sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thái tử phi thăng chức ký - Tập 2 - Chương 09 - Phần 01

Chương 18: Tin vui của Thái hậu! Trong tháng Hai, Tề Thịnh bố cáo thắng lợi của cuộc viễn chinh phương bắc, sau đó mang theo hai nghìn người thuộc hoàng tộc Bắc Mạc cùng vô số vàng bạc châu báu từ Bình Ninh trở về. Bởi vì người đông, lại không cần phải về gấp nên tốc độ rất chậm, lúc về đến Thái Hưng đã bước sang tháng Ba. Nghỉ ngơi ở Thái Hưng hai ngày, tôi và Tề Thịnh lên thuyền rồng, được chiền hạm của thủy quân Phụ Bình hộ tống sang sông. Gió ở trên sông vẫn còn lạnh, thổi vào mặt có cảm giác như gai đâm. Nhìn nước sông mênh mông, bất giác tôi thần người ra. Năm ấy, tôi cũng từng cùng Tề Thịnh chung thuyền qua sông, có điều lần đó là từ Phụ Bình sang Thái Hưng, anh ta đứng ở đầu thuyền, còn tôi náu mình ở cuối thuyền. Năm năm trôi qua, cuối cùng tôi cũng được đường đường chính chính đứng ở đầu thuyền. Đang suy nghĩ mông lung thì nghe thấy tiếng của Lý Hoằng ở đằng sau: "Gió trên sông lớn, Hoàng thượng mời nương nương quay vào khoang thuyền ạ". Tôi quay đầu lại đánh giá con người quen thuộc ấy từ đầu tới chân. Năm đó cũng chính anh ta đã lén lút mang tôi ra khỏi hành cung Phụ Bình, sau khi đưa tôi đi một vòng trên sông Uyển Giang thì ép tôi nhảy xuống sông. Khi đó tôi không biết anh ta là thân tín của Tề Thịnh, càng không ngờ sau này lại mang thân phận đội trưởng thân vệ ở bên Tề Thịnh. Tôi cứ đứng im đánh giá Lý thị vệ, một lúc lâu sau, vẻ mặt anh ta hơi lúng túng, cụp mắt xuống, đặt tay lên chuôi kiếm rồi lùi ra sau nửa bước. Hành động bản năng của anh ta khiến tôi sực tỉnh, bất kể tôi là nam hay nữ thì đều phải lấy đức báo đức, lấy chính trực báo oán thù, không nên suốt ngày bị trói buộc trong ân oán tình thù mới phải. Tôi bước lên trước hai bước, thong thả rút bảo kiếm đang đeo bên hông anh ta ra, quan sát lưỡi kiếm sắc bén đó rồi hỏi: "Kiếm pháp của Lý thị vệ cũng không tồi phải không?". Lý Hoằng ngước mắt nhìn tôi: "Nương nương…". Tôi đặt mũi kiếm lên ngực anh ta, cười: "Xin chỉ giáo một chút nếu chỉ muốn đâm vào da thịt của người ta mà không làm tổn thương đến lục phủ ngũ tạng bên trong thì lực tay phải khống chế như thế nào?". Khuôn mặt của Lý Hoằng có vẻ đau khổ, không nói câu gì. Tôi đẩy mũi kiếm sâu hơn mấy phân, đến lúc nhìn thấy có vết máu mới thu kiếm lại, cười nói: "Ái chà, thật xin lỗi, ta không khống chế được lực tay, Lý thị vệ mau tìm người băng bó đi". Lý Hoằng cúi đầu nhìn ngực mình, vẫn im lặng. Tôi lại hỏi: "Lý thị vệ, ngươi biết bơi phải không?". Lý Hoằng im lặng giây lát rồi đáp lại với giọng rầu rĩ: "Tiểu nhân rõ rồi", nói xong liền quay mình nhảy thẳng xuống sông. Hừm, quả là một người thông minh sáng dạ! Trình độ bơi lội của Lý Hoằng quả nhiên không tồi, bơi theo thuyền quá nửa sông vẫn không bị chìm, lúc được kéo lên thì môi cũng chỉ hơi tím, người hơi run mà thôi. Mong muốn trả thù trong tôi cuối cùng cũng được trút bỏ, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Tề Thịnh biết chuyện thì dở khóc dở cười, lấy tay gí nhẹ vào trán tôi, cuối cùng đành phải cười bất đắc dĩ, nói: "Cũng tốt, đàn bà lòng dạ nên hẹp hòi một chút". Nói xong liền sai Tả Ý đem nước gừng cho Lý Hoằng. Ngày Hai mươi sáu tháng Ba, đại quân về đến Thịnh Đô, cả thành tưng bừng, nhộn nhịp không bút nào tả xiết. Nam Hạ, Bắc Mạc đã tranh chấp với nhau hơn ba trăm năm có lẻ, trong đó những cuộc đấu đá, chiến tranh quy mô nhỏ nhiều vô kể, cả hai nước đều đã từng có những vị vua hùng mạnh, mang mưu đồ thống nhất thiên hạ, nhưng từ trước đến nay vẫn chưa có ai thực hiện được giấc mơ đó. Nhưng bây giờ Tề Thịnh đã làm được. Thái hoàng thái hậu nước mắt giàn giụa, chắp tay trước ngực, vừa khóc vừa nói: "Liệt tổ liệt tông đã phù hộ cho Đại Hạ ta thống nhất được thiên hạ, di chí của Thành Tổ đã thành sự thực, bản cung cuối cùng cũng có thể yên tâm đi gặp người rồi". Khấn cả nửa ngày, Lão thái thái lại quay sang tôi: "Con à, đã làm khó con rồi, con đúng là đứa trẻ ngoan". Tôi vội rơi vài giọt nước mắt cho hợp hoàn cảnh, còn giả bộ dùng khăn tay chấm chấm khóe mắt. Hai chị em Tề Uy và Tề Hạo nửa năm không thấy tôi nên có vẻ rụt rè, đứng quan sát hồi lâu rồi mới nhào vào lòng tôi. Ôm trong tay thân hình nhỏ bé mềm mại của hai con, nước mắt tôi cuối cùng cũng thực sự rơi. Tề Thịnh vừa về đã bận rộn chuyện triều chính mấy ngày liền, nào là tế trời tế tổ, lúc rảnh còn phải luận công ban thưởng. Đương nhiên là dù bận thế nào anh ta cũng không quên việc trừng phạt những người có tội. Dương Nghiêm bị phạt sung quân năm nghìn dặm, trực tiếp đi thẳng đến chiến trận ở Bắc Mạc. Nhà xí huynh vừa phạm tội hành thích Hoàng đế, vừa cấu kết với quân địch, vốn phải xử tội chết nhưng Tống thái hậu bộ dạng đầu bù tóc rối chạy đến cung Đại Minh làm ầm lên, còn đưa ra di chỉ mà Tiên đế để lại, trong đó viết rõ: không cho phép Tề Thịnh được giết hại thủ túc, nhờ vậy mới giữ được tính mạng của Nhà xí huynh, nhưng vẫn bị tước vị, phế làm thứ dân và đi đày ở Lĩnh Nam. Nhà họ Trương thì nhẹ nhàng nhất, không công không tội vô thưởng vô phạt. Chỉ có điều trong lần tấn công Bắc Mạc này xuất hiện không ít nhân tài mới, binh quyền của các thế gia trong quân vì thế mà bị phân tán, nhà họ Trương cũng không ngoại lệ. Trương Phóng đặc biệt vào cung tìm tôi, bàn bạc cả nửa ngày mới đưa ra phương hướng phát triển cho nhà họ Trương sau này, nhất định phải kiên định đi theo đường lối "thuần tướng", giữ vững danh hiệu "thế gia" trong quân. Vụ việc tiếp tục ồn ào đến gần hai tháng sau mới chấm dứt, chính sự trong triều dần đi vào nề nếp, Tề Thịnh tuy vẫn bận rộn như trước nhưng cũng xem như có thời gian rảnh đến hậu cung nghỉ ngơi. Có ai ngờ rằng đúng thời điểm này hậu cung lại xảy ra chuyện. Mọi việc bắt đầu vô cùng đơn giản. Vương chiêu dung đến cho Trần thục phi tán gẫu, lúc đi ngang qua ngự hoa viên thấy hơi lạnh liền bảo cung nữ theo hầu quay về lấy áo choàng. Không ngờ cung nữ vì vội vàng, vô ý đụng vào Hoàng hiền phi đang ngắm hoa ở ngự hoa viên. Vương thị thường ngày hiền lành nhưng lại được Tề Thịnh coi trọng nhất trong số các phi tần, trước đây số lần được gọi đến tẩm cung cũng nhiều hơn người khác. Hoàng thị vốn đã chướng mắt Vương chiêu dung, lần này cung nữ của nàng ta lại tự tạo cớ cho mình, đương nhiên không thể bỏ qua, lập tức sai người tát cho cung nữ kia một cái. Vương thị biết tin liền đi tới, xem việc Hoàng thị làm như vậy là coi thường mình, liền đứng ra chắn trước mặt cung nữ kia, nhẹ nhàng nói: "Để ta xem ai dám tát!". Thân phận của Vương thị tuy thấp hơn Hoàng thị nhưng dù sao là một Chiêu dung, cung nữ của Hoàng thị sao dám đánh nàng ta, khí thế hừng hực phút chốc tiêu tan, sợ hãi thu cánh tay lại. Hoàng thị thấy thế lại càng tức giận, vừa than thở bên cạnh chẳng có người nào tin tưởng được, vừa xắn tay áo lên rồi tự mình xông đến. Vì bị Vương thị cản lại nên bàn tay của Hoàng thị không chạm được vào mặt của cung nữ mà hạ cánh đúng vào mặt Vương thị. Vương thị sững sờ trong giây lát rồi đưa tay đánh lại. Các phi tần mới trông thì ai cũng cao quý nhã nhặn nhưng họ đều là phụ nữ. Đã là phụ nữ thì cách đánh nhau cũng chẳng chệch đi đâu được, cứ như được luyện từ cùng một lò ra: đá đấm, cấu, véo, cào, xé... tuyệt đối không thiếu cái nào. Cô bạt tai tôi thì tôi tát lại cô, cô tát tôi thì tôi cũng vả lại cô... Nó giống như diễn trò, chẳng mấy tác dụng. Có một sự thật đã được thực tế chứng minh, đó là: trước hết phải nắm được tóc đối phương đã, sau đó thì muốn đấm muốn đá gì cũng được. Hoàng thị và Vương thị hoàn toàn quên sạch thể diện của phi tần, chiến đấu vô cùng hăng hái. Các cung nữ xung quanh vội tiến lên ngăn cản, một cung nữ của Vương thị không biết lôi kéo Hoàng thị thế nào mà khiến Hoàng thị hai mắt đảo một vòng, ngất ngay tại chỗ. Đám đông sững sờ, thất kinh. May mà Vương thị còn giữ được bình tĩnh, vội ra lệnh cho các cung nữ đưa Hoàng thị đến chỗ gần nhất là cung của Trần thục phi, sau đó phái người đi bẩm báo với Hoàng hậu và triệu thái y. Khi tôi đến nơi, Vương thị tóc mây xõa xượi, vẻ mặt thất thần đang đứng ở ngoài điện, vừa nhìn thấy tôi thì lập tức quỳ xuống, vừa khóc vừa nói: "Thần thiếp sai rồi, xin Hoàng hậu nương nương trách tội". Tôi liếc cô ta một cái, cũng chẳng thèm để ý đến nữa, bước thẳng vào trong điện. Tống thái y đang bắt mạch cho Hoàng thị vẫn hôn mê, vẻ mặt ông ta hơi hoang mang. Tôi quan sát kỹ hơn, tốt rồi, lại còn mồ hôi đầy đầu nữa chứ. Tôi hỏi: "Thế nào rồi?". Tống thái y không trả lời, chỉ đứng dậy, run cầm cập quỳ gối trước mặt tôi rồi mới mở miệng nói: "Hoàng hậu nương nương, đây, đây, đây...". Tôi hơi sốt ruột: "Rốt cuộc là thế nào? Có gì cứ nói thẳng ra đi". Tống thái y cúi thấp đầu xuống, nói tiếp: "Xin, xin, xin Hoàng hậu nương nương cho những người khác lui ra". Tuy hơi ngạc nhiên nhưng tôi vẫn làm theo lời ông ta. Đợi cho đám Trần thục phi lùi ra ngoài điện hết, mới nghe thấy tiếng nói căng thẳng của Tống thái y: "Sức khỏe Hiền phi nương nương không có vấn đề gì lớn". Tôi nhẹ cả người, chỉ cần đừng có đánh nhau đến bị thương nặng là được. Tống thái y thận trọng nhìn tôi, lại nói tiếp: " Hiền phi, Hiền phi, Hiền phi có thai hơn ba tháng rồi". Tôi sửng người, lúc sau mới thấm được nội dung trong lời nói của Tống thái y, lập tức trả lời: "Chuyện tốt mà". Nhưng vẻ mặt của Tống thái y lại vô cùng kỳ lạ, ông ta nhìn quanh, sau đó nhẹ nhàng xòe tay ra: "Hơn ba tháng rồi". Đã hơn ba tháng rồi cơ à? Thế lại càng tốt, thai nhi đã ổn định rồi không dễ xảy ra chuyện được. Chả trách mà trước đó Hoàng thị cứ kêu sức khỏe không tốt, thì ra là đã có thai, bây giờ nghĩ lại thì thấy có lẽ cô ta muốn giấu chuyện. Phải nói là tâm cơ của những người đàn bà trong hậu cung thật không đơn giản, đến cả việc mang thai mà cũng phải giấu giếm như kẻ trộm vậy. Có điều, sao bỗng dưng tôi cảm thấy có gì không đúng! Tống thái y cứ như sợ tôi không biết tính, lại giơ ba ngón tay lên, nhấn mạnh: "Hơn ba tháng rồi, ba…". Trong đầu nổ ầm một tiếng, tôi lập tức hiểu rõ mấu chốt của vân đề. Hoàng đế về cung chưa được hai tháng, Hoàng hiền phi lại có thai hơn ba tháng rồi... Chuyện này và truyền kỳ "Chồng ra trận hai mươi năm, trở về con trai đã tròn mười tám tuổi" có phần giống nhau. Mấu chốt là... rốt cuộc là ai làm? Tôi và Tống thái y tròn mắt nhìn nhau, không nói được câu gì. Làm thế nào bây giờ? Chuyện này, nếu ở xã hội hiện đại thì chỉ cần một tờ giấy ly hôn là xong, mời được luật sư tốt thì không khéo Hoàng thị còn đòi được tiền nuôi dưỡng từ Tề Thịnh ấy chứ! Nhưng bây giờ lại không phải là xã hội hiện đại, theo cách nói trong sách sử thì đây là xã hội tập quyền phong kiến độc ác. Ngươi dám cắm sừng lên đầu hoàng đế thì hoàng đế sẽ giết cả nhà ngươi, còn nhân tiện xóa sổ luôn họ hàng nội ngoại nhà ngươi luôn ấy chứ! Tôi suy nghĩ rất lâu, thấy một mình mình không thể giải quyết nổi chuyện này, liền quyết định sai người để ý đến Hoàng thị, Vương thị và Trần thị cùng các cung nữ của họ, còn bản thân thì dẫn Tống thái y đến gặp Thái hoàng thái hậu. Thái hoàng thái hậu vừa nghe xong chuyện thì ngẩn người ra, tiếp đó mặt liền biến sắc. Nhưng gừng càng già càng cay, trước tiên người bảo tôi lấy cớ chuyện đánh nhau này nhốt Hoàng thị và Vương thị lại, sau đó bí mật phái người xét hỏi chuyện của Hoàng thị. Rất nhanh sau đó, cung nữ của Hoàng thị bèn khai ra, thì ra gian phu là một tên thái y trẻ tuổi của Thái y viện. Trước đó một thời gian Hoàng thị đã kêu cơ thể không được khoẻ, cứ vài ba ngày lại cho mời thái y đến bắt mạch chẩn bệnh, mọi người đều không để ý, ai ngờ cô ta lại ngang nhiên mời thái y lên giường luôn... Tôi đờ người ra, gan của Hoàng thị thật không nhỏ. Đương nhiên, gan của tên thái y kia còn to hơn, dám cắm sừng lên đầu Hoàng đế. Chuyện này không thể giấu Tề Thịnh được, tôi chọn thời điểm khi tinh thần anh ta tương đối tốt, khéo léo kể lại chuyện này. Tôi đã chuẩn bị tinh thần đợi Tề Thịnh nổi trận lôi đình, nhưng ai ngờ nghe xong, Tề Thịnh chỉ chau mày, mắt chẳng thèm rời khỏi tấu chương, hờ hững nói: "Ban cho Hoàng thị một dải lụa trắng, còn Vương thị và Trần thị thì cứ trực tiếp đưa đến chùa là được rồi". Tôi nghe mà choáng váng, ngạc nhiên hỏi: "Hoàng thị thì thế nào cũng được, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Vương thị và Trần thị chứ?". Tề Thịnh ngước mắt lên nhìn tôi, cười nhạt: "Nàng thấy trong chuyện này, hai người họ không có liên quan gì sao?". Tôi vẫn cho rằng chuyện này chỉ là tình cờ, chẳng ngờ Tề Thịnh lại xử lý nó một cách đơn giản mà nghiêm khắc như vậy, nhất thời không khỏi ngây ra. Tề Thịnh nhận ra phản ứng của tôi, hỏi: "Sao vậy?". Tôi mỉm cười, lấp liếm: "Phi tần trong cung vốn không nhiều, trừng phạt như thế thì hay rồi, một nửa dân số hy sinh, sang năm dù thế nào cũng phải tuyển tú nữ vào cung thôi". Tề Thịnh cười thờ ơ, chẳng nói gì. Tôi do dự một lát, cuối cùng vẫn không nén được, hỏi: "Có thể không giết Hoàng thị được không?". Tề Thịnh hơi bất ngờ: "Nàng thương hại cô ta sao?". Tôi lắc đầu: "Thiếp chỉ thuận miệng hỏi thôi, cứ coi như thiếp chưa nói gì". Tề Thịnh nhìn sâu vào mắt tôi rất lâu rồi bình thản nói: "Hoàng thị cũng đưa vào chùa đi". Nói xong anh ta liền rời khỏi cung Hưng Thánh, mấy ngày liền cũng không thấy mặt đâu. Lục Ly biết chuyện lập tức giáo huấn cho tôi một trận, nói: "Hoàng thượng rõ ràng là có ý trừ bỏ tần phi trong cung, đây chẳng phải là vì nương nương sao? Nương nương đã không cảm kích lại còn xin tha tội cho Hoàng thị, thật hồ đồ! Lần này Hoàng thượng nhất định đã hiểu lầm nương nương đối với Hoàng thị là đồng bệnh tương lân rồi". "Không phải hiểu lầm mà là sự thật." Tôi nhìn Lục Ly, bình tĩnh nói tiếp: "Nói cho cùng thì ta và Hoàng thị chẳng khác gì nhau, chỉ là bây giờ Tề Thịnh đang yêu ta, vì yêu nên mới sủng ái, cũng bởi vì không yêu nên mới tuyệt tình với bọn Hoàng thị như vậy. Nhưng có ai suy nghĩ cho bọn họ không, đều là danh chính ngôn thuận được vào cung, sao họ lại phải chịu tội như vậy?".


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx