử. Mà chín tên tạp tu lại chia làm hai nhóm tiến hành du đấu cùng bọn họ.
“Ngăn bọn chúng lại, không cho bọn chúng chạy thoát!” La Bá Đặc cao giọng nói. Hắn lúc này đang đứng ở chỗ Lô Tiểu Như ẩn thân vừa nãy.
Vài tên tạp tu đằng đằng sát khí từ các phía hướng tới gần Lô Tiểu Như, che kín toàn bộ lối thoát của nàng. Trên khóe miệng của Lô Tiểu Như hiện ra vài tia máu, đây là do vừa rồi nàng bị môt tên tạp tu của đối phương đánh trúng, nếu như nàng không kịp thời khởi động lồng năng lượng thì hiện tại có lẽ đã chết.
Nhưng mà cho dù như vậy thì nàng vẫn bị thương. Nàng lúc này giống như một con chim nhỏ đã bị đuổi đến đường cùng, không sao trốn được, chỉ còn một con đường chết. Không riêng gì nàng, tình trạng của những tạp tu khác cũng không tốt lắm. Nhân số ít hơn đối phương nhiều mà thực lực của các tạp tu đối phương lại cao hơn so với bọn họ. Chỉ trong chớp mắt liền có bốn tên tạp tu bị mất mạng, những người khác cũng chỉ là nhờ vào vị trí hiểm yếu mới tạm thời chống cự được.
Khóe miệng của Lô Tiểu Như đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị, ánh mắt nhìn thẳng La Bá Đặc, thấy vậy trong lòng hắn cảm thấy có chút tê dại.
Nữ nhân này điên rồi?
Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu hắn thì sắc mặt hắn đột nhiên chợt biến đổi.
Còn có mai phục!
Hắn vừa định phản ứng thì đầu óc chấn động, màng nhĩ chợt đau buốt!
Cảm giác đau nhức ở trước ngực, giống như bị một cái búa đánh trúng. Chưa kịp nhìn rõ hình ảnh trước mặt thì ý thức đã bắt đầu tan rã.
Không.
Hắn muốn gào lên một tiếng! Không để ý tới cảnh tượng xung quanh, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào ngọn dao găm đang lộ ra trước ngực!
@by txiuqw4