Vừa về tới hãng buôn Kì Kì, Trần Mộ bỏ lại một câu: “Không được ta cho phép, không ai được vào.” Rồi đi vào phòng huấn luyện. Nhiều ngày như vậy, Tink đối với bộ dáng này của hắn có chút quen thuộc, vẻ mặt không có bao nhiêu điểm ngoài ý muốn. Nàng cũng có rất nhiều chuyện gấp gáp, cái chết của cha con Mâu gia không thể nghi ngờ là sẽ đưa tập đoàn Nam Tinh lâm vào một mảnh hỗn loạn.
Đối với hãng buôn Kì Kì, điều này không chỉ giải quyết nguy cơ trước mắt, mà hơn nữa còn là một cơ hội khuếch trương tuyệt hảo. Nhưng Tink vốn thông minh cũng đồng thời hiểu được, cái chết của cha con Mâu gia cũng chính là ngòi nổ cho sự hỗn loạn của cả Trát Nhĩ Kiền. Hãng buôn Kì Kì ở trong trường hỗn loạn này, lựa chọn đi con đường nào, để có thể không chỉ bảo toàn mà còn mượn cơ hội vươn cao.
Tim của nàng đập nhanh hơn, nhưng lúc này cần phải tỉnh táo để xem xét tình hình. Trong vòng xoáy này, bất kể là thế lực nào, so với nàng đều lớn hơn rất nhiều, người khác tùy tiện dùng một ngón út cũng có thể nghiền nát nàng.
Lúc Trần Mộ vào trong phòng huấn luyện thì Duy A đã ở bên trong chờ hắn, bên cạnh còn có một cậu nhóc. Trần Mộ thấy Duy A, cười nói: “May là có ngươi, bằng không ta thảm rồi.” Nói xong tiện tay vứt Tang Hàn Thủy xuống sàn nhà.
Duy A trên mặt không hề thay đổi, chuyện như vậy đối với hắn mà nói, đúng là bình thường.
Trần Mộ cũng không mong Duy A sẽ trả lời, ánh mắt hắn rơi vào cậu nhóc bên người Duy A. Nó ước chừng 12, 13 tuổi, da tay nâu đen, cái đầu đầu tròn nhẵn bóng, cặp lông mày thô đen như dùng mực vẽ thành, vẻ mặt cẩn thận, cực kỳ giống Duy A. Nó không nói lời nào, đứng bên cạnh Duy A, nhưng trong mắt vẫn lộ ra một tia hiếu kỳ đối với Trần Mộ.
“Đây là đồ đệ mà lần trước ngươi nói?” Trần Mộ có chút tò mò hỏi.
“Ừ.” Vẻ mặt Duy A vẫn vạn năm không đổi như vậy: “Nó gọi là Bộ Mặc.”
Trần Mộ cảm giác cực kỳ thú vị, Duy A và Bộ Mặc đứng chung một chỗ, hai người bất kể là hành động hay thần thái đều vô cùng giống nhau, cứ như là từ một khuôn đúc ra vậy.
Duy A đột nhiên quay đầu, nói với Bộ Mặc: “Đánh hắn.”
Bộ Mặc không nói hai lời, chuyển thân mà lên. Nó giống như một con báo săn, đánh ra một cú, rất có vài phần khí thế. Bởi vì vẫn đang trong thời kỳ phát triển, nó chỉ cao khoảng một thước năm (1) nhưng thân hình chắc nịch, động tác này lại càng làm cho Trần Mộ cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong cơ bắp trên người nó.
Trần Mộ cũng muốn nhìn một chút trình độ của Bộ Mặc như thế nào. Duy A mặc dù bình thường trầm mặc ít nói, nhưng ánh mắt cực cao. Năm đó trong Vạn Sĩ tộc hắn chưa bao giờ thu đồ đệ. Trừ mình ra, cho tới giờ Bộ Mặc là người duy nhất khiến hắn động tâm.
Đấu pháp của Bộ Mặc không khác gì Duy A, đầy sức mạnh, tốc độ và chính xác, chỉ là bất kể ở mặt nào đều thấp hơn mấy cấp bậc. Trần Mộ cũng không chuyên tu vô tạp lưu, nhưng Duy A vẫn rất dụng tâm truyền thụ cho hắn. Hắn cũng rất tỉ mỉ học tập, một thân căn bản cũng cực kỳ vững chắc.
Hai người quyền đến cước đi, thân hình biến ảo. Trong trận, hai thân hình không ngừng hợp hợp phân phân. Trần Mộ vẫn hơn một chút, nhưng điều này khiến hắn than thở không thôi, ánh mắt của Duy A quả nhiên không tồi.
Bộ Mặc còn bị giới hạn tuổi tác, thân thể còn chưa thành hình, sức mạnh còn chưa đủ, hơn nữa thời gian nó theo học Duy A quá ngắn. Chỉ cần trải qua huấn luyện một cách hệ thống, Trần Mộ tin rằng mình rất khó có thể bằng vào kỹ xảo của vô tạp lưu đối kháng với nó.
Bộ Mặc tính tình kiên nhẫn, lúc quyền cước giao nhau đau nhức đến cả Trần Mộ đều có chút nhe răng, nhưng nó vẫn làm thinh. Hơn nữa, cho dù ở vào hạ phong nhưng đấu pháp vẫn không rối loạn mà rất tỉnh táo. Thời gian giao thủ càng dài, nó càng biểu hiện ra tính thích ứng mạnh, bắt đầu từ từ quen thuộc tiết tấu công kích của Trần Mộ, tiến lui có độ.
Trong lòng Trần Mộ hứng thú càng lúc càng cao. Thật không rõ Duy A làm sao tìm được người có thiên phú bậc này. Nhìn kiểu gì thì Bộ Mặc đều là một chú nhóc không thu hút, ngoại trừ thân hình rắn chắc một chút thì so với những đứa nhỏ khác không khác gì nhiều.
“Dừng.”
Duy A vừa dứt lời, Bộ Mặc lập tức lui về bên cạnh hắn, ngực thở mạnh, nhưng có thể thấy được nó mạnh mẽ tự giữ hình dáng không chút động lòng giống như Duy A.
“Không tồi! Rất không tồi! So với ta năm đó còn lợi hại hơn nhiều!” Trần Mộ than thở không thôi.
Duy A vuốt vuốt cái đầu bóng lưỡng của Bộ Mặc, nói với nó: “Hắn gọi là Trần Mộ, cần nghe lời hắn.”
“Vâng.” Bộ Mặc mặc dù có chút không rõ, nhưng vẫn gật gật cái đầu bóng lưỡng.
Duy A quay đầu nói với Trần Mộ: “Ngươi tự mình làm đi.” Nói xong liền mang theo Bộ Mặc đi tới phòng huấn luyện. Đây là phòng huấn luyện tốt nhất của hãng buôn Kì Kì, các dụng cụ bên trong đều hết sức đầy đủ. Tạp tu cũng có huấn luyện thân thể, cho nên phòng huấn luyện này cũng có rất nhiều dụng cụ để huấn luyện thân thể.
Duy A sống cùng Trần Mộ đã lâu, đối với những dụng cụ này cũng là quen thuộc dễ làm, liền chỉ đạo Bộ Mặc huấn luyện.
Bộ Mặc chưa bao giờ thấy qua những dụng cụ như thế này nên rất tò mò, hứng thú huấn luyện tăng vọt.
Thấy Bộ Mặc chăm chỉ huấn luyện, trong lòng Trần Mộ tràn ngập an ủi. Kỳ thật, hắn đối với lựa chọn không theo học Duy A của mình vẫn mang một chút áy náy. Duy A đương nhiên không nói một lời với hắn, tình cảm của hai người so với huynh đệ bình thường còn thân thiết hơn nhiều. Trần Mộ dám khẳng định, nếu mình gặp phải khó khăn gì, Duy A tuyệt đối là người đầu tiên xông tới giúp.
Hiện tại thấy được Bộ Mặc chuyên tâm học tập mọi thứ của Duy A, Trần Mộ cảm thấy vui vẻ. Duy A là một trong số ít người mà hắn quan tâm.
Tâm tình tốt đẹp khiến cho lo lắng trong lòng Trần Mộ tiêu tán không ít. Hắn hiện giờ đã không còn là kẻ trước kia chỉ có thể mặc cho người chém giết, huống hồ còn có Duy A cường lực hậu thuẫn, mình còn gì phải sợ?
Đột nhiên Trần Mộ đối với chuyến đi này có ngập tràn tin tưởng!
Tang Hàn Thủy vẫn đang hôn mê, Trần Mộ cũng không kiên nhẫn chờ hắn tự tỉnh lại, rất dứt khoát đem một chậu nước tạt vào mặt hắn.
Tang Hàn Thủy mơ mơ màng màng mở mắt, khi hắn thấy người trước mặt thì giật mình. Mà sau khi hắn phát hiện mình bị trói, đến cả đầu ngón tay cũng không thể động được, độ nghi trên tay cũng bị gỡ xuống thì sắc mặt như tro tàn.
“Tại sao không giết ta?” Tang Han Thủy hỏi, thanh âm khàn khàn trầm thấp.
Trần Mộ thản nhiên nói: “Ta còn có chuyện hỏi ngươi.”
“Ha ha, không nghĩ ra ta còn có một chút giá trị.” Trên mặt hắn lộ vẻ tự giễu, lập tức nhìn về phía Trần Mộ: “Hỏi xong thì sao?”
Trần Mộ không nghĩ tới Tang Hàn Thủy sẽ hỏi như vậy, suy nghĩ một lúc, thành thật nói: “Ta sẽ tận lực giảm bớt thống khổ cho ngươi.” Ngụ ý là sẽ giết hắn, chỉ là lúc xuống tay sẽ dứt khoát.
“Ha ha, không nghĩ tới ngươi lại là một người thành thật.” Tang Hàn Thủy cười cười, ánh mắt khôi phục như thường: “Nếu như vừa rồi ngươi nói thả ta đi, ta ngược lại xem thường ngươi, cái gì cũng không nói cho ngươi. Được rồi, ngươi có vấn đề gì, hỏi đi.”
Lúc này, Trần Mộ ngược lại đột nhiên không biết nên hỏi cái gì, trong lòng hắn có rất nhiều vấn đề, cũng không biết bắt đầu từ đâu. Một lát sau, hắn rốt cuộc mở miệng: “Ngươi biết Hoàng Kim Ngôn Tỏa dùng như thế nào?”
“Chỉ biết một chút.” Tang Hàn Thủy không do dự trả lời: “Trừ phi có thể tìm được truyền thừa, bằng không ai có thể biết được cánh dùng chính thức của nó? Ta đã từng thấy qua một ít ghi chép về Hoàng Kim Ngôn Tỏa ở trong một quyển bút kí, trên đó nói Hoàng Kim Ngôn Tỏa có 12 đơn âm ngôn, cùng 36 song âm ngôn, song âm ngôn là do hai đơn âm ngôn hợp lại mà thành, nhưng không phải hai đơn âm ngôn nào cũng có thể hợp lại thành song âm ngôn. 12 đơn âm ngôn, trên đó ghi lại 6 cái là ‘Bạo’, ‘Phược’, ‘Hộ’, ‘Kính’, ‘Thứ’, ‘Hoàn’, còn lại 6 cái ta cũng không biết. Song âm ngôn thì không thấy ghi lại.”
“Kính!” Trần Mộ trong miệng thì thào, lâm vào suy tư. Lần suy tư này của hắn dài đến mười phút. Sau mười phút, hắn đột nhiên ngẩng đầu.
Một cỗ năng lượng ba động nổi lên, Trần Mộ thả ra một sợi xích năng lượng, xích năng lượng màu vàng tản ra sự lộng lẫy làm người khác mê muội, Tang Hàn Thủy trên sàn nhà không nhịn được một làn nữa lộ ra vẻ si mê.
Trần Mộ mở mạnh hai mắt, khẽ quát một tiếng: “Kính!”
Chỉ thấy xích năng lượng nhộn nhạo giữa không trung như bị điện giật bắn lên, trong chớp mắt, một năng lượng thể hình tròn còn cao hơn Trần Mộ xuất hiện ở trước mặt hắn. Nó giống như tấm kính chế tạo bằng ám kim, bóng loáng đến mức có thể soi gương, phản chiếu rõ ràng mọi thứ trước mắt. Xích năng lượng là vành khung của kính năng lượng này, lộ ra một ý vị cổ điển.
Tang Hàn Thủy trợn mắt cứng lưỡi, ngây ra như phỗng nhìn kính năng lượng màu vàng lợt trước mặt Trần Mộ.
Những năm gần đây, tinh lực hắn hao phí ở việc tìm kiếm tin tức liên quan đến Hoàng Kim Ngôn Tỏa nhiều không đếm hết. Đối với tấm tạp phiến chưa bao giờ gặp qua này hắn hiểu tương đối rõ.
‘Ngôn’ rất quan trọng, nó giống như một cái chìa khóa. Nhưng chỉ có ‘Ngôn’ là không đủ, bởi vì chìa khóa không chỉ có một cái, mà khóa cũng vậy. Ngoại trừ ‘Ngôn’ còn phải tìm được ‘Tỏa’ tương xứng. Điều này nói thì dễ, nhưng làm thì cực khó. Kết cấu năng lượng thiên biến vạn hóa, ai biết cái nào mới là cái mình muốn tìm?
Nhưng mình mới chỉ nói qua một lần, Kiều Nguyên này không ngờ có thể dễ dàng sử dụng ra!
Người này chẳng lẽ thật sự là cái gọi là thiên tài sao? Ánh mắt của hắn rơi vào bộ mặt vô cùng xấu xí của Trần Mộ, cảm giác được danh hiệu thiên tài và khuôn mặt này chênh lệch quá lớn. Hơn nữa Kiều Nguyên nhìn qua tuổi không nhỏ, gọi là thiên tài có chút không thích hợp.
Hoặc là cảm giác của hắn mạnh hơn mình tưởng tượng? Cũng chỉ có như vậy mới có thể tìm được cách giải quyết dễ dàng như thế đi!
Tang Hàn Thủy càng nghĩ càng kinh hãi. Hắn đột nhiên nhớ đến lúc mình bị bắt, đến bây giờ còn không biết mình bị đánh ngất như thế nào.
Một khắc này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Điều này cũng tựa hồ chứng minh phỏng đoán của mình. Chẳng lẽ Kiều Nguyên ẩn dấu thực lực? Nghĩ vậy, trong lòng hắn không khỏi run lập cập. Lấy thực lực biểu hiện ra ngoài hiện tại của Kiều Nguyên, nếu hắn vẫn còn che dấu, vậy thực lực của hắn đáng sợ đến mức nào a!
Tang Hàn Thủy càng nghĩ càng cảm giác được điều này có thể khá lớn. Hắn cảm giác được trong miệng có chút khô, bị chính ý nghĩ này của mình hù dọa rồi.
Mà Trần Mộ hồn nhiên không chú ý tới sự khác thường củTink Hàn Thủy, tất cả tâm thần của hắn đều bị kính năng lượng trước mặt hấp dẫn.
Hắn nghiên cứu Hoàng Kim Ngôn Tỏa đã một thời gian, đối với nó cũng có chút quen thuộc. Người khác cho dù biết ‘Ngôn’ cũng chưa chắc có khả năng dùng được, nhưng đối với hắn mà nói, chỉ cần biết ‘Ngôn’ thì chuyện tiếp theo rất đơn giản, chỉ cần dùng phép dò ngược, đem ‘Kính’ đổi lại thành ký hiệu đại biểu âm tiết, là rất nhanh có thể tìm được kết cấu năng lượng phù hợp.
Bất quá, mặc dù thành công tìm được kết cấu năng lượng phù hợp, nhưng điều này không có nghĩa là hắn đã hiểu rõ nó.
Kết cấu năng lượng này có tính chất gì, hắn muốn cẩn thận suy nghĩ một chút.
@by txiuqw4