sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thái tử phi thăng chức ký - Tập 2 - Chương 07 - Phần 03

Trước giọng điệu này của Tả Ý, tôi lại lần nữa phải nghiêm túc giáo dục tư tưởng cho cô, chỉ ra một cách rõ ràng rẳng, tôi là Hoàng hậu, là chủ của hậu cung, nên đầu tiên là không thể phá vỡ phép tắc. Trước khi tôi sinh, Tề Thịnh ở trong cung của tôi cũng là hợp tình hợp lý, còn có thể ỷ vào lý do “Đế Hậu tình sâu nghĩa nặng”, nhưng giờ việc sinh nở đã xong, lại dựa dẫm tiếp thì hơi quá. Trở thành hoàng hậu độc chiếm sủng hạnh của Hoàng thượng thì lại gây phiền phức cho các vị quan ngự sử.Bất quá cứ việc gì tốt quá cũng hóa dở, tôi phải duy trì khoảng cách như gần như xa, phải kiên định đi trên con đường làm hoàng hậu của mình.Vả lại, thân là Hoàng hậu, có được sự kính trọng của Hoàng đế thì còn hữu dụng hơn cả sự sủng ái, cũng lâu dài hơn.Đương nhiên, còn một điều quan trọng nữa mà tôi chưa nói với Tả Ý, đó chính là tôi ở cữ sắp phát điên rồi, nếu như Tề Thịnh còn ở bên cạnh thì hai người thế nào cũng có chuyện lôi thôi với nhau!Sau khi đồ đạc được chuyển đến cung Đại Minh, Tề Thịnh cũng không có phản ứng gì, rất bình tĩnh sống trong cung Đại Minh, đêm đến còn cho gọi Vương chiêu dung đến hầu hạ.Sự việc này đã gây ra sự phản ứng rất lớn ở trong cung, thông tin được truyền đi như tốc độ ánh sáng, có lẽ bên kia Vương chiêu dung vừa bước lên long sàng của Tề Thịnh thì thông tin đã truyền đến cung Hưng Thánh bên này rồi.Tôi luôn cho rằng việc nữ nhân ở hậu cung chỉ đặt tiêu điểm vào phần thân dưới của Tề Thịnh là không thích hợp, cần phải biết rằng thân trên và thân dưới của người đàn ông luôn có mối quan hệ như anh em, rất mật thiết nhưng hoàn toàn không phụ thuộc vào nhau.Tiếc là chị em phụ nữ từ trước đến nay vẫn không hiểu rõ điều này.Do vậy, tháng ở cữ của tôi chưa buồn bực, khó chịu gì thì Tả Ý đã tỏ ra sầu muộn lắm rồi.Tôi thực ra rất hiểu suy nghĩ của cô nhóc này, cô luôn mong được nhìn thấy một truyện cổ tích tình yêu kiểu “dù có ba ngàn giai lệ vây quanh thì ta vẫn chỉ yêu mình nàng” ở tôi và Tề Thịnh, nhằm thỏa mãn giấc mộng màu hồng trong lòng thiếu nữ.Tả Ý và cả Lục Ly trước đây, cùng rất nhiều cô gái trẻ trong hậu cung đều tràn đầy ảo tưởng. Họ thông minh nhưng lại non nớt, luôn ảo tưởng trên thế gian này có một tình cảm chân thành tha thiết nhất, có một người đàn ông có thể yêu một người con gái như tính mệnh.Cho dù người con gái ấy không phải là bản thân họ, cho dù họ chỉ là một khán giả trong câu chuyện tình này, thế nhưng họ vẫn rất xúc động. Sau đó, dùng tình cảm ấy nâng đỡ họ vượt lên sự giày vò và hao mòn tuổi xuân cùng máu thịt của đời con gái trong chốn hậu cung.Nhưng cuộc sống đâu phải truyện cổ tích.Đang suy nghĩ mông lung như vậy thì tôi đột nhiên nhận thấy mình có vẻ nhàn cư vi bất thiện quá, đến cả hoạt động tâm lý cũng phải miêu tả đầy nghệ thuật như thế. Tôi không kìm được thở dài một tiếng, thầm nghĩ rằng việc sinh con nhiều quả nhiên không có một chút lợi ích nào.“Không được, không được…”, tôi lẩm bẩm nhắc lại hai lần, trở mình rồi yên tâm ngủ tiếp.Ngủ đến lúc nửa đêm, đang mơ màng thì tôi cảm thấy có ai đó đang nằm sát lại từ phía sau, sau đó kéo tôi vào lòng, từ từ ôm chặt.Trong hậu cung, có lẽ chỉ có Hoàng đế mới dám trèo lên giường của Hoàng hậu vào thời điểm này.Tôi không hề sợ, chỉ hơi ngạc nhiên, mí mắt trĩu xuống, cũng chẳng quay đầu lại, chỉ mơ màng hỏi: “Sao lại đến đây vào lúc này? Vương thị đâu?”.Tề Thịnh ở đằng sau không trả lời, nhưng lại nhẹ nhàng tì cằm lên vai tôi.Vẫn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, tôi làu bàu không rõ tiếng: “Như vậy là không được, đâu ra cái kiểu ngủ nửa chừng rồi bỏ chạy như thế, mau quay về đi”.Tề Thịnh im lặng một lúc rồi đột nhiên nói khẽ: “Chẳng ra gì… thật sự chẳng ra gì”.Cơn buồn ngủ cứ kéo tôi xuống, cũng chẳng nghĩ gì nhiều, buột miệng: “Không ra gì thì đổi người khác, nếu thực sự không được thì lại tuyển thêm mấy người mới…”.Nói chưa hết câu thì đã cảm thấy cánh tay ôm eo tôi siết chặt như muốn trừng phạtĐộng tác ấy của Tề Thịnh gần như đánh bật hẳn cơn buồn ngủ của tôi.Tôi cảm thấy làm hoàng hậu thật chẳng dễ dàng gì. Ngày thường lao tâm khổ tứ đã đành, vất vả sinh con xong rồi, thế mà ngay cả thời gian nghỉ sinh cũng không được yên. Tôi điều chỉnh cảm xúc của mình, quay đầu lại, trịnh trọng hỏi Tề Thịnh: “Có phải gần đây áp lực lớn quá phải không? Nếu thấy không khỏe thì cho gọi thái y đến khám xem thế nào, cắt vài thang thuốc bổ uống thử xem”.Giọng Tề Thịnh thể hiện rõ sự tức giận: “Trương Bồng Bồng, nàng không làm ta tức chết không được à?”.Tôi lập tức thức thời ngậm miệng lại, nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay Tề Thịnh, ý nhắc anh ta nới lỏng ra một chút, sau đó tự tìm một vị trí thoải mái hơn trong lòng Tề Thịnh, “Ngủ thôi, thiếp vẫn đang trong tháng ở cữ”.Tề Thịnh im lặng, chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, một lúc lâu sau đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Ta muốn động thủ”.Tôi cố gắng hết sức để mình không cứng người lại, một lúc sau, khi cảm thấy mình có thể hoàn toàn làm chủ được giọng nói rồi mới bình tĩnh đáp: “Làm đi, chỉ cần không phải tội danh mưu phản là được”.Một khi dính dáng vào mưu phản thì liên lụy đến rất nhiều người, đầu rơi không kể xiết.Tề Thịnh im lặng hồi lâu, khẽ đáp: “Được rồi”.Đầu tháng Năm, Dương Dự dẫn quân đánh bại chủ lực của quân phiến loạn Vân Tây, bắt được hơn ba mươi người của Vân Tây gồm Đế vương, các phi tần, thế tử, quận chúa…, đồng thời tịch thu ấn tín, kim bài sắc chỉ, vàng bạc in gia huy, đến lúc này thì Vân Tây đã hoàn toàn thuộc về Nam Hạ. Tin chiến thắng truyền về Thịnh Đô, cả nước vui mừng, Tề Thịnh phong cho Dương Dự là Bình Tây hầu, đồng thời trong chỉ dụ còn ca ngợi Dương Dự có thể sánh với Mạch soái.Tháng Tám, Dương Dự phụng mệnh hồi kinh, Tề Thịnh ban tặng cho ông ta hàng nghìn mẫu đất phì nhiêu và rất nhiều vàng bạc châu báu, cùng một thôn trang của hoàng gia ở Thúy Sơn. Quyền thế của gia tộc Dương thị ở Thịnh Đô lúc này vì thế trở nên rất lớn, Dương Nghiêm là con út của Dương Dự cũng nhờ nước lên thì thuyền nổi, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng cũng được phong Hầu.Dương Nghiêm ngày càng ngông cuồng, dám ngang nhiên đến cung Hưng Thánh thăm tôi.Bây giờ tôi đã hoàn toàn trở thành bà nội trợ, đi đến đâu cũng đều ôm Tề Hạo trong lòng, tay thì dắt Tề Uy, thiếu mỗi nước bụng mang thai nữa thôi.Dương Nghiêm nhìn tôi với vẻ xem thường, châm biếm: “Người còn có thể không có tiền đồ hơn chút nữa được không?”.Tôi chẳng thèm đáp lại sự khiêu khích của anh ta, đi thẳng đến ngồi dưới bóng mát của cây trong sân, trước tiên bảo nhũ mẫu dẫn Tề Uy đi rồi sai Tả Ý pha trà, sau đó vừa trêu đùa với Tề Hạo đang nằm trong lòng, vừa tùy tiện hỏi Dương Nghiêm: “Sao bỗng dưng lại nhớ đến ta”.Dương Nghiêm nhướng mày: “Nếu như không đến thì vở kịch lần này làm sao giống thật được? Hoàng thượng sao có thể tin rằng Dương gia nhà thần còn chưa biết tai vạ sắp xảy ra!”.Dương Nghiêm vốn là người vô tâm, là một thiếu niên lâu lâu lại mắc vài lỗi, ấy thế mà bây giờ lại nói câu nào câu nấy đầy khiêu khích như thế này, tôi cũng không biết nên nói gì, im lặng một lát mới hỏi anh ta: “Dạo này sống thế nào?”.Dương Nghiêm liếc xéo tôi một cái, nửa cười nửa không: “Chẳng lẽ người không biết hiện tại thần là người đàn ông độc thân được tranh giành nhiều nhất Thịnh Đô sao? Ngưỡng cửa nhà thần đều bị mấy bà mai giẫm hỏng hết rồi”.Thấy anh ta như vậy, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy xót xa. Người ngoài nhìn vào thì thấy náo nhiệt, nhưng sự náo nhiệt đó chỉ là cảnh tượng giả dối mà Tề Thịnh cố tình tạo ra. Rất nhanh thôi, tất cả những điều đó sẽ mau chóng tiêu tan theo cách thảm hại nhất.Điều tàn khốc nhất là mặc dù Dương gia biết rõ trước mắt là vực sâu vạn trượng nhưng lại không thể không tiếp tục bước tới.Dương Nghiêm ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng nhìn cành lá tươi tốt phía trên, lẩm bẩm hỏi: “Người nói xem làm như vậy có đúng không? Lấy tính mạng của mười mấy người nhà thần để đặt cược cho một giao ước bằng miệng”.Tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi đáp: “Với danh tiếng của Mạch soái, Hoàng thượng sẽ không dám lấy tính mạng của các ngươi đâu. Hơn nữa, đừng quên là còn có ta nữa, làm sao có thể để người nhà các ngươi chết”.“Người?”, Dương Nghiêm nhếch miệng châm biếm, “Dựa vào việc người đã liên tiếp sinh con cho Tề Thịnh?”.Tôi trừng mắt nhìn anh ta, chỉ mới sinh có hai đứa thôi, sinh con liên tiếp cái gì chứ?Dương Nghiêm im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Nhiều khi thần thật không thể hiểu được các người, người, Cửu ca và cả cha thần nữa, đặc biệt là Cửu ca và cha thần. Thần không biết vì sao họ lại lấy tính mạng người nhà ra để đánh cược một ván bài nguy hiểm như vậy. Nếu đổi lại là thần thì thà rằng đá ngọc cùng vỡ, liều mạng một phen chứ không thể cứ nhân nhượng vì đại cục thế này mãi được”.Tôi nhìn vào khuôn mặt trẻ trung mà thẳng thắn của Dương Nghiêm, khẽ thở dài một tiếng: “Thật ra, họ cũng là liều một phen, nhưng theo một cách thức khác mà thôi. Đi vào chỗ chết để tìm đường sống”.Dương Nghiêm nghe xong thì hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu thần không ra tay trước thì cuối cùng cũng bị người khác ra tay, đi vào chỗ chết để tìm đường sống thì rồi cũng chỉ là chờ chết mà thôi, thà rằng cứ chủ động trước.”Tả Ý đã bưng trà đến, cung kính để tách trà bên cạnh tay của Dương Nghiêm.Tôi nhìn Tả Ý, trong đầu tự nhiên nảy ra một ý, liền cười hỏi anh ta: “Ngươi nói bây giờ có nhiều người muốn làm mối cho ngươi phải không?”.Dương Nghiêm gật đầu: “Rất nhiều”.Tôi lại hỏi: “Thế đã có ai hợp ý chưa?”.Dương Nghiêm lắc đầu.Tôi liền chỉ vào Tả Ý đang đứng bên cạnh, cười hỏi: “Ngươi xem nha đầu bên cạnh ta thế nào?”.Dương Nghiêm nổi tiếng là mặt dày, nghe vậy ngẩng đầu lên quan sát kỹ Tả Ý một hồi lâu khiến Tả Ý vừa thẹn vừa lúng túng, cố gắng cúi đầu thật thấp xuống đến nỗi cằm gần chạm cả vào ngực.Dương Nghiêm đánh giá xong, gật đầu vẻ nghiêm chỉnh đáp lại tôi: “Rất được”.Tả Ý thẹn tới mức tai đỏ rực lên, không kiên trì thêm được nữa, vội vàng quỳ gối về phía tôi rồi bỏ chạy ra ngoài như bị lưu manh đuổi sau lưng.Dương Nghiêm nhìn theo bóng Tả Ý, khóe miệng nhếch lên lộ rõ vẻ chế nhạo, sau đó ngoảnh đầu nhìn tôi, hỏi: “Người nói xem bây giờ thần có nên lấy vợ không? Đến khi sự việc xảy ra, cũng kéo thêm được một nhà nữa, đông người càng vui mà!”.Tôi cười: “Được chứ, ngươi thấy ai chướng mắt nhất thì hãy cố mà lấy cho được con gái rượu của người ấy đi”.Dương Nghiêm cười lạnh: “Vậy thì người mà thần cần lấy nhất là công chúa Vĩ Nguyên của người rồi”.Công chúa Vĩ Nguyên là phong hiệu của Uy nhi, chỉ nghe cái tên này cũng biết được vị trí của con bé trong lòng Tề Thịnh rồi.Tôi tự cho mình là một phụ huynh tiến bộ, luôn cho rằng tuổi tác không phải là vấn đề, huống chi tôi còn đổi luôn cả giới tính cơ mà. Nghe anh ta nói vậy cũng chẳng tức giận, chỉ nhún nhún vai, thản nhiên đáp: “Không sao, chỉ cần ngươi kiên trì luyện tập, bảo đảm thể xác và tinh thần khỏe mạnh, đợi hai mươi năm nữa nếu Uy nhi đồng ý lấy ngươi, ta sẽ không cấm cản. Hơn nữa, có câu: ‘Nhạc mẫu xem con rể, càng xem càng ưng’ mà”.Nói xong, tôi nheo mắt đánh giá Dương Nghiêm từ đầu đến chân một lượt.Dương Nghiêm nghe xong, khuôn mặt tuấn tú bỗng biến đổi như đèn màu, ban đầu là đỏ rực, sau đó xám lại và cuối cùng là tái nhợt, giận dữ nói: “Người mẹ như ngươi thật hiếm có”.Tôi cười rồi cao giọng gọi cung nữ đến thay chén trà cho Dương Nghiêm.Nhân lúc cung nữ còn chưa đến, Dương Nghiêm đứng lên, phủi vạt áo của mình, đe dọa tôi bằng một giọng nói âm trầm: “Người cũng biết thủ đoạn của thần rồi đó, người nói thì phải giữ lấy lời, nếu không thần nhất định không bỏ qua đâu”.Tôi không thèm ngẩng đầu lên, đỡ Tề Hạo trên đùi, chế giễu: “Thủ đoạn gì? Trèo lên cây hay trèo tường?”.“Người!”, Dương Nghiêm định nổi cáu nhưng kìm nén được, khom lưng nghiêng người nhìn tôi, trên mặt đã khoác lên nụ cười quen thuộc: “Thần sẽ đem người ra khỏi cung rồi vất xuống Uyển Giang, để người trôi theo sông hàng trăm dặm”.Tôi nhớ đến tình cảnh bị rơi xuống nước trên sông Uyển Giang lần đó, bất giác rùng mình một cái.Dương Nghiêm dường như cảm thấy mình cuối cùng cũng đã tìm lại tự tin, cười to hai tiếng rồi nghênh ngang ra về.Tháng Mười, đang lúc nhà họ Dương danh tiếng nổi như cồn ở Thịnh Đô thì có ngự sử vạch tội Dương Dự là tự cao tự mãn, nuôi dưỡng nô lệ ở trang trại, chiếm đoạt ruộng đất của nông dân, ức hiếp dân thường, hung ác ngang ngược. Tề Thịnh liên tiếp ra mười mấy đạo chiếu chỉ, chẳng ngờ không những không làm dịu chuyện này xuống mà còn càng khiến các ngự sử phản đối thêm mạnh mẽ.Ngày Mười một tháng Mười, hai vị ngự sử đầu tiên tố cáo Dương Dự đột nhiên bị giết tại nhà, chuyện này lập tức làm kinh động trong ngoài triều đình. Ngày Mười ba tháng Mười, quan chủ quản Đô Sát viện dẫn theo trên dưới một trăm thuộc hạ kéo đến cung Đại Minh, đồng loạt quỳ gối yêu cầu Tề Thịnh điều tra đến cùng vụ án này.Trước áp lực của hệ thống quan văn, Tề Thịnh chỉ còn cách ra lệnh cho Đại Lý tự, Hình bộ và Đô Sát viện cùng xem xét vụ án này.Sau đó thì hay rồi, chẳng những các đầu mối đều chĩa vào hết Bình Tây hầu Dương Dự, cho rằng ông ta là giết người cho hả giận, mà ngay cả những hành vi không hợp pháp của Dương Dự hồi còn trong quân ngũ trước đây như: tham ô lương thực và lương bổng của quân đội, tự tiện bãi miễn và đề bạt thăng quan quân, độc đoán chuyên quyền, … cũng bị lôi ra, tội danh càng lúc càng nhiều. Dựa vào những đầu mối này, người ta đã nhanh chóng lần ra được mối quan hệ qua lại mật thiết giữa Sở vương và con trai út Dương Nghiêm của Dương Dự, tiếp đó, ngay cả nhạc gia của Sở vương là Trương Linh cũng bị liên lụy.Đại Lý tự, Bộ hình và Đô Sát viện đều không khỏi sửng sốt, đám người này mặc dù không ai nói ra nhưng đều hiểu, nếu theo đến tận cùng thì tiếp theo sẽ đến Thượng thư Bộ hình Trương Phóng. Mà hai con gái của Trương Phóng, một gả cho Hạ gia, một trong hai gia tộc đứng đầu trong quân hiện nay; một được gả cho Hoàng đế đương triều Tề Thịnh.Trừ khi đám người này muốn nhổ tận gốc Hoàng hậu là tôi, còn nếu không, việc này sẽ phải dừng lại.Có lẽ, đám ngự sử của Đô Sát viện lúc đầu quỳ gối trước cung Đại Minh cũng không ngờ rằng sự việc lại ra nông nỗi này, một lúc lôi ra ba gia tộc lớn nhất, lại còn đụng chạm đến cả Hoàng hậu là tôi nữa. Được lắm, vừa vặn có thể lập một bàn mạt chược, đến cả Sở vương cũng không có tư cách ngồi chơi, chỉ có thể đứng bên quan sát.Nghe nói quan chủ quản của Đô Sát viện cuống quýt cả lên, người đứng đầu Đại Lý tự cũng chẳng mạnh mẽ hơn bao nhiêu, tóc trên đầu mỗi ngày rụng cả một búi lớn, cứ đà này chẳng mấy chốc có lẽ sẽ hói nửa đầu mất.Khi Lục Ly tiến cung nói chuyện này, tuy nét mặt có vẻ nhẹ nhõm nhưng một số hành động vô thức đã cho thấy sự căng thẳng trong lòng cô. Sau đó, có lẽ cảm thấy cứ phải giữ bộ mặt tươi cười ấy rất mệt nên không thèm giả vờ nữa, nóng lòng hỏi tôi: “Nương nương, Hoàng thượng liệu có nhân cơ hội này để triệt để loại bỏ nhà chúng ta không? Nếu như bị khoác cho tội mưu phản, chẳng những người nhà đều chết, mà đến cả nương nương cũng sẽ bị liên lụy”.Tôi uể oải nằm lên chiếc giường mềm trong tẩm điện, thờ ơ đáp: “Hiện tại Hoàng thượng không muốn phế hậu, sẽ không lôi nhà ta vào tội mưu phản đâu”.Chỉ cần không phải tội mưu phản, thì vụ trọng án làm rung chuyển trời đất này cuối cùng cũng chỉ là sấm sét to, mưa lại nhỏ mà thôi.Dương Dự là con trai trưởng của Mạch soái, vì thể diện của Thành Tổ, Tề Thịnh cũng không dám giết con cháu của Mạch soái, nhà họ Dương sẽ không có chuyện gì.Nhà xí huynh là anh em ruột của Tề Thịnh, là con trai độc nhất của Tống thái hậu, nếu như anh ta cả gan giết chết Nhà xí huynh thì Tống thái hậu sẽ đến Hàm Nguyên điện của cung Đại Minh mà thắt cổ tự vẫn, còn chưa kể trong tay Tống thái hậu vẫn nắm giữ di chiếu của Tiên đế để lại, trong đó nói rằng không cho phép Tề Thịnh sát hại anh em. Tóm lại, Nhà xí huynh cũng không thể chết được.Vấn đề còn lại là việc nhà họ Trương bị liên lụy theo. Trương gia có Hoàng hậu là tôi, người đã sinh hạ con trưởng cho Tề Thịnh, nếu Tề Thịnh không muốn phế hậu thì anh ta cũng không thể giết nhà họ Trương.Phân tích như vậy, cảm thấy Tề Thịnh thực ra cũng rất ấm ức. Mất bao nhiêu công như vậy, khó khăn lắm mới tóm được cả lũ những kẻ gây trở ngại, nhưng vì vướng phải mối quan hệ qua lại phức tạp, chồng chéo nhau mà cuối cùng một người cũng không thể giết được.Có lúc tôi nghĩ, nếu là Tề Thịnh thì mình sẽ làm thế nào.Có lẽ tôi không có được sự kiên nhẫn như Tề Thịnh, cũng không xem xét, cân nhắc được nhiều như anh ta, mười phần thì có đến tám, chín phần sẽ nghiến răng, quyết tâm giải quyết triệt để đám ong nuôi trong tay áo này. Mặc kệ Mạch soái Mạch soái gì, mặc kệ di chiếu di vật gì, cứ triệt tận gốc rồi tính sau!Quả nhiên không ngoài dự liệu, vụ án điều tra đến Trương Linh thì dừng lại.Qua ba lần hội thẩm thì tấu chương được dâng lên Tề Thịnh, tội trạng to nhỏ được liệt ra chi chít, đến cả việc thuộc cấp của Trương Linh cưỡng ép một phụ nữ góa chồng cũng được đề cập đến, chỉ duy nhất hai chữ “phản nghịch” là không thấy xuất hiện.Vụ án đã điều tra xong, vấn đề còn lại là phán quyết như thế nào?Dương Dự mặc dù mang tội giết người nhưng ở chiến trường cũng lập không ít công trạng, cuối cùng phán quyết tước bỏ chức tước, toàn gia quyến đến Lĩnh Nam.Nhà xí huynh thì bị giáng từ Sở vương xuống thành Quận vương, phạt ba năm lương bổng.Về phần Trương Linh thì đơn giản rồi, trực tiếp khai trừ khỏi quân ngũ, mãi mãi không được phục chức.Kết quả này mặc dù tệ hơn so với dự liệu của Nhà xí huynh, nhưng cũng không chệch quá xa. Chuyện này được nhắc đi nhắc lại mãi đến tận tháng Ba, “Vụ án Ngự sử bị sát hại” ầm ĩ này mới lắng xuống.Ngày Mười hai tháng Ba là tròn sinh nhật một tuổi của Tề Hạo.Do sự liên lụy của “Vụ án Ngự sử bị sát hại” trước đó khá rộng, đại thần trong triều dù có hay không liên quan đều theo vụ việc cả nửa năm trời, bản thân Tề Thịnh dường như cũng cảm thấy ngại nên muốn nhân cơ hội này làm dịu bớt bầu không khí trong triều, liền ra ý muốn tổ chức sinh nhật thật lớn cho trưởng hoàng tử.Tôi thực sự rất thích không khí náo nhiệt, nhưng vì danh tiếng của hoàng hậu, không thể không ra vẻ hiền lương đến cung Đại Minh khuyên Tề Thịnh phải tiết kiệm, không nên tổ chức sinh nhật linh đình cho Tề Hạo.Tề Thịnh đang đứng trước thư án tập viết, nghe tôi nói thế liền đưa mắt lên nhìn, hỏi: “Nàng thật sự nghĩ vậy chứ?”.Tôi luôn tuân theo nguyên tắc: “Chuyện nhỏ phải nói thật, chuyện lớn phải hạn chế nói dối tối đa”, vì vậy liền lắc đầu, đáp: “Thiếp cũng muốn tổ chức náo nhiệt, tốt nhất là nhân dịp này đại xá thiên hạ, như vậy sẽ khiến mọi người đều biết được vị trí của Hạo nhi trong tim chàng”.Tề Thịnh khẽ bật cười: “Thế thì được rồi”.Tôi cũng cười theo, chủ động đến bên mài mực giúp Tề Thịnh, nói: “Tất cả là để đỡ mang tiếng thôi. Thiếp đến đây một chuyến cũng chỉ để nói với chàng cho phải phép, chàng nghe thì nghe, không nghe thì thiếp càng vui!”Tề Thịnh dừng bút, ngẩng đầu nhìn tôi, một lát sau đột nhiên nói: “Ta muốn lập Hạo nhi làm thái tử”.Tôi rất ngạc nhiên, buột miệng nói: “Đừng, chuyện này để sau hãy tính”.Tề Thịnh quan sát tôi thật kỹ, hỏi: “Nàng nói thật hay nói dối vậy?”.Tôi định “dùng tình cảm để chinh phục lòng người” nên nghiêm nghị nói: “Chàng cũng có hơn mười năm làm thái tử rồi, chẳng lẽ còn không biết mùi vị của việc làm thái tử là việc khó thứ hai, hà tất phải để Hạo nhi chịu khổ”.Tề Thịnh nhướng mày: “Nàng cảm thấy làm thái tử phi còn khó hơn làm thái tử sao?”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx