Vương Xán nhìn ra ý nghĩ của Triệu Vân, cười nói: “Tử Long không cần lo lắng, mặc dù không thể trực tiếp cứu viện Tôn Kiên, nhưng biện pháp vây Ngụy cứu Triệu vẫn có thể, chuyện này Tử Long cũng không cần can thiệp, ta sẽ xử lý tốt.” Nói tới chỗ này, Vương Xán lại ra lệnh: “Bùi Nguyên Thiệu, đoạt hết tất cả nẹp chân, che ngực, mũ giáp, áo giáp trên người binh lính Hãm Trận Doanh, không thể để lại áo giáp phòng thân, chỉ có thể mặc quần áo trên người... tốc độ phải nhanh, gặp phải người phản kháng thì khuyên bảo một chút, nếu cứ cố chết không chịu cởi khôi giáp, đánh ngất rồi tiếp tục cởi.”
Binh lính Hãm Trận Doanh đã không còn binh khí phản kháng, đã không còn áo giáp phòng thân, Vương Xán mới có thể yên lòng.
Có điều, sau khi hạ mệnh lệnh này, lập tức khiến binh lính Hãm Trận Doanh dậy sóng.
Đoạt khôi giáp, đây là đạo lý gì?
Tất cả binh sĩ đều không rõ, mấy binh sĩ tính tình quật cường muốn phản kháng trực tiếp bị Bùi Nguyên Thiệu đánh ngất, sau đó lột khôi giáp trên người binh lính. Tình huống như thế khiến trong lòng binh lính Hãm Trận Doanh sống sót chua xót… Binh khí bị tịch thu, trong tay đã không còn binh khí, căn bản không còn cách nào phản kháng, chỉ có thể cởi bỏ khôi giáp trên người giao cho Hán Trung binh.
Dã man.
Bá đạo.
Đây chính là phong cách làm việc của Bùi Nguyên Thiệu, phàm là không phối hợp, trực tiếp đánh ngất xỉu rồi lột giáp.
Lúc này, Cao Thuận bị Triệu Vân đánh bất tỉnh đã từ từ tỉnh lại. Chỉ thấy Cao Thuận vẻ mặt tiều tụy, trên môi vẫn còn vết máu đỏ sẫm như cũ. Mở mắt ra nhìn trong doanh toàn quần áo trắng, Cao Thuận nhất thời sợ ngây người, lại nhìn Bùi Nguyên Thiệu suất lĩnh binh lính thu khôi giáp cả đám binh lính Hãm Trận Doanh, trong lòng thật lành lạnh, lòng cũng theo đó mà chìm đến đáy cốc.
Cao Thuận bị Triệu Vân đặt ở trên lưng ngựa Bạch Long Câu, lúc thân thể hơi nhúc nhích, Triệu Vân đã phản ứng…
“Chủ công, Cao Thuận tỉnh rồi, người xem xử lý như thế nào?”
Triệu Vân nhìn Cao Thuận một cái, không có để ý đến Cao Thuận, mà lại hỏi Vương Xán nên xử lý Cao Thuận như thế nào. Hắn cũng nhìn ra Cao Thuận sẽ không đầu hàng, rất khó xử lý. Vương Xán gật đầu, hỏi: “Cao Thuận, ngươi không chỉ có luyện binh lợi hại, hơn nữa còn là người thông minh, nên biết Lã Bố không phải là người làm đại sự, có bằng lòng quy thuận ta không?”
Thân thể Cao Thuận gục ở trên lưng ngựa, nghe thấy lời của Vương Xán, vội ngẩng đầu, quát mắng Vương Xán: “Cẩu quan, ta dù chết cũng sẽ không đầu hàng, người liền chết tâm này đi.”
Vương Xán cười nói: “Chết, sao có thể dễ dàng để ngươi chết vậy, ngươi cũng không cần đi tìm chết làm gì, con đường này đi không được đâu.”
Cao Thuận trừng mắt nhìn Vương Xán khinh thường, giống như ta muốn nói ta tìm chết ngươi làm gì được ta?
Chân mày Vương Xán nhướng lên, nói thong thả ung dung: “Cao Thuận, ngươi hẳn là thấy hơn sáu trăm binh lính Hãm Trận Doanh trong doanh địa chỉ mặc quần áo rồi nhỉ. Bọn họ đều là vì ngươi bị Tử Long bắt xong, bị ta uy hiếp nói muốn giết ngươi, sau đó bất đắc dĩ đầu hàng, bọn họ là vì mạng của ngươi mới đầu hàng đấy… Hắc hắc, nếu ngươi tự sát, ta liền giết sáu trăm người này để cho toàn bộ bọn họ cùng ngươi xuống Địa ngục, ngươi nói thế nào?”
“Ngươi, ngươi, ngươi vô sỉ.”
Cao Thuận hổn hển, trên mặt trắng bệch lộ ra sắc đỏ lên vì tức giận…
Vương Xán khoát tay, nói: “Mặc kệ vô sỉ hay không, ngươi phải hiểu được ngươi cần sống tốt, nếu ngươi có gì không hay xảy ra, cứ đợi tin cả đám bọn họ chết đi đi. Ngươi tạm thời không đầu hàng cũng chẳng quan hệ, ta có chính là thời gian, từ từ sẽ đến, ta cũng không giục ngươi gấp cái gì. Nhớ lấy, muốn ăn ngon, uống tốt, không nên lạnh nhạt với chính mình, nếu ngươi xuất hiện bất kỳ tình huống gì, bọn họ cũng sẽ ngoài ý theo ngươi.”
Sau khi nói xong, Vương Xán cũng không tiếp tục để ý đến Cao Thuận.
Cao Thuận nghe xong lời của Vương Xán, trầm mặc hiếm thấy, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư.
Hắn cũng là người thông minh, suy nghĩ một chút đã minh bạch nguyên nhân trong đó.
Vương Xán lơi dụng hắn khiến binh lính hãm trân doanh sợ ném chuột vỡ đồ quý không thể không đầu hàng, còn binh lính sau khi đầu hàng, Vương Xán lại lợi dụng binh lính Hãm Trận Doanh kìm giữ hắn, khiến hắn không thể không khuất phục… Cho dù Cao Thuận muốn phản kháng, nhưng căn bản không có cách nào phản kháng, chẳng nhẽ lại hét lên một tiếng, để binh lính Hãm Trận Doanh tay không tấc sắt liều mạng với người trước mắt?
Để binh lính Hãm Trận Doanh không có chút gì trong tay đi liều mạng, Cao Thuận vẫn không làm được.
Có điều, ít nhất vấn còn nhiều binh lính còn sống như thế.
Chỉ cần có mạng, liền còn có cơ hội.
Nghĩ tới đây, Cao Thuận mím chặt môi, trên mặt lộ ra vẻ kiên nghị.
Vương Xán liếc Cao Thuận một cái, thấy vẻ mặt Cao Thuận, biết thằng nhãi này sẽ không tìm chết nữa, trong lòng cũng yên tâm… Ánh mắt của hắn nhìn về phía Bùi Nguyên Thiệu, lại ra lệnh: “Bùi Nguyên Thiệu, ngươi suất lĩnh Hán Trung binh mang toàn bộ lương thảo trong doanh địa binh lính Hãm Trận Doanh đi, tốc độ phải nhanh, không nên trì hoãn thời gian.”
“Dạ.”
Bùi Nguyên Thiệu hét lớn một tiếng, vui rạo rực mà dẫn Hán Trung binh thi hành mệnh lệnh.
Vương Xán khẽ gật đầu, lại ra lệnh: “Tử Long, ngươi bảo người dọn sạch chiến trường, mặc kệ là binh lính của chúng ta, hay là binh lính Hãm Trận Doanh, chỉ cần là người bị thương, đều mang đi đi, đưa họ về đại doanh cứu trị.”
“Dạ.”
Triệu Vân gật đầu đáp lại, chợt ngoắc để binh lính đặc biết trông coi Cao Thuận, mới giục ngựa thi hành mệnh lệnh.
Thân thể Cao Thuân gục ở trên chiến mã mềm nhũn, nhìn Vương Xán, trong mắt hiện lên một tai cảm kích.
Vương Xán có thể cứu trị binh lính Hãm Trận Doanh bị thương, đây không thể nghi ngờ là điều mong đợi của Cao Thuận. Bảy trăm người Hãm Trận Doanh, mỗi người đều là tinh nhuệ, mỗi người đều là do Cao Thuận tự tay huấn luyện ra, nhìn thấy binh lính hãm bị thương, trong lòng Cao Thuận vô cùng khó chịu, Vương Xán có thể cứu trị binh sĩ bị thương, đây là một điều Cao Thuận thật không ngờ.
Vương Xán không nhìn thấy vẻ mặt của Cao Thuận, nhưng Vương Xán cũng là vì thu phục binh lính Hãm Trận Doanh mới phải làm như vậy, không chịu cứu thương chữa bệnh, cố sức không lấy lòng, Vương Xán mới không làm như vậy ấy.
Sau nửa canh giờ, nhiệm vụ của Bùi Nguyên Thiệu, Triệu Vân đều hoàn thành.
Vương Xán mang theo binh lính dưới trướng, cùng với binh sĩ Hãm Trận Doanh rời khỏi doanh địa. Đứng ở ngoài đại doanh, Vương Xán ra lệnh: “Bùi Nguyên Thiệu, châm lửa đốt doanh địa. Chờ thế lửa bùng lên, Lã Bố sẽ phát hiện doanh địa bị đốt rồi, không biết Lã Bố thấy doanh địa bị đốt cháy sạch sành sanh, sẽ có vẻ mặt như thế nào, đúng là háo hức, ha ha ha…”
Cao Thuận gục ở trên chiến mã, nghiến răng nghiến lợi, mắt lộ hung quang.
Nếu ánh mắt có thể giết chết Vương Xán, Vương Xán cũng không biết đã chết bao nhiêu lần.
Nhìn Bùi Nguyên Thiệu mang theo binh lính đốt doanh địa, Cao Thuận lẩm bẩm: “Lột sạch khôi giáp, cướp sạch lương thực, đốt trụi doanh địa, đúng là hung ác.”
Thanh âm rất nhỏ, chỉ có bản thân Cao Thuận nghe được.
Chỉ là không biết Vương Xán nếu nghe thấy được lời của Cao Thuận, sẽ là vẻ mặt như thế nào.
Chính sách Tam quang.
Lột sạch, cướp sạch, đốt sạch.
@by txiuqw4