Hắn trốn luôn trong phòng, bỏ luôn sở thích ngồi bờ cát uống bia và ngắm biển. Chỉ vài ngày, nàng sẽ về Sài Gòn, thế là xong. Anh Cường lấy làm lạ, hỏi miết. “Bệnh à? Hay khó chịu ở đâu?”
Hắn chỉ lắc đầu mệt mỏi.
“Tụi anh chiều nay đi ra phố chơi, đi ko?”
“Ko, em ở đây.”
“Thằng này hôm nay lạ thật.” – Bọn họ phán rồi cũng kéo nhau đi, hắn nằm ườn ra nghĩ ngợi. Sao mình ko đi nhỉ, trốn trong này đâu phải là thượng sách?
Đến khi kịp nghĩ ra điều đó, thì các anh ấy đã đi từ lâu. Mở tủ lạnh lấy lon bia, hắn ra đứng ngoài ban công hóng gió. Xa xa ngoài bãi biển, 2 người 1 nam 1 nữ đang đùa giỡn với sóng biển. Còn ai khác, đó là nàng, cùng với tên mắc dịch kia.
Cô ta đang tát nước lên anh ta, anh ta đuổi theo… Rồi họ chơi trò bắt ốc, xây lâu đài… Cứ như trò trên phim. Hắn bóp chặt lon bia ném mạnh. “Tang”. Cái lon bia chạm phải vách đá kêu thành tiếng đánh động “cặp nam nữ”. Họ dừng trò đùa ngó quanh, nàng đã thấy hắn… Ặc, hắn đang làm gì thế này. Hắn làm ngơ như ko biết gì, bỏ vào trong phòng.“Điên thiệt” – Hắn tự rủa.
---
Khi mấy anh về tới thì đồng hồ cũng điểm 12h. Hắn ngủ suốt từ chiều, nên giờ hắn ko thể ngủ thêm được. 4 người ở cùng 1 phòng, cho nên khi hắn lục **c mở TV, 3 người còn lại làu bàu **** – “Hoàng, cho bọn anh xin…”
Hắn đành phải ra khỏi phòng, nếu ko chắc có màn “đánh hội đồng” cho xem… Hắn quơ cây guitar của anh Sáu, khẽ khàng lách người ra khỏi cửa…
Màn đêm phủ lên mặt biển 1 màu đen kịt, khiến nó óng ả như mái tóc người con gái dưới ánh trăng vằng vặc. Hắn nhớ cái thời khắc trên boong tàu cánh ngầm – “Sunsilk, óng mượt như tơ.” Hắn mỉm cười tủm tỉm.
Phía sau rặng dương, ở góc bồn hoa khách sạn, người con gái ấy đang cúi người đặt 1 con chuồn chuồn lên đó, nàng lại vận áo len trắng…
Hắn đứng thẫn thờ khi nàng ngước lên. Vẻ hờn dỗi, nàng quay mặt bỏ đi vào trong. Hắn chạy tới cầm lấy cổ tay nàng giữ lại. “Ra đây ngồi, Hoàng đàn cho nghe.”
Chỉ có nàng mới bị hắn đối xử theo kiểu ấy, kiểu của Biển, lúc tàn nhẫn, lúc êm đềm. Bản thân hắn ko hỉêu tại sao mình như thế, nhưng càng ko hiểu sao nàng ko hề phản kháng, chỉ vậy thôi, nàng đã bước theo hắn ra ngồi ở bờ cát, dù vẫn ngậm kín miệng.
@by txiuqw4