Chương 52: Cảnh Trình, em sẽ bảo vệ anh! (Diệu kế vạch trần sự thật)
Edit: Lưu Tinh
-----
Hai mắt Củng Khanh trợn tròn, có vẻ rất kinh ngạc: "Kim tiêm?"
"Đúng vậy, trên sàn nhà phát hiện kim tiêm, cũng không biết ai đã dùng."
Ngón tay Củng Khanh vặn vẹo không yên, bà ta cố gắng bình tĩnh nói: "Trước đây Cảnh Trình ở đó, có bác sĩ gia đình hay lui tới, nhất định là không cẩn thận đã làm rơi."
Vinh Thiển cười lạnh trong lòng, cô nâng mi mắt nhìn về phía Củng Khanh. Bà ta ngẩn ra, chợt cảm thấy ánh mắt cô lạnh thấu xương. Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ Vinh Thiển đã đâm bà ta thật nhiều nhát. Bà ta hơi hoảng loạn, sau đó đứng thẳng người.
"Vinh Thiển, cô nói những lời này là có ý gì chứ?"
"Mẹ hai..." Vinh Thiển ung dung cầm quả cam trên bàn lên gọt: "Cảnh Trình đã mang kim tiêm đi phân tích, chắc cũng sắp có kết quả."
Củng Khanh hoảng hốt nhả trái nho vừa cho vào miệng ra, chỉ sợ trong lúc kích động nuốt cả vào họng.
"Chắc chỉ là kim tiêm thuốc hạ sốt thôi mà."
Vinh Thiển bất ngờ dùng sức bổ quả cam ra. Quả cam bị cắt thành hai nửa, cô tiếp tục hung hăng đâm thêm mấy nhát lên quả cam: "Mẹ hai, con nghe Cảnh Trình nói lúc trước khoảng thời gian Cảnh Trình bị bệnh cũng là lúc bà nội xảy ra chuyện ngã cầu thang ngoài ý muốn?""
"Đúng vậy, mẹ không chịu để người giúp việc chăm sóc Cảnh Trình, muốn tự mình làm, do quá vất vả mới bất cẩn như vậy..."
Thật đúng là không biết xấu hổ.
Con dao trong tay Vinh Thiển dứt khoát đâm một nhát xuyên thủng quả cam.
Lời Củng Khanh nói, không chỉ che giấu cho việc xấu của bà ta, đồng thời còn đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người Lệ Cảnh Trình.
Cô giơ quả cam lên: "Con gọt cam xong rồi, mẹ hai muốn ăn một miếng không?"
Điên rồi.
Củng Khanh khẽ vuốt ngực.
Có tiếng bước chân truyền đến cách đó không xa, Vinh Thiển bỏ con dao gọt hoa quả trong tay xuống, đi tới bên cạnh anh.
Thân hình cao lớn của Lệ Cảnh Trình lướt qua mấy người, Vinh Thiển thuận thế vịn vào cánh tay anh, lòng bàn tay cô hơi dùng sức đỡ anh tựa vào người mình.
Lệ Cảnh Trình nhìn cô, Vinh Thiển mỉm cười với anh, dịu dàng hỏi: "Anh sao rồi?"
Đôi môi mỏng khẽ lướt qua gò má cô: "Rất tốt."
Vinh Thiển nhìn về phía Củng Khanh cách đó không xa, sau đó cười lạnh.
Củng Khanh cảm thấy tim mình đập mạnh liên hồi. Từng ấy năm tới nay, bà vẫn bảo Lệ Cảnh Vân sửa sang lại Đông Uyển. Nhưng Thẩm Tĩnh Mạn nói Đông Uyển đối với Lệ Cảnh Trình có rất nhiều kỉ niệm ý nghĩa, lại là nơi bà nội anh từng ở qua, ba lần bảy lượt, Lệ Cảnh Vân cũng không đồng ý.
Lúc trước Lệ Cảnh Vân đồng ý cho vợ chồng Lệ Cảnh Trình dọn ra ở Đông Uyển, lòng bà ta còn thấp thỏm khó chịu đến giờ. Hôm nay, nghe Vinh Thiển nhắc lại chuyện cũ, bà ta càng không yên lòng. Chuyện kia bà ta đã giấu kín hai mươi mấy năm luôn sợ bị người khác phát hiện. Đến lúc đó đối với bà ta mà nói chính là một kích trí mạng. Nhưng mới vừa rồi trong lời nói của Vinh Thiển có vẻ như đã phát hiện ra gì đó. Củng Khanh nghĩ quả cam nát bét kia, lại càng hoảng hốt.
Lệ Cảnh Trình gắp thức ăn cho Vinh Thiển, nhưng bản thân dường như không động đũa đến. Củng Khanh chột dạ, vừa ngẩng đầu, liền chạm đến ánh mắt lạnh lùng của anh. Bà vội cúi đầu lẩn tránh.
Trên bàn cơm mọi người không ai nói chuyện, Vinh Thiển ăn vài miếng, bỗng nhiên nói: "Ba, bà nội qua đời nhiều năm rồi sao?"
Thẩm Tĩnh Mạn cảm thấy kỳ quái: "Vinh Thiển, sao tự nhiên lại hỏi như vậy?"
"Hôm nay ở Đông Uyển, con phát hiện thứ này."
Củng Khanh giật mình, đôi đũa trong tay thiếu chút nữa rớt xuống bàn.
Lệ Cảnh Trình thấy vậy, thần sắc trở nên nghiêm nghị. Bàn tay anh phủ lên thắt lưng Vinh Thiển. Mặc dù tìm thấy kim tiêm, nhưng lúc này muốn vạch trần Củng Khanh thì vẫn chưa đủ chứng cứ, đối với bọn họ cũng sẽ không có lợi.
Anh muốn mở miệng ngăn cản.
"Thứ gì?" Lệ Cảnh Vân đã đặt đũa xuống, hỏi.
Vinh Thiển xoay người cầm túi xách lên. Lệ Cảnh Trình dõi theo cô từng bước lấy tấm ảnh trong đó ra.
Sắc mặt Củng Khanh trắng bệch, đâu còn nuốt nổi cơm.
Vinh Thiển đứng dậy đi đến trước mặt Lệ Cảnh Vân, đưa ảnh chụp cho ông xem.
Đây là ảnh Lệ Cảnh Vân hồi bé: "Con vô tình tìm thấy trên lầu, phía sau còn có bút tích của bà nội."
Lệ Cảnh Vân nhìn tấm ảnh đã ố vàng, trong lòng không khỏi xúc động. Ông lật phía sau tấm ảnh lên xem. Củng Khanh cũng nghiêng đầu sang nhìn.
Chỉ là mấy dòng chữ đơn giản.
Nhưng nét chữ ngay ngắn, đẹp đẽ, rất có lực: "Chúc con trai mẹ luôn khỏe mạnh. Hi vọng khi con khôn lớn có thể hài lòng với mọi thứ, không giống như Hoàng Hà cuộn trào mãnh liệt mà như một dòng chảy êm đềm, trầm ổn."
Lệ Cảnh Vân nắm chặt tấm ảnh trong tay, thần sắc cũng kích động: "Mẹ."
"Lão gia, ông chú ý sức khỏe, đừng quá kích động."
Vinh Thiển trở về ngồi bên cạnh Lệ Cảnh Trình: "Lúc trước bà nội ra đi quá đột ngột nên chắc cũng không kịp trăn trối điều gì. Lúc còn sống, bà luôn dành hết mọi yêu thương cho Cảnh Trình, tận tâm chăm sóc anh ấy. Thế mà lại có thể... Ba, nếu con là ba, con cũng không cách nào chấp nhận được, vì vậy con rất hiểu nỗi đau này của ba."
"Đúng vậy." Lệ Cảnh Vân như nhìn vật nhớ người: "Lúc bà ra đi, mọi người đều bất ngờ. Đây là chuyện ngoài ý muốn không thể trách ai. Nhưng nếu là có người cố ý hãm hại bà, tôi nhất định sẽ không cho người đó được chết tử tế!"
Củng Khanh chợt mắc nghẹn, nuốt không trôi.
Thẩm Tĩnh Mạn đã sớm cảm thấy chuyện này có phần kỳ quặc: "Thật ra theo lý mà nói mẹ luôn rất cẩn thận, không thể xảy ra chuyện như vậy."
Vinh Thiển liền phối hợp: "Ba, con xin lỗi, ở trên bàn cơm lại nhắc chuyện buồn khiến bà đau lòng. Chuyện cũng đã qua rồi, chúng ta mau ăn cơm đi."
"Phải đó! Phải đó! Thức ăn đều nguội lạnh cả rồi." Củng Khanh vội vàng cầm đũa lên.
Lệ Cảnh Vân lại không muốn ăn nữa, ông cầm tấm ảnh nhìn đến thất thần.
Sau khi ăn xong, Củng Dụ liền hỏi: "Chị, chị làm sao vậy? Cứ như người mất hồn vậy."
"Không, không có gì."
"Vinh Thiển kia bày đặt giả thần giả quỷ, thật nhàm chán."
Củng Khanh miễn cưỡng cười: "Bởi vậy mới nói."
Lệ Cảnh Tầm ngẩng đầu: "Mẹ hai, nhất định mẹ đang có chuyện gì giấu mọi người. Con thấy hôm nay sắc mặt mẹ rất không ổn."
"Mẹ có thể có chuyện gì chứ." Củng Khanh liên tục vuốt tóc: "Chính là nhìn thấy trong nhà lại muốn sinh con trai, cao hứng."
"Chị..." Củng Dụ cầm tay bà: "Cảnh Tầm cũng là con trai chị, chúng ta có ngày hôm nay, cũng đều nhờ chị."
Củng Khanh gật đầu nhưng trong lòng bà ta hiểu rõ nếu sự việc kia bại lộ, chỉ sợ ngay cả chị em tốt cũng khó mà che chở cho nhau.
Lúc Vinh Thiển và Lệ Cảnh Trình sắp rời khỏi thì Thẩm Tĩnh Mạn đi theo tiễn bọn họ tới cửa. Vinh Thiển nhìn thấy Củng Khanh đang đứng trong sân.
Hai người bước ra, Vinh Thiển đi tới bên cạnh Củng Khanh.
"Mẹ hai."
Bà ta xoay người lại: "Phải về rồi sao?"
Vinh Thiển tiến lên, ở bên tai bà nói nhỏ: "Mẹ hai, hôm khác con sẽ tới tìm mẹ nói chuyện sau. Hôm nay có mấy lời không tiện nói."
Sắc mặt Củng Khanh khẽ thay đổi, nhìn theo bóng lưng Vinh Thiển kéo tay Lệ Cảnh Trình đi xa dần như người mất hồn.
Chiếc xe chậm rãi rời khỏi Lệ gia. Vinh Thiển ngồi không yên, nghiêng người nhìn về phía Lệ Cảnh Trình: "Không có cách nào khác chứng minh chính bà ta đã sử dụng kim tiêm đó sao?"
Lệ Cảnh Trình chuyên chú lái xe nhưng không giấu nổi sự lạnh lẽo trong ánh mắt.
"Kỳ thực, năm đó sau khi bà nội mất, ba anh đã gọi tất cả mọi người trong nhà tập trung lại, bao gồm cả mẹ anh và hai mẹ nhỏ, mỗi người đều bị thẩm vấn riêng. Tuy không đến nỗi dùng hình bức cung nhưng ba anh đã cử người có chuyên môn thẩm vấn đến. Nhưng cuối cùng vẫn không tra được gì, rốt cuộc vẫn xác định do trượt chân ngã. "
Vinh Thiển có chút thất vọng: "Chỉ bằng một kim tiêm, hoàn toàn không thể nói rõ điều gì. Bà ta có thể nói là của bác sĩ để quên, cũng có thể nói là do người giúp việc trong nhà làm."
Lệ Cảnh Trình đã dự đoán trước được những trường hợp đó: "Chuyện đã xảy ra lâu như vậy, nếu muốn lấy dấu vân tay cũng khó. Những người giúp việc năm đó người thì đã nghỉ việc, người thì đã chết. Huống hồ khi ấy cũng đã nói không thấy ai khả nghi lên lầu."
"Cảnh Trình, hôm nay anh có chú ý sắc mặt mẹ hai không?"
"Đương nhiên, là có tật giật mình." Lệ Cảnh Trình nắm chặt tay lái, "Trước đây anh cũng nghĩ chuyện là ngoài ý muốn. Nhưng anh thật không ngờ bệnh của anh lại có liên quan đến hai chị em bà ta. Lúc đó vô tình đã tạo cơ hội tốt cho họ giở trò. Anh lại còn quá nhỏ, cứ tưởng là bác sĩ tiêm ình..."
"Có thể là như thế này." Vinh Thiển ngồi thẳng dậy: "Sau khi bà ta tiêm cho anh, vừa lúc bị bà nội nhìn thấy, sau đó..."
Khi xâu chuỗi hai sự kiện với nhau, khả năng này là rất lớn. Lệ Cảnh Trình đập mạnh vào tay lái: "Anh nhất định phải bắt bà ta khai toàn bộ sự thật."
Vinh Thiển vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lệ Cảnh Trình: "Chuyện này nếu để cảnh sát tra rõ, chắc chắn cũng sẽ xử bà ta án tử. Nhưng chúng ta bây giờ chỉ là suy đoán, nói ra chưa chắc đã có người tin."
Lệ Cảnh Trình thừa biết lúc trước cũng vì Lệ Cảnh Vân trong cơn thịnh nộ đã không tra rõ sự việc, Củng Khanh mới có thể dễ dàng che giấu đến tận hôm nay.
Hai ngày sau, Lệ Cảnh Trình nhận được báo cáo kết qủa xét nghiệm dung dịch trong ống tiêm kia. Bệnh của anh quả nhiên vì dung dịch đó gây nên.
Vinh Thiển cầm lấy tư liệu xem, cô ngồi lên trên đùi anh: "Đã biết nguyên nhân gây bệnh, sẽ có phương pháp trị liệu thôi phải không?"
"Nó ở trong cơ thể anh bấy lâu ít nhiều đã gây biến đổi tế bào rồi. Vinh Thiển, thật sự anh không dám chắc..."
Vinh Thiển hôn lên khóe môi anh: "Cảnh Trình, anh tin em không?"
"Đương nhiên tin. Toàn bộ niềm tin của anh đều đặt hết vào em."
Vinh Thiển vòng tay qua cổ anh: "Em sẽ bảo vệ anh."
Lệ Cảnh Trình không khỏi bật cười, Vinh Thiển có chút hờn dỗi: "Anh không tin à?"
"Anh tin, anh tin mà."
Lúc bà nội anh gặp chuyện không may đến nay, nhà họ Lệ cũng đã thay đổi nhân sự khá nhiều rồi. Trừ việc may mắn tìm được ống tiêm kia, tất cả dường như rơi vào ngõ cụt.
Ngày hôm sau, Thẩm Tĩnh Mạn cùng Củng Dụ đến một nhà hàng.
Đẩy cửa đi vào, bên trong chỉ có Vinh Thiển.
Củng Dụ không khỏi cảm thấy kỳ quái: "Chị cả, chị nói muốn em theo chị ra ngoài một chuyến, nhưng chị còn hẹn thêm cả con dâu mình là có ý gì đây?"
Vinh Thiển mở miệng nhờ, Thẩm Tĩnh Mạn đương nhiên đáp ứng cô: "Thiển Thiển có một số việc muốn nói với em, ta ra ngoài chờ trước.
Thẩm Tĩnh Mạn nói xong liền đi ra ngoài.
Củng Dụ đứng bất động tại chỗ, hai tay ôm trước ngực, không khỏi cười lạnh: "Mẹ chồng nàng dâu các người muốn giở trò quỷ gì?"
"Mẹ nhỏ, mời mẹ ngồi xuống. Con nào dám giở trò quỷ gì đâu."
Củng Dụ liếc cô một cái, sau đó chậm rãi đi qua.
Vinh Thiển rót cho bà ta chén trà: "Con tìm mẹ là có chuyện muốn mẹ xác nhận dùm một chút."
"Chuyện gì?"
Vinh Thiển đặt ấm trà xuống: "Cảnh Trình mắc phải căn bệnh kì quái, mẹ biết không?"
Chuyện này mặc dù không công khai, nhưng hai chị em họ Củng sao có thể không biết. Ở trên giường Lệ Cảnh Vân còn không quên bảo hai người không được nói gì, dặn không được lấy chuyện đó ra đả kích mẹ con Thẩm Tĩnh Mạn.
Củng Dụ nâng chén trà lên, cười đến vui sướng khi thấy người gặp họa: "Cô mới biết sao? Thế nào, hối hận khi gả vào nhà họ Lệ rồi?"
"Mẹ nhỏ, vậy là mẹ biết Cảnh Trình mắc bệnh gì sao?"
"Bệnh điên đó!" Củng Dụ tức giận cao giọng: "Cùng một bệnh với bà già đó!"
Vinh Thiển nghe vậy thật muốn xé cái miệng bà ta ra, nhưng cô vẫn cố gắng nhẫn nại. Cô lấy một túi tư liệu trong túi xách ra đẩy tới trước mặt Củng Dụ: "Mẹ nhỏ xem thử đi."
"Đây là cái gì?" Củng Dụ lười phải đọc.
"Mấy hôm trước, con ở Đông Uyển tìm được một ống kim tiêm. Sau khi mang đi phân tích thì phát hiện chính dung dịch trong ốm tiêm là nguyên nhân gây ra bệnh của Cảnh Trình."
"Kim tiêm?" Cuối cùng Củng Dụ cũng bắt đầu nghiêm túc lắng nghe lời Vinh Thiển nói: "Này, vậy thì có liên quan gì đến tôi?"
"Mẹ cũng biết bà nội xảy ra chuyện trong lúc Cảnh Trình đang bệnh. Người này có thể ra vào Đông Uyển tự do thì chắc chắn không phải người ngoài, hơn nữa... mục tiêu còn là Cảnh Trình..."
Túi tư liệu trong tay Củng Dụ rơi xuống mặt bàn: "Vinh Thiển, cô có ý gì? Ý cô nói tôi hạ độc nó sao?"
"Mẹ nhỏ, mẹ đừng vội, cũng đừng trách con nghi ngờ mẹ. Có động cơ hãm hại Cảnh Trình nhất... trong nhà cũng chỉ có mẹ và mẹ hai."
"Tôi..." Củng Dụ á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu mới phản ứng lại: "Vậy cô đi tìm lão gia đi, đi đi! Xem ông ấy có tin lời cô nói hay không. Vinh Thiển, muốn nói gì cũng phải có bằng chứng mới được."
"Mẹ nhỏ, con đã bảo mẹ đừng nóng vội. Con chính là không muốn kinh động đến ba. Hơn nữa chuyện này đối với mẹ đương nhiên ít nhiều cũng bất lợi. Mẹ nghĩ xem, Cảnh Trình gặp chuyện không may, người được lợi nhất là ai? Là mẹ đó! Mẹ hai không có con, bà ấy không cần tranh đấu làm gì. Nhưng tính đi tính lại ba cũng chỉ có hai người con trai thôi."
Ánh mắt Củng Dụ không khỏi liếc về hướng túi tài liệu kia. Vinh Thiển tiếp tục nói: "Con không có chứng cứ, nhưng chuyện con trưởng nhà họ Lệ bị hạ độc, dẫn đến... như mẹ nói, là bệnh điên, mẹ nghĩ khi ba biết được chuyện này, ba sẽ nghĩ như thế nào?"
"Tôi... tôi thật sự không làm loại chuyện đó!"
Vinh Thiển nâng chén trà lên, khẽ nhấp môi: "Cũng đâu có ai nói là mẹ làm. Nhưng chỉ có điều đến lúc đó, con cũng không biết ba có tin mẹ hay không. Hơn nữa, con cũng nói thẳng, chuyện này có khả năng còn liên quan đến chuyện bà nội gặp chuyện không may."
"Cái gì?" Củng Dụ kinh ngạc.
"Cảnh Trình nói, chỉ có duy nhất lần đó anh ấy sốt cao nên mê man không biết ai đã tiêm ình, cứ nghĩ là bác sĩ. Mà bà nội cũng đúng hôm ấy không may mà ngã cầu thang."
Củng Dụ cảm thấy toàn thân lạnh toát. Vinh Thiển khẽ mím môi, cân nhắc xem tiếp theo nên nói thế nào.
Củng Dụ nhấp một ngụm trà, kỳ thực trà rất nóng nhưng bà dường như không còn cảm giác được gì.
"Vinh Thiển, cô muốn nói gì cứ nói thẳng đi."
"Mẹ nhỏ, con chỉ muốn biết chân tướng sự việc thôi."
"Tôi không biết."
"Vậy con hỏi mẹ, giữa mẹ và mẹ hai, ai là người có khả năng nhất? Mẹ có thể cho con biết không?"
Củng Dụ nhìn cô, vừa định mở miệng lại thôi. Ánh mắt lại nhìn về phía túi tư liệu kia. Bây giờ Thịnh Thư Lan đang mang thai, Lệ Cảnh Tầm bị cấm túc ở nhà. Hiện tại là thời khắc mấu chốt, không thể đắc tội với Vinh Thiển được. Nhỡ đâu chẳng may cô ta nói bậy bạ gì đó với Lệ Cảnh Vân, mặc dù không có bằng chứng cụ thể, nhưng tính tình Lệ Cảnh Vân nóng nảy nhất định sẽ không để yên.
Bà ta hít một hơi thật sâu: "Dù sao cũng không phải tôi làm."
Vinh Thiển nghe vậy, cười gật đầu, "Mẹ nhỏ, kỳ thực con cũng cảm thấy mẹ hai có động cơ làm việc này hơn."
Lúc Củng Dụ rời đi vẫn không biết rốt cuộc Vinh Thiển tìm bà là có mục đích gì. Nhưng trong lòng bà ta lại thấp thỏm lo lắng, như treo một tảng đá lơ lửng không yên.
Thẩm Tĩnh Mạn đẩy cửa bước vào: "Cứ như vậy để bà ta đi sao?"
"Mẹ, có một số việc không thể nóng vội."
"Mẹ có thể không vội sao? Nghe con nói mà mẹ chỉ hận không thể tìm hai con cáo già kia mà liều mạng!"
Vinh Thiển đứng dậy, kéo Thẩm Tĩnh Mạn qua ngồi xuống cạnh mình.
"Mẹ liều mạng thì tụi con phải làm thế nào đây? Tụi con còn chưa báo hiếu ẹ, mẹ không muốn nhìn cháu trai chào đời sao? Mẹ đừng nóng. Hôm nay mẹ về cứ bình thường như không biết gì. Trò hay còn ở phía trước."
Thẩm Tĩnh Mạn hơi hoài nghi liếc nhìn Vinh Thiển.
Củng Dụ về đến nhà, vừa lúc Củng Khanh từ trên lầu đi xuống: "Không phải em cùng bà lớn ra ngoài sao? Sao lại về một mình?"
Củng Dụ nhìn chị mình từ trên lầu đi xuống, cổ họng cảm giác khô đắng, nhất thời nói không nên lời đến.
"Làm sao vậy?" Củng Khanh thấy bà ta im lặng không nói gì, bỗng nhiên có chút khẩn trương: "Em... Có phải mẹ chồng nàng dâu bọn họ hẹn em rồi bỏ em lại một mình không?"
Dù sao hai người cũng là chị em ruột, Củng Dụ có thể cảm giác được Củng Khanh hơi mất tự nhiên. Bà ta miễn cưỡng cười: "Không có gì, em có chuyện khó chịu với bà ta nên về trước."
Củng Dụ xoay người né tránh ánh mắt của Củng Khanh, bước vào phòng Thịnh Thư Lan.
Mấy hôm nay Lâm Nam vẫn đang ở Lại Hải, nhưng bận rất nhiều công việc.
Lệ Cảnh Trình vào phòng, không thấy bóng dáng Vinh Thiển đâu. Anh ra ban công thì thấy Vinh Thiển đang tựa đầu vào ban công ngủ say.
Bàn tay anh vừa chạm đến bả vai Vinh Thiển, cô liền giật mình mở mắt ra.
"Sao vậy? Anh thấy em ngủ rất say, không ngờ vừa chạm vào liền tỉnh dậy rồi."
"Em vừa nằm mơ thôi."
Lệ Cảnh Trình nhìn về hướng bàn trà, thấy xấp tài liệu kia.
Anh cầm lên liếc nhìn: "Không phải bảo em mặc kệ rồi sao? Chuyện này cứ để anh lo."
Vinh Thiển xoa nhẹ thắt lưng, sau đó dựa vào bả vài Lệ Cảnh Trình: "Đôi khi, suy nghĩ của phụ nữ và đàn ông không giống nhau."
Lệ Cảnh Trình nhìn cô.
Vinh Thiển nhìn lại anh: "Ô a, nhìn cái điệu bộ này là biết anh không phục phải không?"
"Em ở nhà lo dưỡng thai đi, đừng ra ngoài làm loạn, lăn qua lăn lại."
Vinh Thiển cãi lại: "Em lăn qua lăn lại khi nào chứ?"
Lệ Cảnh Trình nhếch môi cười: "Anh sẽ chịu trách nhiệm chống đỡ giông tố, còn em chỉ cần lo... Xinh đẹp như hoa."
"Xinh đẹp như hoa!"
Hai người đồng thanh nói.
Vinh Thiển xoa xoa mặt mình: "Em vẫn biết mình đẹp như hoa sẵn rồi."
Lệ Cảnh Trình liền ôm lấy cô: "Sao trước đây anh không phát hiện da mặt em dày như vậy?"
Vinh Thiển làm bộ giận dỗi giơ chân lên đá Lệ Cảnh Trình một cái, nhưng không giấu được ý cười trong đáy mắt. Sau đó cô lại tựa người vào vai anh: "Cảnh Trình, kỳ thực có một số việc không nhất định phải có chứng cứ cụ thể. Đối với ba mà nói chuyện bà nội qua đợi và bệnh của anh tuyệt đối không thể khoan dung. Chỉ cần có một chút nghi vấn là có thể... "
"Anh không muốn cho bất luận kẻ nào có cơ hội xoay chuyển."
Đây rõ ràng là phương thức làm việc khác nhau.
Hai tay Vinh Thiển gối ở sau gáy: "Muốn tìm được chứng cứ, e rằng còn khó hơn so với mò kim đáy biển. Cảnh Trình, anh có tin em sẽ có cách tốt nhất tìm ra sự thật hay không?"
Lệ Cảnh Trình chỉ cười không nói gì. Anh chăm chú nhìn cô.
Trong lòng Vinh Thiển hiểu rất rõ, Lệ Cảnh Trình nghĩ cô là phụ nữ chân yếu tay mềm, lại không quyền không thế, còn có thể làm được gì?
Nhưng cô chính là cố chấp như vậy đấy. Cô cảm thấy, anh là của cô, ngoài cô ra còn ai có tư cách giúp anh.
---
Sau khi nhận Củng Khanh được điện thoại của Vinh Thiển, suy nghĩ hồi lâu, vẫn là quyết định đi gặp cô.
Tại chỗ hẹn, Vinh Thiển đã đợi sẵn.
Củng Khanh mặc bộ sườn xám màu lam, tóc búi sau gáy. Mặc dù đã lớn tuổi nhưng có thể nhìn ra lúc còn trẻ bà ta cũng là một mỹ nhân.
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Vinh Thiển đang nằm trên giường mát xa, vỗ tay xuống bên cạnh ý bảo Củng Khanh cũng nằm xuống: "Mẹ hai, đừng khẩn trương như vậy, thả lỏng đi."
"Có gì nói thẳng đi."
"Hôm đó con tìm được kim tiêm mẹ còn nhớ không? Giờ đã có kết quả phân tích rồi."
Củng Khanh đặt túi xách xuống, nằm lên một chiếc giường mát xa khác. Có người liền bước qua xoa bóp cho bà.
Vinh Thiển mỉm cười nói tiếp: "Mẹ yên tâm đi, những người này đều câm điếc, sẽ không nghe thấy chúng ta nói chuyện."
"Có kết quả thì sao chứ? Có liên quan gì tới tôi?"
"Thực ra con đã gặp mẹ nhỏ rồi."
Củng Khanh nhớ đến chuyện mấy hôm trước, thật không ngờ Củng Dụ lại giấu kĩ như vậy.
"Vậy thì sao?"
Vinh Thiển giơ tay cầm lấy điện thoại bên cạnh, bật một đoạn ghi âm lên.
Củng Khanh vểnh tai nghe, sau một lúc, bà nghe thấy một câu: "Vậy con hỏi mẹ, giữa mẹ và mẹ hai, ai là người có khả năng nhất? Mẹ có thể cho con biết không?"
"Dù sao cũng không phải tôi làm."
Củng Khanh nhắm chặt hai mắt, trong lòng tức giận vô cùng. Bà không thể sinh con, lao tâm vì mẹ con Củng Dụ nhiều năm như vậy, mệt mỏi không ít. Nhưng khi gặp chuyện, bà ấy lại không có đến một câu nói giúp mình, trái lại phủi sạch sẽ mọi trách nhiệm.
Lồng ngực Củng Khanh phập phồng mấy cái, cuối cùng, vẫn duy trì sự bình tĩnh: "Điều này nói lên được gì chứ? Tìm được kim tiêm thì nhất định là tôi làm sao? Vinh Thiển, cô cũng quá hồ đồ rồi."
"Mẹ hai, con tìm mẹ chỉ là muốn cùng mẹ bày tỏ quan điểm của mình."
Thợ đấm bóp huých nhẹ vào cánh tay Củng Khanh, bà mở mắt ra, đối phương đưa cho cô bà một chén nước. Vừa lúc bà muốn che giấu tâm tình hoảng loạn của mình nên liền nhận lấy rồi uống một hơi cạn sạch.
"Tôi không cần nhiều lời với cô làm gì." Củng Khanh thẳng thừng nhắm mắt lại: "Tôi ngủ một giấc rồi về. Hôm nay nhận lời đến đây cũng là nể mặt cô lắm rồi."
Sau đó quả nhiên bất kể Vinh Thiển nói gì, bà ta cũng đều im lặng không đáp lại.
Thẩm Tĩnh Mạn từng nói mặc dù Củng Khanh có vẻ ít nói hơn Củng Dụ nhưng bà ta mới chính là người thâm độc khó lường.
Xem ra, quả nhiên là như vậy.
Vinh Thiển nằm một lúc: "Mẹ hai, mẹ không muốn xem qua kim tiêm kia sao? Con có mang theo này."
Mi mắt Củng Khanh khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn không mở: "Không liên quan đến tôi, tôi không có hứng thú."
"Vào đi." Vinh Thiển bất chợt hô lên, ngay sau đó cánh cửa bị đẩy ra.
"Mẹ hai, con có thứ này muốn tặng mẹ."
Củng Khanh chậm rãi mở mắt. Bà ta thấy một cô gái đang đi tới. Cô gái nắm chặt một vòng trang sức trong tay. Trên chiếc vòng đó có móc một đầu kim tiêm.
Toàn bộ kí ức năm đó đột nhiên lũ lượt kéo tới. Củng Khanh cảm thấy toàn thân vô lực, rã rời. Bàn tay cô gái hơi đong đưa, đầu kim liền phát ra ánh sáng chói mắt khiến bà ta phút chốc cảm thấy mệt mỏi.
"Một, hai, ba!"
Cô gái đỡ lấy Củng Khanh, đặt bà ta nằm yên trên giường.
Vinh Thiển ngồi dậy, bảo hai người khác trong phòng: "Ra ngoài đi."
Cô gái đốt một chén tinh dầu, sau đó vui vẻ cười nói: "Có thể làm cho người ta thả lỏng tinh thần, cũng sẽ không ảnh hưởng đến thai nhi."
Củng Khanh mê mị như đang tiến vào cõi mộng, nhưng đưa tay lên lại không thấy rõ được năm ngón. Lúc này liền xuất hiện một giọng nói bắt đầu chỉ dẫn bà ta: "Ở phía trước có một cánh cửa, hãy mở nó ra."
Vinh Thiển nghe thấy Củng Khanh đáp lại: "Tôi không mở được."
"Hãy dùng sức hơn nữa."
Lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến sự kì diệu của thuật thôi miên. Vinh Thiển hồi hộp đến gần như nín thở, sợ quấy rầy đến bọn họ.
"Bà đã nhìn thấy gì?"
Củng Khanh chậm rãi mở miệng: "Một cầu thang, tôi đang từ từ đi lên trên, ở đây rất quen thuộc."
Bà đi tới tầng trên, trong tay siết chặt một ống tiêm, cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ đang nằm trên giường.
Hôm nay, người giúp việc ở Đông Uyển cũng không có trong phòng. Lệ Cảnh Trình bị bệnh đã mấy ngày vẫn không khá lên chút nào. Bà nội anh liền không cho bọn họ ở lại trong nhà chính.
Củng Khanh đi vào. Trên đầu Lệ Cảnh Trình đang chườm một chiếc khăn ướt. Bà ta đi tới bên giường, xốc chăn lên.
"Mẹ mày hại tao kiếp này không sinh con được, tao bắt mày phải chết không được tử tế."
Lúc Vinh Thiển nghe được câu này toàn thân liền lạnh toát. Chuyện Thẩm Tĩnh Mạn bị nhốt trong kho lạnh nhất định cũng do Củng Khanh làm.
Mũi kim bén nhọn nhanh chóng chui vào trong cánh tay trắng nõn của Lệ Cảnh Trình. Anh không vùng vẫy, chỉ khẽ kêu một tiếng, cũng không mở mắt nổi. Gương mặt Củng Khanh dữ tợn đến đáng sợ, muốn trút toàn bộ dung dịch trong ống tiêm vào người anh. Nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng lại bị người khác đẩy ra.
"Cô đang làm gì vậy?!" Một giọng phụ nữ từ phía sau lưng truyền đến.
Củng Khanh sợ đến vội rút ống tiêm về, nhưng bởi vì sốt ruột mà kim tiêm còn dính lại trên mu bàn tay Lệ Cảnh Trình. Bà ta vội nhổ nó ra vứt đi.
"Mẹ? Con, con..."
Bà nội anh chỉ liếc sơ qua đã đoán được Củng Khanh vừa làm gì: "Cô tiêm cái gì cho Cảnh Trình vậy?"
"Không có, không có! Con chỉ sờ trán nó một chút..."
Bà nội anh không nói nhiều nữa mà xoay người đi thẳng ra ngoài. Bà vừa đi tới trước cầu thang liền hô lên: "Người đâu? Mau tới đây!"
Chợt nhớ trong nhà chính không có ai, bà liền sốt ruột vội đi xuống.
Củng Khanh liền đuổi theo, ống kim tiêm trong tay vô tình rơi xuống. Nhưng bà ta không quan tâm nhiều như vậy, chạy ra trước cửa phòng liền níu tay bà nội anh: "Mẹ, mẹ đừng như vậy mà! Thực ra con chỉ tiêm thuốc hạ sốt cho Cảnh Trình thôi, mẹ tin con đi."
"Nếu không có làm thì cần gì phải hốt hoảng như vậy? Lôi kéo tôi làm gì?"
"Mẹ, mẹ tin con đi được không?"
"Củng Khanh, buông ra!"
"Con không buông, có trời đất chứng giám con có to gan cỡ nào cũng không dám làm bậy, mẹ ơi!"
Bà nội anh gạt tay Củng Khanh ra. Củng Khanh lại muốn níu lấy lần nữa: "Mẹ, mẹ, mẹ —— "
Củng Khanh bỗng nhiên thét chói tai, bà nội Lệ Cảnh Trình đang ngã nhào xuống dưới.
"Mẹ, con không cố ý! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Mình giết người rồi! Không được, không được la lên! Chuyện này không liên quan đến mình, là tự bà ta trượt chân té xuống."
Củng Khanh lắc lắc đầu, hai tay níu chặt cổ áo, bà ta đột nhiên mở to mắt, vội vàng nhìn bốn phía, rồi phát hiện trong phòng chỉ có Vinh Thiển.
Củng Khanh thở hổn hển.
Vinh Thiển đang nằm trên một chiếc giường khác, có vẻ cũng vừa mới tỉnh lại, cô xoa xoa khóe mắt: "Mẹ hai, mẹ làm sao vậy? Làm con giật nảy mình."
"Cô vừa làm gì tôi vậy?"
"Con có thể làm gì?" Vinh Thiển chỉ tay về phía vòng trang sức: "Con chỉ tặng đồ ẹ. Cũng vừa mới thiếp đi một chút đã bị mẹ đánh thức."
Củng Khanh nửa tin nửa ngờ: "Đây không phải là chứng cứ của cô sao? Vì sao lại cho tôi?"
"Vật này sao có thể làm chứng cứ, ai có thể khẳng định đây là của mẹ? Bây giờ con tặng nó ẹ, sau này, nếu như mẹ con lại tìm cách xoi mói con, con hi vọng mẹ hai có thể giúp con nói đỡ vài lời được không?"
Dây thần kinh đang căng như dây đàn của Củng Khanh lúc này mới khẽ buông lỏng. Bà ta lau mồ hôi, thì ra là muốn lấy lòng mình thôi. Bất quá đúng là chỉ dựa vào một ống kim tiêm, nói ra ai tin chứ?
Củng Khanh mang giày vào, cầm lấy túi xách đứng dậy đi ra ngoài.
Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, từ nay về sau cô đã có thể ngủ yên rồi. Vinh Thiển cầm lấy túi xách bên cạnh, lấy máy ghi âm bên trong ra, quả nhiên là lần nào chiêu này cũng hữu dụng.
Tối hôm đó, Vinh Thiển đứng thử quần áo trước gương. Cô nhìn chính mình trong gương đến xuất thần. Trận này cô nhất định phải thắng. Lúc cô cùng Lệ Cảnh Trình tới nhà họ Lệ, mọi người đang chuẩn bị dùng cơm tối.
Thẩm Tĩnh Mạn thấy hai người vội nói: "Chắc vẫn chưa ăn tối phải không? Để mẹ bảo người giúp việc chuẩn bị."
"Mẹ, không cần đâu." Vinh Thiển kéo tay Lệ Cảnh Trình, tay kia nắm chặt dây đeo túi xách.
Sau khi ăn xong, Lệ Cảnh Vân bước vào phòng khách trước, sau đó hai vợ chồng Lệ Cảnh Trình liền đi theo.
Trước đó Lệ Cảnh Trình cũng không biết ý định của Vinh Thiển. Cho đến lúc cô mở miệng nói chuyện với Lệ Cảnh Vân, anh hơi ngạc nhiên, nắm chặt tay Vinh Thiển hơn.
Cô nắm lại tay anh, bắt đầu kể lại đầu đuôi sự việc cho Lệ Thanh Vân nghe. Trên bàn cơm, mọi người ăn xong chuẩn bị rời đi, Lệ Cảnh Vân liền to tiếng gọi: "Tất cả tới đây cho tôi."
Trong lòng Củng Khanh run sợ, theo bọn họ lên lầu.
Vinh Thiển lấy máy ghi âm, bật nút mở.
Bên trong đều là giọng của Củng Khanh, chốc lát còn có một giọng nữ hỏi chuyện: "Vì sao lại đẩy bà ấy xuống lầu?"
"Tôi không có cố ý, tôi sợ người khác biết. Nếu mọi người tra ra đó là thuốc gì, tôi sẽ chết chắc."
Thẩm Tĩnh Mạn nghe vậy liền tức giận đến nghẹn lời: "Củng Khanh, bà thật độc ác!"
Củng Dụ vô cùng kinh hoàng nhìn về phía chị mình.
Sắc mặt Củng Khanh thì trắng bệch, đôi môi run rẩy. Đến nước này bà ta chỉ có thể phủ nhận: "Không phải tôi, thật sự không phải tôi. Đoạn băng ghi âm này là giả. Rõ ràng là cô ta bày kế hãm hại tôi. Lão gia, ông tin tôi đi, tôi đã theo ông nhiều năm như vậy, ông là người hiểu tôi nhất."
Bà ta vội ôm lấy chân Lệ Cảnh Vân, Thẩm Tĩnh Mạn thấy vậy bước tới đẩy bà ta ra: "Hóa ra mẹ thực sự là bị bà hại chết! Củng Khanh, bà đúng là không bằng súc sinh."
Máy ghi âm vẫn còn tiếp tục phát nội dung bên trong. Củng Dụ vội vàng quỳ xuống: "Lão gia, chị ấy không phải là người như vậy đâu. Bây giờ khoa học kỹ thuật hiện đại như vậy, có thể làm giả được mà. Là Vinh Thiển rắp tâm hãm hại chị ấy."
Hai bên huyệt thái dương Lệ Cảnh Vân nổi đầy gân xanh. Lần trước chỉ bằng một tấm hình, Vinh Thiển đã ít nhiều hiểu được con người ông.
Nếu trong thời cổ đại, ông có thể là một đế vương ngu ngốc. Nhưng có ngốc đến mức nào cũng không làm ngơ trước việc mẹ mình chết trong tay người phụ nữ đêm đêm nằm bên cạnh mình.
Vinh Thiển không tin ông sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy.
Lệ Cảnh Vân đứng dậy, cũng không nghe muốn nghe Củng Khanh giải thích nữa. Bà ta liều mạng ôm lấy chân ông: "Lão gia, ông nghe tôi nói đi. Cái chết của mẹ không liên quan đến tôi mà."
Lệ Cảnh Vân liền túm lấy cổ áo Củng Khanh kéo bà ta dậy. Ông đẩy bà ta sang một bên, sau đó hung hăng tát một cái như trời giáng.
Củng Khanh lảo đảo ngã phịch xuống sàn nhà.
-----
@by txiuqw4