sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thái phấn điệp - Chương 13 - 14 - 15 + Phiên ngoại (Hoàn)

Mười ba

Hồ Điệt có việc gạt tôi.

Gần đây anh ta càng ngày càng về trễ, có khi còn nhầm lẫm thời gian chuẩn bị bữa sáng, gương mặt cũng trắng bệch đến thảm. Tôi hỏi anh có phải vì mệt mỏi hay không, anh luôn cười giả lả lảng tránh. Một lúc sau, ngay cả Tiểu An đều nhìn ra có vài phần không thích hợp, liên tục truy vấn tôi hỏi chuyện Hồ Điệt. Mà tôi cũng chỉ có thể cười khổ.

Hỉ Hỉ đến thường xuyên hơn. Mỗi ngày cô ấy đều quấn quít lấy Hồ Điệt, không chịu rời đi.

“Thế nào còn chưa đi?”, “Khi nào thì đi?”

Chị Diệu và Tiểu An nhất trí đồng ý Hỉ Hỉ là tới cướp vé ăn nhà tôi, nhưng tôi biết không đúng vậy.

Tôi rất lo lắng cho Hồ Điệt.

Hôm nay Hỉ Hỉ lại chờ Hồ Điệt mua đồ ăn trở về, quấn quít lấy anh không tha. Hồ Điệt vốn là mang vác không ít, trên cổ còn có vòng vài bao. Người nhẫn nhịn đến mấy cũng tức giận.

“Làm càn!”

Hỉ Hỉ ngượng ngùng thả tay, ôn tồn nói, “Anh hôm nay…”

“Cô đi đi!”

“Hồ Điệt..!” Hỉ Hỉ đỏ hốc mắt, một mặt không thể tin.

“Không cần cô lo lắng.” Cũng không nhìn Hỉ Hỉ, Hồ Điệt mang đeo đồ vào cửa.

Hỉ Hỉ nhìn bóng lưng Hồ Điệt hét to, “Anh sẽ hối hận!”

Nói xong cô nhìn mặt tôi, nhưng lại biến mất ngay trong không khí!

Tôi trợn mắt há hốc mồm, căn bản không thể tin vừa mới trước mắt phát sinh tất cả. Tôi vội vàng chạy tới phòng bếp, muốn Hồ Điệt giải thích, lại phát hiện người ngã xuống cửa phòng, mất đi ý thức.

Cho đến ban đêm, Hồ Điệt mới chậm rãi tỉnh lại. Thấy anh mở mắt, Tiểu An xông đến, đem nước mắt bôi hết lên quần áo anh, bi thương lên án:

“Hồ Điệt anh đừng chết mà, anh mà chết tôi sẽ chết đói mất, chị nấu đồ không thể ăn được mà, anh anh anh…”

Hồ Điệt cười cười vỗ vỗ đầu nó, “Nguyên An, cho chị em và anh nói chuyện chút được không.” Trên mặt anh không có chút máu, giọng nói dịu dàng trầm ổn cũng trở nên khàn khàn.

Tiểu An gật gật đầu, không rõ chuyện gì nhưng cũng đi.

Chờ Tiểu An đi xa, tôi vội vàng mở miệng,

“Hỉ Hỉ đến cùng là cái gì.”

Mười bốn

Tôi sống hai mươi năm, chưa bao giờ gặp người đang sống rành rành có thể biến mất trong không khí.

Hồ Điệt hơi hơi há miệng, lại không phát ra âm thanh. Sau một lúc lâu trong phòng mới vang lên giọng nói anh.

“Em nhìn thấy?”

Ánh mắt tôi chằm chằm nhìn theo anh, bức thiết muốn anh phủ nhận những điều tôi nhìn thấy. Nhưng mà câu nói đó đã đánh vỡ ảo tưởng của tôi.

“Như em chứng kiến, cô ấy không phải là người.” Anh nhắm mắt lại, tiếp tục nói: “Tôi… Cũng không phải.”

Tôi trừng lớn hai mắt, không thể nào chấp nhận nổi chuyện mà Hồ Điệt nói.

Không phải là người, không phải là người!

Đợi cho đến khi tôi mở miệng, trong giọng nói cũng không thể khống chế được run run.

“Anh nói anh là học sinh được bà tôi giúp đỡ cũng là gạt tôi sao!?”

“Anh nói anh trả ơn là gạt tôi sao!?”

“Vì sao anh muốn ở lại! Vì sao tốt với chúng tôi như vậy!?”

“Vì sao phải làm như vậy!Tôi đang hỏi anh đó!”

Hồ Điệt bắt được tay của tôi, trong mắt lóe ra tia sáng hoang mang. Anh đứt quãng nói xong, âm thanh cuối có chút bất ổn.

“Anh không muốn lừa em.”

“Anh không biết nên tiếp cận em như thế nào.”

“Cám ơn em đã cứu anh.”

“Thật xin lỗi…”

Đầu óc tôi như bị ma ám rối tung lên, mà người khiến nó trở nên như vậy là chàng trai trước mắt.

“Anh đi đi.” Tôi bỏ tay anh ra.

“Tôi thích em.”

Tôi hoảng loạn xoay người, không nhìn được gương mặt tái nhợt của Hồ Điệt khi nói ra câu đó đỏ lên.

Mùa hạ ban đêm trời đổ mưa to. Tia chớp chiếu sáng toàn bộ đêm đen, sấm đánh thẳng từng đợt vào nhà, nổ « đùng đùng » ở bên tai. Tôi dùng chăn ôm đầu, cố gắng không đoái hoài đến tiếng sấm bên ngoài.

Tôi vẫn còn suy nghĩ như trước, cảm thấy trận mưa này có vài phần kì lạ.

Đột nhiên có một tiếng rít!

Tôi xốc chăn lên chạy ra bên ngoài, trước mắt lóe lên một tia sáng, trên mặt chợt lạnh, sau đó ngã xuống không biết gì nữa.

Buổi sáng mặt trời tỏa nắng rực rỡ, Tiểu An còn bọc chăn ngủ vùi.

Tôi chưa nghĩ ra nên đối mặt Hồ Điệt thế nào. Mặc dù nói đối phương không phải là đồng loại, tốt xấu cũng chăm sóc chúng tôi gần nửa năm. Tối hôm qua cũng không nên như vậy.

Còn nữa, tôi đối với anh…

Tôi nhẹ nhàng gõ cửa, đợi hồi lâu cũng không có ai đáp lại. Tôi dè dặt cẩn trọng đẩy cửa ra… trong phòng chẳng có lấy bóng người, sạch sẽ trống không giống như đêm qua chẳng có ai ở đó.

Tôi hoang mang chạy ra sân, lọt vào trong tầm mắt cũng là vết thương trước mắt. Sân đã bị tàn phá, thân cây ngã xuống nằm ngang trên mặt dất. Cách đó không xa cỏ dại cháy đen, xa xa dường như là một trận hình vòng tròn, Hỉ Hỉ mặc quần áo dài kì lạ, ngồi quỳ ở bên trong.

Tôi chạy đến gần thì thấy, trong mắt cô ấy lấp lánh lệ quang, còn chưa kịp mở miệng hỏi, liền bị Hỉ Hỉ túm lấy.

“Đêm qua nguy hiểm như thế, sao cô lại ngủ an ổn như thế!” Dứt lời cô dùng sức đẩy tôi ngã xuống đất, chỉa vào mũi tôi, “Nhất định là cô mê hoặc anh ấy, anh ấy mới lấy thân mạo hiểm. Nếu không là bởi vì hai người phàm hèn mọn các ngươi, anh ấy làm sao đi tiệm cơm ngồi ba ngày hai đêm, sao lại nhiều lần dùng máu để biến ra đồ vật! Bây giờ còn bị… Thiên sát nhân loại, thiên sát trả ơn!”

Tôi giật mình bắt được vạt áo cô ấy, “Tôi không rõ cô đang nói cái gì? Hồ Điệt đâu? Hồ Điệt đi đâu?”

Hỉ Hỉ cúi đầu không nói, thật lâu sau mới nói: “Thôi, thôi, tôi hỏi cô lần cuối cùng, cô thích anh ấy phải không.”

Tôi gật gật đầu. Chỉ thấy cô ấy thở dài đưa qua một hàng chữ dài như gà bới. Mực viết bị nhòe bởi nước mưa, mơ hồ nhìn ra một sơ đồ mạng miêu tả một con bướm

Thoáng chốc có cái gì ở trong đầu nổ tung, trước mắt quay lại bộ phim sáu tháng trước… ô màu đỏ, Hồ Điệt, trả ơn.

Khi tôi ngẩng đầu, trên cỏ đã không còn bóng người.

Mười lăm

Hồ Điệt không thấy.

Khi Tiểu An tỉnh lại, tôi nói cho nó Hồ Điệt đi mà không tạm biệt. Vốn tưởng rằng nó sẽ khóc to, lại không nghĩ rằng nó lại mờ mịt hỏi tôi.

“Hồ Điệt là ai?”

Tôi bỗng nhiên hiểu được, như phát rồ xông ra bên ngoài, tóm lấy từng người trên đường hỏi han. Càng hỏi càng là kinh hãi —— giống như trí nhớ của mọi người bị lau đi, không có ai biết Hồ Điệt.

Giống như anh ta chưa từng xuất hiện.

Ai có thể nói với tôi, chàng trai xuất hiện trong cuộc sống của tôi, là ai?

Tất cả trở lại như thời điểm bắt đầu. Mua thức ăn, làm công, nấu ăn cho em trai, tất cả đều không có gì bất đồng.

Cho đến khi người mẹ bỏ rơi chúng tôi mười năm tìm về, năn nỉ chúng tôi cho bà một cơ hội để bồi thường, gương mặt trang điểm kỹ càng của bà lấm lem hết…

Sau đó tôi rời khỏi đây, mang theo tập tranh Hồ Điệt tặng cho vào hành lí.

Đây là điều duy nhất chứng minh anh từng tồn tại.

Chương cuối

Năm năm sau, tại cuộc triễn lãm tranh nghệ thuật, hai sinh viên thì thầm ở trước một bức tranh lớn.

Này, bạn cũng biết Nguyên Lệ sao?

Họa sĩ này chỉ biết vẽ bươm bướm sao? Đương nhiên là biết, là bạn học của tôi. Cô ấy rất nổi tiếng.

Đúng vậy, gần đây tôi nghe rất nhiều chuyện, có liên quan đến cô ấy.

Cô gái lạnh lùng này thì có chuyện gì sao?

Nghe nói khi ở nhà cô ta nhận được một bưu kiện, thực sự khóc ba ngày ba đêm.

Woah? Chẳng lẽ là thư đe dọa.

Không phải đâu. Nghe nói là tiêu bản một con bướm.

Hoàn

Thái phấn điệp phiên ngoại

Phiên ngoại

Năm đó Nguyên Lệ đi theo mẹ trở về thành phố Y, chuyện đầu tiên là muốn ôn tập thật tốt để thi vào học viện mỹ thuật. Nghe qua chẳng phải là chuyện gì lớn, nhưng là vấn đề ở chỗ Nguyên Lệ nhiều năm bỏ học ở nhà, học vấn văn hóa tất nhiên chẳng bằng các thí sinh còn lại. Không biết là vì áy náy hay vì điều gì, mẹ đã dùng mọi cách, từ từ nhắm hai mắt hét lên một câu:

Kiểm tra không qua, ta dùng quan hệ! Không chịu? Ta dùng tiền!

Cũng vừa hay dượng yêu mẹ như mạng sống, cũng nghe theo lời mẹ. Trái lại Nguyên Lệ đối với những việc bà làm không chút xíu cảm động, chỉ luôn nhốt bản thân trong phòng, liên em trai làm nũng cũng chẳng thèm quan tâm. Bộ sách thành xếp thành đôi đặt trên bàn, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Không nghĩ đến hơn nửa năm trôi qua, Nguyên Lệ lại làm được việc lớn.

Đại học mỹ thuật Y hệ tạo hình chiêu sinh!

Bây giờ cho đến ngày Nguyên Lệ tốt nghiệp cũng còn một năm, tộc trưởng của họ Nguyên thấy được đứa con gái vốn dĩ chẳng có tiền đồ gì bây giờ lại trở thành họa sĩ nổi tiếng, trong lòng tiếc nuối.

Người làm nghệ thuật toàn thân đều toát lên hơi thở lãng mạn, tâm trí thỉnh thoảng sẽ trừu tượng, đứa trẻ Nguyên Lệ này, cả ngày trời đều lạnh mặt, đối với em trai mình cũng không cười một cái; vẽ tranh cũng cố chấp, cảnh phố phường động vật mọi thứ cũng không vẽ, lại yêu thích vẽ tranh bươm bướm, tương lai làm sao.Vẽ bươm bướm cũng được, xung quanh vẽ phượng vĩ càng tốt, nhưng cô lại vẽ xung quanh toàn là rau cải trồng bình thường đều thấy được! Thầy giáo nhìn tác phẩm tốt nghiệp của cô đều lắc đầu, nói tài nghệ cũng không có vấn đề gì, chỉ là ý tưởng hơi độc đáo, tác phẩm hình thức chỉ có một, về sau đường tiến thân sẽ rất gian nan.

Nhưng sau này Nguyên Lệ vẫn nổi danh. Bạn hỏi vì sao ư? Hừ, không thể nói.

Vốn cho rằng cuộc sống của Nguyên Lệ cứ như vậy, ai biết ngày đó không biết thằng ngốc nào gửi cho cô bưu kiện, đứa nhỏ đó đi du lịch về khóc thảm thiết, đến Vạn Lý Trường thành cũng bị ngập nước. Nguyên An liều chết xông vào phòng chị nó, bị chị nó đập giá vẽ vào người. Nguyên An khóc chạy ra, ôm đầu oa oa kêu to:

Còn tưởng rằng là đứt tay đứt chân chặt đầu mà, thì ra chỉ là một tiêu bản bươm bướm mà! Quán nhỏ ven đường đều có thể mua được tiêu bản mà!

Này không là khóc như chết cha sao? Bị một cái tiêu bản khiến cho đầu óc điên đảo vậy mà! Đúng là Nghệ – thuật – gia!

Nguyên Lệ cứ như vậy khóc suốt, cơm cũng không ăn, khóc đến cổ họng câm. Cả nhà đều muốn điên rồi, đang chuản bị xôn xao đưa người đi, chuông cửa vang lên

Là một cô gái, mặt không biểu cảm nói muốn tìm Nguyên Lệ. Mẹ Nguyên tưởng bạn học Nguyên Lệ, đau đầu nói Nguyên Lệ hiện tại tâm tình không tốt lắm, làm bộ dạng tiễn khách. Cô gái kia không quan tâm, trực tiếp vọt đi vào, bắt lấy cổ áo Nguyên An hỏi Nguyên Lệ ở đâu. Nguyên An cũng thắc mắc, trực tiếp nói hết cho cô gái xa lạ trước mắt.

Cô gái kia xông lên lầu, một cước đem cửa đá văng lại lạch cạch đóng lại. Kỳ tích là, Nguyên Lệ nín khóc!

Mẹ Nguyên, Nguyên An yên lặng trong lòng thầm thán phục: nữ tráng sĩ, thật giỏi!

Người tới đó là Hỉ Hỉ. Hỉ Hỉ là một con nhện cái tu luyện trăm năm, không có gì đặc biệt, chỉ thích dệt áo lông, dựa theo những cuốn tiểu thuyết hay tìm đọc đùa giỡn trêu ghẹo những yêu quái nam, phong lưu khoái hoạt. Nhưng là từ khi cô thích một người yêu con người thì không còn yên bình như trước nữa, mỗi ngày bị hắn truyền âm trăm dặm quấy rầy. Chơi đùa thì thôi đi, tuổi trẻ yêu quái ai lại không thích qua một hai người, nhưng điều khiến cô bận tâm hơn hết, con bươm bướm chết tiệt này muốn trở thành người mà mất nửa mạng sống, còn tự chịu ba mươi sáu đạo thiên lôi để trở thành người. Nếu không cô đến kịp thời, hắn chỉ còn nước giống hệt yêu thụ kia chỉ còn lại tro bụi.

Thật là, chưa gặp qua ai ngu như vậy.

Càng ngu hơn là, lúc con bướm chết tiệt kia chỉ còn hơi tàn, còn muốn cô thay hắn chăm sóc người hắn yêu!

Chăm sóc cái đầu ngươi! Ta phỉ nhổ!

Gặp qua nữ phụ nào phối hợp diễn lại đi chăm sóc nữ chính trư sao! Bà đây là nữ xứng ác độc chứ không phải là thánh mẫu tinh khiết như hoa sen nha!

Nếu không là nhìn ngươi đau đớn vì tình yêu, bà đây sớm đã đem cô ta cắn răng rắc răng rắc!

Hỉ Hỉ không vui vẻ, đương nhiên cũng không muốn người khác hạnh phúc.

Đầu tiên là gạt cô ta rằng Hồ Điệt đã chết, sau là gửi bưu phẩm. Ngay lúc Nguyên Lệ bôn ba chạy khắp nơi tìm kiếm, Hỉ Hỉ lại tìm kiếm tiêu bản giống vậy gửi cho Nguyên Lệ.

Hỉ Hỉ rất cẩn thận, nhưng là vẫn là bị anh ta đang bế quan phát hiện. Đối phương còn đau đớn không thôi.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Đối mặt với sự tức giận của anh ta, Hỉ Hỉ vỗ ngực liên tục, nhưng chỉ niệm chú biến mất. Nhìn trước mắt Nguyên Lệ khóc không kịp thở, trong lòng Hỉ Hỉ sung sướng tươi cười như hoa nở.

Tốt tốt tốt, nhìn cô không tốt, mẹ nó tôi cảm thấy thật thỏa mãn.

Hỉ Hỉ hạ kết giới cấm nghe, ngăn trở hai mẹ con đặt tai nghe trộm ở bên ngoài, cúi lưng vỗ vỗ mặt Nguyên Lệ, cười hì hì hỏi: “Nguyên gia cô nương, cô dừng khóc được chưa?”

Nguyên Lệ ngẩng đầu nhìn Hỉ Hỉ bỗng nhiên xuất hiện, hoàn toàn choáng váng. Phảng phất lại trở lại năm năm trước, tay bắt lấy góc áo Hỉ Hỉ, khóc thút thít nói:

“Van xin cô, cô… Nói với tôi, này không… Là… Không phải là anh ấy.”

Không chờ Hỉ Hỉ trả lời cô lại lẩm bẩm, nước mắt rơi không ngừng:

“Tôi sai lầm rồi… Tôi biết sai rồi mà… Chỉ có tôi nhớ mình anh ấy chưa đủ hay sao? … Tôi tìm không thấy anh ấy… Chỗ nào cũng không thấy……Cô nói cho tôi biết đi đây không phải là anh ấy. Cầu cô … Tôi biết sai rồi…”

Hỉ Hỉ lúc này cũng nhíu mi, nghĩ rằng nha đầu kia phản ứng mạnh mẽ như vậy, như vậy con bươm bướm chết tiệt kia nhìn thấy sẽ đau lòng không thôi.

Để làm rõ ràng việc này, Hỉ Hỉ phiền chán nói, “Đừng khóc! Anh ta không chết.”

Nguyên Lệ vẫn nhỏ giọng nức nở.

Hỉ Hỉ cầm lấy bả vai cô mãnh liệt lay động: “Tôi nói anh ta không chết!”

Nguyên Lệ ngơ ngác nhìn Hỉ Hỉ, nửa ngày mới phun ra hai chữ:

“Thật sự?”

Gần đây có truyền một lời đồn đãi…

Toàn là lời đồn kiểu như “Tiểu thư bỗng nhiên nở nụ cười” đến “Tiểu thư mỗi ngày đi dạo cùng một cô gái”, cuối cùng diễn biến thành “Tiểu thư là les.”

Mẹ Nguyên rất lo lắng, hận không thể để Nguyên An kéo đám bạn đẹp trai đến nhà.

Cho đến khi Nguyên Lệ mang theo một chàng trai tuấn tú về nhà.

Lúc này, mẹ Nguyên nắm chặt tay Hồ Điệt, trên mặt cười hiền lành.

Nếu bà biết chân tướng, phỏng chừng nước mắt rơi không ngừng mất.

Mẹ Nguyên sau đó đi, vợ chồng son cuối cùng cũng có thể tâm sự. Hồ Điệt tiều tụy nhìn Nguyên Lệ cũng tiều tụy, đau lòng nói, “Thật xin lỗi, anh đến chậm, bọn họ đối với em tốt không?”

Một bên Hỉ Hỉ vui mừng nói “Lúc trước tôi giả thần giả quỷ hù dọa bà ta đến một tháng làm sao bà ta không yêu bảo bối Nguyên Lệ được chứ.”

Hồ Điệt, Nguyên Lệ: “…”

Mấy tháng sau.

- Cậu biết không! Nguyên Lệ ở thành phố Y đột nhiên muốn kết hôn, chẳng qua hôn lễ kia là…

- Cái gì?

- Không có gì, chỉ là tân khách ngoài cửa có rất nhiều con nhện.

- Nạn sâu bệnh!? Đây là kẻ thù của bươm bướm sao?

- Cái này cũng chưa tính, giống như cuối cùng còn chưa có kết thành…

- Vì sao?

-Nghe nói chú rể không ai chứng!

Hoàn: )

Tác giả có chuyện muốn nói: tân khách tán loạn đầy đất

Nguyên An: a a a a… Ta chán ghét con nhện!

Hồ Điệt: Hỉ Hỉ cô lăn ra đây cho tôi.

Nguyên Lệ: … ( tôi oan mà )

Hỉ Hỉ trốn ở trên cây: còn chưa ra chiêu lớn vì tôi còn muốn làm nữ xứng đáng yêu, cho đôi tình nhân các người tức chết!

Như vậy có được xem là một cuốn tiểu thuyết không?

Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là có chuyện xưa.

Thực hiện bởi nhóm Biên tập viên : Mai – Kú đốm – Trangchic (Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)​


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx