“Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn? Bọn họ sao lại cảm thấy hứng thú với thứ này?” Mobley vẻ mặt kỳ quái.
A Triết đẹp trai nhún nhún vai: “Ai biết? Nói không chừng bọn họ cảm giác gần đây kiếm không ít, muốn mua vài thứ bồi bổ, ha ha!”
Mobley lắc đầu: “Khó có khả năng, những người này chúng ta đã gặp qua, bọn họ lại thiển cận như vậy sao? Lại nói, bọn họ nhất định biết giá trị của Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn, thứ này không phải dùng tiền là mua được.”
A Triết vẫn vẻ mặt vô lo như cũ: “Liên quan gì tới chúng ta chứ? Bọn họ chỉ hỏi thăm tin tức từ chúng ta thôi, ai, chẳng phải lãng phí thời gian tán gái của ta sao?”
Không để ý tới oán thán của A Triết, Mobley suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi đi hỏi thăm một phen. Đây là yêu cầu đầu tiên của Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn, ngay cả chút chuyện như vầy làm cũng không xong, không thể làm yên lòng vị minh hữu này. Chúng ta nên bộc lộ chút thực lực của mình.”
A Triết nghiêng đầu suy nghĩ, gật đầu: “Cũng phải. Được, ta sẽ chú ý một chút.”
Đúng lúc này, A Triết nhìn về phía sau Mobley, khóe miệng nhếch lên, cười nhỏ: “Đoàn trưởng, tuyệt, người trong lòng ngươi đã tới, ta sẽ không ảnh hưởng các ngươi. He he, nhớ biểu lộ.”
Vẻ mặt Mobley trở nên cực kỳ đặc sắc, khoảng cách cũng không có xa, lấy thực lực của Thanh Thanh, sao lại không nghe thấy? A Triết vẻ mặt đắc ý, cười lớn rời đi.
“Tiểu thư Thanh Thanh, muộn thế này còn chưa ngủ sao?” Mobley xoay người, đã khôi phục bình thường, như là không có chuyện gì. Thanh Thanh mỉm cười, thật khó tưởng tượng, hán tử cứng cỏi như vậy, lúc này lại lộ ra vẻ thân sĩ.
Ngọc dung Thanh Thanh không chút dao động, con ngươi mông lung ngỡ gần gũi nhưng lại xa xăm. Không hiểu tại sao, khi thấy bộ dáng Thanh Thanh thế này, Mobley cảm thấy mất mát trong lòng.
“Không ngủ, đi lại một chút.” Thanh Thanh thản nhiên nói, thanh âm mờ ảo như khói.
Mobley càng khổ đau, khuôn mặt kiên cường cố lộ vẻ tươi cười: “Ha, ngủ muộn không tốt với da của nữ nhân. Xem ra lão Mạc chiêu đãi không chu toàn, làm hại tiểu thư Thanh Thanh ngủ không ngon giấc.”
Thanh Thanh nhẹ nhàng lắc đầu: “Sự chiêu đãi của Mạc đoàn trưởng làm Thanh Thanh thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ), nói lời này làm Thanh Thanh áy náy.” Nàng lại chuyển đề tài: “Nghe nói Mạc đoàn trưởng đã mua được dung dịch chiết xuất tử huỳnh rồi?”
Nói tới chính sự, Mobley nghiêm mặt: “Đúng vậy, mặc dù còn chưa tới mức như Thanh Thanh tiểu thư nói, nhưng là đã có một phần mười.”
“A, cũng đủ để chuẩn bị kỳ đầu.” Thanh Thanh lạnh nhạt gật đầu.
“Làm phiền Thanh Thanh tiểu thư đã bỏ nhiều công sức.” Mobley chăm chú nói.
“Mobley đoàn trưởng khách khí rồi, chúng ta là hợp tác.” Thanh Thanh đột nhiên quay lại, đôi mắt mông lung xinh đẹp nhìn vào Mobley: “Ta rất kỳ quái, Mobley đoàn trưởng tin ta vậy sao?”
Trước cái nhìn thẳng của Thanh Thanh, Mobley lại không e ngại, đón nhận ánh mắt của đối phương. Nhìn dung nhan cũng không tính là xinh đẹp, nhưng hắn lại cảm thấy si mê. Phần si mê chỉ lóe lên, ánh mắt lại khôi phục thanh minh, hợp tác trong lời của Thanh Thanh làm hắn càng đau khổ.
“Ha ha, lão Mobley này dù ngu độn nhưng vẫn nhìn ra Thanh Thanh tiểu thư không phải người thích nói suông. Càng huống chi, không phải Thanh Thanh tiểu thư mới nói sao? Mọi người là hợp tác mà.” Mobley cười lớn, ra vẻ sảng khoái.
Thanh Thanh bỗng thản nhiên cười, thanh lệ thoát tục như trăm hoa đua nở. Mobley cảm thấy trước mắt sáng ngời, ánh mắt như bị nam châm hấp dẫn, không thể dứt ra.
“Mobley đoàn trưởng nhất định sẽ không hối hận vì lần hợp tác này.”
oOo
Trong bóng tối, sau vô số lần bị hành hạ, Trần Mộ rốt cục bắt đầu có chút thích ứng. Vẫn đau nhức như cũ, nhưng ý thức của hắn càng thêm kiên cường. Trạng thái bình tĩnh có lợi lớn với ý thức, nếu như có thể đạt tới trạng thái yên lặng sâu, thậm chí có thể nuôi dưỡng ý thức.
Trần Mộ coi trọng không phải chỉ mỗi điểm ấy, mà là hắn phát hiện, một khi ý thức có thể tiến vào trạng thái yên lặng, đau nhức giảm bớt rất nhiều.
Không có gì hấp dẫn hơn điều này.
Thời gian giữa hai đợt đau nhức quá ngắn, muốn tiến vào trạng thái yên lặng trong thời gian ngắn khó như lên trời. Hơn nữa giữa hai đợt đau nhức, dù cảm thấy có một thoáng yếu bớt, nhưng vẫn đau nhức tới tâm tủy.
Đáng tiếc, Trần Mộ không có lựa chọn khác. Hắn bắt đầu cắn răng, tiếp tục thử tiến vào trạng thái yên lặng sâu.
Một lần lại một lần, không biết bao nhiêu lần, duy nhất khiến hắn cảm thấy may mắn là dù tâm tư có hỗn tạp, nhưng trong tình huống này, cũng không có sinh tạp niệm, càng huống chi, tạp niệm của Trần Mộ vốn rất ít.
Đang thử tiến vào trạng thái yên lặng sâu, Trần Mộ cảm thấy có chút giống khi tiến vào trạng thái liễm tức. Lúc đầu để tiến vào trạng thái liễm tức, hắn phải thử đi thử lại, chờ đến khi chấn động tần suất hoàn toàn ăn khớp.
Chỉ là, lần này quấy nhiễu càng nhiều, khoảng cách giữa các lần càng ngắn.
Vừa gặp phải khe hở, Trần Mộ liền liều mạng thử, mà thường thường là thất bại. Bất quá, cũng may là hắn không hối hận, bởi vì hắn căn bản không kịp hối hận, đợt đau nhức kế tiếp giống như thủy triều đem hắn cuốn trôi. Nhưng khi đợt đau nhức qua đi, ý thức thoáng ổn định, hắn lại bắt đầu thử tiếp. Việc này cũng không cần thể lực, trong lúc đau nhức, càng không cách nào ngủ.
Liên tục quay vòng, Trần Mộ cũng không gián đoạn việc thử dù chỉ một lần.
Không biết qua bao đợt đau nhức, không biết qua bao lần thử, Trần Mộ rốt cuộc bắt đầu nắm được mấu chốt. Có mấy lần hắn tiến vào trạng thái yên lặng sâu, đau nhức giảm bớt, đó thật là một loại hạnh phúc. Có một lần, hắn tiến vào trạng thái yên lặng sâu, cứng rắn chống trụ năm đợt đau nhức mới bị bức lui ra.
Điều này làm Trần Mộ rất phấn chấn. Không thể nghi ngờ, trong thế giới hắc ám không tiếng động làm con người tuyệt vọng này, đây chính là ánh sáng hy vọng phá tan đi màn đêm đen tối, mặc dù hắn cũng không biết ánh sáng hy vọng có thể mang lại gì cho hắn.
Cố gắng của Trần Mộ rất nhanh đạt tới hiệu quả, hắn tiến vào trạng thái yên lặng sâu càng ngày càng nhiều, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Không biết bởi vì nguyên nhân gì, ý thức của hắn tựa hồ kiên cố hơn trước kia rất nhiều, sau khi cơn đau tràn qua, mặc dù còn run rẩy, nhưng Trần Mộ không còn cảm giác thấy tử vong. Hơn nữa, cũng không biết có phải vì ý thức của hắn ngày càng vững chắc không, đau nhức dù vẫn vào tận xương tủy nhưng có vẻ yếu hơn trước kia một chút.
Lực nhẫn nại của mình tăng lên sao? Trần Mộ có chút bất đắc dĩ nghĩ ngợi.
Song, dị biến rốt cục xảy ra. Một lần Trần Mộ tiến vào trạng thái yên lặng sâu, thừa nhận liên tục mười lượt công kích, thế giới hắc ám không tiếng động rốt cục có biến hóa!
Một sợi tơ cực nhỏ xuất hiện trong thế giới tối đen, tản ra ánh sáng rất mờ nhạt, chỉ thấy được mơ hồ.
Trần Mộ cả kinh, nhất thời rời khỏi trạng thái yên lặng, cơ hồ cùng lúc đó, sợi tơ nhỏ kia biến mất.
Đó là cái gì? Là sợi tơ xanh trong cơ thể mình sao? Thế nào nó lại ở đây?
Liên tiếp nghi vấn hiện lên trong ý thức của Trần Mộ, hắn hận không thể lập tức lần nữa tiến vào trạng thái vừa rồi. Bất quá, đáng tiếc không biết là vì vội vàng quá hay sao mà hắn ngược lại khó tiến vào trạng thái yên lặng sâu. Trần Mộ rất nhanh hiểu rõ vấn đề, điều chỉnh tâm trạng.
Khi hắn lại một lần nữa tiến vào trạng thái yên lặng sâu, trải qua mười đợt đau nhức, sợi tơ xanh lại xuất hiện. lúc đầu cực nhạt, chỉ thấy được mơ hồ, nhưng theo thời gian trôi qua, nó ngày càng rõ ràng.
Lần yên lặng sâu này, Trần Mộ kiên trì 15 đợt. Hắn rốt cuộc nhìn rõ sợi tơ này, quả nhiên là sợi tơ xanh trong cơ thể hắn.
Mặc dù không biết sao lại gặp phải sợi tơ xanh tại đây, nhưng Trần Mộ cho rằng đó là một cơ hội. Hắn cũng không sợ hãi thế giới hắc ám sẽ phát sinh biến hóa, biến hóa gì cũng tốt hơn là bất biến.
Sợi tơ xanh rốt cục mang tới chút sắc thái cho thế giới này. Quang mang màu xanh lục nếu không phải ngay tại trong cơ thể mình, hắn nhất định rất thích.
Trần Mộ liền thêm vào một mục tiêu, hắn muốn biết, nếu như mình có thể bảo trì trạng thái yên lặng sâu càng lâu sẽ phát sinh tình huống gì?
Hắn cố gắng hướng tới mục tiêu này, không ngừng cố gắng, trừ việc này ra thì hắn cũng không có việc gì phải làm. Nói đại khái, tâm vô tạp niệm đồng nghĩa hiệu suất cao.
Thời gian hắn kiên trì ngày càng dài, hai mươi đợt, ba mươi đợt…
Sợi tơ xanh ngày càng rõ, Trần Mộ có thể thấy rõ bất luận bộ vị nào của nó. Chúng nó cuộn lại một chỗ, như một cuốn len, Trần Mộ chú ý, nó không hoàn toàn yên tĩnh, mà vận động hết thức chậm chạp.
Khi hắn kiên trì trong trạng thái yên lặng sâu vượt qua một trăm đợt, lại có dị biến phát sinh.
Màu đỏ! Màu đỏ vô cùng tươi đẹp! Còn có các tổ chức trong cơ thể, mạch máu, khí quan,… các loại màu sắc xuất hiện trong thế giới hắc ám, mà Trần Mộ ngạc nhiên phát hiện, mình đang “xem” chính là nội bộ cơ thể mình.
Hắn “thấy” rõ ràng sợi tơ xanh lục ăn sâu vào máu thịt mình. Nó như một dây leo ký sinh trong thân thể, kết thành lưới lớn, bám vào khí quan, nhìn vô cùng đáng sợ.
Dù Trần Mộ tố chất rất vững vàng, hắn tiến vào trạng thái yên lặng sâu không buồn không lo, nhưng vẫn bị cảnh trước mắt hù dọa.
Run lên, cảnh tượng trước mắt đột nhiên vỡ nát! Hắn lại lần nữa rơi vào bóng tối.
Chỉ là….
@by txiuqw4