sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thái tử phi thăng chức ký - Tập 1 - Chương 08 - Phần 02

Trương nhị cô nương đứng lên bước tới bên tôi rồi ngồi xuống, đầu vẫn giữ tư thế hơi cúi như cũ, đôi môi hồng hé mở, cất tiếng gọi: “Nương nương”.Tiếng gọi ấy chẳng khác gì một chậu nước lạnh giội xuống khiến những ý nghĩ tốt đẹp trong đầu tôi trôi sạch.Tôi hắng giọng, khẽ hỏi: “Muội có biết tướng quân Hạ Binh Tắc không?”Trương nhị cô nương đỏ mặt, thoáng hoảng hốt.Tôi thầm nghĩ, xem ra là có chuyện rồi.Năm ngoái, khi Tiên đế tới hành cung ở Phụ Bình đã bảo mấy ứng cử viên cho chức vương phi của Nhà xí huynh cùng tới đó để cân nhắc, trong số đó có Trương nhị cô nương. Lúc đó Tề Thịnh sợ Nhà xí huynh và Trương gia có mối quan hệ với nhau nên đã ngầm ngchặn, để cho Tả dực vệ tướng quân Hạ Binh Tắc trai trẻ, tuấn tú đi hộ tống, mục đích là để cho Hạ Binh Tắc giữa đường giải quyết tận gốc vấn đề Nhà xí huynh.Nhưng chưa đưa được người đến nơi thì Tiên đế đã đột ngột băng hà, Hạ Binh Tắc nửa đường phải quay về Thịnh Đô, đem quân giúp Tề Thịnh đăng cơ. Mới nửa năm trước, nhiều chuyện vẫn còn sờ sờ trước mắt, nhưng đáng tiếc, con người đã thay đổi. Tết Đoan Ngọ năm ngoái Trương nhị cô nương còn tỏ ra rất bẽn lẽn, xấu hổ trước Nhà xí huynh, nhưng bây giờ chỉ mới nghe thấy tên Hạ Binh Tắc thôi mà mặt mũi đã đỏ bừng.Xem ra, gạo đã nấu thành cơm mất rồi.Ôi, đàn bà đúng là loài dễ thay đổi.Tôi thầm kêu lên như vậy, nói: “Muội đừng hỏi ta vì sao lại biết. Nếu ở những gia đình bình thường thì hai người bọn muội, trai tài gái sắc, lại yêu thương nhau, tất nhiên là một mối nhân duyên rất tốt đẹp. Nhưng Trương gia chúng ta là ngoại thích[1], lại nắm giữ binh quyền nên chắc chắn sẽ khiến Hoàng thượng kiêng kị. Hơn nữa, Hạ gia cũng là trụ cột triều đình, mẹ đẻ của Hạ tướng quân lại là cháu gái ruột của Thái hoàng thái hậu…”.1. Ngoại thích: gia đình phía mẹ hoặc vợ vua.Khuôn mặt vốn ửng đỏ của Trương nhị cô nương dần dần trắng bệch, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo, cúi đầuTôi không nỡ dọa cô bé nữa nên kết thúc bằng một câu nhẹ nhàng: “Ta chỉ hỏi muội, muội định thế nào?”.Trương nhị cô nương gần như muốn khóc, đứng bật dậy, quỳ xuống trước mặt tôi, vừa khóc vừa nói: “Đại tỷ, muội thực lòng thích huynh ấy, muội thực lòng rất thích huynh ấy!”.Tôi kìm nén cảm giác thương hoa tiếc ngọc, cố ý dừng một lát mới hỏi: “Thế còn Hạ tướng quân thì sao? Hạ tướng quân nói gì?”.Trương nhị cô nương ngập ngừng một lát, mặt thoắt ửng đỏ, trả lời lí nhí như tiếng muỗikêu: “Huynh ấy nói, huynh ấy nhất định sẽ không phụ muội”.Hừ, đúng là một lời hứa hay! Tề Thịnh trước đây cũng nói như vậy, thế rồi lập tức trở mặt đẩy ông đây xuống Uyển Giang. Đến bây giờ, người anh em dưới trướng anh ta cũng nói với tiểu muội của ông như thế.Tôi nhìn Trương nhị cô nương chăm chú, hạ giọng hỏi: “Muội sẵn sàng hy sinh thân phận củamình?”.Trương nhị cô nương suy nghĩ một lát rồi gậtđầu vẻ kiên quyết.“Như thế thì dễ rồi. Muội hãy đến nói với Hạ Binh Tắc: Vì Hạ Binh Tắc muội có thể>hy sinh thân phận là nhị cô nương nhà họ Trương, chỉmong được ở bên cạnh Hạ Binh Tắc, làm nô tì, làm thê thiếp đều được!”.Trương nhị cô nương mở to mắt ngạc nhiên.Tôi cười, ghé sát vào tai cô bé nói: “Ngốc ạ, muội nghĩ mà xem, muội như thế sẽ càng làm cho Hạ Binh Tắc cảm động, lại càng thương yêu muội hơn. Nhưng nhà họ Hạ dám để cho em gáiruột của Hoàng hậu làm nô tì, làm thê thiếp ư? Chỉ cần hai người tiền trảm hậu tấu, hai bên gia đình vì sĩ diện cũng sẽ giữ kín chuyện đó thôi. Về phần mình, ta sẽ ngấm ngầm giúp cho hai ngườiTrương nhị cô nương là một cô gái thông minh, cúi đầu suy nghĩ một chút đã hiểu. Nhưngrồi cô đỏ mặt, khẽ hỏi: “Nếu... nếu huynh ấy... không... thì sẽ thế nào?”.Tôi thấy rất vui, chớp chớp mắt, cười đáp:“Quyền quyết định chuyện này từ trước tới nay không nằm trong tay đàn ông”.Trương nhị cô nương ngây người một lát rồilập tức hiểu>ra, đưa tay khẽ đấm vào người tôinũng nịu: “Đại tỷ, tỷ thật xấu!”.Đúng thế, tôi cũng cảm thấy mình rất xấu, nhưng còn cách nào đâu?Lục Ly tiễn Trương nhị cô nương về xong liền thắc mắc: “Sao nương nương lại khích lệTrương nhị cô nương bỏ trốn như vậy? Chuyện này mà lộ ra thì Trương nhị cô nương sẽ bị hủyhoại mất”.Tôi cảm thấy, nếu đã quyết định dùng Lục Ly thì có một số chuyện không thể giấu được cô. Cứ để cho cô ấy biết một nửa rồi làm hỏng chuyện của tôi thì thà rằng nói hết cho cô ấy biết là hơn.“Tình hình trong quân đang ở thế chân vạc, nhà họ Trương chúng ta là mạnh nhất, còn lại làHạ gia và Dương gia ở Giang Bắc. Dương gia và Sở vương trước giờ vẫn có quan hệ không rõ ràng, Hoàng thượng đương nhiên không dám dùng, nếu muốn đánh Trương gia chúng ta thìchỉ > dùng Hạ gia. Nếu Nhị muội đã dính vào Hạ Binh Tắc, cho dù kết quả thế nào, thì cũng đã tạo ra một khe hở giữa Hoàng thượng và Hạ gia, đến lúc Hoàng thượng muốn dùngnhà họ Hạ chắc chắn phải cân nhắc kỹ càng.”Lục Ly nghe xong cứ há hốc mồm, một hồi sau mới định thần lại, khen: “Nô tì hiểu rồi, nương nương thật là sáng suốt!”.Hành vi nịnh hót này chẳng đau cũng chẳng ngứa nên tôi không để ý, chỉ hỏi lại Lục Ly:“Lục Ly, em có biết vì sao chuyện gì ta cũngkhông giấu em không?”.Lục Ly hơi ngẩn người, nhìn tôi vẻ không hiểu, nghĩ một lát rồi nói: “Vì nô tì luôn rất trung thànhTôi cười, lắc đầu: “Lòng trung thành là thứkhó nói cho rõ ràng nhất! Ta tin em chỉ vì số phận của em và ta đã buộc lại với nhau, ta sống thì em sống, ta chết thì em cũng chết theo. Màtrên đời này, chẳng có thứ gì quan trọng hơn sựsống chết của chính bản thân mình cả”.Lục Ly cúi đầu im lặng hồi lâu rồi ngước mắt lên nhìn tôi, hỏinương nương đã thấy rõ như vậy thì tại sao tại không hề có chút ý định giành lại trái tim Hoàng thượng? Mọi người đều nói, Giang thị rất thông minh nhưng theo nô tìthấy, ả ta không thể nào sánh được với nương nương”.“Đó là câu nói khác mà ta muốn nói với em: Trên đời này điều không đáng tin nhất đó là lòng người, mà trái tim của đàn ông lại càng là thứ rất rất rất không đáng tin cậy.”Lục Ly ngây người nhìn chăm chăm như thểkhông nhận ra tôi, khẽ lẩm bẩm: “Nương nương, nương nương sao vậy?”.Tôi đưa tay ra xoa đầu Lục Ly, cười đáp:“Lục Ly, nương nương của em>chỉ muốn nói cho em biết, mặc dù đàn ông thích đàn bà thông minh nhưng lại đều chọn người ngốc làm vợ, vì sao lại thế? Là vì muốn được yên tâm! Em càng ngốc thì hắn ta lại càng yên tâm, càng không đề phòng em. Cũng giống như việc em ở trước mặtta, cho dù em thông minh thế nào không biết, chỉ cần em càng tỏ ra ngu ngốc, ta lại càng yên tâm dùng em”.Lục Ly hơi rùng mình, hỏi bằng giọng runrẩy: “Nương nương đang nói gì, nô tì nghe không hiểu”.Tôi không muốn>mất công tiếp tục nên chỉnhướng mày, cười nói: “Nghe không hiểu thìthôi. Trước tiên hãy nghĩ cách hẹn Sở vương vào cung để gặp ta đi đã”.Lục Ly cũng không nói gì thêm nữa chỉ cúiđầu “Vâng” một tiếng. Lúc cô sắp rời đi, tôi gọi lại, nghiêm túc dặn dò: “Vì mạng sống của hai chúng ta, nhất định phải giữ vững lập trường đấy!”.Bàn tay bám lên cửa của Lục Ly cứ run lên.Tôi thấy hơi hối hận. Lẽ ra không nên nói quá rõ ràng như vậy, nếu chẳng may Lục Ly thay đổi, giáng cho tôi một đòn thì sẽ thế nào?Có điều, sự thật đã chứng minh, Lục Ly vẫnlà người đồng chí tốt, sẽ không để> tâm trạng cánhân ảnh hưởng tới công việc. Cô lập tức xúc tiến buổi gặp gỡ giữa tôi và Nhà xí huynh.Đó là lần nói chuyện thẳng thắn thứ hai giữa tôi và Nhà xí huynh kể từ sau khi tôi trở thành hoàng hậu. Địa điểm là trong Ngự hoa viên, trên đường tôi đi vấn an Thái hậu trở về, còn Nhà xíhuynh thì đang trên đường đi v> an Thái hậu. Thế là hai chúng tôi tình cờ gặp nhau trên đoạnnhất định phải đi qua: Ngự hoa viên.Tôi hoàn toàn bó tay trước sự sắp xếp này.Lục Ly thấy sắc mặt tôi không tốt vội giải thích: “Nương nương thử nghĩ xem, càng quang minh chính đại, người khác lại càng không nói gìĐúng thế, chuyện đáng xấu hổ nhất, nếu cóthể quang minh chính đại nói trước chốn đông người, chẳng phải sẽ trở thành thông cáo báo chí rồi à?Nhà xí huynh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, hơi khom người hành lễ rồi lên tiếng chào: “Hoàng tẩu”.Tôi gật đầu, đáp bằng giọng rất lãnh đạm: “Sở Vương điện hạNhà xí huynh khẽ cười, nói: “Đã lâu không gặp Hoàng tẩu, nghe nói Hoàng tẩu đã có mang, thần đệ xin chúc mừng”.Tôi kéo chặt tấm áo choàng che gió trên người, hất cằm về phía Vọng Vân đình, rất tự nhiên nói với Lục Ly: “Tới chỗ kia ngồi một chút đi”.Lục Ly lập tức sai người cung nữ đứng hầu bên cạnh: “Cô mau đi lấy đệm cho nương nương lại đây. Còn cô, mau đi bê chậu than vào đặt ở trong đình đi, còn cô...”.Lục Ly đưa bàn tay nõn nà lướt một vòng, những cung nữ đi theo phía sau tôi lập tức tản đi, người nào làm việc ngườiấy.Tôi vô cùng vừa ý, cảm thấy Lục Ly đúng là có nhiều chiêu trò.Nhà xí huynh nhếch môi cười, đứng bên cạnh không nói gì. Tôi đưa mắt nhìn anh ta một cái rồi quay người bước tới Vọng Vân đình. Mãi cho tới lúc tôi đi được mấy bước rồi anh ta mớiđi theo.Vì đang cuối đông nên cây cỏ trong Ngự hoaviên một mảng tiêu điều, cảm giác mà nó mangđến cho mỗi người vì thế cũng rất khác nhau. Tâm trạng hiện tại của tôi>không phù hợp để tứccảnh sinh tình, chỉ cảm thấy như thế cũng rấttốt. Xung quanh hoàn toàn trống trải, chẳng có chỗ nào để nấp, càng đỡ phải lo tai vách mạch rừng.Tôi chầm chậm đi cách Nhà xí huynh ba, bốn bước chân, không rào đón mà nói thẳng vào chủ đề chính: “Người có thai không phải là ta, là Giang thị”.Bước chân của Nhà xí huynh hơi dừng lại, im lặng một hồi, sau đó chậm rãi nói bằng giọng trầm thấp: “Thần đệ biết rồi”.Tôi bất giác dừng lại> quay người nhìn thìthấy khóe môi của Nhà xí huynh cong lên, nụ cười chỉ thoáng qua trên môi nhưng lại đọng rất rõ trong đáy mắt. Tôi nghĩ anh ta chắc đã biếthết cả rồi nên yên tâm quay đầu lại. Quả nhiênnói chuyện với người thông minh là tốt nhất,chẳng cần phải giả vờ ngu ngốc, cũng không cần phải nói nhiều, tiết kiệm bao nhiêu công sức.Lục Ly dìu tôi vào Vọng Vân đình, tôi xoay người lại đang định ngồi xuống ghế thì b> Lục Ly ở bên cạnh ngăn lại. Bàn tay của Lục Ly rấtmạnh nhưng 1ời nói lại vô cùng dịu dàng và đầyẩn ý: “Nương nương, trời lạnh lắm, sức khỏehiện giờ của nương nương không chịu được đâu. Nếu nương nương ngồi đây mà Hoàng thượng biết được sẽ trách bọn nô tì là hầu hạ không chuđáo”.Tôi ngâyngười, lúc đó mới hiểu ý tứ của Lục Ly, đành đứng im chỗ cũ.Nhà xí huynh tiến vào trong thấy thế, không nói gì mà lập tức cởi tấm áo choàng trên người phủ lên ghế, sau đó lùi hai bước, cất giọng bìnhthản: “Hoàng tẩu ngồi ch>này đi”.Tôi lặng lẽ nhìn, trong lòng lại càng thấykhâm phục Nhà xí huynh. Có thể thực hiện kỹ năng dịu dàng dỗ dành người khác đến mức độ này, quả là xứng danh “Nam Hạ đệ nhất phonglưu hoàng tử”. Đáng tiếc ông đây không phải làđàn bà, sao có thể bị trò mèo này mê hoặcTôi ngồi xuống không chút khách sáo, ngẩng đầu lên hỏi Nhà xí huynh: “Nghe nói mấy ngày trước Hoàng thượng lại trách móc điện hạ?”.Nhà xí huynh vẫn khoanh tay cung kính đứng cách tôi ba bước nghe vậy liền đáp: “Thần đệ làm việc không cố gắng, Hoàng thượng trách mắng là rất đúng”.Tôi không nén được cười, nói: “Hoàng thượng mới đăng cơ, công việc nhiều, khó tránh khỏi có lúc bực bội, Sở vương điện hạ hãy hiểu cHoàng thượng. Còn về nhà họ Trương, bản cung sẽ nói với họ, bảo họ cùng Sở vương điệnhạ đồng tâm hiệp lực phò tá Hoàng thượng. Chỉcần qua khoảng thời gian này mọi thứ sẽ dần dần tốt thôi”.Nhà xí huynh nghe vậy, khẽ gật đầu nói: “Hoàng tẩu yên tâm, thần đệ sẽ dốc lòng phò tá Hoàng huynh, cũng mong Hoàng tẩu sớm sinh long tử để ổn định nền tảng đất nướcThấy anh ta tỏ ra rất biết điều như vậy, trong lòng tôi rất nhẹ nhõm, bèn cười nói: “Sở vương điện hạ hiểu như vậy là tốt rồi. Thời gian không còn sớm nữa, Sở vương hãy tới vấn an Thái hậu rồi về nhanh đi. Ngày nào Thái hậu cũng phải lễ Phật, đi đi kẻo muộn lại làm gián đoạn việc tụng kinh của Người”.Nhà xí huynh cũng không nói thêm, cung kính chào tôi rồi đi ra ngoài Vọng Vân đình.Tôi gọi anh ta lại rồi đứng dậy khỏi ghế, sai Lục Ly lấy tấm áo choàng trảcho Nhà xíhuynh, cười nói: “Có lòng như thế là được rồi, trời lạnh lắm, Điện hạ khoác lên cho ấm”.Lục Ly đón chiếc áo, chạy tới đưa cho Nhà xí huynh.Nhà xí huynh bình thản mỉm cười, choàng áolên người, sau đó lại cúi chào tôi mội lần nữa rồimới quay người sải bước.Lục Ly quay trở về bên tôi, khẽ nói: “Nương nương, nếu đã xong việc rồi thì chúng ta về thôi”.Từ phía xa,>cung nữ ôm chiếc đệm đang chạy tới, phía sau là nội thị bê lò sưởi.Tôi lắc đầu, nếu đã mang những thứ đó ra đây thì ngồi thêm một lát nữa rồi về. Tôi lại ngồixuống chiếc ghế đã được phủ đệm, s Lục Ly:“Ngày thường nói nhiều, mệt rồi. Em hãy dẫn bọn họ ra chỗ xa xa mà chơi, để ta ngồi đây một mình”.Lục Ly không hiểu: “Nương nương?”.Tôi xua tay về phía Lục Ly.Lục Ly khẽ cắn môi rồi dẫn mấy cung nữ lui ra.Vọng Vân đình địa thế cao, từ đây có thểnhìn thấy mấy cụm cung điện xa xa, trông rấtyên ả, thanh bình. Nếu không phải là người trong cuộc thì ai thấy được những cơn sóng ngầm, những nguy cơ, giành giật ẩn sâu dưới vẻyên bìnhTôi ngồi ở đó một lúc lâu rồi mới đứng dậy, bước tới bên Lục Ly đứng hầu bên ngoài, nói:“Đi nào, hồi cung!”.Lục Ly thở phào một cái rõ to, cúi đầu đi theo tôi về cung.Tôi không muốn nói năng gì, Lục Ly cũng vậy, mấy cung nữ theo hầu ở phía sau lại càng không dám lên tiếng. Vì thế mà khi chúng tôi vềđến gần hòn giả sơn mới có thể nghe thấy rất rõtiếng khóc sụt sịt vọng từ trong ra.Tôi nghĩ, hỏng rồi, lại vướng vào phiền phức nữa rồi. Biết thế này tôi đã khua chiêng gõ trống từ xa.Thân là hoànghậu, giờ phút này đã nghethấy tiếng khóc ấy, dù có muốn giả điếc cũng không được. Tôi thở dài, bắt đắc dĩ sai Lục Ly:“Vào trong xem là ai”.Lục Ly lập tức dò dẫm bước tới trước độngđá của hòn giả sơn, dõng dạc nói: “Hoàng hậu nương nương đang ở đây, ai đang ở tr> đó? Mau ra đây!”.Được, nha đầu này quả là giỏi! Cho dù cái chức “hoàng hậu” này có giải quyết được gì haykhông thì cũng cứ phải kéo người ấy ra rồi hãy nói!Trong hòn giả sơn im lặng một lát, sau đónghe thấy tiếng bước chân rất khẽ, một cung nữdáng người gầy guộc t>trong đó ra, nhìn tôi với vẻ sợ sệt rồi quỳ sụp xuống, dập đầu liên tiếp xin tha tội: “Hoàng hậu nương nương tha mạng,Hoàng hậu nưong nương tha mạng!”.Vì dập đầu quá mạnh nên chỉ một lát máu đã chảy ra không ít.Nhìn thấy thế tôi không khỏi líu lưỡi. Nhađầu này đúng là thật thà quá, đến cả dập đầu cũng làm đếnnơi đến chốn. Có điều, tôi còn chưa nói gì cơ mà, cô ta có cần sợ đến mức ấy không? Nghĩ vậy, tôi vội sai Lục Ly đỡ cô tadậy, nói: “Không có thù hận gì to tát, cần gìphải làm như vậy!”.Người cung nữ kia nghe thấy thế, đưa mắtnhìn tôi vẻ sợ sệt.Tôi cũng ngây người, cảm thấy khuôn mặt cô ta quen quen. Nghĩ một lát, tôi bỗng nhiên nhớ ra. Ồ, đây chẳng phải là cung nữ tôi đã gặp ở điện Ưu Lan hôm đóLục Ly đứng bên hình như đã đoán được điều gì, bước tới bên tôi, khẽ nói: “Nương nương, làm thế nào bây giờ?”.Tôi không để ý đến lời của Lục Ly mà bước tới bên cạnh cung nữ, cúi người nhìn kỹ khuôn mặt của cô. Cô cung n> ấy mới chỉ chừng mười bốn, mười lăm tuổi, khuôn mặt ngây thơ ngấn lệ, trán bầm dập, trông rất thảm hại. Nhìn cảnh này, tôi không khỏi thấy thương hại, định lấykhăn tay ra lau mặt cho cô ta, nhưng thọc tay vào tìm hồi lâu mà không tìm được, đành quay người lại, chìa tay về phía Lục Ly: “Khăn tay!”.Lục Ly vội đưa ra một chiếc khăn tay bằng vải, tôi cầm lấy đưa cho tiểu cung nữ, dịu dàng hỏi: “Có việc gì mà lại chạy vào đó khóc? Ai bắt nạt ngươi?”.Tiểu cung nữ vẫn giữ vẻ mặt sợ sệt, ngắc ngứmột hồi rồi lắc đầu rất mạnh, sau đó mới cấtgiọng run rẩy: “Không có, không có ai bắt nạt nô tì cả”.Ừ, rất tốt, nếu cô đã nói là không có, vậy thìta coi như chưa từng gặp cô là được, dù sao thì dân không kiện, quan không cứu mà!Tôi đứng thẳng người dậy, phủi tay, cười đáp:“Thế thì được! Nhanh đi, ở đâu thì về đó, sau này nếu có vấn đề gì về tình cảm cũng đừng để cho người khác bắt gặp, trong cung kiêng kịchuyện này đấy!”.Vẻ mặt của cung nữ lộ vẻ không dám tin, cứ ngây ra nhìn tôi.Tôi quay người, gọi Lục Ly: “Đi đi, trời lạnh lắm, về sớm thôi!”.Lục Ly ném một cái nhìn dữ dằn về phía tiểu cung nữ, rồi mới bước tới đỡ lấy cánh tay tôi. Tôi cảm thấy cứ để một cô bé dìu đi thì thật xấu hổ nên gạt tay Lục Ly ra, nói: “Không sao, ta tự đi được”.Tôi mới đi được hai bước thì nghe thấy tiểu cung nữ kia đột nhiên gọi to: “Hoàng hậu nương nương!”. Tôi vừa quay lại thì đã thấy cô bé ấy nhào tới, ôm lấy chân, kéo vạt váy của tôi, nói: “Nương nương hãy phân xử chuyện này cho nô tì, nô tì bị oan, nô tì chưa bao giờ nghĩ đến chuyện quyến rũ Hoàng thượng! Nô tì chỉ pha cho Hoàng thượng một tách trà, nô tì không hề quyến rũ Hoàng thượng”.Cô ta khóc lóc kể lể một hồi, tôi nghe cứ ong cả đầu lên, cũng không sao hiểu được ý mà cô bé muốn nói là gì, vì vậy đành nói: “Nếu muốn khóc thì cứ khóc cho thoải mái đi, còn muốn nói thì phải nói cho rõ ràng. Ngươi cứ như vậy ta làm sao mà nghe rõ được?”.Tiểu cung nữ ngây người, sụt sịt nhìn tôi.Tôi đoán cô bé vẫn chưa khóc đã, bèn nói: “Ngươi cứ khóc cho xong đi rồi nói”.Tiểu cung nữ vẫn cứ nghẹn ngào không nói. Tôi thực sự không còn cách nào khác đành phải thương lượng: “Hay là ngươi cứ vào chỗ cũ mà khóc một lúc đi vậy?”.Lục Ly ở bên cạnh lúc này đã nhịn không được, bước tới tát cho tiểu cung nữ một cái, giận dữ nói: “Nương nương hỏi thì ngươi phải trả lời, ngươi khóc lóc cái gì?”.Tôi ngạc nhiên, đồng thời cảm thấy bất lực. Lục Ly vốn đã không chấp nhận được những người đàn bà cứ sán vào Tề Thịnh, thế mà tiểu cung nữ ấy lại còn dùng từ “quyến rũ”. Lục Ly nhịn được đến lúc này cũng đã là quá lắm rồi.Tiểu cung nữ bị Lục Ly tát cho ngã lăn ra đất, thân hình nhỏ bé trông càng thảm thương hơn. Mắt Lục Ly nhìn như hai ngọn lửa, xắn tay định đánh tiếp.Tôi vội đưa tay ra ngăn: “Bà cô ơi, dừng tay lại đi!”.Hai chúng tôi đang giằng co như vậy chợt nghe thấy tiếng cung nữ ở phía sau cung kính chào: “Hoàng thượng”.Tôi nhìn về phía họ thì thấy Tề Thịnh mặc bộ thường phục màu xanh, phía sau chỉ có một tiểu nội thị, đang đi về phía chúng tôi.Tôi ngây người ra, bàn tay lập tức buông lỏng.Tiểu cung nữ nãy giờ cứ gục xuống khóc nức nở, lúc này càng như được khích lệ, nhào đến chân tôi, khóc rống lên: “Nương nương tha mạng, nô tì thực sự không quyến rũ Hoàng thượng!”.Tôi còn chưa kịp lấy hơi, nghe cung nữ này nói vậy lại càng cảm thấy tức đến nghẹn thở. Sao cô ta lại thích dùng từ “quyến rũ” thế không biết?Sau khi trấn tĩnh hơn, tôi không nhịn được mà đưa tay cốc đầu Lục Ly, bất lực mắng: “Lục Ly ơi là Lục Ly, em bảo ta phải nói với em như thế nào đây? Dù gì thì em cũng đã mười bảy,mười tám rồi, cứ nóng nảy, bộp chộp như vậy sau này làm sao mà lấy được chồng!”.Vừa dứt lời, tôi thấy chân của Tề Thịnh hình như bị vướng vào một hòn đá trong lúc đang đi về phía chúng tôi.Lục Ly dường như đã định thần lại tức giận nói: “Không hiểu người của cung nào, không có mắt hay sao mà lại dám gây chuyện với chúng ta!”.“Người của điện Ưu Lan đấy”, tôi thuận miệng đáp.Lục Ly lập tức tiếp lời: “Bà chúng nó!”.Tôi khom người xuống, khẽ nói với tiểu cung nữ: “Được rồi, chính chủ đến rồi đấy, lần này phải nhớ kỹ, khóc thì cứ khóc, nhưng không được quên bất cứ lời nào định nói đâu đấy”.Tiểu cung nữ hơi há miệng, ngây ra nhìn tôi quên cả khóc.Tôi khẽ cười, chỉ vào Lục Ly đang đứng bên cạnh, nói với cô ta: “Ngươi hãy nhìn nó đi, giỏi lắm đấy, phải chịu khó mà học hỏi!Tôi vừa dứt lời, Lục Ly đã chạy tới chỗ Tề Thịnh, quỳ xuống trước mặt anh ta, vừa khóc vừa nói: “Hoàng thượng, tất cả chỉ đều tại nô tì không tốt nên mới để cho nha đầu này làm kinh động đến Hoàng thượng. Hoàng hậu vừa từ chỗ Thái hậu về, trên đường gặp Sở vương điện hạ, đứng lại nói một vài câu, đang định hồi cung thì nghe thấy sau hòn giả sơn có người khóc. Nương nương là người thiện tâm, nhất định muốn biết xem ai đã bị ức hiếp mà phải chạy vào đó khóc lóc. Là nô tì vô dụng, không ngăn được nương nương, đành gọi nha đầu này ra hỏi chuyện. Nha đầu này nói là mình người của điện Ưu Lan, chỉ vì bê cho Hoàng thượng một tách trà mà bị những người trong điện vu khống, cho rằng muốn quyến rũ Hoàng thượng nên cứ nhất quyết đòi nương nương đứng ra giải quyết, trả lại sự trong sạch cho cô ta, nếu không sẽ dập đầu chết trước mặt nương nương”.Lục Ly nước mắt như m miệng nói trôi chảy, không chỉ tiểu cung nữ ngây ra nhìn mà đến cả tôi cũng lấy làm sửng sốt.Nha đầu Lục Ly đúng là luôn mang tới cho tôi những bất ngờ.Tề Thịnh khẽ nhướng mày, đưa mắt nhìn về phía tôi hỏi: “Chuyện gì vậy?”.Tôi cau mày, lại còn hỏi tôi là chuyện gì? Lục Ly đã nói rất rõ ràng, đủ cả thời gian, địa điểm và đương sự. Đến cả bối cảnh có liên quan cũng đã nhắc đến, thế mà anh ta vẫn không hiểu sao?Không hiểu chỉ số IQ của anh ta là bao nhiêu nữa?Tôi bất đắc dĩ đành khoát tay với Lục Ly: “Khóc lại đi, à không, nói lại lần nữa đi!”.Lục Ly im lặng một lúc, rồi đúng lúc cô hít một hơi thật sâu, đang định làm lại lần nữa thì Tề Thịnh nói với vẻ rất không kiên nhẫn: “Thôi, không phải nói nNói xong Tề Thịnh bước tới trước mặt tôi, nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn tiểu cung nữ đang gục khóc trên đất, nói thẳng vào vấn đề: “Nếu là điện Ưu Lan bị ức hiếp thì đừng về đó nữa”.Câu nói của Tề Thịnh, khiến cho cả đám đông sửng sốt.Tề Thịnh lại nhếch môi cười, nói với tôi: “Có điều, nó đã đến cầu xin Hoàng hậu thì cũng coi như đó là duyên phận. Cứ để nó từ nay ở bên hầu hạ Hoàng hậu là được”.Lần này thì đến tôi cũng sửng sốt trước câu nói của Tề Thịnh.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx