“Ha ha. Tiểu Anh tử, ngươi tìm được một tên cực phẩm như vậy từ chỗ nào thế?”
Một tiểu cô nương tuổi tầm mười sáu mười bảy, lớn hơn Thái Thúc Anh cười tới mức gập cả người lại. Nàng mặc váy siêu ngắn lộ ra cặp đùi trắng như tuyết. Nửa người trên mặc một chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình, xem ra có vẻ hơi mát mẻ. Hộ vệ vây chung quanh nàng như mèo rình mồi mà nàng thì vừa nhìn Bộ Mặc vừa che miệng cười không ngừng.
Bọn hộ vệ chung quanh nàng cũng hơi lộ vẻ cười châm biếm. Tuy thế bọn chúng vẫn đứng thẳng tắp mà không buông lỏng, điều này làm Trần Mộ chú ý. Hắn nghĩ tố chất của đám hộ vệ này không tồi! Hắn lại liếc nhìn đám hộ vệ Thái Thúc Gia. Đám người này phân tán không có ý chí chiến đấu, so ra kém xa đối phương.
Thái Thúc Anh bất mãn nói:
“Linh Linh tỷ. Đây là khách của ta. Ngươi quá thất lễ rồi.”
Nàng có chút lo lắng nhìn qua Trần Mộ. Nàng cũng không hi vọng Linh Linh chọc giận những người này, như vậy thì cực kì không ổn.
Cô gái tên Linh Linh sửng sốt. Nàng phản ứng cực nhanh, lập tức ngừng cười, vội vàng hướng về phía đám người Trần Mộ mà cúi đầu. Áy náy nói:
“Thật sự xin lỗi, vừa rồi nếu như lời của ta có chỗ xúc phạm, vẫn xin các vị bỏ quá cho. Linh nhi đã thất lễ.”
Weah tựa như không nghe thấy. Tang Hàn Thủy thì không dám trả lời. Còn Bộ Mặc tiếp tục luyện nhảy cóc. Trần Mộ buộc phải lên tiếng:
“Không có gì.”
Nói xong hắn cũng không nói thêm.
Thái Thúc Anh giới thiệu với Trần Mộ:
“Nàng là bạn tốt của ta. Đừng thấy nàng điềm đạm nho nhã mà lầm, thực ra nàng rất thoải mái.”
Thái Thúc Anh hoàn toàn không biết với tuổi của mình thì loại giọng nói ông cụ non này thú vị biết bao. Đến ngay cả Tang Hàn Thủy cũng không khỏi phì cười.
Vị cô nương Linh Nhi cũng cười khẽ:
“Anh nhi quả nhiên lớn hơn một chút rồi.”
Thái Thúc Anh nghe vậy nghẹn lời. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của nàng lộ vẻ tức giận. Giơ nắm tay nhỏ lên rồi quơ quơ về phía Linh Nhi.
Đôi mắt đẹp của Linh Nhi đung đưa, cười nói:
“Lâu lắm rồi không thấy Thành thúc, ta cũng hơi nhớ. Hôm nay ta tới nhà em ăn cơm miễn phí. Lần trước em đã nói nợ ta một lần.”
Thái Thúc Anh dường như thúc thủ khi gặp phải Linh nhi, không thể phát huy ra nét ngây thơ tinh quái:
“Tùy chị. Chị tới nhà ta. Lúc nào thì cần lý do?”
Linh Nhi thấy dường như đám người Trần Mộ không muốn mở miệng, cũng không quấy rầy, chỉ là không ngừng đấu khẩu với Thái Thúc Anh. Tiếng cười trong trẻo giòn tan của hai tiểu nha đầu vang lên không ngớt tràn đầy vẻ ngây thơ thoải mái. Ngay cả Trần Mộ cũng bị lây nhiễm nên tâm trạng tốt hơn không ít.
Trái lại, trong mắt vị thủ lĩnh hộ vệ của Linh nhi khi nhìn về phía bốn người lại lộ vẻ cảnh giác.
Ngẫm lại nhóm bốn người mình đều mang mặt nạ, cũng khó trách người ta chú ý nên Trần Mộ vẫn thoải mái. Ánh mắt vị thủ lĩnh này lợi hại, thân hình hơi lay động, chú ý sẽ thấy chân hắn không chạm đất. Trần Mộ lần đầu gặp tạp tu mà ngay cả đi bộ cũng dùng khí lưu tạp nên nhìn kỹ hơn.
Vị thủ lĩnh kia chú ý tới ánh mắt Trần Mộ, gật đầu và tỏ ý mỉm cười với hắn.
Chú ý kỹ mới phát hiện vị thủ lĩnh này sử dụng cảm giác hết sức tinh tế, trôi chảy tự nhiên, trong lòng Trần Mộ hiểu ra. Đây là một phương pháp huấn luyện không tồi, ngày thường không ngừng sử dụng cảm giác, tự nhiên như ăn cơm uống nước sẽ có trợ giúp rất lớn với việc sử dụng cảm giác. Tuy nhiên đây cũng là một phương pháp đốt tiền rất nhanh. Rèn luyện như vậy thì năng lượng tạp tiêu hao kinh người nên chi phí rất lớn.
Cũng may bây giờ Trần Mộ cũng là kẻ có tiền, một chút năng lượng tạp ấy đối với hắn cũng không phải vấn đề to lớn gì.
Nghĩ liền làm, thân hình Trần Mộ thoáng lay động. Thủ lĩnh kia hơi kinh ngạc mà liếc mắt nhìn Trần Mộ. Tuy nhiên ngay sau đó thì hắn cười khẽ, đây không phải phương pháp bí mật độc nhất vô nhị gì. Trên thực tế, chỉ có tạp tu từng tiếp thu giáo dục chính thống, tới một giai đoạn nhất định thì sư phụ sẽ dạy hắn tiểu xảo này. Cũng chỉ có người như Trần Mộ, thay đổi giữa chừng từ con đường hoang dã mới không biết. Sự chú ý của thủ lĩnh tập trung nhiều hơn vào Tiểu Bộ Mặc đang nhẩy cóc. Dường như hắn cảm thấy hứng thú với Tiểu Bộ Mặc hơn.
Kỹ xảo phi hành của Trần Mộ rất cao, còn có thể hơn hẳn một bậc so với trước khi Cận Âm đột phá. Nhưng sau khi Cận Âm đột phá, ngay cả dùng đến phương thức phi hành công kích mạnh mẽ như Tiêm Vân Bạo thì Trần Mộ vẫn theo không kịp. Tuy nhiên sau khi Trần Mộ thử, lại phát hiện sử dụng khí lưu tạp di chuyển chậm rãi như vậy thì cảm nhận về luồng gió hoàn toàn bất đồng.
Không bao lâu phi hành kĩ xảo của Trần Mộ đã rất tốt, không ngờ mất một đoạn đường mới tìm được cảm giác, động tác dần dần trở nên lưu loát.
Tang Hàn Thủy chứng kiến sự gượng gạo lúc đầu của Trần Mộ mà hơi kinh ngạc. Một vị cao thủ xếp hạng 50 trên Hắc Tuyến Tinh bảng sao lại không biết cả cái này?
Thông qua thực chiến để chiến thắng cường địch, vì thế được thăng cấp, phương thức này trong mắt mọi người chắc chắn là có sức thuyết phục nhất. Cho nên đối với một người mới mà đã xếp hạng 50 trên hắc tuyến tinh bảng, không có ai dị nghị.
Chỉ là, người trước mặt có thể tiến vào hàng ngũ năm ngươi người đứng đầu hắc tuyến tinh bảng sao?
Tuy nhiên, dù có nghi hoặc trong lòng, hắn còn không ngu tới mức đi hỏi Trần Mộ.
Tốc độ của đoàn người cũng không nhanh, nhưng hai nhóm hộ vệ đi chung, người đi đường đều dạt ra né tránh. Bất kể là Thái Thúc Anh hay là Linh Nhi đều cảm thấy quen thuộc với tình huống này.
Không lâu sau, bọn họ đã tới trước một tòa nhà cao tầng.
Tòa nhà màu trắng cao vút, do hai tòa nhà chọc trời tạo thành, hai tòa nhà đứng song song, chính giữa có cầu nối liền, thỉnh thoảng có tạp tu cùng toa xe bay vào bay ra từ cửa vào các tầng tòa nhà. Xem ra hết sức náo nhiệt.
Có thể là đã được thông báo từ lâu nên có nhân viên công tác đợi ở đây.
“Anh tiểu thư. Tổng tài dặn dò, ngài có thể trực tiếp tới phòng làm việc của tổng tài.” Vị nữ viên chức này trang điểm nhẹ và mặc trang phục làm việc, nàng hơi khom người với Thái Thúc Anh.
(tổng tài: cách gọi thủ lĩnh đảng phái)
Hộ vệ của Thái Thúc Anh cùng Linh nhi theo người này tới một phòng nghỉ ngơi. Chỉ có người trung niên đi cạnh Thái Thúc Anh cùng vị thủ lĩnh hộ vệ vẫn đi theo sát bên Linh nhi.
Phong cách của phòng khách rất hiện đại, cửa kim loại sáng bóng có thể soi gương, dùng thủy tinh để ngăn cách ra từng khoảng không gian riêng. Trong phòng khách, các nhân viên công tác rất vội vã, bận rộn. Bốn người Trần Mộ đều mang mặt nạ nên ở trong phòng khách này trở nên vô cùng chướng mắt. Tức cười nhất là tiểu Bộ Mặc, bởi vì Weah còn không cho hắn dừng lại. Hắn còn tiếp tục nhảy cóc đi theo mọi người.
Nhân viếc công tác đều dùng ánh mắt quái dị nhìn bốn người, nhưng không ai dám mở miệng.
Thái Thúc Anh rất quen với nơi này, cũng không cần người chỉ dẫn, trực tiếp dẫn mọi người đi tới phòng làm việc của tổng tài.
Tòa cao ốc này được sắp đặt hết sức xa hoa tinh tế. nhưng từ góc độ Trần Mộ mà đánh giá. Ở phương diện an toàn thì nó lộ ra quá nhiều sơ hở. nếu cho Bernal xây dựng thì có lẽ nó sẽ không xa hoa như tòa đại lâu này, nhưng tuyệt đối an toàn hơn rất nhiều.
Đoàn người vừa mới tới phòng làm việc của tổng tài liền nghe thấy bên trong phòng truyền ra tiếng quát:
“Các ngươi khinh người quá đáng.”
Sau đó liền nghe thất có tiếng chén vỡ từ bên trong truyền tới.
Vẻ mặt Thái Thúc Anh căng thẳng, vội vàng bước nhanh hơn, nàng đi tới trước cửa rồi nói lớn:
“Ba, ta đã về.”
Nói xong nàng đẩy cửa vào. Vừa vào cửa, nàng liền nhìn thấy bộ dáng bối rối của phụ thân, nàng nhanh chóng chạy tới bên phụ thân, nhào vào trong lòng phụ thân rồi lo lắng hỏi han:
“Ba làm sao vậy? Ai chọc giận ba sao? Ta đi đánh hắn.”
Thái Thúc Thành vốn đang tức giận, nghe con gái nói vậy nên thoáng vui vẻ. Trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều. Hắn đang chuẩn bị nói chuyện, lại thấy đoàn người Trần Mộ. Còn có Linh nhi thì hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Linh Nhi cũng tới sao. Ơ, Anh Nhi, bọn họ là khách của con sao?’
Thái Thúc Thành nhìn con gái trong lòng, lộ ra sự nghi vấn.
Thái Thúc Anh hơi trừng mắt với phụ thân:
“Ừm, Anh nhi nghịch ngợm ở trên đường, xúc phạm mấy vị thúc thúc này. Ba! Người đã nói: làm chuyện sai lầm phải nhận lỗi. Anh nhi mời mấy vị thúc thúc tới làm khách. Ba! Người phải giúp Anh nhi xin lỗi mấy vị thúc thúc này.”
Thái Thúc Thành hơi buồn bực. Xưa nay con gái mình nghịch ngợm. Bình thường không biết gây ra bao nhiêu tai họa cho hắn rồi. Hôm nay sao lại thay đổi tính tình? Tuy nhiên hắn biết tính tình của con gái vô cùng tinh nghịch. Không khỏi áy náy nói với nhóm người Trần Mộ:
“Thật sự xin lỗi. Tại hạ dạy dỗ không nghiêm nên tiểu nữ nghịch ngợm, ta có lỗi nhiều.”
Trần Mộ khoát tay nói:
“Một chút việc nhỏ. Không có gì.”
Linh nhi buồn bực, không rõ Thái Thúc Anh rốt cuộc là làm cái gì.
Lúc này Thái Thúc Anh rung tay của Thái Thúc Thành:
“Ba ba! Mấy vị thúc thúc rất lợi hại! An Kỳ nói. Hắn còn lợi hại hơn Ma Hổ.”
An Kỳ là vị trung niên đi theo Thái Thúc Anh. Ma Hổ là tổng quản hộ vệ của Thái Thúc gia.
Thái Thúc Thành giật mình. Hắn bí mật nhìn thoáng qua An Kỳ. Thấy An Kỳ hơi gật đầu, giọng nói của hắn lập tức trở nên thân thiết hơn rất nhiều:
“Thật sự là thất lễ! Đến đây đi, mấy vị tiên sinh đừng đứng nữa, nếu cứ như vậy thì ta cũng không dám ngồi xuống. An kỳ, kêu người mang bình Minh hương tới.”
Linh Nhi không tránh khỏi lộ vẻ xúc động:
“Thành thúc thúc, chỗ này còn có thứ tốt như vậy sao! Linh nhi hối hận vì đã không tới nhà thúc thúc ăn cơm miễn phí từ lâu.”
“Ha ha!”
Thái Thúc Thành có phần đắc ý cười nói:
“Linh nhi đừng đỏ mắt. Thúc thúc cũng chỉ còn ít hàng có sẵn. Nếu hôm nay không phải khách quý tới nhà, ta cũng không nỡ lấy ra.”
Trần Mộ dù không biết Minh hương là gì, nhưng khẳng định là thứ tốt. Thái Thúc Thành chăm sóc da rất tốt, nhìn qua vô cùng trẻ trung, mặt tươi cười, điệu bộ khi nói chuyện hơi cúi xuống, nếu không phải thấy tận mắt, rất khó nghĩ rằng đó là tam công tử của Thái Thúc gia.
Thái Thúc Dong có ba đứa con. Con trưởng Thái Thúc Chính, con thứ Thái Thúc Thân, mà bé nhất là Thái Thúc Thành.
Minh hương màu vàng nhạt, mỗi miếng có hình chữ nhật, nó to hơn cái móng tay một chút, để vào trong nước chỉ chốc lát đã tan mất. Một mùi thơm ngát lơ lửng trong không khí làm đắm say lòng người. Mùi thơm này khó mà nắm bắt được nhưng vẫn cứ như đang thấm vào sâu trong lòng, làm cho người ra cực kỳ kích thích.
Thái Thúc Thành cẩn thận rót cho mỗi người một chén nhỏ.
Trà vừa vào họng, một mùi thơm thấm lòng người từ trong phổi bay ra, một cảm giác ấm áp kỳ lạ cùng với một mùi vị khó diễn tả dần dần bốc lên, chúng truyền tới tứ chi, toàn thân mọi người như được tẩy rửa, cảm giác thoải mái khó diễn tả được.
Mặc dù Trần Mộ cũng không phải người am hiểu trà nhưng cũng không nhịn được khen một câu:
“Trà ngon.”
Cầm lấy một chén trà. Vẻ mặt Thái Thúc Thành ngây ngất, một hồi lâu mới đột nhiên mở mắt rồi hỏi thẳng:
“Không biết vì sao mà các vị tới đây?”
@by txiuqw4