“Tao thà ko tồn tại chứ ko thể quên những gì đã có.”
Hắn buột miệng nói khi điếu thuốc hút gần tàn. Long đã tỉnh táo, và lúc này bắt đầu nhận ra có cái gì khác lạ trong hắn. “Mày nói quái gì vậy, Hòang?” – Long hỏi giật ngược. Hắn ngó Long, nhăn răng cừơi – “Tao nói nhảm”.
Đôi mắt Long nheo lại, kéo vai hắn và quyết tra ra ngọn ngành. Nhưng hắn đánh trống lảng thành công.
“Tao gặp Hảo ở Nha Trang. Hảo có nhắc mày.”
Long như người bị dị ứng, vừa nghe nhắc tới chữ Hảo, là tay chân và giọng nói cứ chẳng ra làm sao. “Gì? Nhắc tao á? Nhắc sao??” Nhưng, có lẽ chính hắn cũng ko nghĩ rằng mình cũng…ko bình thường khi nhắc đến nàng. Hắn ko còn hiểu nổi bản thân.
“Tao hỏi thiệt, mày chọn ai, tao, hay Hảo?” – Câu hỏi hắn muốn hỏi nhất, và lúc này, hắn nghĩ hắn nên tranh thủ cơ hội.
Long đi từ cú shock này, sang tới cú shock khác, nhìn gương mặt chưng hửng của Long đến thấy tội. Để lấy bình tĩnh, Long cầm ly café lên ực 1 cái…
“Sao phải chọn? Mày có khùng ko?” – Long cố gạt đi câu trả lời – “Mày đừng nói mày yêu thầm tao.”
“Ko, tao ko yêu mày, có là gay cũng ko yêu mày. Mày chẳng có gì hấp dẫn cả.” – Hắn vẫn có tinh thần đùa, dù trong lòng phải nuốt nghẹn câu nói ko thể bật ra – “Tao yêu Hảo”.
“Vậy thì ok, mà sao mày hôm nay kỳ quá?” – Long ko giấu nỗi lo lắng. Mãi một hồi Long mới để ý, sao thằng Hoàng nó chẳng uống miếng nào, mắt cứ hướng về xa xăm. Bất chợt, anh nghĩ ko lẽ, nó đã yêu người mà anh cũng yêu?
Nếu vậy thì sao?
Hoàng trứơc giờ luôn coi tình yêu là 1 thứ phương tiện trang trí cho cuộc sống. Nó có Linh, nhưng vẫn điềm nhiên ve vãn Ngọc, hay thậm chí là 1 cô gái nào đó bắt mắt. Nếu bây giờ nó bảo là nó yêu Hảo, có nên tin hay ko? Thật bất hạnh cho Hảo nếu phải……
Ring…
Chuông điện thoại của hắn reo cắt ngang dòng suy nghĩ của Long. Cả hắn cũng như vừa được kéo về thực tại.
“Alo?…Uh…Ở Sài Gòn. Ko sao đâu. Bye.”
@by txiuqw4